"Und nun komm, du alter Penner! Pack' endlich deine Lumpenhüllen! Bist doch immer Knecht gewesen- Nun, erfüll' auch meinen Willen!"
Der Reim? Ist ein Schwein! Metrum? Sei's drum, is' mir eh zu dumm. Am Ende ist's wenigstens immer ein Knittelvers. So, who cares? Metaphern und Rhythmus? Hör mir auf mit dem Stuss! Bin schließlich dichter Als Goethe, die olle Flöte.
"Der Versuch, raue, derbe, explizite und dennoch authentische Lyrik zu schaffen, ist in diesem Projekt kläglich gescheitert." Farid Bang bei der Verleihung des Literaturnobelpreises über "Groß statt Lyrik"
OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI - 冤家着实难缠 - Ma đạo tổ sư đồng nhân.Tác giả: 正襟危坐的炕 (@正襟危坐的炕/糖蒸禾 in Weibo) Raw: https://handsomeperson.lofter.com/Trans: Quick Trans by phamnoi2704Edit: phamnoi2704Beta: Cẩm TúThể loại: Đồng nhân văn,OOC, HE, ngọt xen chút ngược, sủng, có H, 16 tuổi có hôn ước từ bé, thiết lập không có Ôn gia.Tình trạng bản gốc: 173 chương + phiên ngoại + tiểu kịch trườngBản edit đã được sự cho phép của tác giảVui lòng không mang bản edit này ra ngoài dưới mọi hình thức.…
Mọi chuyện bắt đầu từ một ngày An Vô Dang ra ngoài lại uống rượu, lúc ấy tùy tiện chọn một tên đàn ông thuận mắt rồi lên giường.Kết quả sau một tháng tự nhiên cảm thấy đầu choáng váng cảm thấy ghê tởm mệt rã rời, thế là trúng thưởng.Giữa đứa trẻ và đại học, An Vô Dạng lựa chọn...... Giữ lại bảo bảo." Lão " đàn ông nhiều tiền Hoắc Vân Xuyên năm nay ba mươi, trong nhà ra lệnh cưỡng chế năm nay phải kết hôn gấp.Tốt, tìm một người mang về làm bọn họ tức chết thôi, cái gì, nhặt được ông "bầu"!?Hoắc Vân Xuyên hai đầu gối rơi xuống đất: QAQ Mẹ hỏi tôi vì cái gì phải quỳ xuống giúp bà xã mang giày......Chủ thụ ngọt văn 1V1, kết hôn trước yêu sau dưỡng bánh bao, tạm nghỉ học đại học hai năm sau đó tiểu thụ tiếp tục đi đọc.Vô tâm không phổi trong sáng mỹ manh thụ VS sủng thê cuồng ma hào môn đại thiếu lạnh lùng côngAn Vô Dạng: Nhớ trước đây sinh bảo bảo chính là vì không phải đi học, bây giờ tôi vì sao lại phải ở nhà làm bài tập.Hoắc Vân Xuyên: Ai (quanh năm suốt tháng giúp người làm bài tập biểu thị không dám nói câu nào)…
Tác giả: Thiểu DưNội dung tags: Xuyên qua thời không, cảm hứng cuộc sống ngọt ngào và thời đại văn họcTừ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Thư Nhiên, Từ Thận ┃ Vai phụ: ┃ Khác:Tâm niệm: Trong lòng có nắng chói chang, mưa gió chẳng sợ.…
Xuyên Thành Em Gái Vai Ác (Xuyên Thành Phản Phái Tha Muội)Tác Giả : Tuyết MặcDịch : Tiểu Tịch Nguyệt---Văn án :Thẩm Du bất ngờ xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình máu chó, trở thành nhân vật nữ phụ bèo bọt trùng tên với cô. Anh trai trên danh nghĩa của nhân vật này lại là vai ác đại BOSS.Trong truyện, sau một hồi tranh đấu quyết liệt với nam chính, vai ác thân bại danh liệt. Mà kẻ khiến cho đại vai ác đi đến con đường hắc hoá kia, chính là một ả nữ phụ bạch liên hoa.Thẩm Du quệt mồ hôi lạnh, may thay cô xuất hiện tương đối đúng lúc, đại vai ác lúc này chưa cùng bạch liên hoa dây dưa quá sâu, cũng không hoàn toàn hắc hóa, vẫn còn có thể cứu vớt.Vì thế, cô bắt đầu từng chút từng chút đi phá hư cảm tình của bọn họ.Ai ngờ, cái tên anh trai tiện nghi này thật sự quá biến thái, đút trái cây, đập phá nhà trọ...Huhu, đáng sợ!--Đại vai ác: "Bảo bảo, nói cho anh nghe, em yêu thầm anh có phải hay không?"Tiểu bạch thỏ: "Không có, không có, chúng ta là anh em nha!"Đại vai ác: "Đừng lộn xộn, cưng chỉ là đứa nhỏ được mẹ nhặt từ bãi rác về."Tiểu bạch thỏ: ......Một câu tóm tắt : Tôi xem anh như anh trai, liều mạng đến đây cứu vớt đời anh, còn anh chỉ muốn X tôi???---*Nữ chủ đúng là được nhặt về, không có quan hệ huyết thốngNam chủ bệnh xà tinh, tâm cơ boy chính hiệu. Càng đọc càng thấy nam chủ là điểm sáng của truyện luôn. Đề cử.…
Vũ Nhi ( 17 tuổi) ba cô là tổng giám đốc của một công ty nhỏ đang trên đà phá sản. Mẹ cô mất khi cô chỉ mới 4 tuổi, ba cô lấy vợ kế và thường xuyên mắng nhiếc, đánh đập nàngHuỳnh Diệc Phong( 23 tuổi) tổng giám đốc tập đoàn đứng nhất thế giới- Huỳnh Thị, 18 tuổi bắt đầu tiếp quản công ty đang trên đà tuột dốc trở nên hùng mạnh và đứng đầu thế giới, anh rất yêu thương và sủng ái Vũ Nhi, chỉ cần ai đụng tới cọng tóc của cô thì sẽ chết không toàn thây…
Thể loại: Trọng sinh, Tình cảm, Cung đấu [186chương]Edit: TeamLãnhCung. Người phụ trách: Huệ Hoàng Hậu. | VĂN ÁN |Tịch Lan Vi cứ nghĩ rằng...chuyện may mắn nhất trong cuộc đời nàng là có một phu quân tốt.Ai ngờ khi biết được sự thật, ngay cả tính mạng cũng không thể giữ nỗi. Lúc này mới biết hết thảy đều chỉ là chuyện cười.Một khi đã về lại năm đó, nàng quyết định liều lĩnh đảo cục. Vốn nên trở thành vương phi, từ đó lại trở thành hoàng phi. . .---------------------------------#huequanghau: Truyện khai thác chi tiết về mặt tình cảm, hy vọng đây sẽ là làn gió mới ở nhà mình ^^Lịch up: 22-24h ngày thứ 2/4/6/7i…
Tác giả: Cận NiênEdit: Dương QuỳnhCẤM SAO CHÉP TRUYỆN MÌNH EDIT DƯỚI MỌI HÌNH THỨC KHI CHƯA ĐƯỢC MÌNH ĐỒNG Ý!Truyện đã đăng đến chương 365 trong "Khế ước hào môn_phần 2" trên wattpad nha các bạn!"Tần Mộc Ngữ, trên thế giới này ngoại trừ Cẩn Lan, ai cũng không xứng có con với tôi"Đêm khuya, chỉ bộ quần áo trên người, cô bỏ trốn.Trốn chạy là gì? Là tôi yêu anh, yêu anh vô cùng... nhưng, vì sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy?"Anh đừng động đến đứa bé... Nó là con của anh... Xin anh đừng động đến nó" Mộc Ngữ trong bóng đêm van xin, tuyệt vọng gào khóc...Thượng Quan Hạo cười yếu ớt, giữ chặt hai vai cô, đầu gối dùng lực đá vào cái bụng đã hơi nhô lên của cô.Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng bầu trời đêm...Môi hắn chậm rãi tiến gần tai cô thủ thỉ: "Có phải của tôi hay không, cho đến bây giờ cũng không quan trọng, chỉ cần liên quan đến cô, tất cả phải tìm đến cái chết..."***Nhớ 1 năm trước, lúc 18 tuổi, bước vào Tần gia, nhận được sủng ái từ trên trời rơi xuống.Hắn mang theo vầng sáng nhàn nhạt đi tới, dáng người cao ngất, vẻ mặt đạm mạc.Cô rơi vào tay giặc, chỉ vì một cái liếc mắt.4 năm sau, cô như được sống lại, bỏ chạy đến một nơi xa xôi, cố gắng quên đi tình yêu ngày xưa đầy máu và nước mắt... Hắn xuất hiện ở đầu đường Manchester, liếc mắt sắc bén, ánh mắt chậm rãi dừng lại nhìn đứa bé đang được cô ôm ở trong lòng."Mẹ, chú kia đang nhìn mẹ kìa" Cậu bé túm túm ngón tay của mẹ mình.Mộc Ngữ lòng tràn đầy tuyệt vọng, cười yếu ớt, nắm bàn tay nhỏ của con "Đó không…