Chương 13

Nể tình cô là người ốm!
Sehun cố gắng kiềm chế ý muốn tống khứ cô ra ngoài.
Điện thoại trên bàn làm việc reo vang đúng lúc, Sehun quay người bỏ ra ngoài, nói bằng giọng khô khốc: "Uống thuốc đi, tiếp tục ngủ, không được lên tiếng, nếu không sẽ trừ thưởng cuối năm!".
Lên tiếng sẽ bị trừ lương... Đó là cách bóc lột độc đáo của tổng giám đốc ư?
Jiyeon lập tức ngậm miệng lại.
Im lặng một lúc, Jiyeon bỗng nhớ ra lúc nãy rõ ràng mình phải đi, sao giờ còn ở lại? Nhưng nếu bây giờ ra ngoài bị người ta nhìn thấy thì liệu có kỳ cục không?
Jiyeon ngờ nghệch nghĩ đến vấn đề ấy, chống cằm bắt đầu nghĩ khả năng lén lút ra khỏi văn phòng tổng giám đốc mà không bị người ta nhìn thấy thì cao bao nhiêu, sau khi kết luận khả năng bằng không thì Jiyeon đã bỏ cuộc.
Vì danh tiết của Đại boss, cô vẫn cứ đợi người ta đi hết rồi hẵng ra ngoài vậy, Đại boss chắc sẽ không đuổi cô ra ngoài đâu nhỉ?
Rèm cửa sổ khu tiếp khách không biết đã bị kéo lại từ khi nào, tạo ra một không gian tối khá khép kín với bức bình phong, Jiyeon đứng dậy, nhớ đến mệnh lệnh không được lên tiếng của Đại boss nên rón rén bước đến kéo rèm cửa ra, ánh nắng mùa đông thoáng chốc len vào bên trong.
Ánh nắng mùa đông nhàn nhạt, nhưng khi chiếu lên người lại cho ta một cảm giác ấm áp vô cùng, uể oải chậm chạp rất thoải mái, Jiyeon bò rạp mình trên bệ cửa sổ để phơi nắng.
Trong văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy tờ lật giở, thỉnh thoảng có điện thoại, giọng của tổng giám đốc cũng rất dễ nghe.
Jiyeon bỗng cảm thấy bản thân thích không khí này, khiến lòng cô ấm áp và rất bình thản. Phơi nắng một lúc, Jiyeon nhớ ra mình vẫn chưa uống thuốc nên quay lại lấy ly nước để uống.
Nước vẫn còn nóng, cầm ly nước trong tay làm nóng lòng bàn tay, trong đầu Jiyeon xuất hiện hình ảnh Sehun mỉm cười rót nước cho cô, bỗng cảm thấy sững sờ.
Đại boss tuy vui giận thất thường, nóng lạnh xen kẽ, kỳ lạ khó hiểu, nhưng có lúc cũng rất tốt... Nếu hôm nào đó Đại boss bỗng dưng bảo cô không cần lên đây nữa, liệu cô có cảm thấy không quen không?
Suy nghĩ đó vừa nảy ra, chính Jiyeon cũng giật bắn mình, vội vàng xua đuổi nó đi ngay.
Buồn cười! Nếu thật có ngày đó, cô đốt pháo ăn mừng còn không kịp nữa là...
Đến giờ tan sở, Jiyeon càng khẳng định thêm suy nghĩ đó.
Đại boss lại đòi chi phí thuốc men! Còn nói là cứ đưa tạm một trăm tệ cũng được!
Một trăm tệ!
Có thuốc cảm nào đến một trăm tệ không???
Đúng là gian xảo! Thì ra Đại boss còn kiêm thêm nghề xã hội đen!
Vì tiền mặt trên người không đủ một trăm tệ nên Jiyeon phải chịu oan ức viết một tờ giấy nợ, ra khỏi OSH với nỗi đau sâu sắc, không kìm được mà cầu xin ông trời lần thứ một trăm lẻ một, hãy cho cô thoát khỏi móng vuốt ma quỷ nhanh nhanh lên!
Jiyeon không ngờ lần này ông trời nể mặt cô đến thế, vẫn chưa khỏi bệnh cảm mà cơ hội thoát khỏi móng vuốt ma quỷ đã đến.
Đó là một ngày vô cùng bình thường, vì kế toán viên kiểm tra sổ sách nên nhân viên phòng tài vụ đa số đều ở lại tăng ca, Jiyeon bị một kế toán viên hạch hỏi đến mức váng cả đầu, khó khăn lắm mới rảnh được một chút, cầm ly trà chạy đến phòng uống trà.
Vẫn chưa vào đến nơi thì Jiyeon đã nghe thấy giọng nói lắm chuyện của Jihyun. Cô bạn đồng nghiệp này bình thường tỏ ra rất mẫn cán giỏi giang, chỉ khi thân thiết với nhau rồi mới có thể phát hiện ra bản lĩnh lắm chuyện như paparazzi của cô nàng.
"Này, mọi người có nghe gì chưa, trưa nay Goo Min Ah phòng nhân sự đã lên xe của tổng giám đốc đó".
Trong phòng trà còn có hai đồng nghiệp khác cũng tranh thủ rảnh rỗi chạy vào trong lúc bận rộn, nghe thế đều nhìn cô nàng với vẻ hoài nghi, Jihyun thấy họ không tin nên cuống lên: "Các cậu đừng nghi ngờ, ngay dưới lầu đấy, rất nhiều người nhìn thấy".
Jiyeon cầm ly nước đứng sững nơi cửa, gương mặt đầy vẻ bàng hoàng.
Móng vuốt ma quỷ của tổng giám đốc đã vươn đến nữ nhân viên khác rồi! Chẳng trách trưa nay mới ăn được nửa hộp cơm, đã nghe điện thoại và bỏ đi, thì ra là đi bắt "dân lao động".
Goo Min Ah? Jiyeon mò tìm trong đầu mình, cái tên này sao nghe quen thế nhỉ.
Ồ, nhớ ra rồi, chính là người mà lần trước đi du lịch, Lili nói cô ta muốn ngồi cạnh Đại boss. Về sau Lili còn tò mò hỏi thăm được tên cô ta rồi nói cho cô biết.
Trong ấn tượng của cô đó là một người đẹp gầy yếu, chẳng có chút khỏe mạnh, nhẫn nhục mang gánh nặng như cô, chắc chắn không thể nào kham nổi sự hành hạ của Đại boss.
Trong đầu Jiyeon bất giác hiện lên một cảnh tượng, cô gái xinh đẹp dịu dàng yếu đuối dưới sự uy hiếp của Đại boss, vừa kinh hoảng vừa hét lên "đừng mà", "đừng mà", vừa rơi nước mắt như mưa viết giấy mượn tiền và giấy bán thân...
Jiyeon bỗng thấy bừng bừng phẫn nộ, vũ trụ nhỏ chính nghĩa trong cô đang bốc cháy dữ dội, tuy trong lòng vẫn có một cảm giác nặng nề không nói rõ được, nhưng dưới đại nghĩa thì cảm giác ấy chẳng là gì cả.
Jiyeon nắm chặt tay, lên tiếng thách thức: "Tổng giám đốc đáng ghét quá, sao có thể thế được!".
"Người ta thì chỉ mong thế thôi! Cậu thấy đó, trưa nay Goo Min Ah lên xe tổng giám đốc, đãi ngộ khác hẳn ngay, hôm nay phòng nhân sự đều phải tăng ca, chỉ mỗi cô ta được trưởng phòng nhân sự đặc biệt cho phép về nhà".
"Quá... quá đáng thật!". Giọng Jiyeon run rẩy, vô cùng ghen tỵ.
Nghỉ phép! Có thể nghỉ phép cơ đấy! Cũng là nhân viên mà chưa bao giờ cô được cho nghỉ phép! Mấy hôm nay bệnh cũng phải gắp rau! Đại boss cũng không sợ bị truyền nhiễm nữa.
"Á, Jiyeon!". Jihyun kinh ngạc kêu lên, cuối cùng đã biết tiếng nói kia là ai, chỉ thấy Park Jiyeon đứng ở cửa, gương mặt "phẫn nộ ghen tỵ căm hận", Jihyun thầm kêu khổ, cô sẽ không cho rằng mình đang tạo ra thị phi chứ, lỡ như truyền đến tai tổng giám đốc...
Nghĩ thế, Jihyun đang làm ra vẻ bí ẩn vội vàng nói một mạch: "Jiyeon, cậu đừng hiểu lầm, tổng giám đốc không có gì với Goo Min Ah đâu, nghe nói vì Goo Min Ah có nhóm máu hiếm, em gái tổng giám đốc mất máu nhiều cần truyền máu nên mới gọi Goo Min Ah đi. Cậu đừng hiểu lầm gì nhé".
Mất máu nhiều? Cô Oh không phải đang ở nước ngoài sao?
Jiyeon ngạc nhiên và lo lắng: "Sao thế? Cô Oh không sao chứ?".
"Nghe người ở phòng nhân sự nói hình như không sao rồi". Jihyun nói, không kìm được tính nhiều chuyện lại trỗi dậy, thăm dò: "Ôi trời, tớ nói với cậu chuyện này làm gì nhỉ, ngày nào cậu cũng ở cạnh tổng giám đốc, chẳng lẽ lại không biết?".
Nghe nói Soyeon không sao, Jiyeon yên tâm hẳn, nhưng cảm giác nặng nề lại dấy lên, hơn nữa còn mạnh hơn lúc nãy nhiều. Thì ra trong công ty còn có người thuộc nhóm máu hiếm?
Jiyeon bất giác nhìn xuống mạch máu ở cổ tay mình.
Theo thói quen của cô Oh thì ngày mai chắc sẽ gọi người đến đưa cơm gan heo cho Goo Min Ah, sau đó ăn mãi ăn mãi rồi đến văn phòng tổng giám đốc ăn luôn, thuận tiện làm nhân viên dài hạn cho Đại boss...
Sau đó thì cô không cần đến văn phòng tổng giám đốc báo cáo nữa, được giải phóng hoàn toàn.
Chuyện cô mong đợi đã lâu nay mộng đẹp sắp thành hiện thực, Jiyeon cảm thấy vui mừng một lúc, nhưng chỉ là vui mừng một lúc thôi, rồi bỗng thấy hụt hẫng.
Đã có quỷ chết thay rồi, rõ ràng là chuyện đáng sung sướng, tại sao cô lại cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, không thể lên dây cót tinh thần nổi?
Tại sao... lại có cảm giác bị bỏ rơi thế này?
Tan sở xong về nhà, Jiyeon vẫn không dứt bỏ được tâm trạng đáng ghét ấy. Đi vòng vòng trong nhà một lúc, Jiyeon chộp lấy điện thoại, gọi cho bạn học cũ hồi trung học.
"Tâm trạng tớ bây giờ rất tệ".
"Sao thế?".
"Haizz~". Jiyeon thở dài thườn thượt, rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu. "Thế này, tớ lấy ví dụ nhé".
"Nói đi, tớ nghe đây".
"Ngày xưa có một con heo, bị một con sói bắt về nhốt lại để nuôi, sói nói với heo rằng, nuôi heo để sau này sẽ ăn thịt nó, heo tuy không cam tâm lại rất lo sợ, nhưng nó không đánh lại sói, nên đành ăn thức ăn sói cho nó. Rồi cứ thế qua một thời gian sau, heo càng lúc càng mập, lúc ấy sói lại thả nó ra, bắt lấy một con heo khác để ăn, con heo ấy lại cảm thấy khó chịu, cậu nói xem, con heo đó phải làm sao?".
"Ừm... Vậy thì làm một con heo rừng tự do phóng chạy đi!".
Jiyeon sa sầm mặt: "Cậu không hiểu rõ trọng điểm gì hết! Không bị ăn chẳng phải là rất tốt hay sao? Con heo đó tại sao lại khó chịu chứ?".
"Oa! Tớ biết rồi! Thế thì con heo đó đã yêu con sói kia rồi! Tình yêu vượt chủng tộc, lãng mạn quá!!!".
"... Lee Bo Young! Đồ ngốc này!!!".
Jiyeon không nhịn nổi nữa, cúp luôn điện thoại.
Cả đêm Jiyeon không ngủ ngon được, câu nói "tình yêu vượt chủng tộc" của cô bạn đã khuấy đảo tâm trí cô. Hôm sau, Jiyeon đi làm với hai quầng mắt đen sì và tinh thần rệu rã, dẫn đến những câu thăm hỏi quan tâm của các đồng nghiệp và ánh mắt đồng cảm của Jihyun.
Lúc trưa ăn cơm, Jiyeon biết ý không đến văn phòng tổng giám đốc, bò rạp trên bàn mình.
Hôm nay không có cơm trưa cho cô nữa rồi!
Phải vui sướng, phải vui sướng, Park Jiyeon cuối cùng mày tự do rồi.
Lại lờ đờ một lúc, Jiyeon cuối cùng đã phấn khởi trở lại bằng sức sống của một con gián! Đang định đến nhà ăn nhân viên để bổ sung năng lượng thì điện thoại trên bàn réo vang, Jiyeon tiện tay nghe máy, giọng nói cực kỳ không vui của tổng giám đốc vẳng đến: "Park Jiyeon, cô dám bãi công à?".
Hứ!
Biết ngay là Đại boss sẽ không tha cho osin lành nghề như cô mà.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Jiyeon vừa gắp thức ăn vừa rủa xả theo thói quen, đồng thời cũng kỳ thị mình, lúc nãy lại còn buồn rầu vì chuyện sau này không cần đến đây nữa cơ đấy!
Tổng giám đốc hôm nay hình như tâm trạng không được vui, lúc ăn cơm không khí có phần nặng nề.
Jiyeon ăn được mấy miếng thì không kìm được, hỏi Sehun: "Tổng giám đốc, cô Oh không sao chứ?".
Sehun hơi sững sờ: "Cô biết rồi à?".
Trong lòng bất giác thấy không vui. Nhân viên kia không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, chuyện mới xảy ra hôm qua mà đến cả Park Jiyeon cũng biết rồi. Chuyện Soyeon bị tai nạn dẫn đến mất máu nhiều tuy không phải là chuyện không thể nói, nhưng Sehun rất, rất không thích bị nhân viên bàn tán sau lưng.
Sehun nói gọn: "Nó không sao".
"Ồ, vậy thì tốt". Jiyeon im lặng một lúc rồi lại e dè hỏi: "Tổng giám đốc, vậy anh và cô Oh định cảm ơn cô Goo thế nào ạ?".
"Cô hỏi để làm gì?". Ánh mắt Sehun bỏng rát.
"Ừm... chuyện đó...".
Phải rồi, cô hỏi để làm gì? Lẽ nào nói rằng cô muốn biết sau này liệu có thêm người bạn cùng ăn cơm không à?
Bộ dạng Jiyeon lắp ba lắp bắp không nói được lại bất ngờ khiến Sehun thấy vui hơn, anh không làm khó cô nữa mà đáp thẳng: "Chi phiếu".
Chi phiếu?
Jiyeon hỏi theo phản xạ: "Vậy sao lúc đầu anh không tặng chi phiếu cho tôi?".
Sehun bỗng nổi giận, lạnh lùng nói: "Park Jiyeon cô là đồ ngốc à? Cô không thể thả sợi dây dài câu cá to hả?".
Chẳng lẽ chi phiếu đáng giá hơn anh?
Park Jiyeon sững sờ nhìn anh, hình như hiểu mà cũng như không hiểu lời anh nói, đưa cơm lên miệng với động tác cực kỳ chậm chạp, dáng vẻ hoàn toàn chết đứng!
Đột nhiên, vẻ mặt cô trở nên méo mó đau khổ cực độ.
Sehun hơi tức tối nhưng vẫn hỏi: "Sao vậy?".
Jiyeon nhả chữ rất khó khăn: "... Bị... mắc... xương... cá... rồi...".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top