Chương 1: Lần đầu tiên tôi gặp em
Mình có cơ duyên được gặp mặt anh tại một quán cafe tại Hà Nội, lần đầu tiên nhìn thấy anh, mình thực sự đã rất ấn tượng, anh lịch sự, đạo mạo, gương mặt toát lên đúng khí khái của một vị bác sĩ liêm chính. Bởi vì ngưỡng mộ a nên mình đã lấy cảm hứng từ anh để viết nên câu chuyện này!
Đây là truyện thực tế pha chút ngôn tình. Nhân vật nam9 trong truyện được mình lấy cảm hứng từ một nhân vật có thật và đã biến tấu, thêm thắt ngôn tình để làm câu chuyện thêm sống động và ly kỳ. Vậy cho nên nhân vật nam9 trong truyện vẫn là một nhân vật hư cấu!
Nếu bạn là một tác giả đang tham khảo truyện của mình, rất cảm ơn bạn đã quan tâm, thế nhưng mình không muốn bị ai đó copy hay lấy ý tưởng dù là một tình tiết, vì để làm nên một bộ truyện như thế này, mình đã tốn rất nhiều công sức và thời gian để tìm hiểu sâu, kỹ về nam9, tâm lý của anh, cuộc sống của anh, thế nên mong các bạn tôn trọng công sức và chất xám của mình, nếu bạn là một tác giả thì hãy có danh dự của là tác giả! Cảm ơn!
___________________________
Tôi mân mê chiếc đồng hồ đã cũ trên tay mình, nó đã không thể chạy được nữa, tôi từng đến rất nhiều nơi, bỏ rất nhiều tiền với hy vọng khôi phục được nó, nhưng họ chỉ nhìn tôi rồi lắc đầu một cách bất lực.
Đồng hồ hỏng, thời gian bên trong cũng hỏng, tôi muốn tìm kiếm một chút hy vọng, dù chỉ một chút thôi, liệu rằng thế giới này có phép màu?
Dĩ nhiên, câu hỏi của tôi không nhận được một lời hồi đáp nào cả. Cất chiếc đồng hồ vào túi, tôi ngước nhìn về phía trước.
Những giọt mưa nặng trĩu hắt vào cửa kính khiến cho khung cảnh bên ngoài trở nên rối loạn và nhòe mờ. Tôi nâng tầm mắt hướng về một nơi xa xăm, mặc dù biết mình có nhìn mãi, nhìn mãi, cũng không thể thấu rõ hình ảnh của chốn đô thị phồn hoa ngoài kia. Thế nhưng tôi vẫn lặng nhìn, bởi thứ tôi trông thấy không phải là thành phố hoa lệ mà là gương mặt người con gái tôi thương đang hằn in trên cửa kính. Và những giọt mưa kia tựa như những hàng lệ chảy dài của cô ấy...
Suốt sáu năm vừa qua hình ảnh ấy vẫn chưa từng tan biến, chúng như một nỗi ám ảnh da diết bấu chặt lấy tâm trí tôi.
Sáu năm, sáu năm rồi...
- Anh Hưng, này... anh Hưng, sao trông anh thất thần thế? Đến nơi rồi!
Tiếng gọi của Trúc Quỳnh đánh thức tôi khỏi dòng hoài tưởng, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần quay ra mỉm cười với em.
- Ừ, chúng ta xuống thôi.
Người con gái đi cùng tôi trong đêm nay tên Trúc Quỳnh, cô ấy mang một nét đẹp cả Âu lẫn Á, gương mặt rất lai và cuốn hút. Bộ váy đỏ đô trễ vai trên người thật khéo léo khoe trọn đường cong của em. Dù đẹp và mang một thân phận cao quý, thế nhưng Trúc Quỳnh tuyệt đối không phải là kiểu con gái thiếu nghiêm chỉnh, tôi biết em là một cô gái đoan trang và tôn nghiêm.
- Anh Hưng, anh còn đứng tần ngần đó làm gì thế? chúng ta mau vào thôi, bạn em đang chờ đó.
- Ừ!
Tôi vội vàng rời khỏi chiếc xe Limousine và tiến gần đến những bậc thềm sang trọng. Tháp tùng phía sau tôi là trợ lý Lâm. Chỉ có những nhân vật mang thân phận đặc biệt mới được bước vào nơi này. Thế nhưng, có trời mới biết tôi ghét thế giới đó đến mức nào, điều khiến tôi đi đến bữa tiệc này không phải là vì quyền năng hay bất cứ một chức danh nào cả.
Tôi đến đây, vì tôi muốn gặp em... Tôi tha thiết muốn gặp em.
Hình ảnh của em bao phủ lấy tâm trí tôi, từng hồi ức, từng nỗi nhớ khắc khoải da diết hằn in thành vệt trong trái tim tôi.
Đôi giày cao gót của Trúc Quỳnh bắt đầu gõ nhịp nhanh hơn, vừa ngẩng đầu lên tôi đã thấy Trúc Quỳnh đang đứng trước mặt một người đàn ông cao lớn.
- Anh Quang!!! Trời ơi, lâu rồi không gặp!
Khi nhìn thấy gã đàn ông đối diện Trúc Quỳnh, đôi chân của tôi liền thoát khỏi cảm giác nặng nề, dứt khoát bước đến phía em.
- Trúc Quỳnh càng lớn càng xinh thế nhỉ? Thế đã quen được cậu bạn trai nào chưa?
Trúc Quỳnh mặt đỏ e thẹn, em đánh yêu người đàn ông đối diện một cái.
- Cái anh này, tại sao lần nào gặp nhau anh cũng hỏi câu ấy vậy, em còn nhỏ mà.
- Nhỏ gì nữa? Có biết ông nội đang sốt sắng vì em lắm không hả?
Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng bọn họ thân thiết như hai anh em ruột thịt, nhưng chỉ tôi mới biết, gã đàn ông đối diện ghê tởm và bẩn thỉu cỡ nào.
Khi cặp mắt của hắn quét qua tôi, sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt. Tôi không có một biểu cảm nào dành cho hắn, chỉ tiến tới đứng ngang hàng với Trúc Quỳnh, không cất lời chào, cũng không mỉm cười.
Là một doanh nhân thành đạt, Đăng Quang nhanh chóng lấy lại được biểu cảm của mình, hắn ta tiến đến chỉnh lại cổ áo cho tôi. Dù hành động rất lịch sự nhưng trong mắt hắn, tôi thấy rõ một ánh nhìn khinh miệt.
- Bác sĩ Hưng mà cũng ghé qua những chỗ thế này sao?
Trúc Quỳnh tỏ ra bất ngờ.
- Ơ? Anh quen với anh Hưng ạ? Trời, em đang định giới thiệu hai người với nhau, không ngờ rằng hai người lại quen nhau, vậy thì tốt quá tốt quá, mau kể cho em hai người quen nhau thế nào đi.
Đăng Quang mỉm cười, đôi mắt giảo hoạt chăm chú nhìn tôi.
- Chuyện rất dài mà anh không biết phải kể như thế nào. Nhưng có lẽ, bác sĩ Hưng vẫn chưa bỏ được cái tật xấu của mình, phải chăng đây là thói quen sống ký sinh? Sáu năm trước rê bệ con gái của thứ trưởng, sáu năm sau lại đi bám gót giày cháu gái thượng tướng. Tôi nghĩ, bác sĩ nên mài giũa bàn tay cầm dao của mình thì hơn, tham vọng là tốt, nhưng nên biết người biết ta, đừng có cố gắng trèo cao khi mình chưa đủ tầm với.
Trúc Quỳnh chưa kịp lên tiếng thì trợ lý Lâm đã tiến tới bỏ tay Quang ra khỏi cổ áo tôi.
- Anh Quang vui lòng cẩn trọng cách cư xử. Hôm nay anh Cao Việt Hưng đến đây với vai trò là người đại diện cho tập đoàn Cao Minh, mong rằng chúng ta sẽ không xảy ra bất cứ hiềm khích nào vì điều đó không hề tốt cho tập đoàn của anh!
Phan Đăng Quang kinh ngạc, nhưng tôi không còn thích thú với cái bản mặt trịch thượng của gã ta nữa. Tôi lạnh nhạt lướt qua người hắn rồi đi thẳng vào bên trong bữa tiệc, mặc cho ở đằng sau vẫn còn vang lên tiếng trách móc của Trúc Quỳnh.
- Anh Quang, vẫn biết anh hay đùa nhưng tại sao lại đùa quá đáng vậy? Hức, anh làm mất mặt em quá!!
- Trúc Quỳnh, tại sao em lại quen hắn ta? Em có biết hắn là thể loại người xấu xa đến thế nào không? Em phải biết rõ vị thế của mình chứ? Ông nội sẽ thất vọng về em đó! Tại sao em lại hạ mình đi quen một tên đàn ông như vậy?
- Anh Quang!!! Anh quá đáng rồi đó! mặc kệ giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng anh ấy là bạn của em! Là con trai của ông Cao Ngọc Long, bạn của bố em! Tại sao anh lại làm mất mặt em như vậy? Trời ạ! Thôi em không muốn nói chuyện với anh nữa đâu! Hôm nay anh làm sao ấy!
- Trúc Quỳnh?? Em nói cái gì?? Hắn ta chỉ là một tên bác sĩ quèn thôi mà? Trúc Quỳnh... đứng lại, mau giải thích mọi chuyện cho anh... Quỳnh!!!
[...]
Cơ thể tôi đã không chịu nghe lời của não bộ, bước chân chuyển động nhanh dần đều...
Tại sao chứ?
Sáu năm rồi...
Nhưng tại sao tôi vẫn còn nhớ và yêu em da diết tới như vậy. Càng đến gần bữa tiệc, trái tim tôi càng đập một cách thoi thóp như sắp hết hạn sử dụng.
Chỉ biết rằng giờ phút này, tôi muốn được gặp em, dù chỉ là một lần thôi. Tôi biết, mình đang chạy theo quá khứ của chính bản thân mình, nhưng tôi không quan tâm tới nữa, tôi chỉ muốn đến nơi có em để thỏa mãn sự nhung nhớ đến man dại trong cơ thể mình.
Liệu em có còn nhớ đến tôi không? Liệu em có còn chờ đợi? Liệu... em có những cảm giác giống như tôi bây giờ không?
Ngay lúc này, tôi muốn tiến đến và nói với em rằng tôi chưa từng quên được em, chưa từng quên đi những kỷ niệm của đôi ta, dù chỉ là một phút, hay một giây...
Đôi mắt tôi dáo dác quét qua hàng khách mời phía trước, tôi đang tìm kiếm em, một bóng hình khiến nỗi nhớ đầy ắp trong tâm trí tôi và khiến những năm tháng của tôi trở nên khắc khoải, da diết.
Chợt, trái tim tôi thắt lại khi nhìn thấy một vóc dáng nhỏ bé, dù chỉ là bóng lưng thôi, tôi cũng có thể nhận ra đó là em...
Em mặc một chiếc váy màu trắng kín đáo, trang trọng. Thì ra, sở thích của em vẫn như cũ, ưa thích những bộ quần áo có tông màu trắng hệt như sáu năm về trước.
Bất chợt, em xoay người, và... ánh mắt của chúng tôi lập tức giao nhau.
Cổ họng tôi nghẹn lại, trái tim đập hết cỡ như thể muốn nổ tung vào khoảnh khắc ấy. Còn em, em đánh rơi ly rượu khi nhìn thấy tôi.
Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc!
Dường như, chiếc đồng hồ hỏng đã bắt đầu hoạt động trở lại. Bánh răng thời gian bắt đầu luân chuyển, toàn bộ ký ức của sáu năm về trước bất ngờ ùa về như thác lũ, từng hình ảnh, từng chi tiết hiện rõ mồn một trong trí nhớ của tôi.
.....
..
.
Tôi chưa bao giờ quên đi ngày đó, ngày ông trời đã sắp xếp một cách khéo léo cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai chúng tôi...
Sáu năm trước về trước, ngày đầu tiên tôi gặp em...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top