Chương 37

Owen lắng nghe xong thì im lặng mãi, bỗng nhớ tới những lời mà Thời Hàn nói, cũng hơi tò mò bèn cất tiếng hỏi.

"Chú yêu mẹ tôi à?"

"Dĩ nhiên rồi." Lẫm Ca nói xong mới ngẫm lại ý trong lời Owen có nghĩa gì. "Ý con là tình yêu hả?"

Owen dành ánh mắt nhìn kẻ ngốc cho Lẫm Ca.

"Không hề." Lẫm Ca đã đưa ra câu trả lời làm người ta phải kinh ngạc. Ông ta nhìn biểu cảm ngờ vực của Owen, không khỏi bật cười: "Đích thực Lillian có khuôn mặt rất đẹp, nhưng con đừng cho rằng ai cũng có tính nết như Tần Hạo Dạ. Mẹ con không chỉ có mỗi sắc đẹp thôi đâu, Owen à, cô ấy có con mắt tinh tường và đức tính khoan dung và còn có khả năng cứu rỗi người khác nữa."

"Lillian là người bạn đầu tiên của chú. Mặc dù có thể hơi lạ khi nói thế này, nhưng theo một nghĩa nào đó, cô ấy cũng là người thầy của chú. Chính cô ấy đã kéo chú ra khỏi thế giới giả tạo và cho chú thấy đâu là thật."

"Không phải chú kể lại quá khứ vì muốn cháu đồng cảm với chú, chú không đáng để đồng cảm. Tuy chú không tự chọn con đường này, nhưng chính chú đã bước đi tiếp. Nếu một ngày đế quốc bị phá hủy, trật tự mới được thành lập như kỳ tích, chú sẽ thật vui vẻ lấy tư cách là tàn dư của chế độ cũ mà bước vào tòa, và đó có lẽ cũng là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời chú. Kiếp sau, chú muốn làm một nhà lữ hành, viết du ký, điều đó sẽ thật tuyệt."

Lẫm Ca dường như lại đang đắm chìm vào những hồi ức trong quá khứ. Đột nhiên, ông ta dùng ánh mắt yêu thương lướt từ trên xuống dưới đánh giá Owen, nhìn đến mức da gà đối phương nổi hết cả lên. "Lần đầu tiên chú nhìn thấy con, con vẫn còn là một cái đĩa mầm[1] trôi nổi trong khoang màng ối. Khi đó con có một cái đuôi nhỏ, nhìn tay chân con dài ra, hiện tại đã lớn như vậy rồi..."

[1] Nơi phôi bắt đầu phát triển.

Owen: "..."

Quá là - mạnh - từ lúc bé tí đến lớn trông thấy.

Khi Lẫm Ca còn muốn tiếp tục miêu tả quá trình phát triển của phôi thai, màn hình ở đại sảnh chợt nhấp nháy vài lần, hình bóng Thời Hàn cuối cùng cũng xuất hiện.

Owen sững sờ giây lát, trong mắt thoáng vẻ vui mừng cố giấu, viên đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Không đợi Thời Hàn mở lời, hắn đã hỏi: "Sao lâu như vậy anh mới quay lại?"

"Sau khi tôi tiến vào mạng Ngôi Sao, để tránh quỹ đạo quá rõ ràng nên đã đảo qua vài nơi nữa." Thời Hàn giải thích: "Tôi đã biết chuyện về Grisha rồi. Tôi vừa xem cơ sở dữ liệu ở phía ngục giam, anh ta không tiết lộ bí mật quá nhiều. Ít nhất thì anh ta không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về tổ chức, chỉ nói ở thời gian cụ thể sẽ có người đến cướp ngục với ý định đưa Lẫm Ca đi. Tôi đã trình kết luận này cho Lý Chân Hi khi cậu gửi yêu cầu xét xử..."

"Anh đang phát hệ thống nhật ký đọc đấy à?"

"Không phải cậu hỏi sao?" Một dấu chấm hỏi hiện trên màn hình.

Owen: "..."

Người không nên nổi giận với AI.

Màn hình nhấp nháy giây lát, gương mặt Thời Hàn biến mất khỏi đó. Khoảnh khắc tiếp theo, phòng chứa đồ cách đó không xa sáng đèn, ý thức của Thời Hàn đã được đưa vào cơ thể dự phòng, anh vừa cử động vai vừa bước ra ngoài.

"Lẫm Ca." Anh gật đầu ra hiệu với nhà khoa học trung niên đang chán chường. "Trước khi tôi trở lại, khu D sẽ ở trạng thái đóng cửa, thực ra tôi đang sản xuất một số đồ trong phòng thí nghiệm, về cơ bản hiện đã phân bổ đủ cả rồi. Lại đây để tôi quét mống mắt, tôi sẽ giao quyền sử dụng cho ông."

Lẫm Ca ngoan ngoãn làm theo lời anh. Sau một tiếng "Tích", Thời Hàn vẫn dõi theo ông ta.

"Sao vậy?" Lẫm Ca không thoải mái với cái nhìn chằm chằm ấy. "Nếu cậu muốn hỏi tôi xem tôi có biết thân phận của cậu hay không thì nghe này, Owen không nói cho tôi, nhưng tôi cũng tự đoán được tám chín phần rồi. Mà cậu cứ yên lòng đi, nếu Owen không cho thì tôi sẽ không nói ra..."

"Ông không định xem qua sao?"

"A?" Không đánh đã khai mê. Nguyên lai là tưởng chi khai hắn a.

"A?" Lẫm Ca không đánh đã khai. Vì vậy, nó để phân nhánh từ anh ta.

"Giờ tôi đi này." Nói đoạn ông ta cất bước đi thẳng tới phòng thí nghiệm.

Thời Hàn bước đến cạnh Owen, cẩn thận quan sát một hồi mới hỏi: "Cậu đang giận đấy à?"

Owen hỏi thẳng thừng: "Tại sao khi trốn ra rồi, đến cả một cái tin nhắn anh còn không gửi cho tôi được?"

"Tôi đã nhảy tới nơi mấy máy chủ thiên hà, khu Ngôi Sao thứ ba mươi ba, sau đó đến khu ngôi Sao thứ hai mươi lăm..."

"Tôi không có hứng thú tới việc kiểm tra hệ thống nhật ký của anh." Owen mím môi thành một đường thẳng lạnh tanh. "Lần sau nếu có tách ra hành động, hãy nhớ gửi tin nhắn trước nhé. Anh có biết... tôi lo lắng cho anh như thế nào không?" Giọng nói câu sau càng lúc càng nhỏ.

"Sao cơ?" Thời Hàn ngước lên. "Vừa nãy cậu nói gì đó, tôi không nghe rõ."

"Anh đã nghe rồi." Mặt Owen không đổi sắc đáp lại.

Khóe miệng Thời Hàn cong lên, rồi lại sực nhớ đến chuyện quan trọng hơn: "Từ lúc về đây cậu đã làm kiểm tra chưa đấy?"

Owen sửng sốt. "Không... Tôi đâu bị thương."

"Đây không phải việc cậu định đoạt." Thời Hàn nói một cách nghiêm túc: "Tôi sẽ quét người cậu."

"... Được thôi." Dù đã bị chiếu X-quang bao nhiêu lần rồi thì cậu vẫn cảm thấy khá kỳ lạ.

Sau khi vận hành chương trình điều trị phụ trợ, thương tích trên cơ thể Owen như đom đóm giữa đêm đen hiện rõ mồn một trong tầm nhìn. Thời Hàn vừa trông thấy là giật mình, vội vàng ấn Owen xuống ghế.

"Cậu đừng dậy vội." Anh khẩn trương hỏi: "Cậu không thấy cơ thể có gì khác thường à?"

Owen nghi hoặc mà đáp: "Tôi đã bảo là mình không bị thương rồi mà."

"Cậu vẫn không bị thương ấy hả? Cậu mà không bị thương thì người chết có thể nhảy Disco trên mồ cậu luôn đấy! Cậu có biết cột sống của mình bị tổn thương rồi không? Chuyện đã xảy ra thế nào?" Thời Hàn xổ ra loạt câu hỏi như pháo nã liên hồi.

Owen im lặng một lúc mới nhớ ra: "Có lẽ là do khi chạy thoát thân khi lật vòng tàu, còn bị tấn công nữa, con tàu đã va vào mảnh vỡ, có đập vào ghế điều khiển một chút."

"Đau không?"

Owen lắc đầu. "Không việc gì, không đau như hồi nhỏ."

"Cậu nằm lên bàn mổ đi, để tôi dò xem dây thần kinh của cậu có bị ảnh hưởng gì không."

Thời Hàn vừa nói ra cũng là lúc Owen đứng dậy, đột nhiên cậu cảm thấy eo mình đau nhói.

Bàn mổ thông minh ở thời đại giữa các vì sao có thể thay đổi hình dạng. Sau khi cài đặt các thông số, bệnh nhân có thể được cố định ở vị trí không làm tổn thương nặng thêm, thuận tiện cho các thao tác phẫu thuật. Đây là lần thứ hai Owen nằm ở đây, Aisa cũng từng nằm trên này, Owen có chút ác ý mà thầm nghĩ, chờ tới ngày Lẫm Ca cũng đến đây nằm một lần cho biết.

"Đừng lơ đễnh."

Thời Hàn ngồi bên cạnh đặt đầu dò lên da hắn, những ngón tay bắt đầu ấn từ mắt cá chân, mắt chăm chú vào các thông số do đầu dò trả về.

Kia ngón tay dần dần hướng lên, lại hướng lên trên, cách vật liệu may mặc ở căng chặt làn da thượng hoặc nhẹ hoặc trọng địa ấn.

Những ngón tay đó dần dần dịch lên trên, rồi lại lên nữa, khi nhẹ khi mạnh ấn vào vùng da căng cứng cách lớp vải.

"Thời Hàn!" Giọng Owen hơi run. "Sắp xong chưa vậy? Tôi không sao đâu."

"Cậu không sao quỷ gì, tôi đã nói cậu đừng nhúc nhích cơ mà." Thời Hàn tiếp tục nhìn chăm chú vào số ghi.

Mặt của Owen rõ là đỏ bằng mắt thường, màu đỏ au lan từ tai xuống tận cổ. "Đủ rồi... A..."

Hắn cắn chặt môi dưới kịp lúc, chỉ có đúng một âm thanh đáng ngờ bật nhẹ từ cổ họng hắn.

"Xong rồi đó." Mấy phút sau, Thời Hàn đứng dậy tắt thiết bị. "Tuy trông có vẻ bị thương rất nghiêm trọng, nhưng may là vấn đề không đến nỗi thế. Không tổn thương tới thần kinh, hai tuần tới sẽ là thời kì dưỡng bệnh, phải cẩn thận hoạt động, uống thuốc đúng giờ. Tôi sẽ giám sát cậu... Sao thế?"

Lúc bấy giờ, anh mới nhận ra có điều gì đó không đúng ở Owen.

"Không có gì đâu, anh vẫn chưa đi à?" Giọng điệu vờ bình tĩnh của Owen không thể xua tan mối hiềm nghi, cái tai càng lúc càng đỏ đã bán đứng hắn.

"Tôi đỡ cậu nhé."

"Tôi không cần anh... Này!"

Thời Hàn phát hiện ra khi kéo hắn dậy, bỗng tỉnh ngộ: "Ra là vậy." Miệng vừa nói, tay thì ấn Owen về lại.

Owen đã xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, tóc đen đẫm mồ hôi lõa xõa trên trán, đôi mắt hậm hực trừng Thời Hàn. Vốn dĩ ánh mắt lạnh lẽo như sói lại vì khóe mắt đỏ hoe mà trông như chó con ra oai, không hề có tí cảm giác đe dọa nào.

Thời Hàn đứng trước mặt hắn, ánh đèn hắt bóng, sắc đen mịt mờ đè lên. Anh mỉm cười dịu dàng.

"Cần tôi giúp không?"

Một câu nói này tựa như bom khinh khí nổ ầm trong đầu Owen, phát ra sóng âm xấu hổ và ham muốn sáng lóa, dao động đến mức khiến đầu óc hắn choáng váng. Hắn gian nan thốt lên: "Anh... Anh nói cái gì? Giúp gì hả..."

Thời Hàn kiên nhẫn giải thích: "Là một người mang gen XY mười chín tuổi khỏe mạnh, phản ứng này là bình thường thôi, cậu ngại ngùng gì vậy? Thật là lạ."

Tôi lạ hả? Owen nghĩ. Anh mới là người lạ đấy!

"Cậu chưa bao giờ làm với bạn gái sao?"

"Không... Đây không phải việc của anh!"

"Tự mình làm bao giờ chưa? Có cần tôi dạy không?"

"Không cần! Anh buông tôi ra! Cái này là sự riêng tư của loài người chúng tôi! Anh đưa ghi nhớ này vào cơ sở dữ liệu của mình đi!"

"Ồ?" Thời Hàn nghiêng đầu, dáng vẻ khi làm động tác này trông rất là vô tội. "Nhưng tôi không phải người, rất nhiều chương trình thông minh cũng có tính năng này, không phải hiếm gì. Tôi sẽ không nói cho ai biết, vậy nên tôi làm cho cậu cũng không thành vấn đề."

"... Hay cậu coi tôi là con người rồi?"

Owen mấp máy, nhận thức được điều này. "... Phải."

Thời Hàn nhoẻn miệng, chậm rãi đứng dậy, trước khi rời đi còn để lại một câu: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ dựa vào tiêu chuẩn của con người để ở cùng cậu."

Nhưng anh biết tiêu chuẩn của con người là gì ư? Owen nhìn bóng lưng nhàn nhã của AI nào đó, cậu hận không thể đào một cái lỗ trên mặt đất rồi vùi đầu vào đấy.

------

Thời Hàn trở lại buồng lái với tâm trạng vừa phát hiện ra một đại lục mới.

Nhưng trong thoáng chốc để vẻ mặt lạnh nhạt đó lại có thể lộ ra biểu cảm ấy... Mấy phản ứng của con người thực sự rất thú vị. Thật thú vị, muốn xem thêm vài lần nữa, không. Nhiều lần nữa. Thời Hàn bất giác nghĩ vậy.

Owen coi anh là con người? Nhưng anh không hợp làm người, dù sao thì anh cũng không phải là người.

Sau một lúc thì hồi tưởng của anh cũng qua đi, anh nén ký ức này vào cơ sở dữ liệu, bắt đầu ngẫm tới việc chính.

Từ khi ký ức lạ lùng đó hiện về, anh ngày càng nghi ngờ sự khác thường của một AI có sự sống anh đây đều đến từ con chip đó trước kia, hơn nữa có lẽ còn có liên quan tới nền văn minh AI bị tiêu tán khi đó. Lẽ nào con chip bị vứt trên Ngôi Sao Rác là di vật của nền văn minh AI sao? Anh đã vượt thời không như thế nào, tại sao anh lại nhập vào con chip của AI cấp D ấy chứ?

Anh vốn tưởng mọi thứ chỉ là trùng hợp, nhưng giờ đây điểm đáng ngờ lại ngổn ngang ra vậy.

Con chip đó đã được anh nghiên cứu từ trong ra ngoài từ lâu khi anh mới vượt thời gian đến đây. Quả là nó không hề tầm thường, nhưng Thời Hàn không thể nghiên cứu kết cấu của nó, cũng như việc anh không thể phân tích cấu trúc của mã tạo nên chính mình.

Thời Hàn từng cho là do anh nên nó mới biến thành như vậy. Trước đó, chí ít nhìn bề ngoài của nó chính là một con chip bình thường. Nếu không thì không thể giải thích việc loại chip thế này lại có thể lẫn trong dây chuyền sản xuất người máy thông minh nghiêm ngặt đang sản xuất, bán, duy tu mà vẫn không hề bị phát hiện.

Chân tướng rốt cuộc là như thế nào, Thời Hàn nghĩ hỏng cả CPU dám chắc cũng chẳng tìm ra đáp án. Anh chỉ có thể đi tìm kiếm manh mối, trong đó rõ ràng nhất là chỉ vào nền văn minh AI.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top