Chương 180

      Lâm Uyên tâm tình phức tạp nhìn tiểu ma vật cười đến vẻ mặt thỏa mãn, đối với chuyện tiểu ma vật bán mình mua sát nhân, hắn, là thật không biết nói cái gì cho phải.

      Thế nhưng mắt nhìn người môi giới khí quan trước rời khỏi gần chen tới, hắn lại cái gì cũng không đoái hoài nữa, chỉ là thân thủ bắt được tay tiểu ma vật, sau đó lôi kéo đi về phía trước.

      "Đã bán mất nga ~" Yếm tựa hồ cùng nam ma vật kia nói gì đó, hắn chỉ nghe được câu này, cái gì khác cũng không nghe được —— hắn đã lôi kéo tiểu ma vật đi xa.

      Cứ như vậy đi một đoạn thật dài, Lâm Uyên mới dừng lại.

     "Không biết mình vừa làm quyết định là đúng hay sai?" Thanh âm Thâm Bạch vang lên từ phía sau hắn , nửa câu đầu là từ phía sau truyền tới, nửa câu sau đã đến bờ vai bên phải.

     Thâm Bạch đứng vững bên cạnh hắn.

     "Không nghĩ ra không quan hệ, em bình thường cũng có vấn đề không nghĩ ra, lúc này buông tay là một chủ ý tốt, như thường lệ bỗng nhiên sẽ suy nghĩ minh bạch thôi."

      Thâm Bạch nhẹ giọng nói.

      "Dù cho vẫn luôn không đáp án cũng không cần gấp, như Yếm vừa nói: Bởi vì vừa vặn không có tiền ma vật, chứng minh đồng hồ kia và hắn không duyên phận, nên nó thuộc về em. Em nghĩ những lời này vừa vặn có thể làm đáp án của vấn đề này."

       "Anh vừa vặn có 20 vạn, sau đó tên tiểu tử này vừa vặn cần 20 vạn, chia ra không nhiều lắm, một phần không thiếu, cái này chứng minh hai người có duyên phận, nên hắn bị anh cứu."

        "Không cần nghĩ quá nhiều vấn đề, rất nhiều vấn đề đều là một vòng nối một vòng, vòng này vòng tiếp theo còn bất hảo, không có nghĩa mắc xích về sau của chúng nó đồng dạng bất hảo, chúng ta chỉ phải bảo đảm mắt xích trước mắt tuân theo tâm ý của mình là tốt rồi."

       Thâm Bạch nhẹ giọng nói, như là nói cho Lâm Uyên, hoặc như là nói cho chính mình nghe.

       Lâm Uyên như có điều suy nghĩ đứng tại chỗ, cứ như vậy lẳng lặng một hồi, hắn bỗng nhiên thấp giọng nói: "Cậu nói đúng."

       Sau đó, hắn quay đầu, ánh mắt hẹp dài nhìn về phía Thâm Bạch: "Bất quá —— "

       "Không phải tôi vừa vặn có 20 vạn, mà là cậu vừa vặn có 20 vạn."

        Thâm Bạch liền nở nụ cười: "Được rồi, là em vừa vặn có 20 vạn, cho nên đứa bé này cùng hai chúng ta đều có duyên."

        "Bất quá 20 vạn là tôi mượn cậu, trở về sẽ trả."

       "Tốt tốt ~ chờ anh tốt nghiệp một lần nữa bắt đầu công tác thì trả lại em là được rồi." Thâm Bạch tiếp tục cười.

        "Khởi lương của cảnh sát tân nhân là 10000, nếu như vô pháp thăng chức, không chừng rất nhiều năm đều sẽ là mức tiền lương này, lấy khuynh hướng A Uyên tiêu phí đến xem, mỗi tháng có thể tồn hạ 5000 khối đưa em, một tháng 5000 khối, một năm là 6 vạn, 20 vạn mà nói, đại khái cần hơn ba năm?"

        "Hơn ba năm? Hoàn hảo, không tính là quá lâu."

        "Ân ~" So sánh với thời gian tới chúng ta ở chung với nhau, hơn ba năm, quả thực xa xa không gọi là dài. . .

        Hai người liếc nhau, đường nhìn lập tức giao nhau.

        Tiểu ma vật ngửa đầu, như là nghe hiểu cái gì, hoặc như là cái gì cũng nghe không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.

        Thanh âm của Yếm lập tức từ phía sau bọn họ chen vào.

        "Cái kia. . . Cho ta chen một câu được chứ? Bầu không khí vừa nãy thực sự không có dư chỗ cho tại hạ chen vào ni ~" Ngón tay đính mũ mão diêm, Yếm nở nụ cười xuất hiện phía sau. . . không , chính giữa hai người.

         "Nếu tiền trên người chúng ta đều đã xài hết, không bằng liền rời đi? Chúng ta còn phải trở về mua điểm tâm ngọt nga ~" Yếm cười tủm tỉm.

         "Cũng phải." Thâm Bạch nhún nhún vai: "Ta là phái 'Trên người không có tiền tuyệt đối không đi dạo phố' ."

         "Ha hả, trùng hợp như vậy? Tại hạ cũng thế yêu ~" Yếm tiếp tục cười tủm tỉm.

         Thâm Bạch: (ノ—_—)ノ~┴————┴

         Xoay người nhìn thoáng qua "Chợ" sâu không thấy đáy trước mắt, Thâm Bạch nhớ bọn hắn đại khái chỉ đi dạo ngoại vi "Chợ" đi? Bên trong rốt cuộc có cái gì? Khách bên trong và bên ngoài có cái gì khác nhau? Yếm là thật bởi vì không có tiền mới không tiếp tục đi dạo, hay là bởi vì địa phương phía sau bọn họ không thể tiếp tục đi tiếp. . .

        Dù sao, một ngày nào đó sẽ biết.

        Thâm Bạch thu hồi đường nhìn.

       Tựa như ba giọt nước trong đại dương mênh mông biển rộng , bọn họ vô thanh vô tức tiến nhập chợ hải dương, lại vô thanh vô tức ly khai.

       Ly khai chợ hắc ám, bọn họ một lần nữa quay về đến đường cái bên ngoài.

      Trời bên ngoài vẫn sáng.

      Trên đường thỉnh thoảng có người nhìn về phía bọn họ.

       Được rồi, Thâm Bạch bình thường đã rất quen tầm mắt của người khác, hắn lớn lên đẹp, từ nhỏ đi ở bên ngoài đã bị người khác nhìn lén, bất quá. . . Chờ một chút, lúc này người khác nhìn hình như không phải hắn? Cũng có hắn, bất quá nhiều hơn là rơi vào. . . tiểu ma vật trong lòng A Uyên?

        "Người khác có thể nhìn thấy được hắn?" Thâm Bạch lúc này mới ý thức được vấn đề này.

        "Ân a ~ tên tiểu tử này chưa tính là cái gì cao giai ma vật." Yếm đương nhiên nói.

        Thâm Bạch: Không nói sớm!

        Hắn hiện tại rốt cuộc biết người khác dùng ánh mắt gì nhìn qua: A uyên trong lòng ôm không phải một tiểu hài tử vừa ngốc vừa bẩn, đứa bé này có một đôi tai mèo. . . cũng rất bẩn, ba người bọn hắn. . . Không, hai người thật ra rất sạch sẽ ngăn nắp , này, này, này. . . Hắn dám đánh cuộc, nếu như không phải bởi vì hai người bọn họ dáng dấp đẹp trai khí chất hảo tuyệt đối sẽ bị cho rằng quái già lừa bé gái nhi đồng có được hay không?

       Dù sao ở đây cũng là thành phố lớn, chỗ nào sẽ có hài tử bẩn như thế a a a a a!

       Minh bạch điểm này, lòng hắn thổ tào, cởi áo khoác trùm lên trên đầu tiểu ma vật trong lòng Lâm Uyên.

       Sau đó, trước khi đi tiệm điểm tâm ngọt đem tất cả món phân biệt mua một phần, hoàn thành một lần đại mua đồ ăn, Thâm Bạch lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.

        A, đặc biệt nói một câu, lúc này đây, Yếm cư nhiên cũng giống Thâm Bạch đem tất cả các món điểm tâm ngọt điểm một lần, bất quá cư nhiên không có "Tự lấy" trong chiến lợi phẩm của Thâm Bạch, tương phản, là đưa tiền cho Thâm Bạch, ủy thác hắn mua giúp.

        Thiêu thiêu mi, lúc đó Thâm Bạch hơi có chút vô cùng kinh ngạc: "Làm sao vậy? Cư nhiên không tự lấy, đưa ta tiền để ta giúp ngươi mua, ngươi không sao đấy chứ?"

         Thật sự là Yếm bình thời tác phong quá làm cho hắn khắc sâu ấn tượng, thế cho nên hắn cũng đã quen rồi, để đề phòng tật xấu này, hắn thậm chí đem mỗi dạng món điểm tâm ngọt lấy hai phần, ai biết lần này Yếm cư nhiên không cầm? !

       Hắn có thể nào không vô cùng kinh ngạc sao?

       Lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, Yếm nhún nhún vai: "Ta chỉ là muốn mướn một hỏa kế mà thôi, ai biết mướn tới ba bà quản gia, đồ vật loài người. . . Ta cho tới bây giờ đều là muốn mượn đi, đương nhiên, ta sẽ lưu tiền cho bọn hắn, hơn nữa lưu tiền chỉ nhiều chứ không ít, hết lần này tới lần khác ba bà quản gia kia—— "

       Yếm bắt trảo gò má thon gầy: "Bọn họ nói như vậy không tốt, mỗi lần ta làm như vậy, bọn họ cứ theo sau ta nhắc mãi, vừa niệm là chừng mấy ngày. . ."

       "Ngươi cũng thật là lợi hại, có thể cùng ba tên càu nhàu như thế ở một chỗ."

       Nói, Yếm làm bộ thở dài.

       Nguyên lai là nguyên nhân này? !

        Ngoài ý liệu, cũng trong tình lý a?

        Thâm Bạch lập tức nghĩ tới tinh thần trọng nghĩa của Tiểu Nha vượt qua thường nhân gấp mấy lần , rõ ràng là ma vật mà so với người bình thường càng tuân thủ hành vi thủ tục của thế giới loài người , thấy người khác không có làm hảo, còn nhịn không được sửa đúng, chờ một chút ——

         Tiểu Nha ở chỗ Yếm làm việc?

         Trời ạ! Đây thật là chuyện tái thích hợp rồi!

         Cuối cùng cũng có người trị được quỷ đáng ghét này!

         Nghĩ như vậy, trong lòng hắn quả thực vui đến nở hoa, nhưng thuỷ chung trên mặt vẫn như cũ vân đạm phong khinh: "Tiểu Nha ở nhà hoàn toàn không lẩm bẩm gì, bởi vì ta và A Uyên sinh hoạt tập quán khá tốt."

         "Phải không? Thế nhưng Tiểu Nha nói với ta không phải như vậy, nàng nói A Uyên sinh hoạt tập quán đặc biệt hảo, nhưng mà Bạch Bạch rất nhiều thói quen có điểm không xong ni ~ hoàn hảo A Uyên có thể quản hắn. . ."

         Nói xong, Yếm vừa nhìn về phía Thâm Bạch.

        Liếc nhìn nhau, trên mặt Yếm lộ ra tươi cười, mà Thâm Bạch còn lại là bĩu môi.

       "Trả tiền." Đưa con số điểm tâm hắn và Yếm tuyển định báo ra, Thâm Bạch chuẩn bị trả tiền.

       Lại trung chuyển vài lần, Thâm Bạch và Lâm Uyên rốt cục mang theo bao lớn bao nhỏ điểm tâm ngọt đứng ở bên trong phòng khách.

      Tiểu ma vật giúp bọn hắn xách một túi nhỏ điểm tâm ngọt cũng theo bọn họ đứng ở bên trong phòng khách.

       Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tiểu ma vật, Thâm Bạch lúc này mới cảm giác sâu sắc không ổn ——

      Chờ một chút, hình như có điểm không xong a. . .

      Mua đồ nhất thì sảng, không chỗ chôn hỏa táng tràng. ( một cú thức lưu hành trên mạng , dùng để trào phúng chửi người , ở đây chắc là chỉ đi dạo mua đồ mà không có chỗ để xử lý => cầu cao nhân chỉ điểm , mình không rõ mấy cái này >.<" )

      Huống chi bọn họ lần này mua không phải thứ phổ thông, mà là một đại người sống, không! Đại sống ma vật a a a!

      Tên tiểu tử này nếu bị A Uyên mua trở về, chắc hẳn phải muốn đi theo A Uyên, cái này. . . Cái này. . . A Uyên ở lục phòng chỉ có một gian phòng, tiểu tử này theo A Uyên ở, sau này mình ở chỗ nào trong lục phòng?

      Khoan đã! Người không có chỗ để an bài không phải tiểu ma vật này, là hắn a!

      Người không chỗ sắp đặt hỏa táng tràng cũng là hắn a a a a a!

      Thâm Bạch thoáng cái trương miệng thành hình chữ O!

       Mà chờ hắn tỉnh hồn lại, Lâm Uyên đã đem điểm tâm ngọt bỏ vào phòng bếp, bao quát phần trong tay hắn, chẳng biết lúc nào cũng bị Lâm Uyên thân thủ cất xong.

       Tiểu ma vật tựa như một cái đuôi nhỏ, theo sát Lâm Uyên, vừa đi vừa cùng Lâm Uyên tán gẫu.

        "Chủ nhân, nhà người thật là lớn a! So căn phòng của ba ba mụ mụ ta lớn hơn rất nhiều a! Nhà ba ba mụ mụ ta chỉ là một phòng nhỏ, bên trong nhét đầy thứ, không giống ở đây trống không. . ." Tiểu ma vật niên kỷ tuy nhỏ, thế nhưng nói rất lưu loát, so hài tử nhân loại cùng tuổi còn lưu loát hơn.

      "Đừng gọi anh chủ nhân, đây không phải là nhà của anh, là nhà Thâm Bạch, Thâm Bạch chính là người đang đứng đờ ra trong phòng khách kia." Lúc này là thanh âm của Lâm Uyên.

      Đi vào mở ra tủ lạnh, hắn từ trong tủ cầm mấy cái túi thực phẩm tiện lợi để vào máy đun nóng ← Lâm Uyên mặc dù biết làm cơm, bất quá lại không nhất định mỗi một đốn đều làm cơm, tương phản, một người sống bình thường sẽ chọn mua thực phẩm tiện lợi, mỗi khi còn là Thâm Bạch năn nỉ mới có thể mua thức ăn làm cơm.

      Điểm này, Lâm Uyên vẫn có chút ý tứ qua loa của đàn ông~

      Hôm nay thời gian đã chậm, trước mắt lại có tiểu ma vật bẩn thỉu, làm cơm hiển nhiên rất làm lỡ thời gian, hắn đơn giản liền lấy ra thực phẩm tiện lợi dự bị, sau công phu đun nóng , hắn lại mang theo tiểu ma vật đi phòng tắm.

      "Biết tắm chứ?" Lâm Uyên nhìn về phía tiểu ma vật.

       Nhìn phòng tắm lớn rộng mở, chung quanh sáng lấp lánh, tiểu ma vật khiếp khiếp gật đầu.

       "Vậy chính em tắm, anh đi ra ngoài chuẩn bị bữa cơm, em đi ra có thể ăn cơm." Khẽ vuốt cằm, Lâm Uyên ly khai phòng tắm.

        Bất quá, hắn vừa ly khai chưa tới ba thước , liền nghe được phía sau phòng tắm truyền đến một tiếng nhỏ thét chói tai, sau đó là cô lỗ lỗ thanh âm.

        Chần chờ một chút, Lâm Uyên một lần nữa về tới nơi vừa ly khai , đẩy ra cửa phòng tắm, hắn lập tức thấy được tiểu ma vật bên trong biến thành một con. . . mèo rơi xuống nước ướt sũng.

       Phòng ở Thâm Bạch là nhà trọ xa hoa, ngay cả phòng tắm đều cao cấp hơn gia dụng người bình thường rất nhiều, cố nhiên có hình thức truyền thống tắm vòi sen không sai, còn có hình thức "Thủy vũ trụ", hơi nước có thể từ bốn phương tám hướng mềm mại phun ra, mọi người ở trong hơi nước hô hấp như thường, một bên tự do hô hấp một bên tắm.

       Lâm Uyên nguyên vốn đã đem hình thức điều thành phiên bản phòng tắm người thường, nhưng mà tiểu tử này đại khái ấn sai, lại trở về như cũ.

       Chưa từng có sử dụng qua loại mô thức này, tiểu tử bị cột nước bốn phương tám hướng phun ra "Công kích".

      Ôm đầu, tiểu ma vật run lẩy bẩy ngồi chồm hổm trên sàn nhà.

      Phòng tắm dị thường rộng, thân thể của hắn cũng bị sấn thác càng thêm thon nhỏ.

       "Xin lỗi! Ta nói dối! Ta không biết tắm! ! ! ! !" Thấy thân ảnh của Lâm Uyên xuất hiện lần nữa ở cửa, tiểu ma vật thân thể mạnh run run một chút, hắn lập tức khóc lớn nói.

       Cho đến giờ phút này, trên mặt tiểu ma vật có lẽ khiếp đảm, có lẽ thỏa mãn. . . Duy chỉ có không lộ ra biểu tình sợ hãi rốt cuộc lộ ra.

       Cứng rắn kiên cường vào giờ khắc này hoàn toàn tan vỡ, tiểu ma vật ngẩng đầu lên, trên mặt có bọt nước có nước mắt, thậm chí còn có nước mũi.

       Hắn khóc nói xin lỗi với Lâm Uyên ở cửa.

        "Không, là anh không chu toàn toàn bộ." Vén tay áo lên, Lâm Uyên một lần nữa đi vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top