Chương 125. Công lược giáo thảo cao lãnh 8
"Nghe nói Thư ký Hứa dạo gần đây đang vội giúp thị trưởng tiếp đãi người từ tỉnh lị tới, sao còn thời gian rảnh rỗi tới nơi này?"
Thời gian tới của Hứa Khanh Quốc cũng quá trùng hợp, thật sự làm hắn không khỏi nghi ngờ.
"Hừ! Không nhọc Diệp thiếu lo lắng, tôi chỉ là nghe nói Điềm Điềm bỗng nhiên có bạn trai, sợ con bé bị lừa nên mới tới nhìn xem." Ngữ khí Hứa Khanh Quốc không tốt lắm, nhưng cũng không dám quá làm căng, dù sao thì đây cũng là con trai của lãnh đạo a! Thân phận này thật sự là làm Hứa Khanh Quốc hận đến ngứa răng.
Diệp Tiêu Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Vậy Thư ký Hứa đã biết là tôi thì có thể yên tâm rồi."
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về đồng hồ treo trên tường trong phòng khách, nói: "Thời gian có vẻ cũng không còn sớm, Thư ký Hứa không cần đi đón ba tôi tan tầm sao?"
Hứa Khanh Quốc bị lời này chọc tức đến bật cười, yên tâm cái quỷ!
Lại nghe thấy Diệp Tiêu Nhiên nói tới thời gian, sắc mặt thay đổi nhìn đồng hồ treo tường, lại không cam lòng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, cầm lấy túi công văn vội vàng rời đi.
Diệp Tiêu Nhiên đi tới khóa cửa kỹ càng, có lẽ hắn nên đổi khóa cửa.
Nhưng lúc hắn muốn mở ra cửa phòng ngủ, lại phát hiện bên trong đã khóa lại.
"Mở cửa, đừng để tôi nói lần thứ hai." Hắn không gõ cửa, chỉ đứng ở ngoài trầm giọng nói, hắn biết Hứa Khanh Điềm có thể nghe thấy.
Nhưng mà người bên trong cũng không đáp lại một lời.
Thời điểm mà bọn họ nói chuyện, Hứa Khanh Điềm nhịn đau bò dậy mặc một cái váy, cũng đem cửa phòng khóa lại, lúc này nghe thấy Diệp Tiêu Nhiên nói, cô chui vào trong chăn giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Đợi hồi lâu cũng không nghe thấy thanh âm của hắn, tiếng đập cửa càng không có.
Chẳng lẽ là đi rồi?
Hứa Khanh Điềm đợi khoảng mười phút, đi tới cửa phòng xem thử rồi đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Khi cô vừa mở ra một cái khe hở, một lực lượng mạnh mẽ bỗng nhiên đẩy vào, đột nhiên không kịp phòng ngừa, Diệp Tiêu Nhiên đã nhân cơ hội vào được.
Hứa Khanh Điềm bị dọa đến choáng váng, hoảng loạn nói: "Anh anh..... Anh còn chưa đi....."
"Em rất hy vọng tôi rời đi?" Diệp Tiêu Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, từng bước đi tới gần.
Hứa Khanh Điềm đành phải lui về phía sau, cho đến khi sau lưng đã là tường, vấn đề của Diệp Tiêu Nhiên, cô chỉ đành gật đầu tỏ vẻ trả lời.
Xác định được Diệp Tiêu Nhiên là mục tiêu công lược là tốt rồi, nhưng cô cũng có chút lo lắng, nếu gia hỏa này ngay từ đầu đã nổi lên tính thú với cô, vậy thì sau này lúc cô tuổi già sắc suy là lúc..... Chỉ sợ.....
Cho nên cô cần phải xoay chuyển cục diện, không thể để gia hỏa này muốn làm gì thì làm.
"Vì sao?" Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên nhàn nhạt, trong mắt xuất hiện một tia không vui.
Hứa Khanh Điềm đột nhiên cảm thấy ủy khuất, trong mắt bắt đầu chứa đầy nước mắt, từng giọt chảy xuống, yên lặng rơi lệ.
Nước mắt của cô làm Diệp Tiêu Nhiên vô duyên vô cớ cảm thấy bực bội.
Ngữ khí hắn có chút lạnh: "Em khóc cái gì? Không muốn ở cùng tôi? Vậy mà buổi tối mỗi ngày đều quấn lấy tôi làm tình?"
Nghe hắn nói như vậy, nước mắt Hứa Khanh Điềm chảy càng nhiều, hơn nửa ngày cô mới nghẹn ngào nói: "Ô..... Đó chỉ là trò chơi..... Hắn cùng anh không giống nhau....."
Nghe cô nói hết lười, mặt Diệp Tiêu Nhiên đen xuống.
Hắn trong trò chơi cùng hắn ngoài đời không giống nhau? Cho nên cô nguyện ý làm tình trong trò chơi với hắn, mà không phải là hắn trong hiện thực???
"Đó là cùng một người, nếu em không tin, có thể tới nhà tôi xem khoang trò chơi." Hắn giải thích.
Hứa Khanh Điềm trợn to đôi mắt ngập nước nhìn hắn, lắc đầu nức nở: "Hai người nhìn cũng không giống nhau....."
Diệp Tiêu Nhiên bị nghẹn lại, lúc trước vì không muốn lộ ra danh tính ngoài đời thực nên hắn đã chọn dung mạo hoàn toàn không giống trong hiện thực..... Cho nên, đây là tự đào hố cho chính mình?
"Tôi mặc kệ em nghĩ thế nào, tóm lại tốt nhất em nên quên đi gương mặt trong trò chơi kia, hiểu ý của tôi không?" Trong lòng hắn vô cùng buồn bực, chưa từng có cô gái nào khiến hắn để ý như vậy, kết quả thì sao, đối phương vậy mà không thích gương mặt của hắn?
Hứa Khanh Điềm lắc đầu cự tuyệt: "Anh đi đi, tôi sẽ không chơi trò này nữa."
Nói xong, nước mắt cô lại chảy ra.
"Em muốn phủi sạch quan hệ với tôi?" Diệp Tiêu Nhiên nheo mắt lại, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
Hứa Khanh Điềm cúi đầu tỏ vẻ cam chịu.
Hắn dùng tay nâng mặt cô lên, cưỡng bách nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt tràn ngập tính xâm lược kia làm tim Hứa Khanh Điềm đập vô cùng nhanh.
Diếp Tiêu Nhiên cúi sát vào mặt cô, đè thấp giọng nói lời tà ác: "Tôi nói cho em biết, sau này tôi sẽ không ngừng thao em ở trong trò chơi, tôi còn xé nát quần áo em trên giường, xoa vú lớn, thao tiểu huyệt nhiều nước của em, hôm qua ở thư viện không phải em bị tôi chơi cao trào rất nhiều lần sao? Sau này chúng ta có thể thử ở những nơi khác trong trường!"
Lời nói dâm uế làm Hứa Khanh Điềm thay đổi sắc mặt, mặt cô đỏ bừng, hoảng sợ nhìn Diệp Tiêu Nhiên.
Không ngờ tới cô sẽ dùng loại ánh mắt như nhìn sinh vật khủng bố nhìn mình, lòng Diệp Tiêu Nhiên khẽ run lên, hắn đáng sợ vậy sao?
"Tối nay em trang điểm đẹp một chút, tôi sẽ tới đón em, đừng để tôi phát hiện em không ở trong nhà, cũng đừng giống vừa rồi nhốt tôi ở ngoài cửa." Diệp Tiêu Nhiên nhàn nhạt cảnh cáo: "Em hẳn là biết anh trai em là cấp dưới của cha tôi đúng không?"
Uy hiếp gãi đúng chỗ ngứa, hù dọa tiểu nữ sinh như Hứa Khanh Điềm vậy là đủ rồi, nếu không phải bận tâm hôm nay cô vừa bị hắn phá thân, hắn sao phải chờ tới buổi tối?"
Hứa Khanh Điềm sợ hãi không nói được lời nào.
"Nghe hiểu ý tôi rồi chứ?"
Cô gật đầu.
Trong mắt Diệp Tiêu Nhiên xuất hiện một tia vừa lòng.
Hắn đi rồi, Hứa Khanh Điềm lắc đầu, thật sự cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Thiếu niên ngây thơ.....
Hậu quả của ngoan ngoãn nghe lời chính là tất cả đều sẽ bị đối phương khống chế!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top