Chương 39: Thế Giới Song Song - Việt Linh Giới Bị Phân Tách

Trong không gian vĩnh hằng, giữa những ngôi sao lấp lánh, Lạc Hòa đứng đó, nơi mà thực tại và ảo mộng hòa quyện với nhau. Cánh cửa mà hắn vừa vượt qua không chỉ là một khối vật chất giản đơn, mà là một lối vào khác, một lối vào thế giới song song. Không phải thế giới vật lý mà hắn từng biết, mà là một thế giới song song nơi mà thực tại không phải là một chiều duy nhất.

Hắn nhìn xung quanh, nơi đây không có địa hình rõ ràng, không có bầu trời hay mặt đất. Mọi thứ như bị nhòe mờ trong một làn sương mù dày đặc, nhưng lại không mang đến cảm giác bất an. Ngược lại, đây là cảm giác của sự mở ra – nơi mà những khoảng trống trong tâm trí hắn bắt đầu có thể được lấp đầy. Dẫu vậy, một điều Lạc Hòa đã sớm nhận ra là: không gian này không phải là thế giới hắn đang tìm kiếm, mà chỉ là cánh cửa để mở ra một thế giới khác.

Cái cảm giác quen thuộc mà hắn đã cảm nhận từ trước, giờ lại trỗi dậy mạnh mẽ. Đây không phải là lần đầu tiên hắn chứng kiến một làn sóng vỡ nát, một rạn nứt trong không gian, nhưng lần này, nó không chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà là dấu hiệu của một sự phân tách lớn lao. Cảm giác này khiến hắn bối rối, như thể hắn đang đứng giữa hai thế giới, giữa việt linh giới và một thực tại khác, nơi mà mọi thứ đều có thể thay đổi trong một chớp mắt.

"Mày không hiểu đâu, Lạc Hòa..."

Một giọng nói lạ vang lên, lạnh lùng và đầy sự phân biệt. Lạc Hòa quay lại, nhìn thấy một hình bóng mờ nhạt, một thực thể có thể thấy nhưng lại không thể chạm vào. Hình ảnh của nó dường như đang bị lấp đầy bằng những hư vô, như thể nó không thực sự tồn tại trong cùng một không gian với hắn. Đó là một lối giao thoa của những dòng thời gian, một thực thể đến từ một thế giới song song, nơi mà những rào cản không còn tồn tại.

"Người nào đó đã mở cánh cửa này... và mày là người bị vướng vào đó." Giọng nói tiếp tục vang lên, mang theo một điềm báo mơ hồ.

Lạc Hòa cảm thấy một nỗi lo sợ trỗi dậy trong lòng, nhưng hắn không để cho nó làm chủ mình. Dù sao đi nữa, hắn đã không còn là người sợ hãi những điều chưa rõ. Hắn bước ra khỏi đám mây mù, nhìn thẳng vào thực thể đó. Cảm giác như thể hắn đang đối diện với một đoạn kí ức bị mất, nhưng lần này, hắn không phải là người ngập ngừng.

"Linh giới của Việt Linh bị phân tách," Lạc Hòa nói, giọng đầy nghi ngờ nhưng cũng thể hiện sự chắc chắn. "Là ngươi đã làm điều này, đúng không?"

Hình bóng mờ nhạt không trả lời ngay lập tức, nó chỉ đứng đó, những nét vỡ nát dần dần hình thành trong hư không quanh nó. Đúng như Lạc Hòa nghĩ, đó là một hiện tượng kỳ lạ mà hắn chưa từng chứng kiến. Hắn không hiểu hết về thế giới song song, nhưng hắn biết rằng Việt Linh Giới, một vùng đất huyền bí, giờ đây không còn vẹn toàn như xưa.

"Việt Linh Giới không chỉ bị phân tách bởi các phép thuật thông thường, mà nó đã bị chia làm nhiều phần vô cùng phức tạp," giọng nói đó nhẹ nhàng vang lên, mang theo một sự lạnh lùng tột độ. "Nếu mày không xử lý được sự phân tách này, thì cả Việt Linh Giới sẽ hoàn toàn biến mất."

Lạc Hòa không khỏi giật mình. Hắn hiểu rằng những phân tách này không chỉ là lý thuyết hay chuyện đùa mà có thể là sự thật. Một thế giới bị phân rã, mất đi sự kết nối giữa các lõi thực tại, sẽ dẫn đến sự diệt vong của cả một vùng đất, thậm chí có thể kéo theo sự hủy diệt của những thế giới song song khác.

Hắn không có thời gian để nghĩ quá nhiều. Lạc Hòa biết rằng phải tìm ra cách để làm lành những vết nứt này, phải hồi phục lại những mảnh vỡ của Việt Linh Giới, trước khi chúng hoàn toàn biến mất. Nhưng trong lòng hắn cũng có một nỗi băn khoăn lớn: Ai đã tạo ra sự phân tách này? Và liệu hắn có thể tin tưởng những thực thể này? Liệu họ có thực sự muốn giúp hắn hay đang lợi dụng tình hình?

Trong khi suy nghĩ, một tia sáng chợt lóe lên giữa không gian, lưỡi dao thời gian như xé toạc không gian vô tận. Lạc Hòa nhắm mắt lại, rồi mở ra, để cho tất cả sự thật xâm nhập vào trí óc mình. Nhưng ngay khi làm vậy, hắn cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ đẩy hắn vào một trạng thái mơ hồ. Hắn không còn kiểm soát được bản thân nữa, và từng mảnh ký ức như những đoạn phim cũ lướt qua.

"Mày là một phần của tất cả điều này," giọng nói vang lên một lần nữa, nhưng lần này nó không còn lạnh lùng, mà chứa đựng sự thật. "Mày không thể thoát khỏi số mệnh của chính mình."

Lạc Hòa ngẩng đầu lên, đôi mắt đã không còn sợ hãi nữa. Hắn biết, mình phải đi qua cánh cửa này, đối diện với chân lý, dù cho cái giá phải trả có là gì đi chăng nữa.

Hắn quay lại nhìn vào thực thể mờ nhạt, một cảm giác mới mẻmạnh mẽ trỗi dậy trong hắn. Dù sao đi nữa, hắn vẫn là Lạc Hòa, và hắn sẽ không bao giờ lùi bước trước bất kỳ thử thách nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top