Chương 13: Hương vị của đậu hủ.
Chương 13: Hương vị của đậu hủ.
Edit & Beta: Nguyệt giả.
Nhà Thu gia cũng chỉ cách vách nên nàng cũng không cần khóa cửa. Vân Mạt nắm tay của Vân Hiểu Đồng ra khỏi nhà tranh, kéo hàng rào trúc ra, rồi qua nhà Thu gia.
Mới vào sân Thu gia, Vân Hiểu Đồng liền thử tay Vân Mạt ra, hưng phấn chạy vào trước, miệng kêu: "Hạ bà bà, Thu Nguyệt cô cô, ta cùng mẫu thân tới thăm mọi người."
Thu Thật vẫn ngồi ở dưới bóng cây xanh, làm giày rơm, nghe thấy tiếng giọng trẻ con non nớt truyền tới, liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa."
"Đồng Đồng, đã ăn cơm trưa chưa?"
Tiểu đầu đinh vừa đáng yêu, lại hiểu chuyện, miệng lại ngọt, không chỉ có Hạ Cửu nương và Thu Nguyệt yêu thương, ngay cả Thu Thật hắn cũng yêu thích ngay.
"Ta ăn rồi, Thu Thật thúc thúc, người đã ăn chưa?"
Vân Hiểu Đồng cười chạy tới chỗ Thu Thật, thấy hắn đang làm giày rơm, liền ngọt ngào nói: "Thu Thật thúc thúc, người làm giày thật đẹp."
Nghe mấy câu này Thu Thật liền cảm thấy vui vẻ, "Đồng Đồng, miệng của ngươi càng ngày càng ngọt, thúc thúc ngoại trừ biết làm giày rơm, sửa giày ra, cũng chẳng biết làm gì nữa." Thu thật nous xong liền rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm đôi chân của mình, thở dài.
Vân Mạt vác giỏ tre đi vào, đúng lúc thấy Thu Thật biểu tình nản lòng.
Thân thể này lúc trước bị thôn Dương Tước đuổi đi, chỉ có nhà Thu gia với nhà nàng giao hảo tốt, Vân Mạt tự nhiên biết tính cách của Thu Thật, hắn là một người thật thà hiền hậu, chỉ bởi vì đôi chân đi đứng không tiện này mà không thể làm được việc nặng, vẫn luôn tự ti như vậy. Thường ngày cũng chỉ biết ở trong nhà làm giày rơm, đối với những người xung quanh cũng rất ít nói chuyện hay tiếp xúc, đến nay đã hơn hai mươi mà vẫn chưa có bạn đời bên cạnh.
Vân Hiểu Đồng thấy Thu Thật mặt rũ tang, cảm giác thấy mình nói sai gì đó liền vẫy vẫy tay nhỏ, nhanh nhẹn bổ sung thêm: "Thu Thật thúc thúc, người lợi hại nhất, người làm giày, đối với ta là thấy đẹp nhất."
"Đúng vậy Thu Thật đại ca, Đồng Đồng nói không sai." Vân Mạt vác giỏ tre đến bóng cây xanh, cười nhìn Thu Thật, "Toàn bộ thôn Dương Tước, chỉ có ngươi là làm giày rơm đẹp nhất, tay nghề của ngươi không ai bì kịp."
Buổi trưa rất nóng, Hạ Cửu nương và Thu Nguyệt vẫn chưa đến giờ đi làm, hai người đang rãnh rỗi khâu vá trong phòng.
Hạ Cửu nương trong phòng nghe tiếng non nớt của Vân Hiểu Đồng, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Vân Mạt và Thu Thật, liền dừng việc khâu vá, cùng Thu Nguyệt đi ra khỏi phòng.
Thấy Vân Mạt trên tay vác giỏ tre, Thu Nguyệt vui vẻ nói: "Mạt tỷ tỷ, Đồng Đồng, hai người tới đây là đem đậu hủ tới sao? Ta chờ nãy giờ đến mòn cả mắt."
Hạ Cửu nương nghe vậy liền nhìn khuê nữ, tức giận nói: "Ngươi cái nha đầu này, sao trong đầu cứ nghĩ đến đồ ăn."
Nghe Hạ Cửu nương nói vậy, Vân Mạt cũng cười cười, trêu ghẹo nói:
"Nếu sau này gả cho trượng phu, chắc chắn sẽ bị nhà chồng quở trách."
Thu Nguyệt cũng không cond nhỏ, đã mười sáu tuổi rồi, người bình thường mười bốn mười lăm tuổi đã có bà mối tới cửa, còn nhà Thu gia, Thu Nguyệt vì phải chăm lo cho gia đình mà đã ở lại đến tận hai năm.
Nghe Vân Mạt đề cập đến chuyện gả chồng, Thu Nguyệt liền đỏ mặt, trừng mắt Vân Mạt một cái, "Mạt tỷ tỷ, ta không muốn gả chồng, ta ở nhà chăm sóc nương cùng đại ca."
Hạ Cửu nương nghe vậy liền nóng nảy, trừng mắt Thu Nguyệt, "Ngươi cái nha đầu này, nói năng nói cụi gì đó, khuê nữ không gả đi thì ra thể thống gì."
Thu Thật đã không lấy vợ nàng đã đủ phát sầu, nếu Thu Nguyệt cũng không muốn gả, chắc nàng phát sầu đến chết.
Thu Nguyệt bĩu môi, không dám khiến Hạ Cửu nương không vui.
Vân Mạt thấy đề tài ngày càng xa, nàng liền đem giỏ tre đưa tới tay Thu Nguyệt, nói: "Thu Nguyệt muội, Hạ thẩm, đây là canh đậu hủ cùng thịt hầm chồn nước do chính tay ta làm, các người mau nếm thử có ngon không."
Thu Nguyệt đem giỏ tre vạch ra, bên trong liền có một mùi thịt thơm bay hắt tới, Hạ Cửu nương ngửi được liền lập tức ngượng ngùng, "Vân Mạt à, ngươi đâu cần phải mang đồ mặn tới, nhìn Đồng Đồng gầy như vậy, sao không giữ lại cho tiểu Đồng Đồng ăn, vả lại trên đầu của ngươi hiện đang bị thương, sao không giữ lại làm đồ bổ."
Vân Mạt cười cười, nói: "Hạ thẩm, vết thương trên đầu của ta cũng không còn đáng ngại, qua mấy ngày nữa là khỏe, chén canh này các ngươi cứ an tâm nhận lấy, bên nhà còn thừa lại rất nhiều, thời tiết hay thay đổi nhiệt độ, nếu không ăn nhanh liền không thể ăn được."
Nghe vậy, Hạ Cửu nương mới an tâm nhận lấy.
Lúc đem đậu hủ Quan Âm tới, nàng có mang theo tương ớt, thấy Thu Nguyệt đem giỏ tre vào liền dặn dò: "Thu Nguyệt muội, trong đó có tương ớt, muội lấy tương ớt ăn chung với đậu hủ sẽ rất ngon."
"Được." Thu Nguyệt gật đầu, cao hứng đem giỏ tre vác vào cổ tay, "Mạt tỷ tỷ, lát nữa ta sẽ đem giỏ tre trả lại cho tỷ."
Đưa xong rồi, nói chuyện vài lời, nàng thấy có mấy cây non có thể ăn liền hái về, liền cùng Vân Hiểu Đồng về nhà tranh.
Vân Mạt để Vân Hiểu Đồng ngồi ở chỗ có bóng cây chơi, còn nàng vào bếp, đi tới lò than, chuẩn bị đun một nồi nước sôi.
Đi tới lu nước mút một gáo nước, nàng cầm dao phay theo, hôm nay nàng cùng Đồng Đồng lên núi bẻ măng, chờ lát nữa nước sôi nàng liền bỏ măng vào, chờ măng mềm liền lấy rổ vớt lên cho ráo nước, sau đó đem đi phơi nắng.
Lại nghĩ lấy cây non mầm này cùng đun sôi, sau đó ráo nước rồi cùng phơi khô là có thể ăn.
Nhưng đối với cây non mầm và măng non, nếu cùng phơi khô thì cây non mâm sẽ lâu khô hơn. Nhưng nếu khô rồi, có thể tới đông cũng không sợ thiếu đồ ăn, nói không chừng cũng có thể bán ra được chút bạc.
Làm xong những việc này cũng đã là buổi chiều.
Mặt trời lặn về hướng tây, ánh chiều tà chiếu vào nhà tranh cũ nát, trên trời còn có những đám mây hồng mỹ mạo.
Ở thôn này cũng không giàu có, có được dầu sáp là đã quý giá rồi, nếu ăn cũng chỉ có cơm với rau dại, trưa nay nàng nấu thịt chồn hầm, đậu hủ Quan Âm còn dư lại rất nhiều, cũng không gấp gáp ăn hết, đem chia ra cho những nhà khác, còn lại một ít thì để chiều nàng hầm lại cho nóng rồi cùng tiểu đầu đinh ăn cơm chiều.
Sau khi ăn cơm chiều, Vân Mạt đang cọ rửa nồi bát thì Thu Nguyệt cầm giỏ tre bước vào nhà tranh. Thấy nàng bước vào, Vân Mạt cũng dừng lại đi tới chỗ Thu Nguyệt.
Nàng thấy Vân Mạt bước ra, liền tươi tắn nói: "Mạt tỷ tỷ, ngươi làm đậu hủ Quan Âm rất ngon, mềm mềm lại độn, ăn vào liền tan trong miệng."
------ lời nói ngoài lề ------
Loại đậu hủ này có ai ăn qua chưa?
Ở Tây Nam, trên núi có loại cây hủ tì, loại cây này có màu xanh biếc, rất non, có điểm giống lương cao, có thể lấy làm đậu hủ. Các chế có thể lên baidu để tìm hiểu thêm nghen ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top