Chương 5+6
Chương 5:
Tin Hàn Triệu Hưng truyền về kinh, triều đình và dân gian tức giận, Tạ Trung Nhân nghe xong liền ngất ngay tại chỗ.
Yến Tư Không vội đi thăm Tạ Trung Nhân, còn mang theo thuốc bổ thượng hạng.
Tạ Trung Nhân trông cũng không có gì đáng lo, chỉ là vừa sợ vừa giận, tức run người mắng chửi Hàn Triệu Hưng.
Yến Tư Không đứng nhìn bên cạnh mà trong lòng sảng khoái khôn cùng.
Mắng xong, lão lại kêu rên: "Tên nghiệt súc này hại chết chúng ta rồi!"
Yến Tư Không an ủi: "Công công đừng nóng lòng, thân thể quan trọng hơn."
"Nó đáng nhẽ phải chết ở Liêu Đông, ai ngờ nó lại hàng, hàng Kim, này...Tên nghiệt súc này..." Tạ Trung Nhân ra sức vỗ ngực.
Tiểu Nội giám vội đến giữ tay lão, thút thít nói: "Công công bảo trọng thân thể."
Tạ Trung Nhân kéo Yến Tư Không: "Tư Không, bệ hạ có gọi ngươi đến không?"
"Vẫn chưa, có lẽ bệ hạ mới nhận được tin thôi."
Tạ Trung Nhân lau nước mắt, khôi phục lại tướng mạo gian xảo: "Chúng ta không thể để tên súc sinh này liên lụy. Ngươi nói xem, giờ phải làm sao?"
Yến Tư Không ra vẻ cũng hết cách, y nặng nề thở dài: "Công công có đại ân với vãn bối, vãn bối một lòng suy nghĩ vì công công nên không dám lừa gạt, chỉ là lời thật thì khó nghe, sợ công công nghe xong..."
"Giờ là lúc nào rồi, ngươi có cách gì thì nói mau đi."
Yến Tư Không chắp tay nói: "Công công, Hàn Triệu Hưng là người được ngài dốc lòng tiến cử, lại là cháu ngoại ruột của ngài, bây giờ hắn binh bại hàng Kim, không chỉ có chúng thần bất mãn với ngài, mà ngay cả bệ hạ cũng sẽ giận lây sang ngài..."
"Nói nhảm, chuyện này còn cần ngươi nói à!" Tạ Trung Nhân giận đến mức vỗ án.
"Công công bớt giận." Yến Tư Không không nhanh không chậm nói: "Theo như vãn bối thấy, hiện tại công công chắc chắn phải tỏ ra yếu thế, chúng thần có thể mặc, nhưng chỉ cần hạ được lửa giận của bệ hạ thì có thể biến lớn hóa nhỏ ngay."
Tạ Trung Nhân gật đầu: "Gia cũng nghĩ vậy, ngươi nói xem, nên làm sao?"
Yến Tư Không đảo mắt, ra vẻ muốn nói lại thôi.
"Ôi trời, nói đi."
Yến Tư Không gắng gượng nói: "Bán nước theo địch là tội lớn chu di cửu tộc, bây giờ Hàn Triệu Hưng còn mẹ già, nữ nhi, nhi tức*, tôn tử và rất nhiều người thân ở quê nhà Tương Dương khác, bọn họ khó thoát khỏi tử tội. Giả sử công công có thể vì việc nước quên tình nhà..."
*Nhi tức: Con dâu
Sắc mặt Tạ Trung Nhân chợt thay đổi, đôi ngươi xám bạc nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt lạnh lùng.
Yến Tư Không biết trong lòng Tạ Trung Nhân sớm có dự định này, chẳng qua là dù sao cũng là thân cố của lão, lão không thể nói ra nên chỉ có thể từ lời 'khuyên can' của người ngoài, cuối cùng ra vẻ không biết làm sao mà đành vậy.
Quả nhiên, Tạ Trung Nhân lắc đầu: "Dù sao cũng là muội muội cùng mẹ của gia, không, không được..."
"Công công à." Yến Tư Không khuyên nhủ: "Ngay cả Hàn Triệu Hưng còn không quan tâm đến tính mạng gia đình để đi theo địch, hắn vì mình và ba nhi tử mà bỏ mặc hơn trăm miệng phủ Hàn, ngài còn niệm thân tình gì cho hắn nữa?"
"Nhưng..."
"Coi như công công không làm gì thì bọn họ cũng chết chắc. Nếu công công ra vẻ oán giận, công tư phân minh, tạ tội với bệ hạ, bệ hạ nể tình công công hầu hạ nhiều năm chắc chắn sẽ không đành lòng."
Tạ Trung Nhân nhíu hai hàng mày, vô cùng do dự.
Yến Tư Không hết mực khuyên nhủ: "Công công trọng tình trọng nghĩa như thế, có bao giờ nghĩ tới Hàn Triệu Hưng vì giữ mệnh và kéo dài đèn nhang đã đẩy công công vào đâu chưa?"
Tạ Trung Nhân lộ vẻ giận dữ.
"Công công cứ vờ bệnh, tạ tội với bệ hạ, vãn bối bọn ta sẽ cầu tình cho công công. Trước phải vượt qua đại nạn này mới là quan trọng nhất."
Thái giám tâm phúc của Tạ Trung Nhân cũng khuyên: "Công công, phò mã gia nói đúng lắm, Hàn Triệu Hưng bất nghĩa trước mà, thêm nữa, hơn trăm miệng nhà hắn do chính tay hắn hại chết, hắn còn gây phiền phức cho công công ân sâu nghĩa nặng với hắn, công công cần gì phải nhân từ với loại tiểu nhân đáng chém ngàn đao này."
Tạ Trung Nhân thở dài: "Gia không muốn làm người vô tình vô nghĩa, nhưng đây là Hàn Triệu Hưng buộc ta..."
"Công công nghĩ thông suốt là tốt." Yến Tư Không trấn an: "Bây giờ ta liền tiến cung gặp vua, cầu tình cho công công trước, bảo rằng ngài bị Hàn Triệu Hưng chọc giận đến sinh bệnh, ngày mai sẽ mang công công vào cung thỉnh tội với bệ hạ, rồi đề nghị bệ hạ chu di Hàn gia để khai báo với người trong thiên hạ."
Tạ Trung Nhân nắm chặt ngón tay già nua như cây củi, gằn giọng: "Được!"
Yến Tư Không thầm nở nụ cười.
------------------
Thăm Tạ Trung Nhân xong, Yến Tư Không liền ngựa không ngừng vó tiến cung ngay lập tức. Y không dám trễ nãi khắc nào, vì đây là cơ hội y khổ đợi nhiều năm.
Tạ Trung Nhân đại gian đại ác, cắm rễ sâu rộng, hại nước hại dân, ba mươi năm sừng sững không đổ, hết hành chết Nhan Tử Liêm, lại hại chết Phong Kiếm Bình, khiến hoạn quan trải rộng khắp triều đình và dân gian, biết bao nhiêu trung lương trở thành oan hồn dưới tay lão. Bây giờ thời cơ đẩy lão vào chỗ chết cuối cùng đã tới, chỉ cần không cẩn thận chút thôi để lão chạy trốn mất là e lão tặc này sẽ sống thọ và chết già tại nhà.
Lúc tiến cung, Chiêu Vũ đế đang trong cơn giận dữ, cung nữ thái giám quỳ đầy đất, Văn quý phi bên cạnh thì nhỏ giọng khuyên can, song vẫn không dám tới quá gần.
Nội giám thông báo Yến Tư Không cầu kiến, Chiêu Vũ đế liền lập tức truyền vào.
Yến Tư Không không quan tâm đến đống bừa bãi trên đất, quỳ rạp người: "Thần tham kiến..."
"Miễn." Chiêu Vũ đế phất tay, thân thể to mập run rẩy kịch liệt, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, vừa sợ vừa giận.
Yến Tư Không ngẩng đầu, than thở: "Bệ hạ bớt giận, long thể bệ hạ là gốc rễ quốc gia."
"Gốc rễ quốc gia? Gốc rễ quốc gia là cái gì?" Chiêu Vũ đế chỉ vào Yến Tư Không: "Mấy lời ngươi nói trong kinh diên tháng trước, ngươi, ngươi lặp lại lần nữa cho ta."
Yến Tư Không lộ vẻ khó xử, y liếc sang Vu Cát, Vu Cát bất đắc dĩ lắc đầu.
Chiêu Vũ đế cầm bình hoa miệng nông lên, đập mạnh xuống sàn: "Nói!"
"Gốc rễ quốc gia, nằm...nằm ở biên thùy."
"Thế mà con chó Hàn Triệu Hưng đấy lại dám bán biên giới Liêu Đông của trẫm cho giặc Kim!" Chiêu Vũ tức đến nói không nên lời: "Một khi Liêu Đông mở cửa, Bắc kỳ lại không hiểm trở, giặc Kim tiến quân thần tốc, chẳng mấy mà...mà đánh đến kinh đô!" Nói hết lời, trong giọng lão đã tràn đầy sợ hãi.
"Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận."
"Bớt giận? Ta bớt giận thế nào?" Chiêu Vũ đế run rẩy ngã xuống ghế: "Liêu Đông đã tràn ngập nguy cơ rồi mà đất Thục lại còn thêm phản tặc Phong Dã đánh bảy thành không lấy một lần bại. Đây là ông trời muốn Đại Thịnh ta diệt vong."
Văn quỳ phi quỳ ở bên chân lão, nhỏ giọng khóc sụt sùi.
Yến Tư Không cung kính nói: "Bệ hạ, bây giờ sốt ruột cũng là chuyện vô bổ, hơn nữa còn ảnh hưởng đến long thể. Hôm nay thần tiến cung chính là để phân ưu cho bệ hạ."
Chiêu Vũ đế nhìn Yến Tư Không, thở dài: "Tư Không à, ngươi hiểu lòng trẫm nhất, trẫm biết chắc chắn ngươi có thượng sách, ngươi không đến, trẫm cũng sẽ gọi ngươi."
"Bệ hạ tín nhiệm thần, thần chết vạn lần cũng không báo đáp hết."
Chiêu Vũ đế vịn ghế muốn đứng dậy, Nội giám bên cạnh liền vội vàng tiến đến nâng, lão nói: "Vào rồi nói." Rồi lão nghĩ đến điều gì đó, nói với Văn quý phi bên chân: "Ái phi hồi cung nghỉ ngơi đi!" Giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.
Văn quý phi lau nước mắt, thâm tình mà chân thành nói: "Thần thiếp lo lắng thân thể bệ hạ nhất, bệ hạ cần phải giữ sức khỏe."
"Ừ, về trước đi!"
Văn quý phi trước kia trẻ tuổi xinh đẹp, lại biết mê hoặc lòng người, được Chiêu Vũ đế cực kỳ sủng ái, nhưng đã nhiều năm trôi qua, sắc đương nhiên phải giảm, tân nương trên giường rồng cứ đến rồi lại đi, chẳng bao giờ đứt đoạn, tuy rằng ả vẫn được sủng ái như trước nhưng dẫu sao vẫn không bằng năm đó.
Mấy người vào nội viện hoàng cung, Chiêu Vũ đế được dìu xuống ghế, có lẽ vì tức giận mà đi một đoạn lão đã thở hồng hộc.
Yến Tư Không nói: "Bệ hạ, tình hình Liêu Đông vô cùng khẩn cấp, phải lập tức phái tướng giỏi đi tiền tuyến, chậm thêm sẽ không còn kịp nữa."
"Trẫm đang có ý đó." Chiêu Vũ đế xoa thái dương, Vu Cát lập tức đến xoa cho lão: "Ngươi nói xem, phái Triệu tướng quân đi thế nào?"
Yến Tư Không cười khổ: "Bây giờ chỉ có Triệu tướng quân mới có thể ổn định thế cục, xoa dịu lòng dân."
Chiêu Vũ đế lắc đầu: "Trẫm thực sự hối hận vì đã không nghe lời các đại thần khuyên can đổi tướng. Nếu như đổi thành Triệu tướng quân sớm thì đâu ra phải chịu bại thế này, đều do..." Lão đột nhiên cả giận: "Đều do lão già Tạ Trung Nhân kia. Lão không ngừng tiến cử Hàn Triệu Hưng, ngoại sanh* tốt của lão!"
*Ngoại sanh: Cháu ngoại.
"Bệ hạ đừng tự trách, mặc dù Hàn Triệu Hưng thua trận nhưng hắn cũng từng dùng thành nhỏ đánh bại đại quân nước Kim. Thắng bại vốn là chuyện khó đoán, chỉ là tên gian tặc đó không ngờ thua trận lại đi theo địch, quả đáng băm thành trăm mảnh!" Yến Tư Không lòng đầy căm phẫn nói.
"Đúng, phải băm thành trăm mảnh!" Chiêu Vũ đế hung hăng nói: "Trẫm đã hạ chỉ xét nhà hắn, tội này đáng...đáng chu di tam tộc!"
"Bệ hạ, già trẻ Hàn gia chạy không thoát , bây giờ chuyện cấp bách là phải lập tức hạ chỉ lệnh Triệu tướng quân đến Liêu Đông, một ngày, không phải, một giờ cũng không nên chậm trễ."
Chiêu Vũ đế gật đầu: "Ngươi, ngươi nói đúng, Vu Cát."
"Lão nô có mặt."
"Lập tức hạ chỉ, lệnh Triệu Phó Nghĩa làm tổng đốc Liêu Đông, dẫn một vạn quân Cảnh Vệ, hỏa tốc đến tiền tuyến."
"Vâng." Vu Cát khom người lui ra ngoài.
Chiêu Vũ đế ngẩn người, lại hỏi Yến Tư Không: "Nhưng Triệu tướng quân đi rồi, quân Cảnh Vệ do ai thống lĩnh?"
"Trong lòng bệ hạ đã chọn được người nào chưa?"
Chiêu Vũ đế hơi do dự.
Yến Tư Không biết trong lòng lão đã nghĩ đến Chúc Lan Đình, nhưng đệ đệ Văn quý phi cũng đang giữ chức trong Cảnh Vệ quân, y nói: "Bệ hạ, Chúc thống lĩnh thân làm thống soái quân Cấm Vệ, nhiều năm tận tụy với công việc, bảo vệ hoàng cung an toàn, hơn nữa, hắn còn là ngoại chất* của bệ hạ, có thể nói là người có một không hai."
*Ngoại chất: Cháu họ ngoại.
"Chuyện này...để trẫm suy nghĩ thêm."
Yến Tư Không không khuyên can nữa, bởi vì y biết, chuyện thống soái mới của quân Cảnh Vệ đương nhiên các đại thần sẽ tham gia bàn bạc. Bởi vì Hàn Triệu Hưng bại trận theo địch, bây giờ hoạn quan ốc còn không mang nổi mình ốc, vị trí thống soái này, đệ đệ Văn quý phi đừng hòng qua mặt được Chúc Lan Đình.
Chiêu Vũ đế cầm khăn lụa lên lau mồ hôi trán, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt: "Tư Không à, nếu như giang sơn Đại Thịnh ta diệt vong trong tay trẫm, trẫm...trẫm còn mặt mũi nào mà đi gặp tổ tiên đây."
Yến Tư Không vội nói: "Bệ hạ nói quá lời rồi, bây giờ tuy rằng loạn trong giặc ngoài nhưng triều đình ta vẫn quốc khố dồi dào, lương thảo đầy đủ, binh hùng tướng mạnh, là man di hay phản tặc cũng đừng mong lay động nền móng của Đại Thịnh ta."
"Trẫm..." Chiêu Vũ đế có vẻ khó mở miệng, nhưng nhìn Yến Tư Không vẫn nhỏ giọng nói: "Trẫm vẫn sợ."
Yến Tư Không trấn an: "Bệ hạ đừng hoang mang, chúng thần thề tồn vong cùng Đại Thịnh. Kỳ thực thần cho rằng mối nguy lớn nhất hiện giờ chưa chắc ở Liêu Đông và đất Thục, mà ở chính triều ta."
"Hả?" Chiêu Vũ đế nhíu mày.
Yến Tư Không thở dài: "Trước khi tiến cung gặp bệ hạ, thần có nghe nói Tạ công công bị bệnh nên đã đặc biệt tới thăm."
Nhắc tới Tạ Trung Nhân, khuôn mặt Chiêu Vũ đế liền hiện lên vẻ chán ghét và phẫn nộ: "Tạ Trung Nhân...Trẫm ân sủng có thừa với lão, muốn binh mã, muốn quân phí, trẫm đều thỏa mãn, vậy mà lão lại tiến cử một tên nghiệt súc như vậy làm chủ soái Liêu Đông!"
"Cái thần chỉ chính là việc này." Yến Tư Không lắc đầu bất đắc dĩ: "Thần cho rằng đây mới là mối nguy lớn nhất hiện tại. Chính trị phải dùng người, Hàn Triệu Hưng đi theo địch khiến văn võ toàn triều phẫn nộ, trấn an lòng người thế nào để giúp mọi người đồng tâm hiệp lực an nội trừ ngoại. Bệ hạ, đây mới là điều quan trọng nhất."
Chiêu Vũ đế như tỉnh mộng, kinh ngạc nhìn Yến Tư Không, hơn nửa ngày mới nói: "Tạ Trung Nhân, bệnh...bệnh thế nào?"
Yến Tư Không nghe được ngụ ý. Tạ Trung Nhân đã bảy mươi, nếu bây giờ chết vì bệnh thì không cần lão động thủ cũng coi như nguôi ngoai cơn giận trong lòng của chúng thần.
Y biết Chiêu Vũ đế vẫn niệm tình chủ tớ với lão, dẫu sao kể từ khi Chiêu Vũ đế kế vị, Tạ Trung Nhân đã hầu hạ lão gần bốn mươi năm.
Yến Tư Không lộ vẻ khó xử, chần chừ không nói lời nào.
"Làm sao? Sắp chết?" Chiêu Vũ đế trừng mắt lên.
Yến Tư Không lắc đầu, khó xử nói: "Thần không dám dối bệ hạ, theo như thần thấy, sợ là..."
"Sợ là cái gì?"
"Sợ là giả bộ."
"Hỗn xược!" Chiêu Vũ đế vỗ tay vịn: "Lão còn dám giả bệnh à?"
Yến Tư Không vội quỳ xuống: "Bệ hạ bớt giận, thần không dám khẳng định. Nếu Tạ công công bị bệnh thật, thần không phải đổ oan lão, nhưng thần trung thành với bệ hạ, đương nhiên phải có sao nói vậy, không dám giấu diếm."
"Trẫm phái Vu Cát đi thăm."
"Bệ hạ à, không được đâu, cho dù Vu công công đi thăm cũng cảm thấy lão giả bộ thì ta vẫn không thể bắt lão."
"Vậy phải làm sao?"
"Lúc thần gặp Tạ công công, Tạ công công mắng chửi Hàn Triệu Hưng, bảo rằng phải vì việc nước quên tình nhà, khẩn cầu bệ hạ chu di toàn phủ Hàn gia để tạ tội với bệ hạ. Thần suy đoán sớm muộn gì Tạ công công cũng sẽ tới tìm bệ hạ, đến lúc ấy bệ hạ đích thân thăm dò là được rồi."
Chiêu Vũ đế hừ lạnh: "Lão nói vuốt đuôi* làm gì, coi như lão không đến, Hàn gia cũng đừng mong ai chạy thoát."
*Nói vuốt đuôi: Nguyên văn là 'mã hậu pháo', ví hành động không kịp thời, chẳng giúp được gì.
"Bệ hạ nói phải, nhưng..." Yến Tư Không muốn nói lại thôi.
"Ngươi cũng đừng ngấp ngửng nữa." Chiêu Vũ đế vội la lên: "Có gì thì nói đi."
"Bệ hạ bảo rằng phải chu di tam tộc Hàn phủ, Tạ công công...cũng nằm trong tam tộc."
Chiêu Vũ đế hơi biến sắc, lão cúi đầu suy tư điều gì đó.
Yến Tư Không khuyên nhủ: "Thần biết bệ hạ niệm tình Tạ công công hầu hạ ngài nhiều năm, nhưng bệ hạ cũng nên hiểu rõ, Tạ công công mới là nguyên do chính khiến chúng thần tức giận."
Chiêu Vũ đế nghiến răng: "Lão già này đúng là khiến trẫm hận đến nghiến răng, nhưng nghĩ đến giết lão, trẫm lại..."
"Bệ hạ, nếu Tạ công công giả bệnh thì sao? Đây chính là tội khi quân đấy."
Chiêu Vũ đế vẫn chần chừ.
Yến Tư Không lại lạy cái nữa: "Bệ hạ, Tạ công công đối xử với thần không tệ, thần cũng tôn kính có thừa với lão, nhưng thần là thần của bệ hạ, người thần lấy là công chúa của bệ hạ, thần chỉ một lòng trung thành với bệ hạ, thần không thể vì quan hệ cá nhân mà ảnh hưởng đến an nguy của Đại Thịnh ta, vậy nên thần khuyên bệ hạ phải quyết đoán."
Chiêu Vũ đế chớp mắt, hạ quyết tâm: "Nếu...nếu lão giả bệnh lừa trẫm thật, trẫm tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua."
Yến Tư Không thấp giọng nói: "Thần có một kế có thể kiểm tra được."
Chương 6:
Lúc Yến Tư Không trở về phủ thì trời đã về khuya. Những lần bãi triều hồi phủ, ngoài việc ăn rồi thay y phục ra, đa phần y toàn ở thư phòng, bây giờ mặc dù đã rất khuya nhưng cũng không ngoại lệ.
Đi tới thư phòng, y đẩy cửa ra, liền cảm thấy cánh cửa hơi bật lại. Va chạm nhỏ này là ám hiệu giữa y và Xà Chuẩn, Xà Chuẩn đã tới tìm y, giờ đang ở trong phòng.
Y đang định vào phòng thì đột nhiên đằng sau truyền đến một giọng nói: "Yến Tư Không."
Dám ở quý phủ gọi thẳng tên họ y, ngoài Vạn Dương ra không còn ai khác.
Nét mặt Vạn Dương nghiêm túc, nàng ngó hai bên không có ai mới thấp giọng nói: "Ta có việc muốn hỏi ngươi."
"Sắc trời đã tối, phu nhân vẫn nên nghỉ sớm đi, có lời gì..."
Vạn Dương mắt điếc tai ngơ, đi nhanh tới, đẩy cửa thư phòng ra: "Vào..."
Yến Tư Không lại bắt lấy cổ tay nàng, sắc mặt băng lãnh.
Vạn Dương kinh ngạc nhìn Yến Tư Không. Hai người thành thân từ ba năm trước đến nay, Yến Tư Không luôn luôn cung kính lễ độ với nàng, chưa từng dùng vẻ mặt nghiêm túc như thế, giờ y còn siết cổ tay nàng rất mạnh khiến nàng sinh lòng sợ hãi.
Yến Tư Không mau chóng buông lỏng tay, cất cao âm lượng: "Chuyện gì khiến phu nhân vội vã như thế? Ta còn công vụ, có thể để mai hẵng bàn hay không?"
"Không được." Vạn Dương hoàn hồn lại, đẩy cửa thư phòng ra: "Giờ ta hỏi ngươi sẽ không làm mất bao nhiêu thì giờ của ngươi đâu."
Yến Tư Không chỉ đành vào thư phòng theo, đóng cửa lại. Kiểm tra một lượt, thấy không có thân ảnh của Xà Chuẩn, nhưng y biết Xà Chuẩn đã trốn ở đâu đó.
Vạn Dương nhìn cửa sổ khép kín xung quanh, khẩn trương nuốt nước bọt, chần chờ nói: "Ta nghe tin...biểu ca có phải...mưu phản rồi không?" Thanh âm của nàng rất nhỏ, rất cẩn thận.
Yến Tư Không biết chuyện nàng muốn hỏi chắc chắn là chuyện này. Sau khi xác thực tin Phong Dã còn sống, y không phải ruột gan lo nghĩ thì cũng là ngày đêm khó an. Y hít sâu một hơi: "Đúng vậy."
Trên mặt Vạn Dương cắt không còn giọt máu, cả người như bị rút sạch linh hồn trong nháy mắt, thân hình gầy nhỏ cũng loạng choạng theo. Nàng cắn môi, ngũ quan tinh xảo theo đó mà thống khố vặn vẹo: "Ta chảy nửa dòng máu của Phong gia, vì sao...Ta và mẫu phi phải tự xử thế nào?" Câu cuối cùng không phải nàng hỏi Yến Tư Không, mà là hỏi vận mệnh trêu người này.
Yến Tư Không dùng thanh âm trầm ổn mà từ tốn đáp: "Hiền phi nương nương gả vào hoàng gia thì giờ là người hoàng gia, điện hạ là công chúa cành vàng lá ngọc, là ái nữ của bệ hạ, không ai sẽ làm khó điện hạ và nương nương."
Con ngươi Vạn Dương lóe ánh nước: "Vậy ta sẽ thấy cảnh phụ hoàng và biểu ca đánh giết lẫn nhau sao?"
"Năm đó đã định sẵn." Yến Tư Không thấp giọng nói: "Điện hạ đừng suy nghĩ thêm nữa."
"Ngươi bảo ta không suy nghĩ thế nào?" Vạn Dương run rẩy nói: "Yến Tư Không, mọi người đều bảo ngươi tinh thông binh pháp, ngươi nói cho ta xem, ai sẽ thắng, ai sẽ bại?"
"Sao dám nói bừa."
Vạn Dương vồ lấy y phục Yến Tư Không, ngửa đầu nhìn y, kích động nói: "Ở đây chỉ có ngươi ta, ngươi nói cho ta biết."
Yến Tư Không lắc đầu: "Trong lòng điện hạ đều hiểu rõ ngươi ta chỉ là người phàm, sao có thể đoán trước chuyện tương lai? Huống chi trên chiến trường, thay đổi trong nháy mắt, thắng bại khó liệu."
Vạn Dương dùng đôi ngươi trong trẻo nhìn chằm chằm mắt Yến Tư Không: "Sao ngươi lại nói vậy?"
Yến Tư Không ngẩn người, đột nhiên ý thức mình lỡ lời.
Âm thanh Vạn Dương đột nhiên trở nên sắc bén: "Ngươi luôn luôn khéo léo, ăn nói cẩn thận. Thân là thần Thịnh, Phò mã của ta, đổi lại là người bình thường thì phải nói quân ta tất thắng, phản tặc tất bại...Ngươi chắc chắn biết gì đó, rốt cuộc ngươi biết cái gì?"
Yến Tư Không chỉ biết tự giễu, hễ cứ liên quan đến Phong Dã là y lại ngu xuẩn. Chỉ là y không ngờ tới Vạn Dương lại nhạy bén như thế, ba năm nay có lẽ y đã đánh giá thấp vị tiểu công chúa được nuông chiều này. Y bình tĩnh đáp: "Thần lỡ lời."
"Yến Tư Không, ta biết ngươi che giấu ta rất nhiều, người và A Lực làm chuyện gì cũng giấu ta. Ta hỏi ngươi cái gì ngươi cũng đều giả ngu, ngươi đừng coi ta là kẻ ngu thật." Vạn Dương nghiến răng nói: "Trực giác ta mách bảo ngươi đang âm mưu chuyện gì đó, ngươi...ngươi khiến ta phát hãi."
Yến Tư Không nhẹ giọng đáp: "Điện hạ quá lo rồi, chuyện triều đình và dân gian biến đổi như mây gió, ta không muốn mang chuyện dơ bẩn này về nhà. Người ta là vợ chồng son, ngươi ít đi một phần sầu lo, ta liền an tâm thêm một phần." Y im lặng một hồi, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn: "Những chuyện khác, ngươi không cần phải quan tâm."
Vạn Dương có thể bén nhạy cảm giác được đằng sau bộ mặt hiền hòa khiêm cung y là sự thờ ơ và miễn cưỡng, nàng mỉa mai: "Vợ chồng son? Hay cho một câu vợ chồng son, ngươi ta được coi là phu thê hả?"
"Ta quả thực không xứng, nhưng cuộc đời sẽ dùng hết khả năng để làm tròn chức phu, trách nhiệm nhân thần, bảo vệ tốt điện hạ."
Ánh mắt Vạn Dương hơi lóe sáng, xen trong đó là vài tâm tư khó tả. Hai người giằng co một hồi, nàng đột nhiên thả tay ra, quay lưng lại, thấp giọng nói: "Ta vẫn sẽ hỏi ngươi tin về biểu ca, ngươi phải báo cáo đúng sự thực."
"Được."
Vạn Dương hít sâu một hơi, dứt khoát rời đi.
Yến Tư Không tiến lên đóng kin cửa, mới nói: "Ra đi."
Cửa tủ bị đẩy ra từ bên trong. Một người trưởng thành nhanh nhẹn đứng dậy, chính là Xà Chuẩn. Vẫn dáng vẻ bất cần đời ấy, hắn bỡn cợt: "Vị tiểu công chúa này quả nhiên xinh đẹp như trong lời đồn, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm để nàng sống như góa phụ, chậc chậc."
Yến Tư Không nghiêm mặt nói: "Đừng nói mấy lời vô dụng, có tin tức gì rồi?"
"Ngươi muốn nghe tin gì?" Xà Chuẩn chỉ một ngón về hướng Bắc, một ngón về hướng Nam.
"Liêu Đông."
"Thật chứ?"
"Nói mau."
"Tình hình Liêu Đông thì ngươi cũng biết rồi đấy, Mật châu bị vây, gian tế Trác Lặc Thái đốt lương thảo, sau năm ngày năm đêm, Hàn Triệu Hưng dẫn ba nhi tử và tám ngàn tướng sĩ hàng Kim, bây giờ tướng quân Lương Tuệ Dũng đang thủ vệ Quảng Ninh, Trác Lặc Thái án binh bất động."
Lương Tuệ Dũng...
Nghe cái tên này mà trong lòng Yến Tư Không khẽ run. Vị tiểu tướng trí dũng năm đó bây giờ đã trở thành một đại tướng có thể một mình đảm đương một phương. Nếu không có Lương Tuệ Dũng tương trợ vào thời khắc mấu chốt thì y đã sớm bị Hàn Triệu Hưng bắt đi.
"Nghe nói Lương tướng quân trí dũng song toàn nhưng chưa mang binh được mấy lần, Triệu Phó Nghĩa lên đường chưa?"
Yến Tư Không lắc đầu: "Chỉnh quân cũng phải mất ba đến năm ngày. Sau khi nhận được thánh chỉ, hắn đã tiến cung gặp vua yêu cầu điều binh từ Đại Đồng."
"Bây giờ Đại Đồng đã không phải Đại Đồng có quân Phong gia nữa, cũng may Ngõa Lạt không còn khả năng hồi phục, bằng không..."
Sau khi Phong Kiếm Bình chết, Đại Đồng bị cắt giảm nặng nề, binh lực không còn mạnh như trước. Mặc dù đã lấy lại Hà Sáo nhưng lúc đó Hà Sáo bị man di lẻ tẻ cướp bóc, không lấy một ngày thái bình, đã dày vò binh Đại Đồng sức cùng lực kiệt.
"Nhưng bây giờ điều binh được cũng chỉ có Đại Đồng, những nơi khác không phải quá xa thì chính là ốc còn không mang nổi mình ốc."
Xà Chuẩn phì cười: "Quả thực là vậy. Tiểu Lang vương nhà người một đường công thành nhổ trại dọa tướng thủ Hồ Quảng nghe tin đã sợ mất mật, còn về Giang Nam đương nhiên không điều binh được rồi."
"Hắn sẽ không đánh tiếp đâu." Yến Tư Không nói.
"Hửm? Sao ngươi biết?"
"Hắn nhìn thì tưởng hát vang tiến mạnh, bách chiến bách thắng, kỳ thực hắn chỉ thắng ở chữ 'nhanh', thừa dịp binh lính hoảng loạn mà đánh cho quân Thịnh trở tay không kịp. Bây giờ quân Thịnh đã phục hồi tinh thần, hiện đang tập trung binh mã, binh lực gấp nhiều lần hắn, lại có thành kiên và sông hiểm thủ vệ, mà quân Phong gia xét về binh mã hay lương thảo đều bạc nhược, lại không giỏi thủy chiến, nếu đánh tiếp, chắc chắn thất bại."
"Vậy hắn sẽ làm sao?"
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Với sự hiểu biết của ta về hắn, hắn sẽ lập tức lui, chuyển hướng sang Tây Bắc."
Xà Chuẩn không hiểu nói: "Vì sao?"
"Cái hắn muốn là cướp đủ binh lực và ngân lượng ở Hồ Quảng, đồng thời dùng thần tích bất bại oai dương thiên hạ, uy hiếp triều đình, sau đó, hắn sẽ chuyển sang đánh Hà Sáo."
"Hà Sáo? Đây là nơi giao với man di, vừa nghèo vừa loạn."
"Đó chính là cái hắn muốn. Thứ nhất cường đạo* tứ phương sẽ gia nhập vào quân phản loạn của hắn, thứ hai có thể dụ hàng quân Đại Đồng từng theo quân Phong gia, thậm chí là đánh bại Đại Đồng, thứ ba Hà Sáo có ngựa tốt nhất trên đời."
*Cường đạo: Kẻ xâm lược.
Xà Chuẩn mắt chữ o mồm chữ a: "...Thật à?"
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Hắn là thần tướng trời sinh, lĩnh binh đánh trận là sở trường của hắn, hắn ngửi được mùi máu tanh như sói, thấy được điểm yếu của kẻ thù."
"Nếu, ngươi giao chiến với hắn thì sao?" Xà Chuẩn tò mò hỏi.
Yến Tư Không ngẩn người, đáp: "Ta sẽ thắng."
"Vì sao?"
"Ta hiểu hắn hơn hắn hiểu ta, là hiểu người, ta hiểu ta hơn hắn hiểu chính hắn, là hiểu mình."
Xà Chuẩn trầm mặc.
Yến Tư Không lắc đầu: "Không bàn về hắn nữa, bây giờ có chuyện quan trọng hơn, mấy thứ ta muốn ngươi chuẩn bị, ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Chúng ta mất nhiều thời gian như thế, đương nhiên đã chuẩn bị xong cả rồi." Xà Chuẩn lạnh nhạt nói: "Những tội trạng đó đủ cho Tạ Trung Nhân chết vạn lần."
"Nhưng hôn quân chỉ cần hơi không đành lòng hay do dự, hoạn quan có thể sẽ chớp thời cơ xoay mình trở lại, cho nên lúc này đây, bằng bất cứ giá nào cũng phải đẩy lão vào chỗ chết."
"Ngươi phải hiểu rõ, Nhan Tử Liêm thất bại, Phong Kiếm Bình thất bại, nếu lần này ngươi cũng thua trận nữa sẽ không còn cơ hội đâu."
"Đây là cơ hội cuối cùng rồi, nếu hoạn quan phạm tội tày đình như thế vẫn có thể chạy trốn, vậy ta ngoài việc nhìn lão chết già ra cũng không thể làm gì." Yến Tư Không dữ tợn nói: "Vì ngày nay mà ta trù mưu mười bảy năm."
"Ta chỉ lo cáo già hoạn quan sẽ không chờ chết như vậy, hẳn phải có hành động khác."
Yến Tư Không vuốt cằm: "Cho nên tạm thời đừng đánh rắn động cỏ, phải chờ xem ngày mai!"
Ngày mai, y phải giẫm lên Tạ Trung Nhân mình đầy tội nghiệt, từng bước đẩy hoạn quan lên vách núi cao, cho đến khi chính tay y giáng cho lão một đòn cuối cùng!
Phong Dã, chờ ta...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top