Chapter 28- Phỏng cổ tuyết nguyệt từ giản lang

Editor: boorin

Màn đêm buông xuống, Hoắc Ân liền đi đến hậu viện. Nhưng không tới một nén nhang, hắn đã nhíu mày mặt lạnh bước ra khỏi phòng, phẩy tay áo lạnh lùng ra sân.

Tần Cửu, người đang trực đêm bên ngoài, giật mình khi thấy cảnh tượng này. Hắn ta liếc nhìn xung quanh Hầu gia, thấy y phục vẫn chỉnh tề, liền biết việc không thành. Trong lòng kinh ngạc khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng đi theo.

Mãi đến hôm sau, Tần ma ma được gọi vào thư phòng, Tần Cửu mới biết nguyên do là Hầu gia chê nàng kia diễm tục tuỳ tiện, ngài cảm thấy nàng dung tục không chịu nổi.

Tần ma ma chỉ có thể đáp ứng trong mấy ngày tới sẽ dạy bảo nha đầu kia về lễ nghi. Nếu Hầu gia vẫn cảm thấy khó vừa mắt thì đổi người khác là được.

Tần Cửu lại cảm thấy đau răng. Rõ ràng trước đó Hầu gia xem qua, cũng cảm thấy tạm được, sao đến lúc này lại thấy đủ điều không phải? Không phải hắn cho rằng Hầu gia bắt bẻ, Hầu gia kim tôn quyền quý, có bắt bẻ thế nào cũng là phải. Chỉ là luôn cảm thấy Hầu gia bọn họ có ý riêng.

Nhất là những ngày này, mỗi lần xử lý xong công sự từ nha thự ra, Hầu gia đều bảo hắn ta đánh xe ngựa đi vòng quanh thành Biện Kinh, hết lần này tới lần khác phải đi qua con đường có Vạn Quyển Thư Phường kia. Mỗi lần như vậy, Tần Cửu lại cảm thấy răng càng đau.

——

Trong khi đó, Thẩm Vãn hiếm khi ra ngoài mấy ngày nay. Không phải vì có việc trong phủ, mà là vì nàng đột nhiên phát hiện bản thảo truyện tiên hiệp mình viết trước đó đã biến mất. Dù sao cũng là tác phẩm nàng đã bỏ nhiều tâm huyết, chỉ còn thiếu một chương cuối là xong. Giờ tìm mãi không thấy, quả thực khiến người ta lo lắng phát hỏa.

Sau hai ngày tìm kiếm không kết quả, Thẩm Vãn đành từ bỏ. Ban đầu nàng còn định viết nốt chương cuối, đổi bút danh rồi đem đến hiệu sách bán kiếm chút tiền. Giờ thì chỉ có thể gác lại.

Thật trùng hợp, sáng hôm đó, Ngu Minh - Binh Bộ Thị Lang- vô tình nhìn thấy bản thảo đó trên bàn của phu nhân mình. Ban đầu tưởng là thư từ nhà ngoại của vợ, nhưng khi đọc qua, ông ta ngạc nhiên nhận ra đây là bản thảo một cuốn thoại bản.

Ngu phu nhân choàng áo trong, phong tình vạn chủng xuống giường, thấy phu quân còn đang nghi hoặc cầm bản thảo dưới bàn đọc, chợt nhớ ra liền cười giải thích: "Xem thiếp này, lại quên mất. Đây là hộp nhận lỗi Cố nương tử mang tới, vô ý bị thiếp đá đổ, lúc ấy mới phát hiện trong hộp còn có ngăn kép, xấp bản thảo này đặt trong đó."

Cố chủ sự? Ngu Minh nghĩ ngợi, càng xem xét bản thảo kỹ hơn.

Ngu phu nhân nhíu mày, nũng nịu áp sát vào nói: "Chẳng phải nói Cố chủ sự tài hoa hơn người, còn viết được mấy quyển thoại bản sao? Chắc đây là bản thảo thoại bản của hắn, bị nương tử nhà hắn vô ý bỏ vào. Thiếp cũng đọc qua sơ, cũng chỉ là loại thoại bản để phụ nữ hậu viện giết thời gian, các người là nam nhi đại sự có thích đọc mấy thứ này đâu?"

Ngu Minh thầm nghĩ bản thảo này không phải nét chữ của Cố chủ sự. Ngu Minh trong đầu lóe lên vài ý nghĩ nhưng không nói ra, sắc mặt cũng không để lộ, chỉ kín đáo cất bản thảo, cười đùa trêu ghẹo cùng phu nhân hắn vài câu.

Khi mặt trời lên cao vào nha thự, Ngu Minh liền vào chủ điện cầu kiến, dâng bản thảo lên cùng những suy đoán trong lòng.

"Không phải không tin tài hoa Cố chủ sự, nhưng nét chữ trong bản thảo thật đáng ngờ. Nói là chép lại cũng không phải, trong đó có dấu vết sửa chữa, rõ ràng là bản thảo gốc. Mà cách dùng từ đặt câu lại giống hệt với mấy quyển sách trước đây của Cố chủ sự... Nếu chỉ là sự nhầm lẫn thì thôi, nhưng nếu thật có người mạo danh, thì dù Cố chủ sự tài hoa đến đâu, một khi phẩm hạnh có tỳ vết cũng không đáng trọng dụng nữa."

Sau khi Ngu Minh tâu xong lui ra, Hoắc Ân cầm bản thảo, sắc mặt trầm xuống lật từng trang. Sai Tần Cửu tìm ra mấy quyển thoại bản trước đây của Cố Lập Hiên ra so sánh, quả nhiên phong cách giống hệt.

Ánh mắt Hoắc Ân lạnh dần, dám giở trò dối trá lừa gạt trên đầu của hắn, thật là hám lợi đến không muốn sống nữa mà.

"Truyền Cố chủ sự đến đây."

Khi Cố Lập Hiên được Tần Cửu mời đến chính điện, hắn có vẻ ngơ ngác, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. Tuy nhiên, khi thấy ánh mắt khinh thường của Tần Cửu, hắn linh cảm có điều chẳng lành.

Quả nhiên, vừa bước vào điện, chưa kịp hành lễ, giọng lạnh lùng của Hoắc Hầu gia đã vang lên: "Ngươi có việc gì cần thẳng thắn với bản quan không?"

Cố Lập Hiên tái mặt, trong đầu vội nghĩ lại công việc gần đây, trái nghĩ phải ngẫm dường như không có gì sai sót, thật không biết "thẳng thắn" của Hầu Gia là nói về chuyện gì.

Một xấp bản thảo bị ném xuống trước mặt hắn, cùng với giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Chẳng lẽ cần ta nhắc nhở ngươi?"

Cố Lập Hiên run rẩy cầm lấy một trang, vừa lướt qua đã lập tức hiểu ra - việc Vãn Nương thay hắn viết thoại bản đã bị phát hiện.

Mặt hắn thoáng biến sắc, nhưng rồi lại bình tĩnh lạ thường. Hắn chợt nghĩ, Vãn Nương đâu phải người ngoài, chỉ cần hắn khăng khăng nói đó là nương tử mình viết hộ, Hầu gia có thật sự dám đối chất với nương tử hắn không? Dù có đối chất, Vãn Nương cũng sẽ không thừa nhận.

Nghĩ vậy, Cố Lập Hiên mạnh dạn lên tiếng: "Bẩm đại nhân, e rằng ngài đã hiểu lầm. Không phải hạ quan giở trò tìm người thay bút, mà là do nương tử của hạ quan viết. Nói ra hạ quan thật hổ thẹn, vốn lười biếng, khi có ý tưởng thì lười viết nên để nương tử viết giúp, mới gây nên hiểu lầm này. Nếu đại nhân không tin, mời nội tử đến viết trước mặt cũng được."

Lời vừa dứt, cả điện im lặng hồi lâu.

Sau một lúc, trong khi Cố Lập Hiên lo lắng đến vã mồ hôi hột, giọng trầm thấp của Hầu gia mới vang lên: "Không cần triệu người đến đây. Viết một bức chữ phó, ngày mai ngươi mang đến. Ra ngoài đi."

Cố Lập Hiên thở phào nhẹ nhõm. Hắn cúi người định nhặt những trang bản thảo còn lại trên sàn, nhưng đã thấy Tần Cửu tiến lên trước một bước nhặt lấy, không nói gì rút luôn tờ trong tay hắn, sắp xếp gọn gàng rồi đặt lại lên án thư của Hầu gia.

Cố Lập Hiên không dám nấn ná, vội vàng lui ra.

Đêm đó, khi Thẩm Vãn vừa nằm xuống, bỗng nghe giọng Cố Lập Hiên đè nén vang lên từ phía sau: "Sáng mai, nàng viết cho ta một bức chữ phó... Không, viết bài thơ đi, ký tên và đề ngày. Dậy sớm viết, đừng chậm trễ." Tuy Hầu gia chỉ nói tùy ý viết chữ phó, nhưng hắn không dám qua loa, vẫn nên viết thơ cho trang trọng.

Đã mười ngày qua hai người không nói với nhau lời nào, giờ nghe hắn đột ngột lên tiếng, Thẩm Vãn thực sự cảm thấy không thoải mái.

Cố trấn tĩnh, Thẩm Vãn giả vờ như không nghe thấy, kéo chăn đắp lên người và nằm xuống.

Cố Lập Hiên cố nén không nổi giận với nàng, vì ngày mai còn cần đến nàng. Còn về lý do phải viết, hắn ta tất nhiên sẽ không nói với nàng, dù sao việc này cũng chẳng vẻ vang gì, nếu nói thật, chẳng phải sẽ làm hắn mất mặt trước nàng sao?

Sáng hôm sau, sau khi rửa mặt chải đầu xong, Thẩm Vãn định ra khỏi phòng.

Cố Lập Hiên thấy vậy liền vội vàng, bước nhanh đến chặn nàng lại, đỏ mặt tía tai hỏi: "Chữ nàng viết đâu rồi?"

Thẩm Vãn nhìn hắn: "Viết chữ làm gì?"

Cố Lập Hiên mất kiên nhẫn: "Hỏi nhiều làm gì, bảo nàng viết thì cứ viết đi, ta có việc cần dùng."

Thẩm Vãn thấy hắn chặn cửa, có vẻ như không viết thì không cho ra ngoài, đành quay lại bàn lấy giấy bút ra, trải giấy mài mực.

Chỉ là vài chữ thôi, nàng viết cho xong, còn hơn cứ dây dưa với hắn, thật sự khiến người ta nhức đầu.

"Viết mấy chữ nào?"

"Tùy ý mấy chữ..." Cố Lập Hiên ngừng lại rồi vội sửa lời: "Viết một bài thơ đi. Vịnh xuân, vịnh thu hay gì cũng được, dù sao nàng cũng từng thuộc vài bài, viết một bài là được."

Thẩm Vãn vén tay áo chậm rãi mài mực, ánh bình minh xuyên qua giấy dán cửa sổ chiếu lên khuôn mặt kiều diễm trắng ngần của nàng, dáng vẻ bình yên ấy khiến người ta chợt nhớ về những ngày tháng ân ái ngọt ngào trước kia...

Nhưng vết tích nơi khóe mắt nàng lại hung hăng đâm thủng ảo tưởng của hắn.

Cố Lập Hiên chật vật lùi lại, đạp cửa bước ra, chỉ để lại câu "Viết xong thì xếp gọn đặt trên bàn."

Chỉ một thoáng trước, Cố Lập Hiên đã âm thầm quan sát nàng, và Thẩm Vãn cũng thoáng chốc cảm thấy bối rối.

Khi hoàn hồn, nàng cầm bút, chuẩn bị viết. Cổ tay khẽ lướt, ngòi bút đưa ra, nàng bắt đầu viết dòng chữ đầu tiên của bài thơ: "Phỏng cổ quyết tuyệt từ giản lang."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top