Chương 62: Đèn a

Trên đường rất náo nhiệt, gần như tất cả mọi người đều đi ra khỏi cửa nhà, chẳng qua trên mặt mỗi người đều mang mặt nạ ác quỷ, nếu không phải người quen, rất khó nhận ra thân phận.

Mọi người đều không nhận ra, vật không phải người thì càng không nhận ra, có không ít yêu quái thừa dịp ngày này ra cửa, quang minh chính đại dạo phố. Có thể hoàn toàn hóa thành hình người, lẫn vào trong đám người bình thường, hóa hình không quá thuần túy, cũng có thể chọn nơi hẻo lánh tối tăm một chút, đeo mặt nạ che giấu mặt, hoàn toàn không thành vấn đề —— điều kiện tiên quyết là không gặp phải đám người Miêu Công.

"Vị lang quân này."

Nghe được thanh âm, một nam tử thân hình cao lớn quay đầu, lộ ra một trương mặt nạ mặt hổ. Khi thấy rõ người lên tiếng, thân hình nam tử cao lớn co rụt lại, nhìn qua lập tức muốn chạy, nhưng mà người nọ đã đưa tay kéo hắn lại, hai anh em tốt kéo hắn vào một góc hẻo lánh bên cạnh.

Yêu trộm lẻn vào thành còn chưa kịp làm chuyện xấu hổ, chỉ cảm thấy hôm nay vận khí thật sự không tốt, vậy mà đụng phải vị Miêu Công không nói đạo lý nhất kia, bị thân bất do kỷ mang theo xô đẩy đến góc tường, ngay cả phản kháng cũng không kịp, liền chống lại nắm đấm cực đại.

Chỉ nghe trong góc truyền đến một trận rên rỉ, một lát sau, Võ Trinh đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng bước ra, nàng vỗ vỗ góc áo, bên hông đeo một hà bao màu đỏ thẫm, nhìn qua lại phồng lên một chút.

Mai Trục Vũ đeo mặt nạ quỷ mặt trắng ở một bên chờ nàng, thấy Võ Trinh tới, hắn chỉ vào một bóng người tinh tế thướt tha trong đám người: "Kia còn có một người."

Võ Trinh vừa nhìn, quả nhiên lại là một tên lẻn vào, trên người mang theo huyết khí, nói rõ hại qua người, cái này nhất định phải quản. Vì thế nàng lại xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở phía sau nữ tử kia, làm lại trò cũ đem nàng kéo vào góc tối đánh một trận, giống như hổ yêu vừa rồi nhét vào túi gấm bên hông.

Chờ hôm nay qua đi, nếu như những yêu quái này coi như nghe lời, nàng sẽ đem chúng nó thả trở lại ngoài thành đi. Nếu không, chỉ có thể để cho bọn họ cùng thế giới này nói tạm biệt.

Không hổ là tết Trung Nguyên, Võ Trinh cùng Mai Trục Vũ dọc theo đường đi không biết thấy được bao nhiêu yêu quái trà trộn ở trong đám người. Yêu quái có được ấn ký chợ yêu, đều không có nguy hại, Võ Trinh bình thường không để ý tới, ngược lại sau khi bọn họ nhận ra Võ Trinh, đều sẽ cười gật đầu, còn có hai yêu quái hóa thành người, ở bên đường bày sạp bán hoa sen hà đăng, nhìn thấy hai người Võ Trinh, nhiệt tình thật sự tặng cho các nàng mấy ngọn đèn.

Nếu như yêu quái trà trộn trong đám người không có con dấu của chợ Yêu, Võ Trinh sẽ xem trên người đối phương có huyết khí hay không, có hại người hay không, dùng cái này để quyết định là bắt hay là giết hay là mắt nhắm mắt mở làm như không phát hiện.

Ví dụ như hai vị thiếu niên khoác vũ y kia, trên mặt mang hai cái mặt nạ đơn giản, một bộ dạng tò mò đánh giá cửa hàng xung quanh, vừa nhìn liền biết là đồng tử dưới ghế vị thượng nhân thanh tu nào trong núi, lại nhìn thanh khí trên người hai người, hiển nhiên là bạch hạc tiên hạc biến thành, cái này không cần quan tâm.

Lại ví dụ như nam tử tướng mạo thô kệch, một tay kéo một phụ nhân tráng kiện, một tay ôm một con nghé con. Người bình thường nhìn chỉ biết cảm thấy hắn kỳ quái, ra ngoài dạo phố dĩ nhiên ôm con nghé con, nhưng đổi lại là Võ Trinh liền biết, nam tử là ngưu yêu, bên cạnh phụ nhân cũng giống vậy, về phần nghé con hắn trong ngực ôm, là con của bọn họ, còn không thể hóa hình, chỉ một đôi mắt ngưu tròn trịa, tò mò nhìn trái ngó phải. Một nhà ba người này tuy rằng cũng không có ấn, mà là từ bên ngoài đến, nhưng bọn họ vô hại, hiển nhiên chỉ là tới trong thành mở rộng tầm mắt, Võ Trinh cũng không đi quản.

Đi dạo một vòng quanh hai phường, Võ Trinh không đi bắt yêu quái nhập cư trái phép, trên thực tế việc này thuộc về bốn người phụ tá Hộc Châu Thần Côn, các nàng hôm nay đều có nhiệm vụ riêng. Hộc Châu bốn người duy trì trật tự, tránh cho chuyện ác phát sinh ảnh hưởng lớn, mà bởi vì tối nay kết giới yếu kém, chợ Yêu rất có thể cùng nhân thế phát sinh trùng hợp, chợ Yêu nếu là bất ổn, sẽ gây thành đại họa, cho nên Liễu Thái Chân trấn thủ chợ Yêu.

Về phần Võ Trinh, nhiệm vụ của nàng là —— đưa đèn hộ hồn.

Trong thành Trường An có vài thủy vực, bách tính trong thành ngày thường thích du ngoạn nhất chính là mấy chỗ hồ Khúc Giang và hồ Ngọc Đái, nhưng thả đèn, lại hàng năm cố định hai con kênh, kênh Vĩnh An và kênh Thanh Minh.

Hai cái thủy vực này gần như đi ngang qua toàn thành, một cái đi qua Cảnh Diệu Môn, ở bên ngoài nối liền hồ Thái Dịch, một cái lại từ trong hoàng thành chảy ra, hai con kênh chảy qua hơn bốn mươi phường, giữa chúng là hai đường dài tương đối, cách nhau cũng không quá xa.

Võ Trinh lôi kéo Mai Trục Vũ đi tới chùa Phúc Minh của phường Vĩnh An, chùa Phúc Minh cũng là chùa miếu lớn được ưa chuộng trong thành Trường An, chiếm diện tích rộng lớn, bởi vì cách hoàng thành rất xa, không có kiêng kị, trong chùa có ba tòa tháp xây cực cao, đứng ở phía trên, có thể nhìn ra xa hơn phân nửa thành Trường An.

Từ trên cao nhìn xuống bên trái, là kênh Vĩnh An chảy qua chợ Tây, nhìn sang bên phải, là kênh Thanh Minh xuất phát từ Hoàng thành. Ngày xưa hai con kênh này tựa như hai đường dài lóe sáng, xâu chuỗi nhà ở hai bên trái phải. Mà hôm nay, Võ Trinh cùng Mai Trục Vũ có thể nhìn thấy trên hai đạo kênh nước chậm rãi hội nhập vô số điểm sáng, chiếu rọi ra hồng quang, đem hai cái kênh thật dài chiếu rọi thành hai cái quang mạch.

Ở trong đêm tối, vạn nhà đèn đuốc đều mờ mịt, đây một tòa thành to như vậy, tất cả tiếng trống ồn ào náo động đều ở phía dưới, đứng ở chỗ cao có thể nhìn thấy, cũng chỉ có điểm điểm sáng, ở trong những ánh sáng này, hai cái quang mang nổi bật như thế, là cảnh đẹp người bình thường cả đời đều nhìn không thấy.

Mai Trục Vũ cũng chưa từng thấy qua loại cảnh tượng này. Vô số đèn sông tụ thành vành đai ánh sáng, chậm rãi nối liền thành một đường, còn không ngừng có người ở trong kênh thả đèn, trong đường phố, cũng có đám người như dòng nước, cầm đèn chậm rãi tụ tập ở bên kênh, xa xa nhìn lại giống như là nước chảy đưa tình lưu động.

Xuất thần cảm thán một lát, Mai Trục Vũ quay đầu nhìn Võ Trinh bên cạnh, đối diện với khuôn mặt tươi cười của nàng. Nàng cũng không có nhìn cảnh đẹp phía dưới, mà là nhìn hắn, thấy hắn nhìn lại liền mở miệng hỏi: "Thế nào hả, đẹp không?"

Mai Trục Vũ: "Đẹp."

"Rất đẹp."

"Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cảnh đẹp như vậy."

Tốt xấu gì cũng có được ba câu nói của hắn, lúc này Võ Trinh mới hài lòng, ngồi ở trên tháp cao cao, một chân buông xuống giữa không trung lắc lư, "Cảnh tượng như vậy ta đã xem nhiều năm, là một trong những cảnh tượng ta thích nhất, cho nên hôm nay đặc biệt dẫn chàng đến xem."

Mai Trục Vũ nghe vậy trong lòng ôn nhu, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, lo lắng Võ Trinh một lòng dẫn hắn đến xem cái này, làm lỡ công việc của mình. Không trách Mai Trục Vũ có loại lo lắng này, thực là Võ Trinh nàng chính là cái có thể 'phong hỏa hí chư hầu*' đấy.

phong hỏa hí chư hầu: chỉ sự kiện lịch sử cuối năm Tây Chu. Chu U Vương vì Bác Bao Tự cười một tiếng, đốt Phong Hỏa Đài, trêu đùa chư hầu. Bao Tự nhìn quả nhiên cười ha ha. Chu U Vương rất vui mừng, cho nên lại nhiều lần đốt lửa phong hỏa. Khiến cho các chư hầu đều không tin Phong Hỏa, cũng dần dần không tới. Sau đó Tây Nhung công phá Hạo Kinh, giết chết Chu U Vương. Chu Bình Vương, con trai của Chu U Vương, dời về phía đông, bắt đầu thời kỳ Đông Chu.

phong hỏa: thủ đoạn quan trọng của thông tin quân sự biên phòng cổ đại, phong hỏa dấy lên là biểu thị sự xuất hiện của chiến sự quốc gia.

Võ Trinh nhìn thấu tính cách lang quân nhà mình, sao có thể không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, hắn có chút nghiêm túc quá mức, lại vô cùng có trách nhiệm. Từ khi cùng hắn thành thân, nàng liền trở thành một trong những trách nhiệm của hắn, sau khi phát hiện nàng là Miêu công, lang quân rất có chút ý tứ muốn đem trách nhiệm trên người nàng toàn bộ tiếp nhận, so với Miêu công nàng còn tự giác hơn.

Tính tình Võ Trinh ác liệt, càng nhìn ra được, càng là một bộ dáng nhàn nhã, vững vàng ngồi tại chỗ cùng Mai Trục Vũ nói đùa, chính là bất động.

Mai Trục Vũ kiên nhẫn đợi một hồi lâu, rốt cuộc là có chút nhịn không được, hỏi: "Nàng không phải có việc muốn làm sao?"

Võ Trinh: "Ha ha ha ha ha ~"

Mai Trục Vũ: "......" Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cười thành như vậy, khẳng định là nghẹn cái gì xấu. Cho nên nói, hiểu biết là hai chiều, Mai đạo trưởng cũng không phải hoàn toàn không tiến bộ.

Võ Trinh vỗ vỗ vai lang quân: "Đừng nóng vội, chờ đi, những thứ kia còn chưa tới đâu, bằng không chúng ta đi xuống trước đem đèn thả?"

Hai người xuống tháp cao, tìm bên cạnh con kênh ít người, đem đèn sông lúc trước lấy được thắp sáng thả vào trong sông. Chỉ là một ngọn đèn tạo hình đơn giản mà thôi, lúc trôi trong nước, còn xoay một vòng. Vũ Trinh đưa tay gạt nước, đem ngọn đèn này đưa về phương xa.

Người bình thường nhìn không thấy, nhưng Võ Trinh cùng Mai Trục Vũ đều có thể nhìn thấy, ngay tại một khắc đèn thắp sáng vào nước kia, bên bờ một đoàn bạch quang rơi vào trên đèn thắp sáng, bởi vì điểm này nặng, đèn vào nước lúc mới có thể đánh cái xoay. Loại bạch quang này, bên bờ còn có rất nhiều, đây chính là quỷ hồn nói chung. Chẳng qua, cũng không phải toàn bộ đều là hồn người, còn có hồn phách động vật, thậm chí thực vật núi đá, thế gian vạn vật đều có hồn phách, chỉ là dáng vẻ khác nhau mà thôi.

Những hồn phách này đều là bởi vì duyên cớ nào đó dừng lại ở nhân thế, tìm không thấy nơi đi, chỉ có thể du đãng khắp nơi, thời gian lâu dài, có chút sẽ trực tiếp tiêu tán, có chút xui xẻo sẽ bị một ít người hoặc yêu bắt đi dùng ở trên con đường phi chính, mà lợi hại một chút sẽ biến thành phược linh, thủy quỷ ác tinh các loại, đến lúc đó, Võ Trinh thấy sẽ trực tiếp phất tay tiêu diệt những thứ hại người này.

Cơ hội duy nhất của chúng, chính là ngày tết Trung Nguyên này, mượn đèn sông dẫn đường, đi đến nơi chúng nên đi.

Đèn sông tuy rằng nhiều, nhưng những du hồn này càng nhiều, lúc này đều tụ ở bờ sông, muốn tìm một ngọn đèn trống không, có chút bị chen xuống nước, nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước, giống như một mảnh bèo không rễ.

Võ Trinh nhìn, một mạch đốt hết mấy ngọn đèn còn sót lại ném xuống nước. Những du hồn bị chen vào trong nước, nhìn thấy đèn không, vội vàng bò lên, còn không quên cúi đầu cung kính lạy Võ Trinh.

Đốt xong mấy ngọn đèn trắng này, Võ Trinh vỗ vỗ tay, kết quả vừa quay đầu, thấy lang quân ôm một đống lớn đèn sông mới mua đứng ở phía sau.

Võ Trinh và hắn nhìn nhau một lát, chậc một tiếng, đưa tay cầm lấy ngọn đèn trong lòng hắn, đốt từng ngọn từng ngọn, ngồi ở đây thả một mảng lớn đèn sông.

Các quỷ hồn bên bờ phụ cận thấy, đều tiến lại gần, đáng thương hề hề, trông mong nhìn đèn trong tay Võ Trinh. Tuy rằng rất khát vọng có được một ngọn đèn dẫn đường, nhưng bọn họ cảm nhận được hơi thở trên người Võ Trinh, không dám quá gần, còn có một Mai Trục Vũ, hơi thở trên người càng làm bọn họ sợ hãi, bởi vậy quanh thân hai người đều trống ra một vòng lớn.

Thả xong ngọn đèn cuối cùng, sau lưng Võ Trinh có đôi mắt như nắm lấy vạt áo Mai Trục Vũ, "Đừng mua, có mua nữa ta cũng không thả."

Đèn sông phần lớn nhuộm thành màu đỏ, Võ Trinh đốt quá nhiều đèn, ngón tay đều bị nhuộm đỏ. Mai Trục Vũ nhìn nàng chậm rãi lau ngón tay, lại nhìn vạt áo mình bị nàng dùng để lau tay, bỗng nhiên cười, trực tiếp đưa tay, xuyên qua nách phu nhân, trực tiếp ôm lấy người từ thềm đá bên bờ kênh.

Võ Trinh cười khanh khách, thuận thế ôm cổ lang quân, dùng ngón tay vẫn mang theo màu đỏ điểm lên mũi hắn một chút, in ra một đạo dấu màu đỏ nhạt.

"Phi tủm ——"

"Ha ha ha ha!"

Động tác của Mai Trục Vũ và Võ Trinh đồng thời dừng lại, nụ cười trên mặt thu liễm lại, bọn họ quay đầu, nhìn thấy mấy hài đồng vui cười chạy đến phụ cận, có hai đứa trong tay cầm tảng đá nhỏ, ném xuống đèn sông lưu động giữa sông, đập chìm những ngọn đèn đang sáng kia. Đèn sông chìm, du hồn phía trên lại không có phương hướng, mờ mịt nổi trên mặt nước, phí công chèo kéo.

Hai hài tử bên bờ còn đang đùa giỡn dùng đá đập đèn sông, cười đến thoải mái, đối với chuyện xấu mình làm hồn nhiên không hay biết.

Võ Trinh nhướng mày, nhảy xuống ôm ấp Mai Trục Vũ, tiến lên vài bước một tay giữ lấy một hài tử, thuận tay ném một hài tử trong đó vào trong tay Mai Trục Vũ, giơ tay đem đứa còn lại ấn vào trong ngực, đánh một trận thật mạnh.

"Dám đập đèn của lão tử, ta xem mông ngươi là không cần nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top