Tiểu Cầm-Tiểu Kiếm
Lại nói Tiểu Kiếm chạy lại nắm tay áo Tử Ninh khẩn khoản: "Cữu cữu, người dẫn bọn con theo đi."
Đổng Tử Ninh nghĩ thầm: Đưa huynh muội ngươi đi như thế nào?
Dọc đường muôn đao vạn kiếm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể ăn nói với mẫu thân các người. Liền nói: "Tiểu Kiếm, để lần sau cữu cữu sẽ đưa các ngươi đi có được không?"
Tiêu Kiếm mất hứng nói: " Lần này người không mang bọn con theo, liệu còn có lần sau sao?"
"Lần sau cữu cữu nhất định mang bọn ngươi đi."
Tiểu Kiếm không nói không rằng, Tiểu Cầm chợt hỏi: "Nếu không có lần sau thì sao?"
"Lần sau không đưa các ngươi theo, cữu cữu sẽ là một con rùa đen lớn có được hay không ?"
"Là con rùa đen bốn chân sao ?"
"Đúng vậy, là một con rùa đen bốn chân."
Phụng nữ hiệp cười nói: "Ngươi không được nói dối trẻ con a, nếu không sẽ bị vợ tương lai mắng vào tai đấy."
Phụng nữ hiệp tiễn Đổng Tử Ninh đi. Tiểu Cầm lại hỏi Tiểu Kiếm: "Cữu cữu đáp ứng lần sau đưa chúng ta đi, ngươi cao hứng vậy sao ?"
"Tiểu nha đầu, hắn đã nói dối ngươi."
"Nếu vậy hắn không phải đổi thành con rùa bốn chân sao ?"
" Ngươi nói thành là thành sao !"
Tiểu kiếm bỏ đi. Tiểu cầm lại quấn quít lấy hắn: "Ca ca, vậy chúng ta làm sao bây giờ ?
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ngươi chỉ biết hỏi làm sao bây giờ." Tiểu Kiếm tức giận.
"Ca ca, chúng ta không đi Hành Sơn sao ?"
"Ngươi -" Tiểu Kiếm tức giận mắng nàng: "Chúng ta tự mình đi."
"Tự đi !?"
"Đúng vậy."
"Chúng ta đi như thế nào ?"
"Như thế nào đi, chúng ta không có chân sao ? Sao không tự mình đi ?"
"Ngươi biết đường ?"
"Ngươi không biết hỏi người khác sao?"
"Chúng ta đi rồi, mẹ sẽ không tìm chúng ta sao ?"
Tiểu Kiếm im lặng. Phải rồi, mẹ trở về không thấy mình và Tiểu Cầm, không lẽ không đuổi theo bắt mình trở về ? Tiểu Kiếm suy nghĩ sau nửa ngày, vỗ đùi nói: "Chúng ta viết thư để lại vài chữ, nói chúng ta đi Hành Sơn, bảo mẹ không cần tìm chúng ta. Có được hay không ?"
"Không ! Mẹ sẽ không chịu đâu."
"Tiểu nha đầu, ngươi năn nỉ mẹ đừng đi, để ta đi."
"Ta đây cũng đi."
"Ngươi muốn đi, vậy phải nghe ta, không được hỏi nhiều."
"Hỏi một chút cũng không được sao ?"
"Không được, hỏi lại, ta không mang ngươi đi."
"Được rồi ! Ta không hỏi, ngươi dẫn ta đi không ?"
"Không hỏi mới dẫn."
Hai đứa nhỏ chẳng biết trời cao đất rộng này, thật sự lặng lẽ rời U Cốc sơn trang đi Hành Sơn. Bọn họ sợ cha và mẹ đuổi theo, không dám đi đại lộ, mà băng rừng vượt núi mà đi.
Hai bóng người như hai con chim nhỏ, chuyền từ cành cây này sang cây khác mà đi, cũng không biết đi bao lâu, phía trước không có rừng cây, chỉ có một sơn đạo quanh co khúc khủy, bọn họ đành phải dọc theo sơn đạo nhằm hướng bắc mà đi, cuối cùng đi tới một ngã ba đường, chẳng biết đi đường nào.
Tiểu Cầm hỏi: "Chúng ta đi đường nào đây ?"
"Đừng nóng vội,có một người đang đến đây, chúng ta hỏi hắn một chút đi."
Phía trước, quả nhiên có một trung niên hán tử chậm rãi mà đến, Tiểu Kiếm tiến lên cung tay hỏi: "Thúc thúc, ngươi có biết Hành Sơn đi đường nào không ?"
Người nọ kinh ngạc nhìn Tiểu Kiếm, rồi nhìn Tiểu Cầm, liếc mắt bốn phía, hỏi: "Các ngươi muốn đi Hành Sơn ?"
"Đúng vậy !"
"Các ngươi đi Hành Sơn làm gì ?"
"Đi thăm cữu cữu."
"Các ngươi không có người lớn đi cùng sao ?"
"Không có, mẹ bảo chúng ta tự đi." Tiểu Kiếm sợ hắn hỏi gia phụ của mình nên nói trước đỡ lời.
Người nọ vừa nghe, trong lòng mừng thầm, cười nói: "Được,được, may mắn là các ngươi gặp ta, ta cũng đang muốn đi Hành Sơn a !"
Tiểu Cầm vui mừng đứng lên: "Thúc thúc, vậy ngươi hãy dẫn bọn ta đi đi !"
"Được thôi! Nhưng mà dọc đường các ngươi phải gọi ta là thúc thúc mới được."
Tiểu Cầm nói: "Chúng ta không phải mới vừa gọi ngươi là thúc thúc sao ?"
"Phải, phải, nhưng nếu trên đường có người hỏi, các ngươi phải nói ta là chú ruột của các ngươi, hiểu không ?"
Tiểu Cầm nói: "Ngươi không phải là chú ruột của chúng ta nha !
Nhưng, nhưng mà trước mặt người khác, các ngươi phải như vậy."
Tiểu kiếm nói: "Được rồi ! Chỉ cần ngươi dẫn bọn ta đi Hành Sơn, chúng ta sẽ nói ngươi là hảo thân thúc thúc của chúng ta." ( thân thúc thúc= chú ruột)
Người nọ mừng rỡ: "Được rồi ! Các ngươi theo ta." Y mang theo Tiểu Kiếm, Tiểu Cầm chuyển phía đông men theo đường nhỏ hướng đến núi Ao Lý mà đi.
Tiểu kiếm hỏi: "Đường này đi Hành Sơn sao ?"
"Đúng vậy ! Bất quá, cũng đã muộn rồi, chúng ta trước hết tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngày mai hãy đi."
Hắn rẽ phải vào một cái thôn nhỏ, thôn nhỏ này chỉ có ba bốn hộ nhà, y liền đến một gian nhà nằm ở mặt trước thôn, hướng vào nhà hô: "Nhị tẩu! Nhị tẩu có ở nhà không ?"
"Người nào đó !"
Từ trong phòng đi ra một vị phụ nhân, hình dáng hơi xấu, nhưng, lại sát đầy phấn hồng, trên đầu lại cài một đóa sơn hoa, Tiểu Cầm nhìn mà phải bụm miệng nhịn cười. Phụ nhân vừa thấy trung niên hán tử, ngạc nhiên vui mừng nói: "Hoàng Cẩu Nhi, là ngươi à !"
Nguyên lai này trung niên hán tử gọi là Hoàng Cẩu Nhi. Nàng liếc mắt một cái nhìn thấy phía sau hắn là Tiểu Kiếm và Tiểu Cầm, vừa sợ vừa kinh ngạc: "Chà! Ngươi đi bấy lâu lại mang tới hai cái tiểu bảo bối sao ?"
Hoàng cẩu nhi cười nói: "Ngươi đừng hỏi ! Nhanh chuẩn bị chút rượu và thức ăn đis, tối nay ta phải thống thống khoái khoái hát hò một bữa."
Mã kiểm phụ người ta nói: "Chúng ta nói chuyện trước, bọn nhỏ này ta phải chiếm một nửa."
"Được thôi, được thôi! Sẽ cho ngươi một nữa."
Tiểu Kiếm và Tiểu Cầm như thế nào cũng không thể tưởng được, bọn họ đụng phải hoàng cẩu nhi, là một kẻ chuyên môn buôn bán trẻ con. Kẻ buôn người này, hôm nay vì thua bạc nặng nề , vốn nghĩ hắn sẽ đến thôn gần đó bắt cóc vài đứa trẻ con đễ bù lỗ nhưng tại nửa đường ngoài ý muốn lại đụng phải Tiểu Kiếm và Tiểu Cầm hỏi đường. Hỏi một câu vừa hay lại biết bọn họ không có người thân đi theo, càng mừng rỡ hơn khi thấy hai tiểu bảo bối này xinh xắn trắng trẻo khác hẳn với bọn con nít nhà quê. Hắn nghĩ bụng: "Tốt thật ! Ông trời thật có mắt, biết Hoàng Cẩu Nhi ta thua bạc, nên đem đến hai thần tài đến giúp ta." Vì vậy hắn dẫn Tiểu Kiếm, Tiểu Cầm vào trong nhà, định ngày mai đem bán đi.
Phụ nhân nghe nói nàng được chia một nửa tiền liền vui mừng vào trong mang thức ăn, rượu thịt ra. Hoàng Cẩu Nhi hướng Tiểu Kiếm, Tiểu Cầm nói: "Hai người các ngươi,ngồi yên ở đây, ta vào bên trong giúp nàng."
Tiểu Cầm hỏi: "Tối nay chúng ta nghỉ lại nơi này sao ?"
"Chính thị ! Nghỉ tại đây."
"Nơi này không tốt, ta không muốn nghỉ lại."
"Không nghỉ lại !?" Hoàng cẩu nhi nhất thời mắt choáng váng, mở to hai mắt nhìn, hắn định quát: "Ngươi dám không nghỉ ? Các ngươi rơi vào tay ta rồi, còn do các ngươi muốn hay không sao ? Cho dù là âm la địa ngục các ngươi cũng phải nghỉ lại cho ta." Nhưng y lập tức đảo mắt, cảm thấy tiểu cô nương xinh đẹp Tiểu Cầm này vạn nhất làm ầm lên, để cho người trong thôn biết lai lịch của bọn họ thì sẽ rước thêm nhiều phiền phức. Mặc dù hắn không sợ, nhưng lại không muốn rước thêm phiền toái vào mình, liền nhẫn nhịn, cười nói: "Nơi này có hơi tồi tàn một chút, để ta gọi nàng ấy quét dọn thật gọn gàng, tạm thời nghỉ lại một đêm, ngày mai, ta sẽ đưa các ngươi đến một chỗ thật sạch đẹp và cực kỳ hay ho."
Tiểu Kiếm nghiêng đầu hỏi: "Ngày mai không phải đi Hành Sơn sao ?"
"Có, có chứ ! Ta nói là nói đêm mai đó chứ, chúng ta sẽ tìm một địa phương thật thú vị mà lui tới."
Hoàng Cẩu Nhi vừa nói chuyện vừa láo liên cặp mắt. Tiểu Kiếm là một đứa nhỏ thông minh, nhạy cảm, cảm thấy Hoàng Cẩu Nhi này không đáng tin, liền nói với Tiểu Cầm: "Ta xem người này không phải là người tốt !"
Tiểu Cầm mở to hai mắt: "Hắn như thế nào lại không phải người tốt ? Nếu hắn không phải người tốt sao lại đáp ứng đưa chúng ta đi Hành Sơn ?"
"Ngươi trước hết phải ngồi yên tại đây, để ta đi do thám xem bọn hắn nói cái gì."
Tiểu Kiếm nhẹ nhàng lắc mình vào bên trong, chỉ nghe vị phụ nhân kia nói: "Ngươi định giải quyết hai tiểu bảo bối kia thế nào ?"
"Ngươi yên tâm, cách đây mười dặm chính là Nguyễn gia trang nhà Nguyễn viên ngoại, người ta đang cần một tên sai vặt và một a hoàn a, tới nơi đó sợ gì không có người mua ? Huống chi hai người tiểu tử kia mi thanh mục tú, bộ dáng đẹp đẽ, còn sợ người ta không ra giá cao sao ?"
"Ta nói, nếu không hơn ba bốn trăm lượng bạc người đừng ngã giá."
Tiểu Kiếm nghe đến đó, liền lặng lẽ rời đi, Tiểu Cầm vừa thấy liền hỏi: "Bọn họ nói cái gì vậy ?"
Tiểu Kiếm "Suỵt" một tiếng, ra hiệu nàng, nhỏ giọng chút, sau đó nhẹ nhàng nói: "Hai người kia đều không phải người tốt."
"Bọn họ sao lại không tốt ?"
"Bọn chúng muốn bán chúng ta đấy!"
"Bán chúng ta ? Như thế nào lại bán chúng ta !"
"Tiểu nha đầu, lại còn bán như thế nào, chính là xem chúng ta như con chó con gà bán cho Nguyễn viên ngoại gì đấy !"
"Chúng ta không phải con chó con gà nha !"
"Đây là ví dụ, ngươi có hiểu không ? Ngươi thật là cái gì cũng không biết, thật là một a đầu khờ khạo."
"Ta nói ta không phải con chó cũng không phải con gà nha ! Ta cũng không có khờ."
"Được rồi ! Ngươi nói gì cũng được, đợi lát phải nhất nhất nghe lời ta."
"Không ! Ca ca, bọn họ không phải người tốt, chúng ta hãy chạy đi !"
"Chạy ? Trời đã tối rồi, chạy đi đâu bây giờ ? Hơn nữa, chúng ta đều đã đói bụng, không ăn cơm sao ?"
"Bọn người xấu đó sẽ không giở trò gì sao ?"
Ngừng một chút, Tiểu Kiếm liền suy nghĩ liên tục. Đúng rồi ! Liệu bọn người xấu đó có giở trò không ? Mẹ thường nói với bọn họ rằng, trên giang hồ có một loại người xấu chuyên mở hắc điếm, khi bán rượu liền pha mông hãn dược vào, làm người khác mất hết sức lực, mặc cho bọn người kia đánh trói, làm thịt. Tiểu Kiếm suy nghĩ sau nửa ngày nói: "Nơi đây không phải hắc điếm nha !"
"Nhưng bọn hắn là người xấu nha."
"Không sợ, chờ bọn hắn ăn trước, chúng ta sẽ ăn sau, không sợ có độc trong thức ăn."
"Ăn cơm xong chúng ta sẽ bỏ trốn sao ?"
"Không."
"Không ! Ta không muốn ở cùng với bọn người xấu."
"Nha đầu ngốc, nhỏ giọng thôi, không được để cho bọn họ nghe thấy."
Hoàng Cẩu Nhi và vị phụ nhân mang rượu thịt từ trong phòng bếp đến, thấy hai người bọn họ vẫn ngồi yên tại chỗ, nghĩ thầm, hai đứa bé này cũng rất biết vâng lời đó. Hoàng Cẩu Nhi cười hỏi bọn hắn: "Các ngươi đói bụng chưa ? Mau tới ăn cơm."
Tiểu Kiếm nói: "Ta không ăn."
Tiểu Cầm cũng nói: "Ta cũng không ăn."
Hoàng Cẩu Nhi hỏi: "Các ngươi không ăn ?"
Vị phụ nhân nói: "Bọn chúng không ăn cũng tốt, khỏi phiền lão nương dùng cơm."
Hoàng cẩu nhi nghi hoặc địa hỏi: "Các ngươi thật sự không muốn ăn cơm ?"
Mã kiểm phụ người ta nói: "Quên đi, không ăn cũng không làm bọn chúng gầy ngay đâu, gọi bọn chúng vào bếp ngủ đi."
Tiểu Cầm cãi: "Chúng ta ở chỗ này xem các ngươi ăn không được sao ? Hơn nữa, trong phòng bếp làm sao mà ngủ được ? Ở nhà ta chỉ có con đại hoàng cẩu mới phải ngủ trong bếp thôi !"
Phụ nhân tức giận, mụ không nghĩ tới tiểu hài tử trước mặt lại dám lớn mật bắt bẽ mụ. Mụ nhảy dựng lên đang định tát vào mặt Tiểu Cầm,thì Hoàng Cẩu Nhi ngăn cản: "Quên đi, ngươi như thế nào lại so đo với tiểu hài tử vô tri ? Bọn chúng muốn xem thì để bọn chúng xem đi, chúng ta cứ việc ăn."
Mụ phụ nhân thấy Tiểu Cầm trên mặt không có nửa điểm hoảng sợ liền quay sang hỏi Hoàng Cẩu Nhi: "Tiểu nha đầu này có phải kẻ si ngốc không vậy ?"
"Việc gì phải quản nó có ngây ngốc hay không, ngày mai đưa bọn chúng đi Hành Sơn là xong việc !" Hoàng Cẩu Nhi cắn một miếng thịt gà, miệng tấm tắc: "Ngon thật !"
Mụ phụ nhân cười đáp: "Tuyệt chiêu "Tam Kê Ẩm" của ta có ai ăn vào mà không khen ? Cẩn thận, nuốt cái lưỡi của ngươi bây giờ !"
Hai kẻ vô lại này, không hề để ý đến Tiểu Cầm và Tiểu Kiếm, cứ việc ăn uống nó say. Tiểu Kiếm nháy mắt với Tiểu Cầm rồi nói: "Bây giờ ta lại muốn ăn cơm, các ngươi đưa chén của các ngươi đây."
Tiểu cầm cũng thuyết: "Đúng vậy! Ta cũng muốn ăn cơm."
Hoàng Cẩu Nhi và mụ phụ nhân ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Tiểu Kiếm và Tiểu Cầm. Hoàng Cẩu Nhi ngừng uống rượu, trừng mắt nói: "Các ngươi nói cái gì ?"
Tiểu Cầm nói lại: "Ca ca ta gọi các ngươi đưa chén, ngươi không có nghe sao ?"
Phụ nhân nhướng hàng lông mày: "Các ngươi đều hóa hồ đồ hết rồi sao ?"
Tiểu Cầm nói: "Chỉ có bà bà yêu quái nhà ngươi mới hồ đồ !"
Mụ phụ nhân tức giận: "Ngươi đứa nít ranh này, muốn chết !" Mụ giơ tay lên nhằm Tiểu Cầm mà tát, tay Tiểu Cầm chợt loé lên, nương theo lực tát của mụ mà kéo nhẹ, khiến mụ phụ nhân lập tức ngã chổng vó. Một chiêu này là do chính Phụng nữ hiệp từ Thái Cực quyền mà sáng tạo thành, tên là "Thác vân thôi nguyệt", có thể tứ lượng bạt ngàn cân, tự thân không dùng lực, có thể mượn lực đối phương đánh chúng ngã nhào. Đừng nói mụ phụ nhân không có võ công, cho dù có chăng nữa, cũng không thể tưởng tượng được một a đầu tám chín tuổi lại có lộ số chiêu thức như vậy làm mình té ngã.
Hoàng Cẩu Nhi nhảy vào: "Xú nha đầu, ngươi dám xô ngã nàng ?"
Tiểu Cầm nói: "Là do mụ tự ngã nha. Ngươi thấy ta có làm gì không?"
Hoàng Cẩu Nhi nhảy dựng lên: "Phản rồi, phản rồi ! Xem ta lột da ngươi đây." Hắn giơ tay định bắt Tiểu Cầm, Tiểu Kiếm la: "Chậm đã !" Liền nhảy đến cản lại, hai tay hướng Hoàng Cẩu Nhi đẩy ra, khiến hắn ngã lăn ra. Hắn so với mụ phụ nhân càng thảm hơn, đập thẳng mặt vào chiếc ghế đẩu, mặt mũi mồm đầy máu. Hắn đứng lên hận không thể xé Tiểu Kiếm thành hai mãnh cho bỏ tức
Hoàng Cẩu Nhi vẫn chưa biết hai đứa nhỏ này biết võ công, tưởng rằng chính mình và mụ phụ nhân bất cẩn mà té ngã. Hắn đang muốn bắt Tiểu Cầm lần nữa thì Tiểu Kiếm nói: "Ngươi té ngã một lần còn chưa đủ sao ? Còn muốn té nữa ?"
Hoàng Cẩu Nhi cuồng nộ đứng lên: " Ta phải đánh chết ngươi và xú nha đầu này."
Tiểu Kiếm bảo: "Tiểu Cầm, đừng dây dưa nữa, hãy điểm huyệt đạo bọn chúng đi."
Tiểu Cầm hỏi: "Vậy điểm huyệt nào bây giờ ?"
"Điểm huyệt Phục Thố, bọn hắn sẽ không thể đi lại được."
Nói rồi lập tức ra tay điểm ngã Hoàng Cẩu Nhi. Mụ phụ nhân thấy không ổn, toan mở cửa chạy trốn, thì Tiểu Cầm nói: "Muốn chạy ?" Nàng nhanh chóng điểm vào huyệt Phục Thố của ả, mụ phụ nhân lập tức tê liệt, nằm bất động trên mặt đất, Tiểu Cầm đá mụ một cước, mắng: "Yêu quái xấu xa, ngươi còn muốn bán chúng ta sao ?"
Tiểu Kiếm nói "Tiểu cầm, ...khoan hãy trị tội bọn hắn, chờ chúng ta ăn no rồi, lúc đó trị cũng không muộn." Sau đó hắn liền tiện tay xé cái đùi gà định kê lên miệng ăn.
Tiểu cầm mở to hai mắt nhìn: "Ngươi sao lại ăn tay không giống vị hoà thượng thần tiên !"
"Ăn vậy cho tiện."
"Không tốt nha !"
"Không tốt cái gì ?."
"Không ! Mẹ nói là ăn như vậy sẽ bị bệnh đó."
"Vậy tại sao hoà thượng thần tiên lại không bị bệnh ?"
"Hắn là thần tiên, ngươi là thần tiên sao ?"
"Ta đã lỡ bóc rồi. Vậy có ăn được không ?"
"Không ! Lỡ ngươi sinh bệnh, làm sao đi Hành Sơn !"
"Ta bóc rồi, làm sao bây giờ ?"
"Ngươi không biết đi rửa tay sao ?"
"Được, được, vậy ta đi rửa tay."
Tiểu Kiếm sợ sanh bệnh sẽ không Hành Sơn, lập tức chạy đi rửa tay, sau đó hai huynh muội ngồi xuống ăn . Một con gà, một con ngỗng cơ hồ đều bị bọn chúng ăn sạch sẽ. Ăn no , Tiểu Kiếm liền đứng lên đi tìm cái gì đó, tiểu cầm kỳ quái hỏi: "Ca ca, ngươi lại làm gì vạy !"
"Kiếm sợi dây."
"Kiếm dây sao ? Ngươi muốn trói bọn chúng ?"
"Đúng phải trói chúng lại. Nếu không, khi chúng ta đang ngủ, bọn chúng sẽ trốn đi."
"Ca ca, khi nãy đi vào, dường như ta thấy bên ngoài mái hiên có mấy sợi thừng."
Tiểu kiếm nén giận hậm hực: "Ngươi sao lại không nói sớm ?"
"Ai biết ngươi lại muốn kiếm sợi dây đâu !"
Quả thật ở ngoài quán có vài sợi dây thừng để đấy, Tiểu Kiếm liền lấy vào trói đứng Hoàng Cẩu Nhi và mụ phụ nhân lại. Này đôi nam nữ này trong cuộc đời không biết đã bắt cóc, làm hại không biết bao trẻ con, bây giờ đụng phải hai tiểu huynh muội này như đụng phải khắc tinh, đúng là báo ứng. Bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được chính mình lại bị hai tiểu hài tử này đánh ngã.
Tiểu Kiếm vừa trói xong liền kiếm một cái roi để đánh bọn chúng, tiểu Kiếm người tuy nhỏ nhưng khí lực lại không nhỏ, đánh vào hai người, chúng như heo bị thọc huyết hét toán lên khiến cho cả thôn ai cũng nghe. Mọi người cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ: bọn họ nửa đêm canh ba sao lại hét toán lên lên ? Chẳng lẻ bọn họ thấy trộm sao ? Liền kéo đến xem. Vừa nhìn thấy hai người một nam một nữ, bị một tiểu hài tử cầm roi đánh, nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, liền chạy đến hỏi sự tình. Tiểu cầm nói: "Bọn chúng lừa chúng ta, đã vậy còn xem chúng ta như con chó con gà đem đi bán, vậy chúng ta có nên đánh bọn chúng không ?"
Người trong thôn đều biết Hoàng Cẩu Nhi luôn luôn bắt cóc tiểu hài tử đem bán, tính tình lại rất gian hoạt, nên không dám trêu chọc y, chỉ cầu sao hắn không bắt cóc con của mình. Bây giờ thấy hắn bị báo ứng, lòng thầm đều ngấm ngầm cảm thấy vui sướng, lại vừa kỳ quái việc hai tiểu hài tử này lại có thể chế phục được hai kẻ ác nhân. Lập tức có người nói: "Chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi thôi !" Mọi người liền giải tán, về nhà đóng cửa ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top