2. Một đời thương anh
Ngày hôm sau, họ lại trở về với guồng quay công việc, tiếp tục hóa thân vào những nhân vật của mình. Trước ống kính, họ tiếp tục khoác lên vẻ xa lạ như thể chưa từng tồn tại bất cứ điều gì đặc biệt, giữ tròn vai diễn, duy trì khoảng cách vừa đủ, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào có thể khiến người khác nghi ngờ. Dưới ánh mắt của cả đoàn làm phim, họ chỉ là những đồng nghiệp, là hai con người gắn kết vì công việc, không hơn không kém.
Nhưng khi máy quay ngừng lăn, khi không còn ánh mắt dõi theo, William lặng lẽ vươn tay dưới mặt bàn tìm kiếm hơi ấm quen thuộc. Những ngón tay cậu tìm đến Est, khẽ siết lấy bàn tay của anh. Chỉ một cái nắm tay, một nhịp thở hòa chung giữa không gian lặng thinh, đủ để thay cho vạn lời nói, một khoảnh khắc bình yên giữa thế giới đầy xô bồ.
Chỉ vậy thôi, cũng đã đủ rồi.
Việc cùng nhau đóng một bộ phim Boys love vừa là may mắn, vừa là thử thách.
Ở một khía cạnh nào đó, nó cho phép họ ở bên nhau mỗi ngày, không rời nửa bước. Nhưng mặt khác, họ lại buộc phải che giấu tình cảm của mình ngay trước mắt bao người. Mỉa mai thay, yêu thương lại trở thành một điều phải giấu kín, ngay cả khi họ đang đóng vai những người yêu nhau trên màn ảnh.
Họ yêu nhau, nhưng không thể đường hoàng nắm lấy tay nhau trước mặt mọi người. Họ trao cho nhau những ánh nhìn dịu dàng, nhưng phải giả vờ rằng đó chỉ là diễn xuất.
Cả hai đều hiểu rõ nghịch lý ấy, nhưng vẫn chọn chấp nhận bởi vì được ở cạnh nhau, dù chỉ là trong lặng thầm, vẫn còn hơn là đánh mất nhau.
Giữa những cảnh quay, họ trêu đùa nhau như bao người bạn bình thường khác. Nhưng luôn có thứ gì đó đặc biệt ẩn trong những cử chỉ tưởng chừng đơn giản ấy.
Là cách William nhẹ nhàng điều chỉnh micro cho Est, ánh mắt cậu tập trung nhưng lại phảng phất chút dịu dàng khó giấu. Là khoảnh khắc Est vươn tay vuốt phẳng cổ áo William, một hành động tưởng chừng vô tình nhưng lại mang theo sự quan tâm tinh tế. Những điều ấy, dù nhỏ bé nhưng lại chất chứa sự thấu hiểu, tình cảm chẳng thể nói thành lời.
Và rồi, có những cảnh quay thân mật...
Đạo diễn của họ nổi tiếng với việc theo đuổi sự chân thực tuyệt đối. Điều đó đồng nghĩa với những cảnh quay kéo dài, những khoảnh khắc đầy cảm xúc- những cái chạm tay tưởng chừng vô tình nhưng lại vương vấn mãi, những ánh mắt trao nhau không chỉ đơn thuần là một phần của kịch bản, mà chất chứa nhiều điều hơn thế. Đối với họ, đó chưa bao giờ chỉ là diễn xuất. Chưa từng như vậy.
"Cắt! Cảnh này hoàn hảo, các cậu làm rất tốt!" Đạo diễn vui vẻ lên tiếng sau một phân đoạn đặc biệt mãnh liệt, hoàn toàn không hay biết rằng có những cảm xúc đã thật sự hòa vào từng ánh mắt, từng nhịp thở, chẳng thể nào che giấu được.
Ai cũng trầm trồ thốt lên "Phản ứng hóa học của họ thật không thể tin nổi"
Est suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Nếu họ mà biết được sự thật đằng sau cái gọi là "phản ứng hóa học" ấy, chắc sẽ ngã ngửa ra mất.
Trong căn phòng hóa trang chung, nơi họ viện cớ "tiết kiệm thời gian" để đường đường chính chính được kề cạnh nhau, William nằm dài trên chiếc sofa, đôi mắt không rời khỏi bóng hình Est đang tỉ mỉ chỉnh trang lại mái tóc trước gương.
Ánh mắt ấy chứa đựng một niềm say mê không giấu giếm như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ. Mỗi cử động của Est, từ cái nghiêng đầu nhẹ nhàng đến động tác vuốt tóc đầy quyến rũ, đều được William thu trọn vào đáy mắt.
"Trong cảnh quay vừa nãy, mặt anh đỏ ửng hết cả lên." William cười nói trêu chọc.
Est đảo mắt, đáp trả. "Còn em thì nhìn anh như sắp sửa quỳ xuống cầu hôn đến nơi ấy." Nói rồi, Est vớ lấy chiếc gần đó ném thẳng vào người William.
Dù những khoảnh khắc trêu đùa vui vẻ như thế này, nhưng sự bí mật đằng sau mối quan hệ của họ không phải lúc nào cũng dễ chịu. Nó giống như một sợi dây vô hình, siết chặt lấy trái tim họ, khiến hai người phải kìm nén những cảm xúc chân thật nhất. Những ánh mắt lén lút, những cái chạm tay vội vã, những lời nói yêu thương được giấu kín sau lớp vỏ bọc bạn bè... tất cả đều là những mảnh ghép vụn vỡ của một tình yêu không được đưa ra ánh sáng.
Đôi khi, Est tự hỏi, liệu họ có thể cứ mãi sống trong bóng tối như thế này không? Liệu họ có thể cứ mãi giả vờ rằng giữa họ chỉ đơn thuần là đồng nghiệp, trong khi trái tim họ đang gào thét được yêu thương nhau công khai? Những câu hỏi ấy cứ vang vọng trong tâm trí Est, như một bản nhạc buồn da diết khiến lòng anh trĩu nặng.
Những khi anh nhìn thấy đồng nghiệp có thể thoải mái hẹn hò công khai- họ thoải mái nắm tay người yêu giữa ánh đèn rực rỡ của sự kiện, trao nhau những cái ôm ấm áp trước hàng nghìn người hâm mộ, hay vô tư đăng tải những bức hình ngọt ngào lên Instagram mà chẳng phải lo nghĩ. Còn anh và William, dù yêu nhau đến nhường nào, cũng chỉ có thể giấu giếm, lặng lẽ giữ lấy hạnh phúc trong những khoảng không khuất khỏi ánh nhìn của thế giới.
"Em có bao giờ thấy mệt mỏi vì điều này không?" Est khẽ hỏi vào một buổi tối, khi cả hai ngồi bên nhau trong nhà hàng. Dưới mặt bàn, những ngón tay anh khẽ tìm đến bàn tay của William, đan chặt vào nhau như một thói quen không thể từ bỏ. Cái siết nhẹ như một lời an ủi, như một lời khẳng định rằng dù có ra sao, hai người vẫn luôn sánh bên cùng nhau.
William nhìn anh, ánh mắt hiếm khi nghiêm túc đến vậy.
"Đôi khi có chứ... Nhưng nếu phải lựa chọn, em thà có anh trong thầm lặng còn hơn mất anh mãi mãi."
Est siết nhẹ tay anh, nụ cười dịu dàng nở trên môi. "Anh cũng vậy."
Nhưng số phận luôn có cách sắp đặt riêng của nó.
Tối hôm ấy, sau một ngày dài quay phim mệt mỏi, họ sánh bước bên nhau lặng lẽ trở về xe trong bãi đỗ phủ màu vàng mờ ảo của những ngọn đèn đường thưa thớt.
Và rồi, định mệnh đưa họ đến một ngã rẽ không thể lường trước...
Nghĩ rằng xung quanh chẳng còn ai, William nhẹ nhàng nắm lấy tay Est như điều cơ thể không thể thiếu, những ngón tay đan vào nhau như nó vốn là. Một cái nắm tay chầm chậm nhưng đầy dịu dàng, như thể trong khoảnh khắc này, anh chỉ muốn níu giữ người kia thật lâu, thật chặt.
Tách.
Một âm thanh nhỏ bé nhưng lại xé toạc không gian tĩnh lặng.
Tiếng màn trập máy ảnh vang lên rõ mồn một, lạnh lẽo và sắc bén như một lưỡi dao vô hình.
Họ sững lại. Tim đập thình thịch, hơi thở bỗng trở nên nặng nề. Cả hai đều không dám cử động.
Là một người hâm mộ tình cờ bắt gặp sao? Hay tệ hơn... một tay săn ảnh đang rình rập săn lùng khoảnh khắc cấm kỵ này?
Dù là ai đi chăng nữa, thì cũng không còn đường lui. Bí mật mà họ cố gắng giấu kín bấy lâu nay, giờ đã không thể che giấu thêm được nữa- họ đã bị phát hiện.
Tối hôm đó, công ty quản lý gọi đến. Đầu dây bên kia, quản lý cất giọng, không hề có sự ngạc nhiên hay bối rối. Cứ như thể anh ta đã chuẩn bị cho tình huống này từ lâu.
"Chúng ta có thể phủ nhận," giọng quản lý vang lên qua điện thoại, dứt khoát như thể đây là một kế hoạch đã quá quen thuộc. "Hoặc biến nó thành một trò đùa. Cứ xem như một chiêu thức quảng bá đi."
Est nhìn William. William cũng nhìn Est.
Im lặng kéo dài giữa hai người, nhưng không có sự do dự. Chỉ cần một ánh nhìn, họ đã biết rõ câu trả lời của nhau.
Và rồi, họ đưa ra quyết định.
"Không." Est ngẩng đầu lên, giọng trầm nhưng chắc nịch trả lời, ánh mắt đầy quyết tâm. "Chúng tôi sẽ không trốn tránh nữa."
Sáng hôm sau, William lặng lẽ đăng một bức ảnh lên Instagram.
Không cần những lời tuyên bố hoa mỹ, không cần giải thích hay phân trần. Chỉ là một bức ảnh giản đơn- nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp. Trong khung hình, đôi tay họ đan vào nhau vững vàng như chưa từng có ý định buông lơi. Trên ngón áp út, hai chiếc nhẫn cưới lấp lánh dịu dàng dưới ánh nắng ban mai, như một minh chứng cho tình yêu họ đã chọn giữ lấy, bất chấp mọi sóng gió.
Dòng chú thích?
Chỉ vỏn vẹn vài chữ, nhưng đủ để khiến cả thế giới lặng đi. Một câu nói không cần dài dòng, vì tình yêu của họ đã tự nó cất lời.
Mạng xã hội nổ tung.
Người hâm mộ vỡ òa trong phấn khích, những dòng bình luận tràn ngập sự ngỡ ngàng và yêu thương. Tên họ phủ kín các trang xu hướng, những bức ảnh, những khoảnh khắc được chia sẻ với tốc độ chóng mặt, như thể cả thế giới đang cùng chung vui trong niềm hạnh phúc ấy.
Công ty quản lý hoảng loạn, vội vã tìm cách kiểm soát tình hình. Nhưng rồi, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cơn sóng ủng hộ mạnh mẽ như thủy triều dâng cao, cuốn trôi mọi lo lắng. Không còn những lời đồn đoán, không còn những lời phản đối, chỉ còn tình yêu- thuần khiết và vững chãi như chính họ.
William và Est cuối cùng cũng không cần phải che giấu nữa. Không còn những cái chạm tay lén lút dưới gầm bàn, không còn những ánh mắt trao nhau vội vã rồi giả vờ xa lạ trước công chúng.
Giờ đây, họ có thể tự do yêu thương mà không sợ ánh nhìn của bất kỳ ai. Hóa ra, tình yêu khi được thừa nhận, được yêu trong ánh sáng, khi có thể tự hào nắm tay nhau giữa thế gian, lại càng trở nên ngọt ngào và trọn vẹn hơn gấp bội những cái nắm tay lén lút trong bóng tối.
end.
✍️(◔◡◔)
uiii eo ơi ngọt vô cùng isiiiiii, thèm iu vl huhu ~(>_<。)\
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top