3: Hoa Tĩnh Nguyệt

Rye: Ki-chan sắp được trở lại kiếp làm trung khuyển r, Bravo!!! └(^o^)┘
_______________________________

Rời khỏi phủ của Midorima, Kuroko không trở về dược phòng mà đi thẳng đến phủ của vị Thập Gia thích rong chơi. Không may đến nơi mới biết, Thập gia đã ra ngoài gặp gỡ bằng hữu chưa trở về.

Kuroko nhìn khắp một vòng chỉ thấy một nữ tỳ đang cẩn thận tưới nước cho một cây nhỏ, đến gần xem kỹ hóa ra là Tĩnh Nguyệt - một loại cây rất hiếm gặp, mỗi năm ra hoa một lần, khi nở chỉ kéo dài được trong ba canh giờ rồi sẽ tàn ngay. Khi hoa nở, mùi thơm lan tỏa khắp một vùng, cánh nhỏ nhuyễn mịn đen tuyền như tóc nữ nhi. Tĩnh Nguyệt được xếp vào một trong những loài hoa kì lạ nhất, không phải ai cũng có diễm phúc nhìn thấy được.

- Kuroko đại nhân ! - Nữ tỳ nhìn thấy Kuroko vội vàng cúi chào. Cậu lập tức xua tay từ chối:

- Không cần đa lễ, ta chỉ là thầy thuốc của Akashi Gia, không phải chủ nhân của muội, cứ gọi ta là Tetsuya. Tên muội là gì? - Cậu nhìn sang chậu cây đang được nữ tỳ này chăm sóc, tiếp tục hỏi:

- Muội đang tưới cây Tĩnh Nguyệt cho Thập gia à?

- Muội là Thanh Hạ, nữ tỳ bên cạnh Thập gia. Thập gia vất vả lắm mới có được cây Tĩnh Nguyệt này. Bây giờ nó đang ra nụ, chừng bảy ngày nữa sẽ đến kì hoa nở. Thập gia định chờ đến lúc đó sẽ mang hoa đến tranh tài với các vị bằng hữu khác. Hằng ngày cây Tĩnh Nguyệt này đều là Thập gia tự tay chăm sóc, chỉ để cho muội tưới nước khi người vắng nhà thôi. Tưới bao nhiêu, khi nào tưới thì Thập gia đều dặn dò muội rất kỹ.

Kuroko mỉm cười, nhẹ đưa tay vuốt nhẹ những nụ hoa Tĩnh Nguyệt chúm chím, đột nhiên giật mình nói với Thanh Hạ:

- Cây này bị bệnh rồi, muội về nói với Thập Gia phải nhanh chóng chữa trị, nếu không chẳng những cây sẽ không nở hoa, mà nụ sẽ dần héo đi rồi rụng xuống. Cây cũng nhanh chóng chết theo mất thôi.

Thanh Hạ sợ hãi níu tay Kuroko:

- Tetsuya huynh, thật sao? Thập gia rất xem trọng chuyện này, huynh có cách nào không?

- Hoa của Thập gia, nếu người không cho phép làm sao ta dám động đến. Muội cứ nói với Thập gia những lời lúc nãy. Nếu Thập gia cần thì cứ đến dược phòng tìm ta. Bây giờ ta phải quay lại làm việc đây.

Kuroko nói xong lập tức cáo từ. Nữ tỳ Thanh Hạ hết nhìn bóng dáng Kuroko đi xa dần, lại nhìn chậu hoa quý bên cạnh, trong lòng thầm khẩn cầu chủ nhân nhanh chóng trở về.

Kể từ ngày hôm đó, trong lúc làm việc Kuroko vẫn có ý chờ Kise ghé qua. Nhưng suốt hai ngày chưa thấy tăm hơi, trong lòng cậu cũng đoán được Kise nhất định ngang bướng không chịu nghe lời, vẫn tự cho mình là đúng. Ngày thứ ba, quả nhiên cuối cùng Kise cũng miễn cưỡng chạy tới dược phòng, trên tay còn mang theo cả chậu hoa Tĩnh Nguyệt.

- Ngươi… giúp ta chữa bệnh cho cái cây này! - Từ lúc đến nơi vẫn ngồi im lặng, cuối cùng Thập gia cũng cố gắng nói được một câu.

- Thập gia! Cây hoa Tĩnh Nguyệt này mắc bệnh gì? - Kuroko ra vẻ không hay không biết, nhàn nhã hỏi lại.

- Ngươi… chẳng phải chính ngươi đã bảo nó bị bệnh hay sao? Mấy ngày nay nụ của nó không lớn nữa lại có vẻ bị héo dần đi, nếu không chữa sẽ nhanh chóng rụng mất, không thể ra hoa. Chính ngươi đã nói những lời đó, bây giờ còn hỏi ta? - Kise lên giọng oán trách, rõ ràng đến cầu cứu nhưng vẫn không muốn bị thiệt thòi chút nào. Kuroko mặc kệ Kise nóng lòng, từ từ quan sát cái cây nhỏ rồi nhẹ nhàng nói một câu:

- Nếu người tin lời tiểu nhân như vậy, sao bây giờ mới đem cây đến?

Kise không biết trả lời như thế nào. Miệng ấp úng, chân tay cũng trở nên luống cuống. Kuroko cảm thấy không nỡ dửng dưng nhìn người hoạn nạn, khẽ cười trấn an:

- Thập gia đừng lo. Rất may hôm nay Thập gia đã mang cây Tĩnh Nguyệt đến, nếu chậm trễ hơn có lẽ nụ hoa sẽ rụng hết. Lúc đó dù cứu được cây, hoa Tĩnh Nguyệt cũng không thể nở. Tạm thời cứ để nó ở đây, tiểu nhân sẽ giúp người chăm sóc. Vài ngày nữa Thập gia lại đến, cây nhất định sẽ khỏe lại.

- Vậy… ta để nó lại, ngươi… phải chăm sóc nó thật tốt nhé!

Vừa nói xong, Kise vội vội vàng vàng rời đi, tránh bản thân thêm nhiều xấu hổ. Kuroko nhìn chậu hoa nhỏ bên cạnh một lúc, vui vẻ mang nó vào trong dược phòng, trao cho Xuân Hảo dặn dò:

- Chậu hoa này là của Thập gia, bây giờ ta phải ra ngoài có việc. Muội giữ cẩn thận! Nhớ tưới nước đầy đủ!

Chờ cho Xuân Hảo gật đầu, Kuroko cũng vội vàng rời đi…

                                 ***

Vừa ra khỏi điện Khán Vân, Akashi cùng với Midorima đi một mạch về hướng phủ của tên tiểu đệ lêu lổng kia. Sau khi nghe Midorima kể lại, bản thân là đại ca đương nhiên Akashi không thể khoanh tay ngồi nhìn, dù như thế nào cũng phải la mắng nhắc nhở một phen. Tuy rằng cả hai cũng biết đây không phải lần đầu, tiểu đệ nghe xong chưa chắc đã chịu sửa đổi, nhưng ngoài biện pháp này ra quả thật không có cách nào khác. Đối với Kise , muốn đánh cũng không nỡ, nhốt lại cũng không xong. Tiểu đệ ngang bướng làm càn làm quấy không biết trời đất là gì, đúng là làm cho bọn họ đau đầu. Nhưng hai người vừa qua khỏi cổng đã nghe có tiếng người tranh cãi, thật ra nói đúng hơn là có tiếng của Thập gia đang la hét:

- Tetsuya! Điều ta dặn dò ngươi, ngươi đã làm hay chưa?

- Thập gia! Mấy ngày nay tiểu nhân phải ra ngoại thành tìm thuốc quý, vừa về đến đã bị Thập gia kéo vào đây, quả thật không hiểu là chuyện gì! - Tiếng Kuroko trong trẻo vang lên.

- Ngươi… ngươi…

Nghe qua cũng biết quả thật người kia tức giận đến mức không nói nên lời:

- Hoa Tĩnh Nguyệt của ta, ngươi đã nhớ ra chưa?

Hai huynh đệ chỉ đứng bên ngoài cửa đã bị âm thanh đáng sợ bên trong làm cho giật cả mình. Akashi cũng phải cau mày, cảm thấy rất khó nghe. Nhất định tiểu tử ở bên trong sẽ phải trải qua một trận khủng khiếp. Midorima định bước vào can thiệp đã bị Akashi ngăn lại.

- Hoa Tĩnh Nguyệt? - Tiếng Kuroko vang lên sửng sốt rồi đột nhiên trở nên cuống quýt:

- Tiểu nhân quên mất, bây giờ lập tức sẽ trở về dược phòng xem sao!

“Ầm” có tiếng vật gì đó được đặt mạnh lên bàn.

- Nụ hoa đã rụng hết, còn xem làm gì? - Tiếng của người kia vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng, xem ra đã bị chuyện này đả kích rất lớn.

Người bên trong dường như vô cùng hối hận:

- Xin lỗi Thập gia! Tiểu nhân không cố ý, quả thật vừa nghe tin đã ra ngoài lần theo cây thuốc quý kia, lỡ quên mất…

- Quên? Làm sao ngươi có thể quên được? Ta đã dặn đi dặn lại phải giúp ta tìm cách làm cho hoa Tĩnh Nguyệt nở bình thường, chuyện này rất quan trọng, ngươi chẳng để tâm ghi nhớ lời ta chút nào ư? - Âm thanh giận dữ của Kise lại vang lên. Có tiếng nam y thỏ thẻ trần tình:

- Tiểu nhân thật sự không cố ý. Ai cũng có lúc sơ suất quên chuyện quan trọng phải làm. Người khác có thể không hiểu nhưng Thập gia cũng vì vô tình mà quên lời dặn dò của Nhị gia… Sao Thập gia không thể thông cảm cho tiểu nhân một chút?

Kise quả thật đã bị điểm trúng huyệt chết! Nhưng cho dù rơi vào tử địa cũng không thể nằm im một chỗ, đương nhiên phải ra chút sức kháng cự.

- Ăn nói lung tung! Tetsuya! Ngươi cho rằng ta không dám trừng phạt ngươi phải không?

- Thập gia! Hiện tại, tiểu nhân đang ở dược phòng, thuộc quyền quản lí của Nhị gia, nếu Thập gia muốn trừng phạt thì có lẽ cần phải báo cho Nhị gia một tiếng - Tiếng của người kia nhẹ nhàng nhắc nhở, rồi lại tiếp tục hối lỗi hết sức thành khẩn.

- Quả thật tiểu nhân đã làm sai, xin tình nguyện theo Thập gia đến trước mặt chủ nhân và Nhị gia nhận tội. Chính mình đã hứa nhưng lại làm sai lời, không giữ chữ tín, gây ra hậu quả bắt người khác phải gánh lấy. Những chuyện này đúng là phải biết tự kiểm điểm, tự mình cảm thấy xấu hổ. Thập gia, người nghĩ có phải không? Bây giờ chúng ta lập tức đến gặp chủ nhân và Nhị gia để tiểu nhân chịu phạt!

Midorima ở bên ngoài không thể nén được, khóe miệng đã giương lên cao từ lúc nào. Bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị ngàn năm không đổi của Akashi cũng bị làm cho xao động. Tiểu hài tử này đang tự trách mình hay mắng người đây? Tiểu Thập há miệng mắc quai phải chống đỡ như thế nào? Mấy ngày nay, vì sợ trách mắng nên cái tên đó đã trốn tránh không dám đến gặp họ, làm sao có thể đem chuyện thất tín này đi kiện cáo khắp nơi.

- Ta… ta làm sao có thể làm phiền họ vì chuyện nhỏ này chứ? Không thể được! - Quả nhiên Kise lập tức lên tiếng từ chối.

- Nếu vậy, ngoài việc xin lỗi đã làm Thập gia thất vọng, quả thật tiểu nhân không biết nên làm thế nào! - Kuroko Tetsuya cố tình lợi dụng cơ hội, một tay phủi hết trách nhiệm. Kise vô cùng bất mãn:

- Ngươi chỉ cần nói một câu như vậy là đã xong ư? Ngươi phải giúp ta khắc phục hậu quả chuyện này chứ?

- Khắc phục hậu quả? Nghĩa là sao? - Kuroko ngây thơ hỏi lại, là ngu ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc? Kise sắp bị làm cho tức chết:

- Nghĩa là ngươi phải nghĩ cách giúp ta, bằng mọi giá có hoa Tĩnh Nguyệt để ta mang đến tranh tài cùng các bằng hữu. Ngươi muốn làm cách nào thì làm cũng phải giải quyết cho xong, vì chính ngươi đã gây ra chuyện này, hiểu chưa?

Kuroko như đã chờ cơ hội này từ lâu, lập tức phấn khởi lên tiếng:

- Thập gia nói chuyện rất lí! Đúng là tiểu nhân đúng là nên giúp Thập gia, nếu vậy chắc chắn Thập gia cũng sẽ giúp Nhị gia để chuộc lỗi đã quên lời hứa hôm trước phải không? Thập gia là người bề trên, đương nhiên tiểu nhân phải cung kính làm theo tấm gương của người.

Trong một ngày, hai lần Kise gặp cảnh há miệng mắc quai, lúng túng trả lời:

- Ngươi… chuyện đó… đương nhiên ta sẽ giúp huynh ấy!

Kuroko vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục lấn tới:

- Thập gia định giúp như thế nào?

- Ta sẽ thay huynh ấy kiểm tra ba chuyến hàng cống phẩm sắp tới, đảm bảo không có sai sót.

Kise muốn giữ sĩ diện, không chút e ngại tuyên bố chịu trách nhiệm, một lòng muốn thoát khỏi sự truy hỏi của Kuroko, đáng tiếc thứ nhận lại chỉ là một câu nghi ngờ:

- Thập gia bận rộn như vậy, e là lại quên mất? Tiểu nhân có quá nhiều việc cũng thường hay quên nên rất hiểu cho Thập gia.

Lời nói bị người ta xem không có giá trị, đúng là người và thần đều phẫn nộ. Đương nhiên Kise muốn chứng tỏ bản thân không chỉ tùy tiện nói suông, lập tức tuyên bố:

- Nếu không làm tốt thì ta tự nhận mình là con rùa rụt đầu ở trước mặt mọi người.

Kuroko vẫn chưa hài lòng:

- Rùa là loài chậm chạp nhưng rất thông minh, có quy tắc. So sánh như vậy hình như không thỏa đáng. Nếu người lại thất hứa thì sẽ giống như con lươn, trơn tuột khó nắm giữ, lúc nào cũng chỉ muốn bò đi lung tung.

- Ngươi… - Kise vô cùng bất mãn, nhưng phóng lao đành phải theo lao:

- Vậy nếu không làm được thì ta đúng là con lươn!

- Ha ha ha… Thập đệ! Đệ đã hứa chắc chắn như vậy thì ta và đại ca đúng là rất yên tâm.

Akashi và Midorima từ ngoài cửa bước vào khiến cho hai người bên trong giật mình. Nhị gia không chỉ cười sảng khoái, rõ ràng vì câu nói vừa rồi cảm thấy rất hả lòng hả dạ.

- Đại ca? Nhị ca?

Kise trố mắt kinh ngạc, trong lòng thầm than khổ. Lần này đúng là họa từ miệng mà ra. Akashi ngồi xuống ghế, đưa mắt về phía Kuroko đang cung kính đứng ở một góc âm thầm tỏ vẻ có lỗi, không khỏi thầm khen tiểu tử này thật biết cách giả vờ.

- Ta đã nghe hai người nói chuyện. Đệ nên bớt ham chơi đi, phải giúp đỡ Shintarou. Nếu lần này còn vi phạm, ta nhất định báo cho cả thành biết đệ là con lươn của Akashi Gia, biết chưa?
- Đệ…

- Tự mình đã nói ra, còn ấp úng cái gì?

Bị Akashi nhắc nhở, Thập gia chỉ biết cúi đầu vâng lời:

- Đệ biết rồi, đại ca!

- Còn ngươi, Tetsuya. Bản thân là thuộc hạ lại quên lời dặn dò của chủ nhân, có biết tội gì không?

Xưa nay, Akashi rất xem trọng việc thuộc hạ làm tròn bổn phận. Midorima lo Kuroko phải chịu phạt, vốn muốn nói đỡ một tiếng nhưng chỉ kịp gọi: “Đại ca!” đã bị Akashi giơ tay chặn lời. Lúc này, Kuroko trở nên hoàn toàn khác hẳn, chấp nhận bản thân đã sai, cúi người thừa nhận:

- Tiểu nhân biết lỗi!

Akashi không hề tỏ ý thông cảm, lạnh lùng hỏi:

- Nếu không có cách giải quyết thỏa đáng, ta nhất định phạt nặng ngươi để răn kẻ khác làm cho tốt bổn phận của mình. Ngươi có cách nào xử lí chuyện này?

- Chủ nhân! Lúc nãy tiểu nhân vừa nghĩ ra một cách, vẫn chưa kịp nói với Thập gia. Hoa Tĩnh Nguyệt của Thập gia không cứu được nữa, đành phải chờ đến năm sau mới có thể ra hoa. Nhưng ở trên đời không phải chỉ có độc nhất một cây Tĩnh Nguyệt, vẫn còn có thể tìm được loại cây này ở nơi khác.

- Thật sao?

Thập Lang vui mừng ra mặt, phút chốc mặt mày rạng rỡ, giống như bao nhiêu mong đợi đều đặt trên vai Kuroko. Cậu nhìn dáng vẻ này khó tránh cảm thông, vội lên tiếng giải thích:

- Từ thành Rakuzan đi về hướng nam năm trăm dặm có một khu rừng nhỏ, bên trong có hoa Tĩnh Nguyệt mọc từ lâu. Khi ở thôn Seirin, tiểu nhân từng nghe các bậc tiền bối ra ngoài hành y nhắc đến điều này. Bây giờ, tiểu nhân đến đó tìm giúp Thập gia, trong hai ngày sẽ nhanh chóng trở về thành Rakuzan, nhất định Thập gia sẽ có hoa Tĩnh Nguyệt cho các bằng hữu xem. Xin hãy yên tâm!

Thập gia trong lòng hớn hở, vội cầu xin hai vị huynh trưởng:

- Đại ca! Nhị ca! Hãy để Tetsuya giúp đệ, chuyện cậu ấy quên lời đệ dặn chúng ta cứ bỏ qua đi.

Akashi đưa mắt nhìn Kise rồi đến nam y kia, khẽ gật đầu:

- Được! Nhưng đệ phải nhớ trách nhiệm của mình! Tetsuya, nếu đã có cách khắc phục vậy ta không làm khó ngươi nữa, đi đi!

Được Akashi chấp thuận, Kuroko lập tức lên đường. Kise cũng không dám lưu lại lâu, vội vàng đi làm nhiệm vụ. Chỉ còn lại hai huynh đệ họ, sắc mặt Akashi trở nên thâm trầm, liếc mắt nhìn chậu hoa Tĩnh Nguyệt trên bàn, chậm rãi buông một câu:

- Tetsuya tinh thông thảo dược! E là cây Tĩnh Nguyệt này đột nhiên bị bệnh cũng không nằm ngoài dự tính của tiểu tử ấy!

- Đại ca, ý huynh là......?

- Còn chưa rõ ràng sao? Thập đệ ngốc quá, bị người ta dùng kế gậy ông đập lưng ông mà vẫn chưa hay biết! - Nói xong, Akashi lại nhìn Midorima dò xét: - Đệ nghĩ sao về Tetsuya?

- Đại ca! Huynh đừng giận nhưng quả thật đây là lần đầu tiên sau khi bị Tiểu Thập chọc tức, một Nhị gia như đệ mới cảm thấy lấy lại được một chút công bằng! So với việc chúng ta đến trách mắng rõ ràng có hiệu quả cao hơn!

- Xem ra, đệ rất quý tiểu hài tử này!

- Vậy huynh thì sao?

- Hãy cứ chờ xem đã!....

                                  ***
Từ sau chuyện hoa Tĩnh Nguyệt, Thập gia của nhà Akashi dường như đã bớt rong chơi bên ngoài, thậm chí thường xuyên chạy đến dược phòng hỏi han Kuroko cách thức chăm sóc những loài cây quý. Thầy thuốc của nhà họ Akashi không hề cảm thấy phiền nhiễu, mỗi lần Thập gia đến cậu đều rất nhẫn nại trò chuyện, thận trọng ghi chú mọi thứ Kise muốn biết, giải đáp rõ ràng từng chuyện. Đôi khi cậu không chút quản ngại, sẵn lòng theo Thập gia đến phủ chăm sóc cây cỏ. Tuy thái độ bên ngoài của Kise vẫn còn ra vẻ dửng dưng nhưng đã bớt phần khó chịu chống đối. Lúc nghe Kuroko kể về đặc tính sinh sống tự nhiên của các loài cây, những loại nào có độc, bộ phận nào của chúng có thể sử dụng... vẻ mặt đều rất chăm chú, mắt luôn mở to, bao nhiêu phấn khích trong lòng lộ hết ra ngoài. Thậm chí những người ở dược phòng đã quen với việc vị chủ nhân này thường xuyên ra ra vào vào, có lúc còn vì thầy thuốc của họ chờ đợi suốt mấy canh giờ.

(Rye: đó là bản chất của trung khuyển  ╮(╯▽╰)╭)

Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa nghe bên dưới báo lại hôm nay Kuroko không ra ngoài tìm thuốc, buổi trưa vừa dùng cơm xong Kise đã chạy đến dược phòng. Đang vui vẻ bước đi, vừa qua khỏi khúc ngoặt thì bị ai đó từ bên trái chạy đến va phải, Thập gia tức giận vừa định lên tiếng mắng mỏ chợt mở to hai mắt mừng rỡ gọi:

- Tam ca! Huynh về rồi sao?

Aomine Daiki là Tam gia của nhà Akashi, gần ba tháng nay vẫn ở bên ngoài ra sức tuyển chọn người tài, củng cố binh lực cho Akashi Gia. Hôm nay vừa mới trở về, cả người vẫn còn vương mùi bụi đất, áo khoác bên ngoài chưa cởi đã rất vội vàng chạy tới chỗ này, gấp gáp đến mức va phải Kise. Aomine nhìn thấy tiểu đệ tỏ vẻ vui mừng nhưng vẫn không quên chuyện quan trọng, lập tức lên tiếng hỏi:

- Thập đệ! Có phải Akashi Gia chúng ta vừa có thầy thuốc mới không?

Vừa nghe nhắc đến Kuroko, Kise lập tức muốn nói vài câu than phiền:

- Phải, nhưng mà cậu ấy rất…

Không ngờ chưa nghe hết câu, Aomine đã ngắt lời:

- Bây giờ đang ở đâu?

- Đang ở dược phòng, đệ vừa mới…

Còn chưa nói dứt, người đã như gió lướt đi mất. Kise đứng lại chỉ biết gọi với theo:

- Tam ca, tam ca…

Thập gia lắc đầu ngao ngán:

- Huynh ấy lại như vậy, cứ gặp đại phu là phát điên. E là thầy thuốc này sẽ tiếp tục làm huynh thất vọng, y thuật chẳng biết giỏi bao nhiêu chỉ được cái chọc tức người khác thì không ai bằng.

- Thập đệ! Đệ đang lẩm bẩm cái gì vậy?

Vừa đúng lúc Ngũ gia Murasakibara đi ngang qua, nhìn thấy tiểu đệ của mình mặt mày nhăn nhó còn đang lẩm bẩm tự nói một mình trông rất buồn cười, đành phải dừng lại hỏi thăm một chút.

- Tam ca vừa về đã chạy đến dược phòng.

Murasakibara nghe qua lập tức hiểu ra, trầm giọng than:

- Huynh ấy vẫn quyết tìm thầy thuốc chữa khỏi bệnh cho Momoi-chin à?

Thập gia gật gù ra vẻ đồng ý:

- Huynh đã biết rõ còn hỏi đệ làm gì?

Bỗng nhiên chợt nhớ ra chuyện gì, Kise vội vã quay đầu bỏ chạy.

-Nè, đệ lại chạy đi đâu? Không phải định đến dược phòng sao?

Kise vẫn không dừng lại, vừa chạy vừa trả lời:

- Đệ trở về phủ. Kurokocchi bảo đệ nhất định phải uống đủ mỗi ngày ba chén thuốc bổ. Hôm nay, đệ ăn xong lại quên mất nên phải nhanh chóng về bảo người hầu hâm nóng lại, uống cho hết. Nếu không chiều nay biết đâu có người lại tự mình mang thuốc đến phủ của đệ mỉa mai, rắc rối lắm!

Nhìn dáng vẻ thật sự rất gấp gáp! Tiểu đệ ngang bướng không biết trời đất cũng có lúc sợ làm cho người khác phiền lòng đến mức trở nên vội vàng. Ngũ gia Murasakibara lớn tiếng cười to:

- Thập đệ! Xem ra đệ gặp phải cao thủ rồi!

Trong khi đó, dược phòng vẫn đang bận rộn làm việc không ngơi tay. Gần đây, việc nấu thảo dược dùng hàng ngày để nâng cao sức khỏe cho các vị chủ nhân đã bắt đầu đi vào quy củ, thậm chí ngay cả Thập gia khó trị cũng đã quen dần. Kuroko lại có chủ ý tự mình điều chế một số đan dược giải độc giúp các huynh đệ nhà Akashi phòng thân. Loại đan dược này cần rất nhiều công sức, cũng không phải giao cho người vào cũng được. Vì chuyện này, Kuroko nếu không phải đọc sách nghiên cứu thì thường xuyên ở dược phòng làm việc đến tận đêm khuya. Xuân Hảo và những người khác ra sức lo liệu những chuyện còn lại, giúp Kuroko đỡ phần bận tâm. Thường ngày, thầy thuốc đứng đầu dược phòng đối xử với họ hòa nhã, thân thiện, không hề ra oai; nếu gặp chuyện sai trái thường hay chỉ dẫn tận tình, phân tích rành mạch, lời nói không cần nặng nề vẫn có uy lực nên rất được lòng những người ở đây. Mọi người đang làm việc của mình, đột nhiên nhìn thấy vị tướng quân vừa bước vào, tất cả vội cúi người hành lễ:

- Tam gia!

Kuroko ở một góc yên tĩnh làm việc, đang chăm chú pha chế thứ gì đó, nghe tiếng những người bên ngoài cũng rời khỏi bàn tiến đến ra mắt.

- Bái kiến Tam gia!

Rõ ràng vị tướng quân trước mặt đang bị chuyện gì đó làm cho tâm tư nóng vội. Hơi thở gấp gáp chứng tỏ trên đường đến đây chắc chắn không phải đi lại từ tốn, ngay cả lời nói cũng khẩn trương hơn bình thường:

- Ngươi là Kuroko Tetsuya? Là thầy thuốc mới của chúng ta?

Kuroko mỉm cười, khẽ đáp:

- Dạ phải! Tam gia có việc gì cần đến tiểu nhân sao?

- Mau theo ta!

Chỉ nói một câu, Tam gia Aomine Daiki nắm chặt tay thầy thuốc kia kéo ra khỏi dược phòng, đi thẳng một mạch không thèm ngoái đầu lại. Sức lực tướng quân đương nhiên mạnh mẽ, tốc độ cũng cực kì nhanh khiến cho Kuroko tay đang đau, chân vẫn phải gấp mới có thể theo kịp. Cố ra sức chịu đựng một lúc lại thấy người này không có ý giảm bớt tốc độ, giống như phát cuồng, thầy thuốc của Akashi Gia đành phải lên tiếng.

- Tam gia! Xin chậm lại một chút.

- Cứu người như cứu hỏa không thể chậm trễ được - Aomine cương quyết không giảm tốc độ.

- Cứu người đương nhiên là gấp, nhưng nếu nóng vội quá thì không những không cứu được mà sẽ hại người.

Lời nói nhẹ nhàng có ý nhắc nhở khiến Aomine đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn lại thì thấy tay nam y bị mình nắm đến đỏ ửng, còn bị kéo đi một quãng xa, quả thật không hề thoải mái. Trong lòng đột nhiên có chút ái ngại nhưng nhớ đến người đang chờ đợi, Aomine nói một câu dứt khoát:

- Được! Vậy chúng ta đi nhanh một chút!

Kuroko biết rõ người đang gấp không nên hỏi han nhiều, chỉ nhanh chóng đáp lời:

- Nhờ Tam gia dẫn đường!

Bọn họ lên xe ngựa nhanh chóng rời khỏi cửa thành, đi vào khu vực dân cư. Xe ngựa chạy ra khỏi nơi đông đúc tới thẳng một ngôi nhà gỗ nhỏ yên tĩnh, nằm khuất mình sau một hàng trúc xanh tươi.

Vừa đến nơi, Aomine không nói tiếng nào đã vội vàng tiến vào bên trong, Kuroko lẳng lặng theo sau không dám chậm trễ. Còn chưa nhìn rõ khung cảnh xung quanh, cậu đã thấy cánh cửa một gian phòng hiện ra trước mắt, một nữ tì nghe thấy tiếng bọn họ vội vàng bước ra chào đón. Aomine chỉ gật đầu, nhanh chóng tiến thẳng vào bên trong. Ở trên chiếc giường nhỏ có một cô nương đang tựa người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ đăm chiêu. Aomine vội vàng ngồi xuống bên cạnh, quan tâm hỏi han:

- Satsuki, muội thấy sao rồi?

Kuroko theo thói quen của một thầy thuốc lập tức đưa mắt quan sát. Người con gái tên Satsuki này không được khỏe mạnh, sắc mặt xanh xao, hơi thở mệt nhọc, tay chân không có sức lực, có lẽ đã bị bệnh nặng lâu ngày. Duy chỉ có ánh mắt vẫn còn giữ vẻ lanh lợi, nhìn kỹ có phần mạnh mẽ bướng bỉnh, xem ra trước đây là một cô nương hiếu động, thích bôn ba khắp nơi nhưng vì bệnh tình mới phải nằm yên một chỗ. Momoi nhìn thấy Kuroko thì tỏ vẻ ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Aomine:

- Hôm nay muội rất ổn. Người này là…
Kuroko tự mình lên tiếng:

- Ta là Kuroko Tetsuya, thầy thuốc mới của Akashi Gia. Xin chào tỷ.

- Ta là Momoi Satsuki, huynh cứ gọi tên không cần quá khách sáo.

Kuroko thầm nhủ: “Momoi-san ăn nói dứt khoát, cương quyết. Vật dụng trong phòng còn có đao kiếm, dây roi treo ở trên vách, xem ra nàng ấy cũng giống Tam gia, vốn là nữ tướng ở chốn ba quân.”

- Hãy xem bệnh cho Satsuki giúp ta! - Aomine lên tiếng.

- Dạ được! Mời Tam gia tránh đi một chút.

Aomine bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, Kuroko lập tức ngồi xuống mép giường, đưa tay bắt mạch. Quan sát một lúc cậu nhận ra người trên giường cử động vai có chút khó khăn, khẽ vén áo lập tức nhìn thấy ở bên vai trái có một vết thương miệng còn chưa kín hẳn, đang bị rỉ nước, có lẽ từng bị một thanh kiếm sắc bén xuyên thẳng từ trước ra sau.

- Tỷ bị vết thương này đã bao lâu?

Momoi khẽ nhíu mày, chậm rãi trả lời:

- Cách đây ba năm, khi đó vết thương bị nhiễm độc của cây Vô Dạ, ta và Tam gia đang ở nơi xa gặp phải kẻ thù không thể chữa trị kịp thời, rất may vẫn cầm cự được đến khi trở về, giữ lại cái mạng này. Tiếc là nhiễm độc quá lâu, mặc dù đã dùng thuốc giải nhưng không cách nào liền hẳn. Miệng vết thương đôi lúc lại tách ra, không sâu đến mức chảy nhiều máu nhưng cử động khá khó khăn. Ba năm nay tình trạng này cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Sức khỏe của ta cũng rất yếu ớt, xuống giường chỉ một lúc thì vô cùng mệt mỏi, toàn thân đau nhức không gượng được. Chỉ cần ra ngoài trời thì sẽ bị ho nặng, khó thở, vì vậy suốt mấy năm nay phần lớn đều chỉ ở trong nhà.

Kuroko suy nghĩ một chút, khẽ giải thích:

- Năm xưa đại phu đã giải độc cho tỷ, nhưng một khi chất độc cây Vô Dạ ngấm vào quá lâu sẽ rất khó hóa giải hoàn toàn, thường bị lưu lại một ít trong cơ thể. Có lẽ vì nguyên nhân này mới sinh ra nhiều hậu quả về sau.

- Có cách nào loại bỏ toàn bộ chất độc còn sót này không? - Người bệnh e dè hỏi.

- Rất khó! Nếu mới bị nhiễm độc của cây Vô Dạ, dù với lượng nhiều vẫn không đáng ngại, có thể dùng độc trị độc. Nhưng một lượng nhỏ đã xâm nhập vào cơ thể, tản mát khắp nơi, nếu dùng cách này rất dễ bị nhiễm loại độc đối kháng, trong khi độc của Vô Dạ chưa chắc đã giải được.

Kuroko giúp Momoi chỉnh lại y phục, lên tiếng gọi người ngoài cửa:

- Tam gia! Người có thể vào được rồi!

Aomine ở bên ngoài nghe tiếng hai người trò chuyện, vừa bước vào trong đã lo lắng hỏi:

- Các thầy thuốc trước đây đều nói như vậy, rốt cuộc ngươi nghĩ phải làm như thế nào?

Kuroko im lặng một lát, cuối cùng thành thật trả lời:

- Bây giờ vẫn chưa nghĩ ra!

- Ít nhất ngươi phải có chút đề nghị gì đó, cứ nói ra ta sẽ làm theo…

Nhìn thấy Aomine vì sốt ruột trở nên nóng nảy, Momoi vội lên tiếng can ngăn:

- Tam gia! Huynh đừng ép cậu ấy. Muội mắc phải căn bệnh này đâu chỉ trong một hai ngày.

Kuroko quan sát sắc mặt của Aomine, không chút sợ hãi nghiêm giọng nhắc nhở:

- Tam gia, chưa nghĩ ra không có nghĩa là không có cách. Nhưng người còn nóng ruột hơn so với bệnh nhân sẽ làm ảnh hưởng đến việc chẩn đoán và điều trị của tiểu nhân.

- Ta xin lỗi! Ta sẽ không nóng nảy nữa. Ngươi hãy từ từ tìm cách!

Aomine lấy lại bình tĩnh, tạm thời điều tiết tâm trạng của bản thân, ngồi yên không lên tiếng. Lúc này Kuroko nhìn sang người bệnh, dịu dàng nói với Momoi:

- Bây giờ tỷ cứ nằm trên giường nghỉ ngơi, ta sẽ hỏi một số chuyện liên quan đến việc điều trị trước đây, tỷ nhớ được thế nào thì cứ nói thế ấy.

- Được, ta sẽ cố gắng thuật lại thật chi tiết cho huynh.

Kuroko lấy giấy bút từ trong chiếc túi nhỏ vẫn mang theo bên mình, cẩn thận hỏi rõ quá trình chẩn bệnh và điều trị của các thầy thuốc trước đó, trong đó có cả Dương lão của thôn Seirin, sau đó ghi chép lại thật tỉ mỉ.

Ba năm qua, quả thật Tam gia Aomine Daiki đã tìm đến không biết bao nhiêu danh y từ khắp mọi nơi, vì bệnh tình của Momoi mà hao tốn biết bao tâm tư sức lực. Kuroko viết xong lại nhìn quanh một chút, hỏi Momoi:

- Ai là người nắm rõ nhất tình hình sức khỏe thường ngày của tỷ?

Momoi đưa mắt về phía nữ tỳ đang đứng bên cạnh:

- Chính là Tĩnh Thu, người hầu của ta!

Tĩnh Thu lúc nãy vừa ra mở cửa cho hai người, nghe thấy nhắc đến tên mình vội vàng bước đến trước mặt Kuroko cúi chào.

- Xin Kuroko đại nhân cứ hỏi.

Kuroko kéo tay Tĩnh Thu tỏ vẻ trấn an, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ra hiệu ngồi xuống:

- Bây giờ muội kể thật chi tiết tình trạng sức khỏe của Momoi-san từ trước đến nay. Trong quá trình chữa bệnh có sự thay đổi bất thường nào không, hiện nay so với trước đây như thế nào? Muội nhớ được bao nhiêu thì kể bấy nhiêu. Ba năm không phải thời gian ngắn, đừng trả lời tùy tiện. Muội cứ ngồi xuống suy nghĩ cho kỹ!

Tĩnh Thu đưa mắt nhìn Aomine rồi lại nhìn Momoi. Phải đợi đến lúc được cả hai người ra hiệu đồng ý mới dám ngồi xuống. Kuroko đem tất cả những gì ghi chép được, kiểm tra lại một lần. Hai người vừa hỏi vừa trả lời, chẳng mấy chốc bên ngoài trời đã sập tối. Xe ngựa đưa Tam gia và thầy thuốc của nhà Akashi về đến phủ là lúc khắp nơi đã lên đèn từ lâu. Vừa bước xuống xe ngựa, Aomine nhìn Kuroko dò hỏi:

- Tetsu ngươi thấy thế nào?

Suốt một ngày làm việc không ngừng nghỉ, thân thể có phần mệt nhọc, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, trong đầu Kuroko đang bận rộn liên hệ tất cả những chi tiết thu nhận được về bệnh tình của Momoi nên quên mất còn có vị Tam gia này ở bên cạnh. Mãi đến lúc nghe người kia hỏi, cậu mới giật mình:

- Tam gia! Tối nay tiểu nhân sẽ về xem kỹ tất cả những gì đã ghi chép. Người cứ yên tâm!

Aomine nghe xong chỉ gật nhẹ đầu nhưng trong ánh mắt có phần rối rắm không yên. Bàn chân vô thức bước về phía trước. Một tướng quân kiêu hùng theo lời Bái Châu mô tả hiện ra trước mắt Kuroko với dáng vẻ đầy lo âu, lòng nhiều tâm sự. Đi ở phía sau một lúc Kuroko cảm thấy cần phải lên tiếng:

- Tam gia!

Người phía trước lập tức quay lại, nét mặt vô cùng mừng rỡ:

- Có chuyện gì? Ngươi nghĩ ra chuyện gì sao?

Quả thật trong lòng Tam gia vẫn vì chuyện của Momoi mà không thoải mái! Kuroko nghiêm mặt, hoàn toàn biểu lộ dáng vẻ thầy thuốc trách mắng bệnh nhân, nói với Aomine:

- Tam gia đừng gấp. Muốn chăm sóc người khác thì phải chăm sóc mình trước. Từ trưa đến giờ Tam gia vẫn chưa kịp nghỉ ngơi. Người nên thả lỏng bản thân, đừng lo nghĩ quá nhiều. Thứ gì quá mức rất dễ sinh ra những điều không tốt! Tam gia đừng để tiểu nhân phải bận rộn lo thêm cho một người. Công việc ở dược phòng đã rất nhiều, còn phải trị bệnh cho Momoi-san. Tam gia có thể tự chăm sóc tốt cho mình được không?

Aomine ngạc nhiên ngẩn người một lúc, cuối cùng đành cười cười biết lỗi:

- Được! Ta biết rồi.

Vừa định quay đi, chợt nhớ ra chuyện gì, Aomine vội nói:

- Tetsu! Cám ơn ngươi hôm nay đã đi cùng ta. Lần đầu tiên gặp mặt lại khiến ngươi khó xử. Để ta đưa ngươi về.

Kuroko lắc đầu, cười vui vẻ:

- Tam gia không cần phiền lòng, đây vốn là phận sự tiểu nhân phải làm! Người hãy nhanh chóng về phủ nghỉ ngơi, tiểu nhân có thể tự mình đến dược phòng.

Một thầy thuốc so với một tướng quân, đương nhiên biết cách tự chăm sóc bản thân hơn. Nhìn theo bóng dáng người con trai vừa rời khỏi, trong lòng Aomine rất cảm kích. Tuy nói rằng các đại phu ở thôn Seirin đến Akashi Gia làm việc đã lâu nhưng mấy huynh đệ chưa từng gặp qua mỹ thiếu niên thầy thuốc nào. Đến bây giờ, Aomine mới phát hiện thì ra so với các vị trưởng lão thông thường quả nhiên người này không chỉ mang đến cảm giác ân cần, dịu dàng, chu đáo mà còn có thể nói lời khiến người khác thấy an tâm.

                                  *

Aomine chậm rãi về đến nơi mới phát hiện ra có rất nhiều người đang đợi mình:

- Tam đệ! Đệ về rồi à? - Midorima vừa nhìn thấy người đã lên tiếng, giọng nói không hề có ý trách cứ trái lại thể hiện sự vui mừng của đại ca trước tiểu đệ.

- Đại ca! Nhị ca! Ngũ đệ! Thập đệ! Mọi người đều ở đây?

Bốn người đang ngồi quanh bàn tròn, thức ăn ngon lành bày sẵn phần nào nguội lạnh, rượu còn chưa rót ra chén, rõ ràng đã chờ đến khi mọi người đủ mặt mới chịu khai tiệc. Không biết bốn người đã chờ bao lâu, Aomine cảm thấy có lỗi, chưa kịp lên tiếng đã nghe âm thanh ai oán của tiểu Thập Lang:

- Huynh vừa về đã chạy đi mất, đến bây giờ mới có mặt. Mọi người muốn ăn cùng huynh một bữa cơm còn phải chờ đến giờ này, cơm chiều đã thành bữa khuya rồi.

Nhị gia Midorima không trách người về trễ, trái lại cảm thấy tên tiểu đệ nhỏ tuổi nhất của mình quả thật lắm lời, đành phải nói một câu:

- Thập đệ! Đệ đã trở thành kẻ hay than thở từ lúc nào vậy? Chúng ta vẫn chưa lên tiếng kia mà.

- Nhị ca! Huynh không biết à? Chính là từ lúc Akashi Gia xuất hiện thêm một thầy thuốc tên là Kuroko Tetsuya.

Có người nhân cơ hội này lập tức lên tiếng trêu chọc.

- Ngũ ca! Huynh không biết cậu ấy quá quắt thế nào đâu. Đợi đến lúc bản thân huynh cũng gặp chuyện thì sẽ hiểu ngay mà!

Akashi nhìn mấy huynh đệ tranh cãi, chỉ biết lắc đầu cười, lấy vai trò đại ca đứng ra can gián.

- Được rồi! Tam đệ vất vả đến giờ này ăn cũng không ngon miệng, còn phải dành thời gian nghỉ ngơi. Mấy huynh đệ chúng ta bảo nhà bếp làm bữa khuya nhẹ, trò chuyện một lát với nhau là được.

Aomine cảm thấy rất ấm áp. Mấy huynh đệ mỗi người một việc, không phải lúc nào cũng có cơ hội tề tựu đông đủ, có thể gặp nhau cười cười nói nói thế này quả là đáng quý. Chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, Aomine vội vàng nói:

- Đại ca, việc tuyển quân…

Akashi lắc đầu không vừa ý:

- Tam đệ! Ngày mai mới trình bày chuyện này. Đã mấy tháng không gặp đệ, mọi người đều muốn cùng đệ uống mấy li rượu!

Aomine hiểu ý, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh, dõng dạc nói:

- Được! Mấy huynh đệ chúng ta cùng cạn.

Năm người bọn họ thủ túc tình thâm, cùng nhau nâng chén. Lúc này, những người quyền lực nhất giữa thành Rakuzan diễm lệ, phồn hoa đang tận hưởng tình thân tuy bình dị nhưng cũng đáng quý trọng nhất…

                               ***

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Kuroko vẫn một mình ngồi ở dược phòng, xung quanh là vô số các ghi chép của những đại phu đã từng làm việc ở Akashi Gia được lưu trữ lại. Ghi chép vốn là thói quen của thầy thuốc Seirin.

Kuroko rất nhanh tìm ra quyển sổ có ghi tên Dương đại phu, sau khi xem xét thông tin ghi lại cách đây ba năm về tình trạng của Momoi, cậu ngồi thừ người ra suy nghĩ, vẻ mặt đăm chiêu.

“Dương lão cũng giống như mọi người ở thôn Seirin, mặc dù không tập trung tìm hiểu về độc dược nhưng khả năng giải độc của ông ấy tuyệt đối cao hơn những đại phu bình thường. Dương lão đã từng điều trị cho Momoi-san, chắc chắn độc chất của cây Vô Dạ còn sót lại một lượng rất ít. Tại sao ảnh hưởng của nó lên cơ thể cô nương ấy lại quá lớn như vậy? Chẳng lẽ vì trúng độc quá lâu? Vết thương thường xuyên tái phát, mệt mỏi, không thể ra ngoài… Những biểu hiện này hình như không phải do độc Vô Dạ gây ra. Ngay cả ghi chép của Dương lão được lưu tại dược phòng cũng cho rằng tình trạng của Momoi là không rõ nguyên nhân. Những đại phu khác Tam gia tìm về hoàn toàn không giúp cho tình trạng của Momoi tiến triển thêm chút nào. Rốt cuộc là tại sao? Có nên gửi thư về Seirin hỏi ý sư phụ và mọi người hay không? Không đúng, ba năm trước nhất định Dương lão đã làm việc này, nếu có thể tìm ra cách thì đã không kéo dài đến hôm nay. Liệu ngoài chất độc của cây Vô Dạ còn có nguyên nhân gì khác hay không? Có thể trong quá trình tạm thời chữa trị trước khi đến tay Dương lão đã xảy ra vấn đề gì, hoặc là Momoi-san có cơ địa đặc biệt mẫn cảm với chất độc hoặc là… do tâm sinh? Xem ra chỉ dựa trên những thứ này thì không thể vội vàng kết luận được, cần phải thu thập thêm một số tin tức khác mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.”

Mải mê suy nghĩ, đến lúc ngẩng đầu lên, Kuroko đã thấy trời đang sáng dần. Xuân Hảo từ bên ngoài bước vào, phát hiện thầy thuốc Akashi Gia vẫn ở bên bàn làm việc lập tức sửng sốt:

- Tetsuya huynh! Huynh đã ở đây suốt đêm sao? Huynh không nghỉ ngơi làm sao có sức được? Huynh không thấy mệt ư?

Nghỉ ngơi? Kuroko giật mình, đúng là bản thân đã quên nghỉ ngơi, chẳng trách cơ thể cảm thấy có phần ê ẩm. Con người bình thường đúng là cần phải nghỉ ngơi, sao chính mình lại quên mất việc này. Còn lên tiếng trách mắng Tam gia, hóa ra bản thân cũng không khác gì người ấy.

Ngẩng đầu lên thấy Xuân Hảo lo lắng nhìn mình, Kuroko cười lảng tránh.

- Ta cũng thấy mệt, nhưng có việc quan trọng nên quên mất! Xuân Hảo, ta muốn nhờ muội một chuyện.

Kuroko vẫy tay ra hiệu bảo Xuân Hảo đến ngồi bên cạnh, khẽ thì thầm vào tai nữ tỳ thân cận. Xuân Hảo tỏ vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lẳng lặng gật đầu, sau đó vội vàng ra ngoài.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
. To be continued.....

Tái bút : Rye là dân ăn tạp, nên mặc dù tiêu đề là Akakuro thì vẫn có cả BG nha~


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top