Tôi

Có một khoảng thời gian tôi và anh đều là hai đứa trẻ ham vui , ham chơi , ngày ngày bám dính lấy nhau cùng vui đùa . Đó là người bạn đầu tiên của tôi ở đất Trùng Khánh xa lạ .

Nhớ lại lần đầu gặp nhau cũng thật trùng hợp . Ngày mưa năm ấy có lẽ là một dấu ấn sâu trong tâm trí tôi , một cơn ngân nhẹ trong trái tim . Giọng nói ấm giữa tiếng mưa tí tách năm ấy là một dòng nước ấm rót vào tim , chiếc ô năm nào che cùng như một thứ gì đó rất nhẹ nhàng , rất đặc biệt , dù nhỏ nhặt , đơn giản nhưng khó quên .

Còn bây giờ thì sao ? Mỗi người một nơi , tôi ở đất Bắc Kinh phồn hoa còn anh vẫn ở lại Trùng Khánh năm nào . Xa cách trùng trùng ngàn vạn dặm . Người ta nói " xa mặt cách lòng " nhưng còn đối với chúng tôi thì không , thật đấy ! Năm tôi đi là 14 tuổi , năm nay cũng đã 15 tuổi , tôi đi cũng gần 1 năm rồi nhưng tôi với anh vẫn còn liên lạc , đêm nào cũng đều có tin nhắn anh gửi tới hỏi thăm tôi , đêm nào không có thông báo thì trong lòng lại có chút bồn chồn . Đó là một thói quen ...

Sau một thời gian , công việc của bố đã ổn định lần nữa tôi về lại Trùng Khánh , lần đầu gặp lại anh , bên anh đã có một người con gái xinh đẹp , cô ấy tên Hàn là bạn học cùng khối với anh , tính cách ôn nhu rất dễ mến . Lúc thấy anh hạnh phúc , vui vẻ bên cô ấy trong lòng tôi quả thật không có cảm giác gì đặt biệt chỉ cảm thấy vui cho một người bạn tốt .

_____

Sân thượng lộng gió , giữa trời đêm là hàng ngàn vì sao tô điểm , tôi ngồi giữa sân ngữa đầu nhìn lên bầu trời cảm thụ từng cái mơn trớn của gió , đó là thói quen hằng đêm của tôi .
Vô tình nhìn qua sân thượng của căn nhà đối diện , tôi nhìn thấy một bóng dáng ẩn trong bóng tối rất dỗi quen thuộc , đôi mắt cố mở to ra hơn một chút để nhìn rõ hơn , ừm đúng là anh rồi , mà sao anh lại ở đó ? Câu hỏi lóe lên trong đầu không lời giải đáp . Ở phía đối diện hình như anh cũng nhìn thấy tôi , anh đưa tay vào túi quần hình như lấy thứ gì đó , tôi thấy anh cầm chiếc điện thoại rồi áp vào tai . Chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên từng hồi , tôi lấy ra , là anh gọi .

" Wey ?" Tôi nói
" Cậu đang làm gì đấy ? " giọng anh có chút khàn nhưng tôi vẫn nghe đâu đó ra chút buồn .
" Ngắm sao , còn cậu ? "
" Tớ đang suy nghĩ "
" Suy nghĩ ? " Giọng tôi nâng hơi cao , đó là một câu hỏi nhưng tôi thấy đó giống một câu thầm thì tôi tự nói với chính mình hơn .
" Ừm , tớ chia tay với cô ấy rồi " giọng anh nhẹ bẫng .
Tôi đương nhiên biết cô ấy trong lời nói của anh là ai . Là Hàn cô bạn xinh đẹp ngày đó đi cùng anh .
" Đừng quá buồn " tôi không hỏi anh vì sao mà chia tay , vì đó có thể là chuyện riêng tư của hai người họ cũng không thể bảo anh đừng buồn vì điều đó là không thể , có ai chia tay với người mình yêu thích mà không buồn không đau , tôi chỉ có thể bảo anh đừng quá buồn thôi .
" Tớ không buồn ! " tôi nghe thấy giọng anh có gì đó rất chắc nịch còn có chút thoải mái " Tớ chỉ đang nghĩ trong thời gian qua tớ đã từng yêu cô ấy chưa thôi "
Tôi im lặng , tôi lựa chọn im lặng để ngồi nghe anh kể lại khoảng thời gian của hai người mà không có tôi xuất hiện . Cho đến khi lời nói ngủ ngon phát ra từ miệng anh và những tiếng tút ... tút ... lạng lùng phát ra từ điện thoại tôi mới dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình .

_____

Sau đó , mọi chuyện quay lại với quỹ đạo vốn có của nó , tôi và anh lại ngày ngày đi chung về cùng , chia sẻ những mẫu chuyện nho nhỏ trong ngày . Tôi và anh học cùng lớp , ngồi cùng bàn nên hai đứa cứ bám nhau kè kè cũng không ai nói gì , bạn thân thôi mà , cũng đúng lúc đó chúng tôi chỉ là bạn thân .

_____

Tôi nhớ có lần tôi đến nhà anh chơi , khi ngồi trong phòng đánh giá khắp nơi , so với khi tôi đi cũng không thay đổi gì , khi đó vô tình nhìn thấy trên bàn có một cuốn sách . Nhìn ảnh bìa thì tôi nghĩ đó là một cuốn sách về các tích xưa hay mưu lược ngày xưa của các bậc hiền giả đi .
Tôi tò mò giở giở vài trang đầu ra xem , không như tôi nghĩ đó là một câu chuyện cũng là một cuốn bút kí của tác giả nói về tình yêu của mình và nó là một cuốn đam mỹ . Trong đầu Ầm một tiếng như bị dội bom , không ngờ anh cũng đọc đam mỹ . Tôi liền không suy nghĩ nữa mà chuyên tâm vào sách , đọc được vài trang lại âm thầm ngưỡng mộ tác giả này có thể công khai tình yêu của mình qua cuốn tiểu thuyết , chỉ có điều , câu chuyện này quá đau buồn đi , không phải là từ ngữ nói rõ chữ " đau " chữ " buồn " mà là khung cảnh cùng câu chữ rất nhẹ nhàng len lói nỗi buồn trong lòng người đọc , trầm lặng như dòng sông làm lòng tôi cũng như lắng lại .  ( ai từng đọc Em Sẽ Chờ Anh Cho Đến Năm 35 Tuổi thì sẽ hiểu , tớ không phải pr cho câu chuyện nhé (//●_=\\)

Một lúc sau anh mở cửa phòng bước vào trên tay là bánh cùng nước . Tôi đưa cuốn tiểu thuyết trên tay lên , anh hiểu ý liền nói
" Cuốn đó của một cô bạn đưa tớ còn bảo gì mà đọc đi cho có văn chương với người ta , thật hết nói "
" Cậu đọc hết chưa ? " tôi thắc mắc , cậu ấy cũng đọc rồi sao ?
" Chưa "
" Vậy đọc cùng tớ đi "
" Ừm "
Đọc một hồi trang cuối cùng cũng đã được lật hết , tâm trạng như lắng xuống , trong đầu còn vang vang âm hưởng của nó cứ như một bản giao hưởng ấy . Tôi không biết suy nghĩ của anh về tình yêu giữa nam nhân với nam nhân như thế nào , cũng rất muốn biết nhưng không thể hỏi .

Trái Đất vẫn quay , mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường .

Cho đến sinh nhật lần thứ 16 của tôi .
Tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ mời bạn bè ở sân nhà , hôm đó tiệc tàn bạn bè về hết , tôi định dọn dẹp một chút rồi đi ngủ , không ngờ vừa quay người qua đã thấy anh còn đứng đó .

" Khuya rồi , sao không mau về đi "
" Đêm nay tớ ở lại nhà cậu nhé , bố mẹ tớ đi công tác cả rồi ở nhà một mình tớ sợ ... ừm ... "
" Cậu sợ ... ? " tôi cố tình kéo dài âm cuối ra ý muốn hỏi cũng như trêu anh .
" Thì sợ ... ''
" Cậu sợ gì ? " bây giờ tôi cứ như lưu manh trêu chọc em gái nhà lành .
" Thì sợ , ... ừm ... sợ ... ma "
" Ha ha " tôi cười đến không kéo được hàm lên , nhìn rất mất nết . " Không ngờ Vương thiếu gia không sợ trời không sợ đất lại sợ MA ... " tôi lại kéo dài âm cuối .
Nhìn tên nào đó thẹn quá hóa giận mặt đỏ hết cả lên tôi liền dừng trêu , tôi là vậy làm việc gì cũng biết chừng mực .

_____

Tôi mệt nhoài nằm cạnh anh , cả hôm nay tôi rất mệt rồi đến một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi ( mấy tỷ đang nghĩ gì vậy có thể nói cho tiểu muội biết không ? (//●■●\\) . Cả đêm dọn bãi chiến trường của bữa tiệc đã rút cạn sức lực của tôi rồi . Tôi nằm im , khép hờ đôi mắt , trong căn phòng tĩnh lặng truyền đến giọng nói của anh
" Tớ thích cậu "
Tôi nằm im , cơ thể như đông đá , anh thích tôi ? Không thể ngờ được , tôi phải đáp thế nào đây ? Tôi vừa định quay qua trả lời anh liền nghe " Cạnh " một cái , cửa nhà vệ sinh liền đóng lại , tôi nhìn trân trối vào cánh cửa đó . Đợi một chút liền không thấy anh bước ra , đôi mắt tôi cứ díp lại , thôi kệ mai trả lời . Thế là liền ngủ một mạch đến 5h sáng hôm sau , mắt cứ lơ mơ định choàng tay qua ôm cái người nào đó ai dè đụng phải Kuma to đùng mà tôi hay để ở cạnh giường , nghĩ nghĩ liền biết anh lấy nó làm vật cách giữa tôi và anh , nghĩ đến liền bực một tay đẩy nó xuống đất . Sau đó nhích nhích lại gần cỗ hơi ấm nằm bên cạnh , đưa tay choàng qua rồi ngủ tiếp .

Ngủ chưa bao lâu lại có cảm giác đẩy đẩy từ bàn tay anh truyền tới , tôi liền ôm chặt hơn .

Đẩy đẩy
Ôm ôm
Đẩy đẩy
Ôm ôm

" Bốp " tôi bị đạp thẳng xuống đất , cái đầu may mắn là đáp trúng tấm thẳm trên sàn nếu không lại u một cục .
" Này , muốn giết tôi à ? " ở phía trên đầu truyền đến giọng nói của anh .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: