21 + 22 + 23 + 24 + 25
21
Yến Thù mở bừng mắt, đồng tử sắc bén như chim ưng, gương mặt toát lên vẻ khó dò khiến người khác phải e sợ. Ít ai ngờ, lúc này anh đang hồi tưởng tất cả những gì đã xảy ra trong cảnh giới tinh thần.
Sau lần bắn đầu tiên, anh vẫn chưa thấy đủ. Anh bắt người dẫn đường quỳ bò trước mặt, rồi từ phía sau, anh cắm sâu giữa đôi chân khép kín của cô, chà xát cho đến khi hoa huyệt hồng hào chuyển thành màu hồng đậm. Anh tiếp tục bắn thêm một lần nữa vào giữa hai chân cô. Khi anh đặt răng nanh lên tuyến thể của cô, suýt chút nữa anh đã nghiến vỡ nó, truyền tin tức tố vào để đánh dấu, biến cô trở thành người dẫn đường chuyên biệt của anh.
Cảm giác thôi thúc chiếm hữu đó dường như bẩm sinh đã có. Anh thậm chí không biết cô là ai, nhưng vẫn muốn chiếm lấy cô cho riêng mình. Sự độc chiếm và khao khát mạnh mẽ đã làm anh mất đi lý trí, hòa trộn với tinh thần quá mức, dẫn đến các triệu chứng của tinh thần thể.
Đôi tai mèo xuất hiện trên đỉnh đầu, một chiếc đuôi mèo mọc ra giữa hai chân, và dương vật bên dưới cũng hoàn toàn bộc lộ bản tính hoang dã và sự đe dọa. Dương vật màu đỏ sẫm dựng thẳng, thân hơi cong như lưỡi dao, bên ngoài dày đặc những gai nhỏ li ti. Mỗi chiếc gai đều lấp lánh dưới ánh đèn, như thể đang chờ đợi được xuyên thủng bức tường mềm mại khi giao hợp. Một số gai nhỏ hơi phình lên, tạo thành một khối u nhỏ, cọ xát bên ngoài cơ thể cô, gây ra những cơn đau nhói. Nhưng đằng sau nỗi đau đó là khoái cảm sâu hơn, điên cuồng hơn.
Lẽ ra anh nên chủ động tách rời liên kết, nhưng anh lại tiếp tục quấn quýt lấy cô. Mọi chuyện đã hoàn toàn mất kiểm soát. Anh chưa bao giờ khao khát biết cô là ai như lúc này. Cho dù anh vẫn chưa rõ, sau khi tìm thấy cô, anh sẽ làm gì.
Tổng bộ chỉ huy biên giới Ngoại than
Bức tường được phủ bằng những tấm giáp bạc, toàn bộ kiến trúc trông như một chiến hạm đang ngủ say, lặng lẽ bao trùm lên vùng đất hoang sơ Đề Cảnh.
Đêm đã khuya, nhưng phòng chỉ huy quân đoàn vẫn sáng đèn. Chỉ huy quân đoàn số 9 đang đứng trước bức tường ánh sáng thực tế ảo, ánh mắt sắc như chim ưng. Bộ quân phục của Yến Thù chỉnh tề không một nếp nhăn, anh lặng lẽ nhìn màn hình máy tính, nhận tin tức từ Bane.
Bane dường như đã trải qua một đêm chiến đấu ác liệt, đôi mắt thâm quầng gần như tím bầm, nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn.
"Bản ghi gần như đã bị xóa sạch, nhưng tôi vẫn vớt lại được." Giọng anh ta đầy vẻ đắc ý. Đôi tay lướt nhanh trên bàn phím ảo, phía sau là vài nền tảng phân giải dữ liệu đang hoạt động. Luồng dữ liệu màu xanh lam như mạng nhện bao trùm toàn bộ phòng làm việc.
“Dữ liệu gốc đã bị mã hóa bốn lớp, còn được thêm lệnh xóa ngược hai chiều, có thể tự động phân giải thứ tự bit trong bộ nhớ. Nói cách khác, bản ghi này đáng lẽ đã bị hủy hoàn toàn. Nhưng mà... tôi là ai! Tôi là Bane! Hacker số một trên diễn đàn nội bộ, giờ là hacker mũ trắng!”
Anh ta nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp.
"Tôi dùng kỹ thuật phục hồi đoạn ký ức, kéo tất cả các mảnh vỡ trở về, rồi dùng trung tâm để sắp xếp lại. Giữa chừng còn phải dùng thiết bị trích xuất dữ liệu bóng ma của diễn đàn nội bộ, mới tìm ra người dẫn đường liên kết nhầm mà anh nói. Và rồi... lộp bộp!" Bane tự tạo hiệu ứng âm thanh, hai tay lướt tới màn hình máy tính
"Chỉ huy Yến, hãy xem người dẫn đường bí ẩn của anh, tiểu thư Quý Miên Miên!" Giọng Bane đầy phấn khích.
Yến Thù nhíu mày, không nói gì, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.
Theo ngón tay Bane lướt qua, một màn hình lập thể bật ra từ máy tính. Hồ sơ và hình ảnh cá nhân của Quý Miên Miên dần dần hiện lên. Trang đầu tiên là hồ sơ đăng nhập của cô.
【Mã số dẫn đường: 1059 | Tên thật: Quý Miên Miên | Nơi sinh: Hôi Vực, Khu C | Cấp bậc: A+ | Giá trị tiềm năng: S | Thể tinh thần: Sói đen | Hồ sơ phù hợp: 17 lính gác cấp A, 5 lính gác cấp A+, 2 lính gác cấp S, 1 lính gác cấp S+ (độ phù hợp trên 80%).】
Ánh mắt Yến Thù dừng lại ở bức ảnh hồ sơ. Cô gái ngồi thẳng, hơi cúi đầu, như cố tình muốn che giấu bản thân. Nét mặt thanh tú, ngũ quan không quá nổi bật nhưng lại thu hút một cách kỳ lạ. Đôi mắt trong veo như hồ nước, ẩn chứa sự kiên cường và lặng lẽ đã trải qua nhiều gian nan.
Đầu ngón tay anh hơi siết lại, đáy mắt lóe lên một gợn sóng khó nhận ra. Trong lòng, anh thầm bổ sung thêm một câu: Độ phù hợp trên 90%, 1 lính gác cấp SS.
Ký ức ùa về như một cơn mưa nhỏ thấm vào lòng. Trong cảnh giới tinh thần, cơ thể mềm mại của cô nằm trên người anh, khẽ rên rỉ. Khoái cảm đã bao bọc lấy tinh thần hỗn loạn của anh, xoa dịu mọi sự bừa bãi.
Lúc đó, cô vẫn chỉ là người dẫn đường cấp B. Cấp B không cao, nhưng đối với người dẫn đường đã là cấp bậc cao cấp. Sau một lần xoa dịu, cô lên cấp A+. Có vẻ như hai người quá phù hợp, sự tiếp xúc tinh thần thể trong cảnh giới tinh thần đã giúp cô có được lợi ích, nhờ đó mà thăng cấp. Cũng dễ hiểu vì sao trong lần liên kết thứ hai, anh càng trở nên mất kiểm soát.
Ánh mắt anh tiếp tục lướt xuống phía dưới hồ sơ.
【Kết hợp nhiệt: Có.】
Anh thấy dòng chữ lạnh lùng này.
【Đã được đưa vào hệ thống ghép đôi lính gác — người dẫn đường của Đế quốc.】
Một người dẫn đường cấp A+ được đưa vào hệ thống ghép đôi chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tranh giành của nhiều người. Một người dẫn đường hấp dẫn như vậy sẽ bị nhiều người nhòm ngó... Chỉ nghĩ đến đã khiến anh thấy khó chịu.
"Đêm Tương Hợp gần nhất là khi nào?" Anh đột nhiên lên tiếng hỏi.
Bane không ngờ anh lại hỏi câu này, nhưng vẫn tiện tay tra cứu, “Báo cáo chỉ huy Yến, là bảy ngày nữa ạ.”
“Chuẩn bị phi thuyền nhảy không gian, tôi cần về Tinh Đế một chuyến.”
"Anh... về Tinh Đế sao?" Bane nghẹn lời.
Bane hiểu Yến Thù. Tinh Đế đã gọi anh về không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào anh cũng lấy cớ để từ chối. Bane là một trong số ít người thân thiết với Yến Thù, nên biết rõ mối quan hệ của anh với Hoàng thượng rất sâu sắc. Anh gọi Hoàng thượng là dượng, và lớn lên cùng các hoàng tử, có thể nói là anh em. Đặc biệt, Thái tử luôn chăm sóc anh. Anh còn được xem là người ủng hộ mạnh mẽ nhất của phe Thái tử. Chỉ vì có quân đoàn số 9, Thái tử mới có thể đứng ngang hàng với Nhị hoàng tử.
Yến Thù luôn ở tiền tuyến để tranh thủ lực lượng cho Thái tử. Trở về Tinh Đế nghĩa là phải đối mặt với các cuộc thảo luận chính trị phức tạp, và cũng có nghĩa là... sẽ bị ép hôn. Yến Thù đã bị giục kết hôn từ năm 16 tuổi, giờ thì sao? Mặt trời mọc đằng Tây à? Chẳng lẽ lại vì người dẫn đường mà anh vừa tra cứu?
Bane trông còn trẻ măng, khuôn mặt trẻ con, nhưng lớn hơn Yến Thù một tuổi, nên anh ta xem Yến Thù như em trai.
"Còn không mau đi?" Yến Thù liếc Bane một cái lạnh lùng.
Bane lập tức thu lại vẻ miên man. Đứng trước Yến Thù, anh ta sợ và không dám tự xưng là anh trai của Yến Thù nữa.
"Vâng." Bane chào theo kiểu quân đội rồi nhanh chóng rời đi, cứ như có một con quái vật nào đó đang đuổi theo sau lưng.
22
30 phút sau, Yến Thù đã sẵn sàng xuất phát.
Anh mặc bộ quân phục màu đen với đường cắt sắc sảo, ôm sát vóc dáng cân đối. Nhờ chất liệu hợp kim đặc biệt của quân đội, thân hình anh càng thêm thon dài, vạm vỡ. Các đường cơ bắp chắc khỏe, rắn rỏi ẩn hiện dưới lớp vải, mỗi cử động đều toát ra vẻ mạnh mẽ.
Khi anh bước lại gần, hệ thống nhận diện tự động kích hoạt. Hai bên lối vào phi thuyền nhấp nháy ánh sáng xanh trắng.
Phi thuyền nhảy không gian lẳng lặng đậu ở trung tâm sân bay. Thân thuyền màu xám bạc trông như một con thú săn mồi đang ẩn mình chờ thời cơ. Cánh xếp sắc nhọn như dao, lớp màng bảo vệ bên ngoài phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của đèn sân bay và màn đêm.
Đây là phi thuyền nhanh nhất của Đế quốc, có khả năng thực hiện nhiều lần nhảy vọt và là phi thuyền duy nhất có thể đến Đế Tinh trong vòng bảy ngày. Chỉ những lính gác cấp A trở lên mới có thể điều khiển vì phi thuyền nhảy không gian tạo ra một sức ép cực lớn lên cơ thể.
Khi cửa mở, những vệt sáng năng lượng màu xanh lướt qua. Giao diện hình tròn ở khoang lái đã khởi động, chiếu ra bản đồ và một loạt tọa độ đang liên tục được cập nhật.
Yến Thù vừa cất bước đi lên, tai anh vang lên một tiếng gọi đầy ngạc nhiên và vui mừng: “Chỉ huy Yến!”
Bước chân anh khựng lại, quay đầu nhìn.
Một chàng trai tóc vàng đang tiến lại gần, dáng đi vững vàng, vẻ mặt tự nhiên. Bộ quân phục vừa vặn tôn lên thân hình cao ráo, gầy gò của anh ta. Huân chương lấp lánh dưới ánh sao, phản chiếu những đường cong sắc nét. Mái tóc vàng hơi xoăn khẽ bay trong gió, một lọn tóc rủ xuống trán, khiến đôi mắt xanh thẳm của anh ta càng thêm sáng.
Đó là Dylan Rita, con trai thứ của Bá tước Rita, Chuẩn tướng của quân đoàn số 9 và Phó chỉ huy khoa chiến lược. Anh ta từng cùng Yến Thù kề vai sát cánh sinh tử trên chiến trường.
"Chuẩn tướng Rita." Yến Thù gật đầu, đáp lại một cách lạnh nhạt. Anh luôn dành sự tôn trọng cho các thành viên của quân đoàn số 9.
"Thật trùng hợp, chỉ huy Yến cũng định ra ngoài ạ?" Dylan đến gần hơn, đứng cạnh anh, giọng nói nhẹ nhàng pha chút vui vẻ.
Với xuất thân của Dylan, nếu muốn thăng chức ở Tinh Đế thì không hề khó, nhưng anh ta lại chọn đi theo quân đoàn số 9 khắp nơi chinh chiến, tất cả chỉ vì sự kính trọng dành cho Yến Thù. Được phục vụ dưới trướng Thủ tịch lính gác là vinh dự mà nhiều lính gác ao ước.
"Đúng vậy, trở về Tinh Đế" Yến Thù vốn ít nói, nhưng luôn kiên nhẫn hơn với cấp dưới.
"Thật trùng hợp, tôi cũng phải về." Dylan cười, "Em gái tôi gửi tin nhắn, dặn dò phải về bằng được. Với lại... Đêm Tương Hợp đang đến, Viện quý tộc đã giục tôi ba lần rồi. Nếu không về, tên tôi sẽ bị xóa khỏi danh sách." Đây cũng là một kiểu đối đãi đặc biệt. Yến Thù đã bỏ lỡ Đêm Tương Hợp không chỉ ba lần, nhưng vẫn bị giục trở về liên tục.
Yến Thù không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn anh.
"Tôi biết chỉ huy Yến từ trước đến nay không tham gia những buổi tiệc như vậy, nhưng... tôi thì lại rất mong chờ." Giọng Dylan nhẹ nhàng như mọi khi. Khi nhắc đến vũ hội, anh ta bỗng nói chậm lại nửa nhịp, “Cô gái tôi thích, cuối cùng cũng có tên trong danh sách.”
Anh ta dừng lại, trong đầu hiện lên gương mặt trắng trẻo, tinh xảo, với đôi mắt vừa dịu dàng vừa quật cường, khóe môi ẩn chứa sự đề phòng và ngây thơ. Lồng ngực anh ta như bị một ngọn lửa đốt nhẹ, âm thầm nóng lên.
"Cũng không biết cô ấy có chấp nhận tôi không." Sau khi nhận được tin nhắn của em gái, anh ta đã bồn chồn, lập tức xin phép dùng phi thuyền nhảy không gian, không ngờ gặp Yến Thù.
Gặp được thần tượng trước khi đi vũ hội, Dylan cảm thấy đây là một điềm tốt!
Yến Thù im lặng một lúc, rồi lên tiếng, “Anh là chiến sĩ của quân đoàn số 9, là anh hùng. Hãy tự tin hơn vào bản thân.”
Lời động viên này đối với anh mà nói đã là rất hiếm có.
Anh không hề biết rằng, người trong lòng mà Dylan nhắc đến chính là người dẫn đường đã lỡ bước vào cảnh giới tinh thần của anh.
Mắt Dylan sáng bừng, nụ cười gần như tràn ra khỏi khóe môi, “Nhận được lời chúc may mắn của anh rồi!”
Dù lớn tuổi hơn Yến Thù, anh ta chưa bao giờ che giấu sự ngưỡng mộ trong lòng mình.
Hai người cùng lên thuyền. Phi thuyền nhảy không gian cất cánh, tiến vào quỹ đạo nhảy vọt.
Chuyến đi sáu ngày trôi qua nhanh chóng trong sự tĩnh lặng. Phần lớn thời gian, Yến Thù nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc đắm mình trong luồng dữ liệu để đọc các tài liệu tình báo và báo cáo chiến trường.
Dylan tuy nói nhiều, nhưng cũng hiểu giới hạn. Anh ta chỉ trao đổi thông tin với Yến Thù khi cần thiết, còn lại hầu hết thời gian ngồi ở một góc, lặng lẽ ngắm dải ngân hà ngoài cửa sổ.
Sáng sớm ngày thứ bayt, phi thuyền nhảy không gian xuyên qua cổng cuối cùng và từ từ đáp xuống sân bay quân sự số 1 của Tinh Đế
Trên bầu trời cao, hào quang của Tinh Đế từ từ tỏa ra.
Dưới lớp màn chắn bằng pha lê, thành phố màu bạc trải dài như một bàn cờ. Những cấu trúc kim loại tinh gọn tạo nên một khu đô thị lập thể hình tròn. Ở trung tâm, khu quân sự thẳng đứng như một thanh kiếm, hiên ngang sừng sững.
Khi đôi chân một lần nữa đặt lên mảnh đất của Tinh Đế, ánh mắt Yến Thù hơi dao động.
Thành phố này quen thuộc đến cực điểm, nhưng cũng xa lạ vô cùng.
Đã mấy năm trôi qua kể từ lần cuối anh trở về.
Trong không khí quen thuộc pha lẫn mùi kim loại và sự trật tự, bên tai là tiếng động cơ năng lượng và thông báo liên tục của sân bay, lạnh lùng, bận rộn và không một chút cẩu thả.
Anh cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Đây là nơi anh đã lớn lên, là điểm khởi đầu của tất cả, cũng là nơi lưu giữ nhiều ký ức không thể chạm tới.
Tinh Đế vẫn như xưa, ánh sáng lạnh lẽo bao trùm, vạn vật nghiêm ngặt.
Nhưng không hiểu sao, sự tĩnh lặng đã lâu trong lòng anh, lại khẽ gợn sóng ngay khi anh đặt chân lên mảnh đất này.
Trên mảnh đất này, đã xuất hiện một người đặc biệt, một người có thể chạm đến nội tâm anh. Cuối cùng cô cũng đã xuất hiện.
Anh chưa bao giờ có loại cảm xúc này. Cho đến bây giờ, anh vẫn không biết sau khi tìm được Quý Miên Miên, anh sẽ làm gì. Anh chỉ biết, nếu không hành động ngay lúc này, anh chắc chắn sẽ vô cùng hối hận trong tương lai.
"Chỉ huy Yến, vậy tôi xin phép đi trước!" Đôi mắt xanh thẳm của Dylan lấp lánh ánh sáng, vô cùng phấn khích.
Rõ ràng, anh ta đang rất mong chờ Đêm Tương Hợp.
Yến Thù khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua anh ta một cách hờ hững. Anh vừa định bước lên chiếc xe bay thì bị một giọng nói hổn hển gọi lại.
"Chỉ huy Yến, Hoàng thượng triệu kiến!" Một người lính gác hối hả chạy tới. Tiếng giày giẫm trên sàn kim loại phát ra âm thanh dứt khoát.
Ông ta khoảng 50 tuổi, có một chòm râu dê và đôi mắt trũng sâu. Đôi mắt vốn có vẻ sắc sảo, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Yến Thù, cả khuôn mặt ông nở rộ, đầy vẻ xu nịnh và cung kính.
Đây là Nelson, phụ tá trưởng bên cạnh Hoàng thượng
Yến Thù nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng: “Phụ tá Nelson, tôi hiện đang có việc gấp. Ngày khác tôi sẽ đến thăm Hoàng thượng.”
Nụ cười của Nelson cứng lại trong giây lát, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười thành khẩn hơn. Ông ta chạy theo phía sau Yến Thù, gần như muốn túm lấy vạt áo anh.
"Chỉ huy Yến, đây là Hoàng thượng ạ!" Ông ta kéo dài giọng, tròng trắng mắt gần như muốn lồi ra. Dáng vẻ đó vừa sợ vừa vội, giống như một con gà con sắp bị gà mẹ bỏ rơi, nhưng cũng giống một con chim bồ câu già xòe móng vuốt.
Bước chân Yến Thù khựng lại. Khi quay người lại, vẻ mặt anh đã phủ một lớp sương mỏng.
"Tôi chỉ có một giờ đồng hồ, tốt nhất là có chuyện quan trọng." Giọng nói của anh chứa đựng sự bực dọc bị nén lại, từng chữ được thốt ra một cách lạnh lùng và cứng rắn.
Nelson suýt chút nữa khuỵu chân, nhưng vẫn cố gắng gượng cười: “Quan trọng, tất nhiên là quan trọng! Hoàng thượng nói, chuyện này tuyệt đối không thể trì hoãn, rất quan trọng!”
Ông ta cười đến mức khóe miệng gần như toác ra đến tận mang tai, nhưng trong lòng lại không khỏi thầm mắng: Trên đời này còn có ai dám không tuân thủ mệnh lệnh của Hoàng thượng như vậy? Chỉ có vị chỉ huy tối cao này, thủ tịch lính gác của Đế quốc, chỉ huy của quân đoàn số 9... Và nhiệm vụ duy nhất của những người như họ bây giờ, là nghĩ mọi cách để anh kết hôn!
23
Màn đêm buông xuống, ngân hà lấp lánh. Vòm trời Tinh Đế như tấm lụa đen tuyền, được vô số luồng sáng tinh tú dệt thành những đường chỉ lấp lánh.
Tại ký túc xá nữ của trường Quân sự Đệ nhất Đế quốc, đèn đuốc sáng trưng. Khuôn viên vốn tĩnh lặng, nghiêm trang, hôm nay nhộn nhịp lạ thường. Tiếng cười nói thì thầm vang vọng khắp hành lang, tiếng váy áo xào xạc như tiếng sóng vỗ.
Bên ngoài tòa nhà, một con đường ánh sáng thẳng tắp được mở ra, kéo dài từ sân ký túc xá đến tận chân trời phía bắc, rồi nhập vào hành lang trên cao của cung điện
Cung điện này có lịch sử lâu đời, là nơi Hoàng thượng và Hoàng hậu tổ chức hôn lễ. Nó mang ý nghĩa lịch sử sâu sắc và được xây dựng để dành cho Đêm Tương Hợp Đế Quốc — Liên bang Sao trời
Phần lớn những lính gác và người dẫn đường xuất sắc nhất của Đế quốc đều gặp được định mệnh của đời mình tại đây. Mọi ghi chép về các cặp đôi quân sự cấp cao, từ Hoàng thượng và Hoàng hậu trở xuống, đều có thể truy ngược về cung điện lấp lánh ánh sao này.
"Thật sự… có thể gặp được người định mệnh của đời mình không?" Một cô gái thì thầm, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
"Hoàng thượng và Hoàng hậu chính là gặp nhau vào Đêm Tương Hợp đấy." Một người khác đáp lại, giọng điệu đầy hy vọng, như thể vận mệnh sẽ lặp lại một lần nữa.
Trong tiếng trò chuyện rộn ràng, các cô gái lần lượt bước lên những cỗ xe ánh sáng đang chờ sẵn trước cửa.
Đây không phải là những cỗ xe thông thường, mà là đoàn xe được thiết kế riêng cho tiệc tùng. Thân xe như thoi bạc, bọc một lớp mạ vàng sương mờ. Những đường cong mềm mại, tao nhã. Gầm xe lơ lửng trượt đi lặng lẽ, chỉ khi khởi động mới phát ra từng vòng sáng vàng nhạt.
Phần mái vòm của xe như một bầu trời sao thu nhỏ. Ánh sáng bên trong sẽ thay đổi theo nhịp tim và cảm xúc của hành khách. Phía trước xe, mô hình đầu ngựa ánh sáng sống động vừa giống thần thú, vừa mang nét truyền thuyết, chóp mũi lấp lánh một đốm sáng tĩnh lặng.
"Giống như… xe ngựa của Lọ Lem vậy." Một cô gái lẩm bẩm, giọng nói tràn ngập mộng mơ.
“Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều chưa kết hôn nhỉ!”
“Không biết thủ tịch lính gác có đến không?”
“Hừ! Thủ tịch lính gác chưa bao giờ tham gia mấy buổi thế này, cô không biết à?”
“Ai bảo là không? Biết đâu hôm nay anh ấy hứng chí thì sao.”
“Dù có đến thì cũng chả để mắt đến cô đâu…”
“Không chỉ có Đế quốc, lính gác của Liên bang Sao trời cũng đến nữa đấy!”
Những lời bàn tán của các cô gái chẳng hề ngớt.
Đối với các thiếu nữ, dù là quý tộc hay dân thường, việc trở thành một dẫn đường cấp cao đều là cơ hội đổi đời.
Từng cỗ xe ánh sáng chậm rãi dừng lại, nhẹ nhàng đọc tên và xác nhận danh sách khách mời.
Mỗi khi một cô gái bước ra khỏi ký túc xá, thân hình như được ánh sáng bao bọc. Váy áo khẽ lay động, trong mắt họ vừa có chút hồi hộp, vừa có chút hân hoan.
Nhưng trong số đó không có Quý Miên Miên.
Cỗ xe đã chờ sẵn, nhưng cô vẫn chưa thay lễ phục.
"Miên Miên, cậu đừng lo. Anh hai của tớ đã về rồi." Rachel vừa nói vừa mỉm cười, giọng điệu nhẹ tênh như đang nói chuyện thời tiết, “Dù điện hạ Adrian có kiêu ngạo đến mấy thì cũng không dám làm hỏng buổi tiệc tối nay đâu.”
Rachel nghĩ mọi chuyện đơn giản, nhưng Quý Miên Miên không thể thoải mái như vậy.
Sau khi tỉnh lại từ khoang chứa bệnh, Adrian đã đến một lần. Anh ta dường như nhận ra trên người cô có dính hơi thở của một lính gác khác, toát ra một vẻ nguy hiểm, khó tiếp cận…
"Ôi, đừng có ủ rũ nữa! Cậu cứ coi như tối nay đi ăn một bữa tối sang chảnh đi, được không?" Rachel mở phòng thay đồ, động tác dứt khoát. Giọng cô ấy như đang dỗ dành một con vật nhỏ đang dỗi. Tinh thần thể của cô ấy lượn lờ bên chân Quý Miên Miên.
Tinh thần thể của Rachel là một con thỏ trắng nhỏ nhắn, đáng yêu, điển hình cho một người dẫn đường.
Khi Rachel phóng thích tinh thần thể, sói đen của Quý Miên Miên cũng hiện ra. Hai tinh thần thể quấn quýt bên cạnh hai cô gái, thỏ trắng nhảy thẳng lên lưng sói đen, cuộn tròn ở gáy nó.
Các người dẫn đường có thể tác động lẫn nhau. Mặc dù ảnh hưởng không mạnh bằng lính gác, nhưng đủ để làm dịu tâm trạng.
Hơn nữa, khi nhắc đến chuyện ăn uống, Quý Miên Miên đã bị cơn thèm ăn kích thích. Cô cẩn thận hỏi, “Ở buổi tiệc có macaron không?”
Rachel bật cười, nhéo má cô, “Tất nhiên là có! Làm sao tớ để cậu bị đói được. Ngoan nào, đứng yên nhé, tối nay tớ phải trang điểm cho cậu trở thành người lấp lánh nhất cả vũ hội!”
Sau khi được cắt may và trang điểm tinh chỉnh thông minh, Quý Miên Miên gần như không nhận ra chính mình.
Cô mặc một chiếc váy dài cổ chữ V màu bạc trắng và xanh nhạt, được dệt từ những sợi tơ đan xen, tựa như dải ngân hà trong đêm, tôn lên vóc dáng mềm mại của cô. Khi bước đi, tà váy uyển chuyển như sóng nước.
Tóc được búi thành từng lọn xoắn, cài thêm những món trang sức hình bướm, khẽ lay động trong ánh sáng mờ ảo. Ánh mắt cô vẫn còn chút rụt rè, nhưng thêm vài phần trưởng thành.
Sự thay đổi này gần như là lột xác, từ một cô gái nhỏ trở thành một người phụ nữ.
Rachel mặc một bộ lễ phục đen vàng cùng thiết kế với váy của Miên Miên. Thiết kế lệch vai kết hợp với áo choàng lấp lánh, vừa mạnh mẽ vừa quý phái. Hai người đứng cạnh nhau, một sáng một tối, một vầng trăng một vì sao, đối lập rõ ràng, tạo nên một hiệu ứng thị giác mạnh mẽ.
"Wow… chúng ta giống như cặp nhân vật chính trong phim hoạt hình vậy." Rachel trêu.
Quý Miên Miên khẽ cười, “Cậu mới là nhân vật chính, tớ chỉ là vai phụ thôi.”
“Tối nay cậu mới là nữ chính, đừng khiêm tốn. Cứ chơi hết mình, đừng sợ điện hạ Adrian!”
Lời nói đùa của Rachel đã giúp Quý Miên Miên dần lấy lại bình tĩnh.
Hai cô gái bước lên cỗ xe ánh sáng. Bên trong xe yên tĩnh và thoải mái. Hệ thống cảm ứng không khí tự động điều chỉnh ánh sáng ấm áp màu trắng ngà và phát những bản nhạc thịnh hành nhất của Đế quốc.
Khoảng 30 phút sau, hình dáng cung điện hiện rõ trong tầm mắt.
Cung điện lơ lửng trên không trung, như một chiếc vương miện bạc. Mái vòm bằng lưu ly phản chiếu cả dải ngân hà. Trên đài cao, các vị khách tề tựu, lính gác và người dẫn đường quý tộc đan xen. Cá lính gác nam phần lớn mặc quân phục, những huy chương trên ngực và vai lấp lánh ánh sáng của quyền lực và cấp bậc.
Cỗ xe dừng lại, cửa xe từ từ trượt ra, ánh sáng dịu nhẹ như nước tràn vào khoang xe.
Tại khu vực tiếp khách, những lá cờ bay phấp phới. Trên nền bạc viền vàng, huy hiệu song kiếm của gia tộc Rita hiện rõ. Đây là một trong những gia tộc quân sự lâu đời nhất Đế quốc, việc họ chiếm một góc riêng ngay lối vào Đêm Tương Hợp đã đủ cho thấy địa vị của họ.
Dưới bậc thang, một bóng người cao lớn, vạm vỡ lặng lẽ đứng đó.
Bộ quân phục thẳng tắp như tạc tượng, những huy chương rên bộ giáp bạc lấp lánh dưới ánh đèn. Anh ta đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, vẻ trầm tĩnh của một quân nhân cũng không che giấu được ánh sáng lóe lên trong mắt.
Dylan đã nhìn thấy cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ khoảnh khắc đó, anh ta đã bị Quý Miên Miên thu hút. Ánh mắt anh ta vô thức dõi theo cô. Độ phù hợp giữa họ rất cao, lên tới 86%, có thể gọi là bạn tâm giao. Anh ta đương nhiên bị Quý Miên Miên hấp dẫn.
Quý Miên Miên mặc chiếc váy lụa bạc trắng như ánh trăng, tựa như bước ra từ ánh sáng. Cô vừa tĩnh lặng, vừa thanh tao, nhưng vô tình trở thành trung tâm của đám đông. Khóe môi anh ta cong lên, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, kèm theo một chút ngượng ngùng hiếm thấy.
Anh ta sải bước tiến lên, đưa tay ra, lịch sự nhưng tự nhiên.
Quý Miên Miên theo bản năng đặt tay lên tay anh ta, làm một động tác đáp lễ ngắn gọn.
“Chào mừng đến với Đêm Tương Hợp. Tối nay các em… đều rất đẹp.”
Rachel đứng bên cạnh đảo mắt, nhưng khóe môi lại nở nụ cười, “Thôi đi, anh chỉ nhìn thấy mình cô ấy, có thấy em đâu.”
Dylan bật cười, bất lực nhìn em gái mình, rồi qua loa liếc nhìn một lượt, "Rachel hôm nay cũng rất xinh." Nói xong, anh ta quay ánh mắt về phía Quý Miên Miên, giọng nói rõ ràng mềm mại hơn vài phần: “Anh đã chờ em, rất lâu rồi.”
24
"Chà, Dylan, không được cướp người thế chứ!" Một giọng nói trong trẻo chen vào. “Bạn đi cùng của Miên Miên đâu chỉ có mình anh, Robert nhà tôi cũng muốn nhảy cùng đấy nhé!”
Người vừa tới là Tia, tiểu thư danh giá của gia tộc Winter, đồng thời là cô con gái duy nhất của Công tước Winter thức tỉnh trở thành người dẫn đường. Cô ấy mặc một chiếc đầm dạ hội màu đỏ rực, bồng bềnh như những đám mây mềm mại. Viền váy được trang trí bằng những sợi ren bạch kim tinh xảo, vừa lấp lánh vừa bay bổng. Mái tóc được búi gọn với dải lụa, mỗi cử chỉ của cô ấy đều toát lên vẻ ngây thơ và kiêu hãnh đặc trưng của một tiểu thư quý tộc.
Đi bên cạnh cô ấy là em trai sinh đôi, Robert Winter. Robert có mái tóc màu hạt dẻ giống chị gái, nhưng mềm mại hơn, được buộc lỏng ở gáy. Gương mặt chàng trai có đường nét tinh tế, ngũ quan thanh tú nhưng không hề yếu đuối. Làn da trắng sứ cùng sống mũi cao thẳng khắc họa rõ nét dòng máu quý tộc thuần khiết, trong khi vài nốt tàn nhang trên mũi lại mang đến cho anh ta vẻ ngoài sống động và chân thật của tuổi trẻ.
Anh ta khoác lên mình chiếc áo khoác nhung màu xanh đậm được may đo riêng, trên ngực thêu huy hiệu vàng của gia tộc Winter. Dù không có quân hàm hay huân chương, nhưng khí chất của anh ta không hề kém cạnh. Sau cùng, Robert là người thừa kế duy nhất của gia tộc Winter, là Công tước tương lai, không cần quân hàm vẫn là tâm điểm chú ý của mọi người.
"Chào Robert," Quý Miên Miên mỉm cười gật đầu chào.
"Miên Miên," Robert đáp lại bằng một nụ cười, dáng người đứng thẳng tắp. Anh ta khẽ nhón hai ngón tay nắm vạt áo, cúi người thực hiện một động tác mời kiểu quý tộc vô cùng lịch thiệp, khiến Quý Miên Miên bật cười thành tiếng.
Trên vai Robert đậu một con đại bàng bạc trắng, hai cánh khép hờ, ánh mắt sắc bén. Nó lẳng lặng quan sát xung quanh, thỉnh thoảng vỗ nhẹ cánh, toát lên khí thế phi thường, tựa như một vị thần bảo hộ kiêu ngạo.
Quý Miên Miên còn chưa kịp trả lời, đột nhiên cảm thấy một luồng chấn động cực nhỏ từ phía sau, giống như luồng khí lạnh buốt lướt qua sống lưng, nhỏ như kim châm nhưng đủ khiến cô theo bản năng căng thẳng. Cô khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác áp lực quen thuộc.
Adrian đã đến.
Anh ta mặc bộ quân phục màu xanh lam, biểu tượng của hoàng gia, với những đường nét sắc sảo như lưỡi dao. Tiếng bước chân của anh ta vô cùng nhẹ nhàng. Anh ta hoàn toàn khác biệt so với những lính gác khác trong sảnh tiệc. Khí chất tỏa ra từ anh ta không hề khoa trương, mà là một cảm giác tĩnh lặng của biển sâu và một quyền lực tuyệt đối không thể bỏ qua. Đôi mắt anh ta như một kẻ săn mồi, khóa chặt mục tiêu là Quý Miên Miên một cách chính xác và trực diện.
Ngay khoảnh khắc anh ta xuất hiện, áp lực tinh thần xung quanh cũng lặng lẽ thay đổi.
Dylan theo bản năng nhíu mày. Anh ta đứng thẳng, nhưng chưa vội phóng thích tinh thần thể của mình, vì anh ấy biết tinh thần thể của mình có thể làm người khác sợ hãi. Đó là một con mãng xà khổng lồ dài hơn 3 mét, toàn thân phủ lớp vảy màu vàng kim. Tinh thần thể này không thích hợp để xuất hiện trong các buổi tiệc xã giao, nên Dylan thường không dễ dàng để nó lộ diện trước mặt người khác.
Thế nhưng, vào giây phút này, tinh thần thể của anh ta như cảm nhận được mối đe dọa, tự động xuất hiện.
Con mãng xà khổng lồ đen vàng cuộn mình một cách im lặng phía sau anh ta, lớp vảy lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi mắt rắn tĩnh lặng nhìn chằm chằm về phía trước, chiếc lưỡi khẽ thè ra, khiến một vài người dẫn đường cấp thấp đứng gần đó sợ hãi lùi lại.
"… Dylan, mãng xà của anh xuất hiện rồi," Rachel khẽ nhắc nhở.
"..." Vầng trán Dylan nhăn lại càng chặt.
Áp lực mà Adrian phóng ra chỉ nhằm vào các lính gác. Sự chênh lệch cấp bậc bẩm sinh khiến Dylan không thể hoàn toàn kiểm soát tinh thần thể của mình.
Cùng lúc đó, một làn sóng tinh thần như sấm rền ập đến, rõ ràng là muốn buộc anh ta rời khỏi Quý Miên Miên.
Adrian cũng phóng thích tinh thần thể của anh ta.
Con thiên mã thanh lịch, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng không tiếng động, nhưng lại giống như đang phát ra một lời cảnh báo lãnh địa thầm lặng đến tất cả lính gác trong sảnh tiệc. Nó từng bước tiến về phía Quý Miên Miên, đầu ngẩng cao, đôi cánh giương lên, khí thế không hề thua kém mãng xà của Dylan hay đại bàng của Robert, thậm chí còn mang một sự áp đảo vượt trội.
Con thiên mã đứng lại trước mặt Quý Miên Miên, nhìn thẳng vào cô, giống như chính chủ nhân của nó, vừa thanh lịch vừa đầy tính chiếm hữu.
Toàn bộ không gian như chìm vào im lặng.
Một con thiên mã, một con mãng xà khổng lồ, và một con đại bàng - ba tinh thần thể cấp cao hoàn toàn khác biệt, tất cả đều hướng về một người dẫn đường duy nhất.
"Miên Miên, lại đây," Adrian mỉm cười nói.
“Nhị hoàng tử, xin lỗi, Quý tiểu thư đã có bạn đi cùng rồi.”
“Điện hạ, Quý tiểu thư đã có bạn đi cùng rồi.”
Dylan và Robert gần như đồng thanh nói, đồng thời bước tới một bước, đứng chắn trước mặt Quý Miên Miên. Dù áp lực này chỉ nhắm vào lính gác, nhưng Quý Miên Miên là một người dẫn đường cấp cao, khả năng cảm nhận của cô lớn hơn rất nhiều so với những người khác. Cô có thể cảm nhận rõ ràng áp lực mà Adrian đang tỏa ra.
"Tiểu Công tước Winter, Chuẩn tướng Rita," trên mặt Adrian vẫn nở nụ cười, nhưng giọng nói lại lạnh băng. “Tôi đang hỏi Quý tiểu thư. Quý tiểu thư, những gì tôi nói lần trước, mong em hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Một lần nữa đối mặt trực diện với Adrian, Quý Miên Miên cảm nhận được luồng áp lực nặng nề như trời giáng. Cảm giác nghẹt thở khiến sắc mặt cô hơi tái đi.
Lần trước, khi Adrian đến gặp cô, anh ta đã phân tích những lợi ích nếu cô đồng ý. Quý Miên Miên cũng hiểu rằng Adrian quyền cao chức trọng, ngoại hình tuấn tú, năng lực xuất chúng, đối với bất kỳ người dẫn đường hay cô gái nào, anh ta đều là một đối tượng hiếm có. Nhưng cô không hề có cảm giác rung động hay tình yêu đối với anh ta.
Hơn nữa, cô còn có một Thủ tịch lính gác mà cô ngưỡng mộ, và một lính gác bí ẩn không thể nói ra, người đã từng có sự kết nối đặc biệt với cô.
Thời thiếu nữ, cô luôn thích ngắm ảnh của chỉ huy Yến trên bảng thông báo của trường, không có bất kỳ suy nghĩ sâu xa nào khác, chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ. Nhưng giờ đây, sau cảnh tượng thân mật xảy ra trong cảnh giới tinh thần, tâm tư cô lại một lần nữa trỗi dậy. Sự tồn tại đặc biệt đó cứ luẩn quẩn trong đầu cô, không thể xua đi được. Cô không thể chấp nhận Adrian trong khi trái tim đã thuộc về một lính gác khác.
Hơn nữa, Adrian làm cô cảm thấy sợ hãi.
Adrian và cô rõ ràng là một cặp lính gác - người dẫn đường có độ phù hợp cao. Khi con thiên mã đến gần, dù cô không hề có cảm tình với Adrian, nhưng cô vô thức bị thu hút. Tin tức tố mà Adrian cố tình tỏa ra làm lý trí của cô tan chảy, và tinh thần thể của cô cũng bị kích thích xuất hiện.
“Tinh thần thể của người dẫn đường kia là một con sói đen kìa!”
“Cô ấy là ai thế?”
Xung quanh, mọi người bắt đầu xì xào tò mò, mặc dù không nhiều người dám lên tiếng.
Nếu Quý Miên Miên vẫn chỉ là một người dẫn đường cấp B, có lẽ cô đã không thể chịu đựng được áp lực tinh thần mà Adrian phóng ra. Nhưng hôm nay, cô đã là cấp A+, miễn cưỡng có thể chống cự được phần nào.
"Nhị hoàng tử, tôi đã có người đi cùng rồi," cô dứt khoát từ chối.
Nụ cười vẫn nở trên môi Adrian, nhưng Quý Miên Miên cảm thấy da đầu tê dại. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tại sao người ta lại gọi anh ta là hổ mặt cười.
25
Adrian mỉm cười, nhấn mạnh từng chữ: “Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ… gặp lại ở vũ hội nhé.” Giọng điệu của anh ta vẫn nhã nhặn, lễ độ, nhưng ẩn chứa một ý vị sâu xa khó có thể lờ đi.
Nói xong, anh ta lịch thiệp quay người rời đi, từng bước thong dong, cử chỉ chu đáo. Nhưng khi anh ta hòa vào đám đông, ẩn hiện trong ánh sáng và bóng tối, năm ngón tay anh ta nắm chặt lại thành quyền, khớp xương trắng bệch. Vẻ ngoài ôn hòa, dịu dàng đã vỡ vụn khi không còn ai nhìn thấy, thay vào đó là sự lạnh lùng bị kìm nén đến cực độ.
Quý Miên Miên đứng tại chỗ, cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô hiểu rằng sự rời đi của Adrian không phải là nhượng bộ, mà là một lần nữa vạch ra ranh giới săn mồi, chờ đợi thời cơ để tấn công lần nữa.
“Đừng lo lắng, nhiều nhất cũng chỉ là một điệu nhảy mà thôi,” Rachel nhẹ nhàng an ủi cô từ bên cạnh. “Cố chịu một chút là qua. Hơn nữa, còn có Dylan và Robert ở đây mà.”
Quý Miên Miên cúi đầu không nói.
Rachel không chờ cô đáp lại, chỉ liếc nhìn một lính gác cao lớn đang bước đến từ xa, như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ấy cười và vẫy tay với Quý Miên Miên.
“Geoffrey đến rồi, tớ đi trước nhé. Gặp lại cậu ở điện Hằng Trụ. Nhớ nhé, Miên Miên, cậu là ngôi sao sáng nhất buổi tiệc đấy!”
Nói rồi, cô ấy không quên lườm anh trai mình một cái, trong mắt như có lửa đốt, vẻ mặt như thể "nếu anh còn không hành động thì em sẽ ra tay đấy".
Khóe môi Quý Miên Miên bất giác nhếch lên. Có Rachel ở bên, dường như mọi phiền muộn đều không thể kéo dài. Cô ấy giống như một mặt trời nhỏ tràn đầy năng lượng, có thể tạm thời xua tan màn sương mù u ám.
Khi cô đi theo Dylan và Robert vào phòng khiêu vũ, bầu trời đầy sao của Hằng Trụ Điện hiện ra trước mắt. Đó là một cung điện cực kỳ trang nghiêm, vòm trần màu bạc trắng như gương, với những tinh cầu xoay tròn chậm rãi. Hai bên treo cờ hiệu của Đế quốc và Liên bang Sao trời. Nơi đây chính là thánh địa để tất cả lính gác và người dẫn đường chưa kết hôn của Đế quốc tiến hành ghép đôi
“Lát nữa máy tính sẽ quét tần suất tinh thần của toàn bộ mọi người,” Robert nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng lại lén liếc nhìn cô. “Nếu em không muốn nhảy, anh cũng có thể giúp em tìm cách từ chối… Chỉ là, em biết quy tắc mà. Người dẫn đường không thể từ chối lời mời nhảy của ba lính gác đứng đầu.”
Vẻ mặt Quý Miên Miên không thay đổi, chỉ có những ngón tay cô bất giác nắm chặt vạt váy. Cô đương nhiên biết quy tắc đó.
Quy trình của nghi thức luôn công khai. Máy tính sẽ quét mã số của những người tham dự từ bản đồ trung tâm và tiến hành kiểm tra đồng bộ tinh thần để tìm ra ba lính gác có độ phù hợp cao nhất. Ba người này sẽ được trao quyền mời nhảy đầu tiên, hay còn gọi là điệu nhảy nghi thức tượng trưng cho vinh dự cao nhất của Đế quốc.
Còn về việc có mời hay không? Thứ tự trước sau ra sao? Tất cả đều do lính gác quyết định.
Ở giai đoạn này, lính gác thậm chí có thể thách đấu với nhau để giành quyền mời nhảy. Nhưng... Adrian không phải là đối tượng có thể tùy tiện thách đấu. Anh ta là lính gác cấp S. Lính gác cấp thấp muốn thách đấu lính gác cấp cao thường sẽ là một cuộc huyết chiến. Hầu như chưa từng có lính gác nào phát động chiến tranh trong Đêm Tương Hợp.
Dù không muốn, việc ghi danh vẫn bắt đầu. Là người dẫn đường cấp A+, Quý Miên Miên đương nhiên là người đầu tiên lên sàn.
Khoảnh khắc cô bước lên, tất cả ánh sáng đều chiếu về phía cô. Khi cô bước vào trung tâm sân khấu, những hạt cảm ứng lấp lánh như sao từ mặt đất bay lên, từ từ quấn quanh cơ thể cô, kết nối cô với bản đồ. Quả cầu bản đồ phát ra tiếng kêu vù vù, từng đường cáp tinh tế kéo dài từ chân cô, cắm vào trung tâm máy tính phía trên.
Quá trình đồng bộ ghép đôi bắt đầu.
Cô đứng ở trung tâm phân tích tinh thần, trên màn hình hiện ra mã số của cô, đường cong xung điện bắt đầu nhảy lên. Mỗi lần tim cô đập nhanh hơn, bản đồ lại sinh ra một chút cộng hưởng, dường như đã xảy ra một liên kết cực kỳ sâu sắc với một người nào đó.
Quý Miên Miên bất an nhìn về phía Adrian. Anh ta đang vỗ tay theo đám đông, vẻ mặt đầy tự tin. Cô vốn còn chút may mắn, nghĩ rằng có lẽ trong số những người ghép đôi với cô, không hề có Adrian.
Chỉ số ghép đôi được lưu trữ tại Tháp Trắng, số liệu này là tuyệt mật. Nhưng đối với giới quý tộc thì không phải, điều này đã trở thành một truyền thống. Giới quý tộc đôi khi có thể biết trước chỉ số này ngay cả trước Đêm Tương Hợp, giúp lính gác quý tộc dễ dàng tìm được người dẫn đường hơn. Ngay cả Dylan còn biết chỉ số ghép đôi của mình với cô là bao nhiêu, vậy Adrian lẽ nào lại không biết?
Có lẽ, anh ta đã sớm thiết lập trước ván cờ này, chỉ chờ hệ thống nhấn nút khởi động.
Quý Miên Miên cúi mắt, vẻ mặt trầm ngâm, như thể cả người đang chìm vào suy tư.
Trong lòng cô không nghĩ đến ba lính gác kia, mà là lính gác con mèo Ragdoll bí ẩn kia. Anh có ở đây không? Anh chắc hẳn cũng là một lính gác cấp cao. Chỉ số ghép đôi của cô và anh cũng rất cao. Cô có linh cảm, chỉ số đó hẳn còn cao hơn cả cô và Adrian.
Lính gác kia chỉ gặp hai lần, mấy ngày nay, thỉnh thoảng cô vẫn nhớ đến anh. Nhưng cô không dám nghĩ nhiều, vì mỗi lần nghĩ đến anh, toàn thân cô lại nóng ran. Dù nghĩ đến con mèo Ragdoll mềm mại kia, hay nghĩ đến lính gác đã trêu chọc các giác quan của cô trong bóng tối. Những điều anh đã làm với cô, những ký ức đó trôi nổi như những lông vũ trong lòng cô.
Mỗi khi đi vào giấc ngủ, cô luôn cảm thấy chút hoang mang. Nhưng đằng sau nỗi sợ hãi lại ẩn chứa một chút mong chờ, mong chờ một lần nữa lại có được liên kết siêu cảm đó.
Chỉ là, liên kết siêu cảm này, chỉ xảy ra duy nhất một lần.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, nơi đó dường như vẫn còn giữ lại hơi ấm độc đáo và tin tức tố khi anh nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau.
Khi tiếng kiểm tra kết thúc vang lên, cô cùng với mọi người không khỏi nín thở. Một hình ảnh 3D rõ nét phóng ra, đó là hình ảnh của lính gác có độ phù hợp cao nhất với cô.
【Hạng nhất, Adrian, độ phù hợp 90%.】
Trên màn hình, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của anh ta được phóng đại. Anh ta mặc quân phục hoàng gia, huy chương hoa văn bằng vàng lấp lánh biểu tượng cao quý.
Cả hội trường xôn xao.
Độ phù hợp từ 80% trở lên đã là rất cao, vượt quá 85% đã được gọi là bạn đời linh hồn.
Về cơ bản, lính gác rất khó từ bỏ một người dẫn đường có độ phù hợp trên 80%.
Adrian hơi gật đầu với cô, ánh mắt tự tin và thong dong, hiển nhiên mọi thứ này đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Lồng ngực Quý Miên Miên trĩu xuống, chút hy vọng vừa nhen nhóm đã bị nghiền nát không thương tiếc.
Khi hạng thứ hai hiện ra, đám đông lại dậy sóng lần nữa.
【Hạng hai, Dylan Rita, độ phù hợp 86%.】
Hạng ba không phải Robert, mà là một lính gác đến từ Liên Bang Sao trời.
【Hạng ba, Alexei Leonov, độ phù hợp 86%.】
Alexei Leonov, Thiếu tướng Liên bang Sao trời
Anh ta xếp ngang hàng với Dylan ở vị trí thứ hai, chỉ với một chút khác biệt.
Đó l vị thiếu tướng trẻ tuổi, mặc lễ phục tiêu chuẩn của Liên bang Sao trời, đường nét lạnh lùng, đôi mắt xám xanh, khí chất nội liễm nhưng cực kỳ có cảm giác áp bức. Anh ta đứng ở một góc sàn nhảy, không nói lời nào nhưng vẫn khiến không ít người kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Chỉ một giây sau, vị thiếu tướng kia chủ động giơ tay, gật đầu với người chủ trì.
“Đại diện Liên bang Sao trời từ bỏ quyền mời nhảy đầu tiên.” Đây là một hành động nhượng bộ cực kỳ hiếm thấy.
Cả hội trường lại một lần nữa yên lặng.
Vị thiếu tướng đến từ Liên bang Sao trời không giải thích nhiều, chỉ nhìn Adrian một cái đầy thâm ý. Anh ta hiểu rõ, nếu giành được điệu nhảy này, nó sẽ không chỉ là vấn đề cá nhân giữa anh ta và Nhị hoàng tử, mà còn là một cơn lốc ngoại giao giữa hai thế lực lớn. Lùi một bước, đó là sự khôn ngoan, không phải yếu đuối.
Adrian mỉm cười gật đầu, coi như đã chấp nhận thiện ý này.
Sắc mặt Dylan hơi trầm xuống, vừa định bước lên, Quý Miên Miên đã nhẹ nhàng đưa tay giữ anh ta lại.
“Đừng,” giọng cô không lớn, nhưng đặc biệt kiên định. “Chúng ta không thể để chuyện này leo thang.”
“Giống như Rachel nói, dù sao cũng chỉ là một điệu nhảy, không thể đại diện cho bất cứ điều gì.”
Dylan biết nếu thách đấu Adrian, anh ta chắc chắn không phải đối thủ. Nhưng anh ta sẵn sàng chiến đấu vì Quý Miên Miên. Nhưng vì cô đã ngăn cản, cuối cùng anh ta đành cam tâm tình nguyện lên tiếng.
“Dylan Rita từ bỏ quyền mời nhảy đầu tiên”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top