Chương 104
Biệt thự cao cấp, ăn mặc hàng hiệu, Đăng Dương hiển nhiên là dự định đem Hùng Huỳnh đóng gói trở thành một người minh tinh có khuynh hướng cảm xúc, mà không phải một loại bình dị gần gũi.
Nhưng trên thực tế cũng không tính là đóng gói, Hùng Huỳnh người này cùng với khí chất của bản thân vốn đã rất phù hợp với những vật phẩm xa hoa, khi người đàn ông tiền đồ vô lượng này mặc vào quần áo cao cấp của Gucci hoặc là Louis Vuitton, đeo đồng hồ Patek Philippe được sản xuất từ Thụy Sĩ, Đăng Dương cũng không nhận thấy trên người Hùng Huỳnh có bất cứ thứ gì không hợp hoặc là bị cảm giác quần áo trang sức áp chế.
Có người cho dù mặc đồ sang quý vẫn không đẹp, mà có người mặc kệ là mặc quần áo hạ giá hay đồ sang trọng đều vẫn rất đẹp.
Có người trời sinh không phải là diễn viên hay ca sĩ, mà có người trời sinh đã định trước sẽ trở thành một siêu sao.
Chủ đề chụp ảnh của tòa tạp chí ngày hôm nay là — tự do, nhiếp ảnh gia mong muốn Hùng Huỳnh có thể thỏa thích biểu hiện tính chất đặc biệt của mình, thả lỏng, không nên dập theo khuôn mẫu, mọi người thích phẩm chất chân thành, cũng thích người có được phẩm chất này, minh tinh làm dáng cũng không có bao nhiêu người thích.
Chụp ảnh tạp chí đối với Hùng Huỳnh mà nói có thể coi là việc quen dễ làm, mà cậu cũng không có ý nghĩ muốn che giấu một ưu điểm này của bản thân, khi ống kính ngắm chuẩn đến cậu, người đàn ông này vẫn có thể tạo ra tư thế cực kỳ quen thuộc.
Ngay từ đầu là một vài bức ảnh tương đối nho nhã anh tuấn, tương tự quý tộc hiện đại, những bức ảnh này chụp ra rất khá, cũng rất đẹp, nhưng giống như nhiếp ảnh gia đã nói, Hùng Huỳnh cần đem tính chất đặc biệt của mình biểu hiện ra ngoài, nếu chỉ là muốn chụp đẹp, vậy trên đời này có một đống người mẫu có thể làm tốt hơn cậu.
Sau khi làm quen với nhiếp ảnh gia Hùng Huỳnh bắt đầu làm bừa, ngay từ đầu là kéo mở cà vạt đang chỉnh tề, nhiếp ảnh gia nhanh tay bấm máy mau chóng lưu giữ lại hình ảnh, nhiếp ảnh gia một bên tán thưởng biểu hiện của cậu, một bên âm thầm may mắn bản thân mình bấm máy đúng lúc, anh cho rằng mình đã bắt được một mặt tràn đầy quyến rũ của Hùng Huỳnh.
Nhiếp ảnh gia đã từng chụp cho không ít minh tinh, nhiều lúc hình ảnh trên bìa tạp chí chính là một tấm thành công duy nhất trong trăm tấm ảnh được chọn ra, ngay lúc nhiếp ảnh gia may mắn ngày hôm nay anh sớm bắt được "tấm ảnh thành công" của Hùng Huỳnh, người đàn ông này lại dùng tốc độ nhanh nhất nói cho anh, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
"Tôi nghĩ đến một vài tư thế mạnh dạn." Hùng Huỳnh dường như có chút chơi đến phát điên, đối với lần đầu tiên chụp ảnh tạp chí sau khi sống lại, cũng ứng với chủ đề "Tự do" này, cậu cần buông thả một chút.
Nhiếp ảnh gia vừa nghe tự nhiên là vui vẻ, bọn họ không sợ minh tinh có thể tạo ra tư thế tùy tiện, mà là sợ minh tinh căn bản không dám thử nghiệm: "Có thể, chỉ cần cậu thấy thoải mái là được."
Sau đó Hùng Huỳnh kéo xuống cà vạt, dùng cà- vạt trói lại hai tay của mình, tạo ra một biểu tình động tác khoa trương lại vui vẻ hướng về phía ống kính, giống như là sợ hãi than cậu bị trói lại!
Nếu như nói một chùm ảnh chụp lúc đầu là thể hiện sức quyến rũ đàn ông của Hùng Huynhd, như là thành thục, ổn trọng, lão luyện và quý khí, vậy thì ảnh chụp sau đó chỉ còn lại giấc mơ trẻ con phía sau một người đàn ông.
Hùng Huỳnh sẽ hướng về ống kính lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật to, cũng sẽ nằm tựa lên sô pha quần áo mất trật tự, một chân đặt lên mặt đất, một chân gác lên tay vịn sô pha, loại tư thế mở rộng này có đôi khi khiến cho nhân viên công tác ở hai bên mặt đỏ tim đập.
Ấn tượng của khán giả về Hùng Huỳnh hầu như chỉ dừng lại ở một loạt từ ngữ "Mỹ nam cổ điển" "Nho nhã dịu dàng" không hề có ý sáng tạo, nhưng nếu như bọn họ thấy được chùm ảnh này khẳng định sẽ có hiểu biết mới về Hùng Huỳnh, người đàn ông bề ngoài có vẻ chững chạc này lại híp mắt cắn ngón tay, sẽ mở một đôi mắt to đáng thương vô tội lấy lòng, cũng sẽ đảo mắt lộ ra biểu tình hung ác độc địa mà có sát khí. . .
Chụp ảnh tạp chí thuận lợi trước nay chưa từng có, nhiếp ảnh gia chẳng biết mệt mỏi cùng Hùng Huỳnh chạy loạn bên trong toàn bộ khu nhà cấp cao, Đăng Dương vẫn ở gần đó đứng nhìn, chưa từng ngăn cản bất cứ hành động nào của Hùng Huỳnh, người này không chỉ có tiềm chất trở thành siêu sao, thậm chí cũng có thể đi làm người mẫu.
Một khi đối mặt với ống kính, toàn thân Hùng Huynhd luôn luôn phát ra sức hấp dẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng, Đăng Dương có đôi khi xuất hiện một loại ảo giác, Hùng Huynhd bình thường nói chuyện phiếm với anh có thật là Hùng Huỳnh hiện tại đứng trước ống kính?
Tác phong làm việc của Hùng Huỳnh rất dễ khiến cho người khác trở thành bạn của cậu, nếu như không phải buổi chiều nhiếp ảnh gia còn có công tác, không chừng bọn họ còn có thể ngồi tâm sự uống trà chiều cùng nhau.
Liên tục chụp ảnh nửa ngày, tất cả đều rất thuận lợi.
"Chờ một chút ở lại ăn cơm, Wean cũng sẽ đến đây." Tiễn bước tổ chụp ảnh của tòa tạp chí, Đăng Dương nói.
Nghe có vẻ không khiến người khác chờ mong như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top