Chương 3: Cô gái trí tuệ

"Ọe....." Ngải Vi ghé cái ao cách xa đó, bắt đầu nôn mửa. Ghê tởm, thật sự rất ghê tởm! Sống cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc như vậy, đầu rơi xuống đất, máu tươi chảy mạnh mẽ, thân hình vặn vẹo đau đớn, tất cả giống như đang xem một bộ phim vậy. Sinh mệnh giống như hiện ra trước mắt vô cùng giả dối.

Ở cái nơi này, cô cảm giác chính bản thân mình không an toàn. Do đó cái ý tưởng ở lại đây trong đầu phút chốc cũng bay đi đâu mất.

"Tiểu thư Nefertari"

Thanh âm ôn nhu quen thuộc vang lên sau lưng, Ngải Vi không suy nghĩ, theo bản năng xoay người nắm lấy vạt áo của người mới đến, con ngươi hung tợn nói "Tôi chỉ cần tiền thù lao, tôi hiện tại tự đi, không cần các ngươi đưa về"

Lễ Tháp Hách hơi sửng sốt trước thái độ của Ngải Vi, sau đó cúi đầu thấy tay Ngải Vi đang nắm chặt lấy cổ áo mình, hơi khụ khụ một chút rồi mỉm cười mà nói "Nhưng thưa tiểu thư, điện hạ đang tìm người"

"Cái gì?" Ngải Vi chợt phản ứng một chút, sau đó nhớ lại ánh mắt tàn khốc của Bỉ Phi Đồ thì cảm thấy căng thẳng, hai tay dùng sức lớn tiếng hô "Ta mặc kệ điện hạ! Ngươi nói ta tham gia xong buổi yến tiệc là có thể đi! Ngươi là không giữ lời hứa!"

Rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun.

Vì vậy quan trong nhất là mạng sống bây giờ, như vậy mới có thể tìm đường trở về.

Nếu sống ở cái nơi quỷ quái này, nếu sơ hở chắc chắn sẽ bị cuốn vào trò chơi chính trị này, bản thân chết khi nào cũng không biết. Không khéo thì chết một cách rất thảm!

Nghĩ đến đây, tay Ngải Vi cầm lấy cổ áo Lễ Tháp Hách càng chặt, ti tế trẻ tuổi cảm thấy bản thân có chút không thở nổi.

"Ta muốn trở về, tóm lại ngươi mau đưa thù lao cho ta!"

"Phải đi đâu? Nói cho bổn vương tử nghe một tiếng." Thanh âm phía sau người thản nhiên vang lên.

Nghe giọng nói đó, Ngải Vi không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm vào Lễ Tháp Hách, có lẽ muốn trở về là một điều rất khó. Còn Lễ Tháp Hách vì bị Ngải Vi nắm chặt nên không thể hành lễ, đành xấu hổ hướng người vừa đi tới mà nhẹ nhàng nói "Điện hạ"

"Nefertari, bổn vương tử thấy ngươi lúc trước bồi rượu thật không có ý tứ." Thanh âm vang lên, một bàn tay túm lấy áo Ngải Vi mà kéo lại.

Này này này, đây là cái cảnh tượng gì. Ngãi Vi liều mạng túm lấy Lễ Tháp Hách cũng không nhúc nhích, cảm giác giống như có con quỷ đang lôi cô vào vách núi đen vậy. Cô không muốn chết! Anh hai, anh hai cứu mạng!

"Phản ứng ấy làm cho bổn vương tử thật sự đau lòng!" Thanh âm như trêu chọc, lại như lạnh lẽo. Hắn vừa dứt lời thì Ngải Vi cảm thấy hai đầu gối như mềm nhũn, sau đó trời đất xoay chuyển lập tức bị tên đó bế đứng lên. Cô muốn mở miệng kháng cự lại bắt gặp đôi mắt màu hổ phách ấy thì không khỏi sợ hãi " Bổn vương tử tối nay muốn ngươi bồi, ngươi không nghe thấy hay sao?"

Rất...rất...rất đáng sợ.

Ngải Vi trong đầu không muốn đi do vừa rồi nhìn thấy hắn giết người vô cùng đáng sợ, lại sợ hắn kích động có thể giết chết mình. Cô luống cuống chân tay đứng lên, nhìn Lễ Tháp Hách mà cầu cứu. Kết quả là tên hai mặt kia lại cung kính cúi đầu, không nhúc nhích chào hắn "Điện hạ"

Đúng là, quả nhiên không thể tin tưởng ai! Chỉ có thể tự cứu chính bản thân mình.

A a a a...

Lạy thánh A men, chúa Giê-xu, phật thổ! Xin hãy phù hộ cho cô có thể sống sót trở về! Cô nhất định sẽ ăn chay, tụng kinh niệm phật, nhất định nghe lời!

Bỉ Phi Đồ ôm Ngải Vi hướng cung điện mà đi. Ngải Vi cố lấy dũng khí nhìn hắn mà nói "Ta... Ta đi cùng ngươi đàm nhất bút giao dịch đi."

"Được" Bỉ Phi Đồ vẫn không dừng lại.

"Ngươi tám phần là chưa thấy nữ nhân tóc vàng cùng đôi mắt màu xanh đúng không?" Chắc là không, trước đây có đọc truyện thấy nữ nhân tóc vàng ở Ai Cập cổ đại rất được mọi người hoan nghênh, còn có thể được tôn sùng làm nữ thần nữa chứ. Cho nên chắc chắn diện mạo của cô hẳn là hiếm thấy, có lẽ sẽ nổi tiếng cũng nên.

"Đúng"

"Ngươi nếu thả ta ra, ta sẽ nói cha ta đưa mười mỹ nữ tóc vàng vô cùng xinh đẹp đến hầu hạ ngươi. Ở quốc gia của ta thì cha ta rất được lòng mọi người, nên nhất định sẽ làm được" Cô cũng không muốn nói dối, nhưng chỉ là...

"Được"

"Rốt cuộc là chấp nhận hay không?" Sao hắn nói không rõ ràng gì hết.

"Nefertari"

"Hả? Cái gì?"

Bỉ Phi Đồ đột nhiên cúi đầu xuống, hai tròng mắt màu hổ phách chú tâm nhìn sâu vào con ngươi màu xanh lam của cô. Không đợi Ngải Vi phản ứng lại thì bất ngờ một nụ hôn hạ xuống môi cô, đây không rõ có phải là điều diệu kì của tình yêu hay không nhưng dần dần theo đó mà muốn nhiệt liệt quyến luyến lâu dài "Ta đã nói, tối nay muốn ngươi bồi"

Cái gì, cái gì! Vương bát đản! Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô! Ngay cả anh trai cũng chưa cho! Đôi mắt Ngải Vi đột nhiên đỏ lên, dùng sức đứng lên "Buông ra, tên biến thái. Ta muốn về nhà! Ta chỉ muốn sống một chỗ với anh Ngải Huyền! Ngươi, nếu bắt ta làm gì, ta sẽ chết cho ngươi xem"

Ôi.. Ngu thật... Hắn sẽ không quan tâm đến chuyện mình sống chết ra sao. Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng hắn thật sự rất khủng bố, bây giờ dù xảy ra sự tình gì cũng sẽ không để ý. Ngải Vi trong lòng liên tục kêu khổ, rốt cuộc phải làm như thế nào cho phải.

"Ngải Huyền là ai? Ngươi có trượng phu sao?" Không nghĩ tới rằng Bỉ Phi Đồ nghe vậy liền dừng cước bộ, tay phải nâng gáy Ngải Vi liền xoay hướng đưa cô đối diện với mình, con ngươi thần kỳ chuyên chú như nhìn thấu mọi chuyện.

"Ngải Huyền... là anh trai của ta." Tại sao, khi nhắc đến tên anh cô lại cảm thấy đau khổ như vậy. Đúng rồi, là cô quên, anh muốn kết hôn, người trong lòng của cô muốn kết hôn! Vĩnh viễn, vĩnh viễn rời xa cô... Nghĩ nghĩ, đôi mắt to màu lam chợt đầy nước mắt "Anh trai của ta, là người ta yêu nhất..."

Cô thiếu chút nữa quên, anh trai cô muốn kết hôn.

Vì sao, bây giờ muốn đứng lên, lòng quả thực muốn vỡ vụn!

"Ở Ai Cập, huynh muội không thể kết hôn, trừ phi là vương thất..." Bỉ Phi Đồ thoáng dừng lại một chút, rồi lại nhìn xuống tiếp tục nói "Quốc gia của ngươi ở đâu?"

"Ở quốc gia của ta... Thậm chí ngay cả người hoàng thất cũng bị cấm!"

Nhưng cô lại yêu anh, là điên mới đi yêu anh, không biết lí do tại sao lại yêu anh nữa.

"Nếu mà ta có lựa chọn, ta hy vọng là chưa từng gặp anh ấy" Ngải Vi cười khổ một chút rồi trừng mắt nhìn hắn, lấy tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang dâng trào ra "Ngươi cứ cười nhạo ta đi, cười ta loạn luân, cười ta không biết cái gì! Nếu có thể lựa chọn, nếu có thể khống chế tình yêu với một người cùng huyết thống thì sẽ không phải đau khổ như thế này. Ta yêu anh, ta tràn ngập tình yêu nhìn anh, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta chỉ có thể là em gái, lại chỉ có thể cười chúc phúc cho anh, cười nhìn anh rời xa mình, như vậy rất đau, vô cùng đau. Liệu ai có thể hiểu đây! Cười đi, ngươi cứ cười đi, cười quá về sau hãy giết ta đi. Bất luận thế nào ta cũng sẽ không hầu hạ ngươi!"

Cô tống hết mọi bực tức trong lòng. Coi như hết, dù gì thì sống cũng không bằng chết. Anh trai đã muốn kết hôn, đã muốn theo người khác như vậy thà răng vĩnh viễn không nhìn thấy anh còn hơn trơ mắt nhìn anh ôm người khác mà ôn nhu vuốt ve.

Bỉ Phi Đồ nghe nhưng không có cười.

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu Ngải Vi, vẫn như trước thản nhiên mà nói.

"Vậy hiện tại ngươi phải làm sao?"

"Ta... không biết"

"Vậy thì là người ở bên cạnh ta đi."

Gì?

"Dù sao anh trai ngươi đã kết hôn, ngươi lại không thể sống cùng một chỗ với hắn." Bỉ Phi Đồ ôm Ngải Vi lại tiếp tục bước đi "Ngươi biết không, Ai Cập có luật là người đã đến quốc gia này thì tất cả đều thuộc tài sản của Pharaong. Ta là con của Pharaong, vì vậy ngươi là người của ta."

Ngai Vi sửng sốt một chút, sau đó vừa giận vừa kêu lên "Gạt người."

"Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi" Bỉ Phi Đồ miễn cưỡng trả lời Ngải Vi "Ở bên ta là được rồi"

*

"Không giữ lời! Dối trá, lừa gạt!" Ngải Vi tay chống hông, như một tràng pháo hung tợn bước đến.

Ngày đó, tên Bỉ Phi Đồ quả nhiên không làm gì cô. Thật ra " cái gì" cũng chưa, đi theo hắn, đứng bên hắn, thậm chí ngay cả đem chén nước lấy cái này cái nọ đều có thị nữ khác làm. Cô đôi khi thực cảm thấy sự tồn tại của mình là dư thừa. Cũng không chú ý quay đầu đi nhưng tầm mắt tên vương tử bạo ngược kia lại nhìn theo bản thân mình. Cô cũng thử chạy trốn, vừa mới bước đi không được trăm bước thì chợt một đống lính không biết là người ở đâu chạy ra, rất cung kính hướng cô mà nói.

"Tiểu thư Nefertari, thỉnh người trở lại bên cạnh điện hạ."

Cô quả thực rất muốm mắng chửi người!

Ví dụ như bây giờ, Bỉ Phi Đồ đi phòng nghị sự tiếp kiến trọng thần nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng, cô đã bị lệnh cưỡng chế ở Thính Biên sau hoa viên đợi lệnh, chán đến chết, cũng không thể rời đi, quả thực là lãng phí sinh mệnh! Dù có oán đến mức nào cũng không có chỗ phát tiết cho nên vừa thấy bóng dáng Lễ Tháp Hách mặt ngây thơ vô (số) tội đi lại thì cô lập tức nắm chặt thời cơ, xông lên phía trước, ngăn bước đi của hắn, đen phẫn nộ tích tụ một tháng trời phun vào mặt hắn.

"Chính là tại ngươi! Ta chỉ đáp ứng làm cho ngươi một việc! Kết quả một tháng! Một tháng ta cũng không có rời khỏi cung điện, mỗi ngày chỉ quanh đi quẩn lại với mấy người kia! Tính tiền công, ta một ngày làm 16h! Ngươi rốt cuộc đến khi nào mới đưa ta trở về?"

Cô biết rõ bản thân hắn không thể đưa mình trở về nhà, nhưng ít nhất có thể đưa cô ra ngoài. Chứ ở lâu ngày trong này cô thật sự muốn điên lên rồi!

Lễ Tháp Hách vẫn như trước diện một thân áo bào màu trắng, mê hoặc nhìn Ngải Vi nổi giận đùng đùng chừng 1', sau đó tỉnh bơ phán cho cô một câu "Ngươi nói cái gì?"

"Thế ngươi nghĩ ta đang nói cái gì?" Thật sự không có biện pháp gì, đành giả ngu làm thục nữ vậy...

Lễ Tháp Hách giống như ánh mặt trời có thể nhìn xuyên thấu ý cô, hơi tươi cười một chút cuối cùng đành nói "Ở cùng điện hạ chẳng phải rất tốt sao?"

Ngươi cảm thấy tốt thì đi mà ở cùng hắn. Nhìn thì biết ngay là đồ tiểu nhân bỉ ổi. Ngải Vi trong lòng hơi vài phần ác độc mà nguyền rủa.

"Điện hạ thật sự là một Hoàng Tử xuất thế vĩ đại. Mưu tính sâu xa, ẩn núp hồi lâu như vậy mới có thể đem quân thần có ý đồ bất chính thăm dò rồi một lưới bắt hết! Đó là một người xuất chúng..." Lễ Tháp Hách hoài niệm lại mọi chuyện, trên mặt không che được sự sùng kính.

Ngải Vi trừng mắt hung hăng liếc hắn.

Bất quá lời nói này cũng đúng, tự ngày đại yến đến giờ bên tai có thể nghe được không ít lời tốt đẹp về tên Bỉ Phi Đồ ấy, nào là "Không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng". "Nằm gai nếm mật". "Trí tuệ hơn người" "Gan dạ sáng suốt nhất đẳng", "Quyết đoán lưu loát". Mọi việc là như thế. Mà duy nhất trong đầu cô thì thầm đánh giá là: Giả ngây giả dại, bạo ngược tàn nhẫn!

Thực sự là tính tình không tốt chút nào. Cô chính là đang bị hắn giam lỏng như thế này!

Ngải Vi sắc mặt âm u, Lễ Tháp Hách thấy thế thì nhanh chóng thay đổi đề tài "Tiểu thư Nefertari ở trong này chắc là đợi điện hạ đến?"

Vô nghĩa, Ngải Vi khinh thường nhìn hắn một cái, biết rõ rồi còn giả vờ hỏi.

Lễ Tháp Hách vẫn mĩm cười " Bọn họ hẳn là đang thảo luận về việc xử lý công việc của nông dân... Không phải nô lệ, không có việc làm, thời điểm qua thu hoạch rất có khả năng bạo động, rất là đau đầu... Hiểu chưa?"

Hỏi cô hiểu chưa? Xem thường người khác cũng phải có mức độ chứ?

"Vậy thì cho bọn họ đi tu sửa cung điện hay các công trình khác, lại cho bọn họ ít tiền, dù sao họ bạo động cũng là vì ăn không đủ no cơm, cho bọn họ cơm ăn nhất định cũng sẽ cố gắng mà làm việc! Tốt nhất là tìm cách giải quyết không thì nô lệ sẽ không đẩy nhanh tốc độ làm việc mà chết, nông dân nhàn rỗi cũng vì không có cơm ăn mà bạo động thôi. Dùng nhiều tiền để giữ vững ổn định không phải rất tốt hay sao, Ai Cập cái gì chứ tiền thì không thiếu!"

Cho nên ngươi cũng phải trả tiền công cho ta! Giam lỏng cũng phải có trợ cấp chứ!

Lễ Tháp Hách trên mặt không phải tươi cười mà ngược lại còn nghiêm túc nghe Ngải Vi nói. Hắn đang nghe cô nói? Hắn thật sự nghe cô nói? Ngải Vi thấy thế trong lòng đột nhiên toát ra trận hào khí cao hơn trời, đã lâu không có cơ hội thể hiện như vậy thì nên chậm rãi mà nói!

"Sông Nile rất phì nhiêu, màu mỡ, giàu phù sa nên nông dân Ai Cập có thể canh tác. Nhưng là không thể khi nào cũng có thể làm nông, phải xử lí một cách hợp lí nhất để tránh việc nông dân khi qua mùa thu hoạch lại nhàn nhã, dù sao bọn họ cũng là người tự do không giống như nô lệ. Nhưng quốc gia cường thịnh là do nông dân đóng thuế, cho nên khi thu hoạch không tốt sẽ làm cho nông dân không thể mưu sinh dẫn đến bạo động. Nếu có thể đem lực lượng hùng hậu như bọn họ mà sử dụng cho quốc gia thì rất tốt, hơn nữa có thù lao thì nhất định mọi việc đều được giải quyết. Cuộc sống người dân có đảm bảo thì quốc gia đề cao việc thu thuế cũng không có vấn đề gì. Từ xưa đến nay đều là do quan bức dân nên dân mới phản thôi!"

Ngải Vi dương dương tự đắc thao thao bất tuyệt, giảng mấy thứ này đối với cô mà nói quả thật dễ như trở bàn tay, ngày đó anh Ngải Huyền cùng các thầy giáo xem cô chỉ là một con bé không biết gì nên xem thường năng lực của cô, nhưng giờ có người im lặng nghe cô nói. Ngải Vi trong lòng có chút đắc ý.

"Cho nên..." Ngươi tốt nhất cấp cho ta tiền công, cho ta sự tự do bằng không ta cũng sẽ phản, sẽ phản!

Đây mới là trọng điểm cô muốn nói đến, nhưng là không dám nói ra, liền chợt phát hiện, không chỉ Lễ Tháp Hách nghe mình nói mà còn có tên Bỉ Phi Đồ và đám thần tử. Tất cả những điều cô nói như sét đánh khiến tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm.

"Này? Làm gì?" Ngải Vi không khỏi kích động, không biết như thế này là có ý gì "Đều nhìn ta làm cái gì?"

Bỉ Phi Đồ cùng Lễ Tháp Hách trao đổi ánh mắt một chút, hắn chậm rãi tới gần Ngải Vi, nhanh nhẹn nắm chặt cánh tay cô, đưa mặt cô lại gần hắn, lạnh lùng mà nói "Ngươi nghe ai nói?"

Ngải Vi giống như bị xúc phạm, cô phản kháng bình thường trở về trước "Tất cả mọi người đều biết! Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng cần thảo luận suy nghĩ cẩn thận sao?"

Không phải thảo luận suy nghĩ cẩn thận, mà là không ai suy nghĩ cẩn thận! Ai Cập đến hôm nay cũng không nghĩ đến tới việc phát tiền cho bình dân bắt họ làm việc, nữ nhân này một phen nói, cũng là điều phi thường mà không ai có thể nghĩ đến. Mà nàng cư nhiên nhẹ nhàng bâng quơ mà nói "Tất cả mọi người đều biết" Lý luận đó, cả Ai Cập không biết, tất cả đều không thể nghĩ đến. Huống chi là... nữ nhân! Có nữ nhân nào như nàng có thể hiểu được chính sự như vậy.

"Nefertari, ngươi... rốt cuộc là loại người nào?" Bỉ Phi Đồ tăng thêm lực đạo, hung hăng nắm chặt cánh tay Ngải Vi, khiến cô mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Điện hạ, chẳng lẽ là..." Một lão nhìn giống như sắp chết, chắc là thần tử cung kính mở miệng, nhẹ nhàng mà đoán "Nội gián..."

"Câm miệng!" Lời còn chưa dứt đã bị tên Bỉ Phi Đồ lớn tiếng đánh gãy, nhưng Ngải Vi là nghe được vô cùng rành mạch. Nội gián? Nghi ngờ cô là nội gián? Làm ơn, động não đi được không! Nội gián lại giúp các ngươi dẹp bạo động ư? "Tây Mạn, lui xuống đi!"

Lão thần khoa trương thi lễ, run rẩy thối lui về phía sau.

Thì ra hắn gọi là Tây Mạn. Nhìn trong mắt hắn sao giống như có vài phần ác ý?

"Nefertari, ngươi về phòng đi." Khẩu khí mệnh lệnh, ánh mắt giống như giết chết mọi người. Trừ tên Bỉ Phi Đồ ra thì còn có ai. Ngải Vi ói ra đến đầu lưỡi, giữ nguyên thái độ mà ngoan ngoãn trở về.

Ở Cổ đại, mạng nhỏ này chính là không quan trọng, chỉ cần một lời nói không cẩn thận thì hậu quả đúng là không dám nghĩ đến!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top