49.

Bà Dụ tròng mắt rưng rưng nhìn Đới Manh, ngậm ngùi mừng rỡ mà nói: "Là Đới Manh thật sao?"

Đới Manh gật đầu, nói: "Cháu có thể chưa có sự nghiệp tốt, cũng không có tiền bạc nhiều, nhưng cháu thật sự yêu Dụ Ngôn... Mong hai bác có thể chấp nhận cho cháu ở bên cạnh chăm sóc cho em ấy."

"Mẹ không thích chị ấy sao?" Dụ Ngôn gặng hỏi mẹ của mình.

Bà Dụ lắc đầu, nói: "Không phải, mẹ rất thích Đới Manh."

"Vậy thì vì sao...?" Dụ Ngôn nhìn biểu cảm của mẹ, nàng thật không hiểu bà ấy đang nghĩ gì.

"Bác thật sự đã rất hạnh phúc vì nhìn Đới Manh trưởng thành thế này, Đới Manh có nhớ lần chúng ta gặp nhau vào 20 năm trước không?" Bà Dụ mỉm cười nhìn Đới Manh mà nói.

Đới Manh nghe vậy thì cố lục lọi trong ký ức của mình sự kiện vào 20 năm trước bà ấy đang nhắc đến, 20 năm trước cô và bà ấy có gặp nhau sao?

"Khi đó cháu còn quá nhỏ, có lẽ cháu không nhớ, nhưng ta nhớ rất rõ và cũng biết rất rõ về Đới Manh trước đây." bà Dụ nói rồi đi đến kéo tay Đới Manh ngồi xuống ghế, dịu dàng nắm lấy tay của cô.

"Từ khi cháu vào đại học, ta đã không còn bất kỳ tin tức nào về cháu, lần đầu tiên chúng ta gặp khi cháu ở trung tâm thương mại, đụng phải Tĩnh Kỳ, ta đã vô cùng ngỡ ngàng khi nhìn thấy cháu, nghĩ là người giống người nhưng lại không ngờ đó chính là cháu. Hoàn cảnh của cháu hơn ai hết ta là người hiểu rất rõ, đứa bé này thật sự đã kiên cường chống lại số phận, ta vô cùng tự hào về cháu." Bà Dụ nói.

Đới Manh hiện tại có hơi ngỡ ngàng cũng hơi khó hiểu, vì sao lại...?

20 năm trước, khi đó mẹ cô còn sống.

Người phụ nữ cô gặp ở công viên sao? Là bà ấy sao?

Dụ Ngôn không hiểu mẹ mình đang nói cái gì.

"Ta là phụ nữ, ta có những đứa con, ta thật sự rất cảm thông cho hoàn cảnh của hai mẹ con cháu, ta vẫn luôn theo dõi hai mẹ con cháu, khi nghe tin bà ấy mất, cháu vào viện mồ côi, ta đã rất đau lòng." Bà Dụ nói tiếp.

Dụ Ngôn bất ngờ đưa mắt lên nhìn Đới Manh, dường như nàng chưa bao giờ hỏi quá khứ của Đới Manh như thế nào, bởi vì nàng sợ chị ấy sẽ buồn khi nhớ về nó.

Đới Manh nhớ khi cô vào viện mồ côi, giám đốc viện mồ côi luôn nói rằng hằng tháng vẫn có người gửi tiền học, tiền ăn uống và bánh kẹo, quần áo đến cho cô, chỉ là cô không biết người đó là ai. Là mẹ của Dụ Ngôn sao?

Bà Dụ thấy Đới Manh không thể nói được gì, bà biết Đới Manh đang lạc vào trong mơ hồ.

"Thôi, chuyện của quá khứ, chúng ta bây giờ đều đã có cuộc sống ấm êm, quan trọng là Đới Manh là bạn gái của Dụ Ngôn, hai đứa trẻ tụi nó có nhau rồi, ta sẽ bằng lòng để Dụ Ngôn bên cạnh cháu." Bà Dụ nói rồi đưa đôi tay của mình đến đặt lên vai Đới Manh, vỗ về vài cái.

Dụ Ngôn và Đới Manh nhìn nhau.

"Chúng ta vào ăn tối đi." Ông Dụ nói rồi đứng lên, ba người họ cùng Tĩnh Kỳ cũng đi theo ông vào phòng bếp.

Bởi vì có tin tức Dụ Ngôn có người yêu nên bà Dụ mới gọi nàng ấy trở về gấp thế này.

Ăn xong xuôi, Đới Manh được yêu cầu đi ra ngoài phòng khách ngồi, Dụ Ngôn và mẹ của nàng ấy thì ở trong bếp xì xầm to nhỏ gì đó.

Buổi tối trở về, Dụ Ngôn nằm trong vòng tay của Đới Manh, nàng nói: "Mẹ em nói khi xưa em và chị có gặp nhau rồi, chị có nhớ không?"

Đới Manh nói: "Lần đó ở công viên sao? Hôm sau em còn quay lại đưa cho chị trứng gà."

Dụ Ngôn gật đầu, cười thật tươi mà nói: "Chính em, thì ra khi chúng ta còn nhỏ thì đã có duyên với nhau."

Đới Manh đầy sủng nịnh mà hôn lên trán Dụ Ngôn một cái, cô nói: "Vậy chị thật sự đã gặp em và mẹ sao?"

Đến bây giờ Đới Manh vẫn chưa thể tin cô đã được mẹ Dụ Ngôn giúp đỡ, ngoài một cảm giác vi diệu còn có cảm giác hân hoan trong lòng.

Bà Dụ vì động lòng trước hoàn cảnh của Đới Manh nên đã chu cấp tiền cho Đới Manh hằng tháng để Đới Manh được đi học, được đến trường, có quần áo mặc, có bánh kẹo để ăn như bao đứa trẻ khác. Đến khi Đới Manh lên đại học và rời viện mồ côi, bà Dụ cũng hoàn toàn mất thông tin liên lạc của Đới Manh.

Suốt 12 năm nay bà Dụ vẫn luôn mong sẽ có thể nghe được tin tức gì đó của Đới Manh.

Dụ Ngôn nghe mẹ mình kể lại toàn bộ câu chuyện, nàng nghĩ nàng nhất định sẽ yêu Đới Manh thật nhiều hơn nữa, cho Đới Manh cảm nhận được tình yêu thương, để Đới Manh biết được cuộc sống luôn luôn cho chúng ta một con đường mới, mà ở nơi đó sẽ có hạnh phúc và niềm vui.

Chị vất vả rồi, Đới Manh.

Về vụ kiện Châu Kha Nguyệt, Đới Manh đã dời về rất nhiều ngày sau đó, bởi vì là bạn của Dụ Ngôn, cô cho cô ta một cơ hội. Vả lại sắp tới Đới Manh cũng sẽ khá bận rộn để chuẩn bị cho lễ kỉ niệm 15 năm thành lập công ty giải trí IGA, vì vậy nên cô tạm thời gác lại chuyện kiện tụng.

Đới Manh phải đi từ sáng sớm rồi trở về vào tối muộn, thứ Dụ Ngôn cảm động nhất là Đới Manh không hề uống một giọt rượu nào dù có những hôm đi xã giao mời khách, bởi vì lời hứa với nàng, Đới Manh sẽ thay đổi vì nàng.

Khâu chuẩn bị cho buổi lễ cũng khá là trơn tru khi có Đới Manh rất rành rọt về mảng tổ chức và truyền thông, từ địa điểm đến sân khấu, tiệc rượu và tiệc chúc mừng, Đới Manh đều chuẩn bị rất tốt.

Khâu khách mời là dành cho Phùng Hâm Dao, bởi vì cô ấy đã làm việc rất lâu, người nào cần mời cô đều sẽ biết và lên danh sách, sau đó đưa xuống cho cấp dưới làm thư mời điện tử.

Dụ Ngôn thỉnh thoảng sẽ đi làm xa, vì vậy Đới Manh vẫn tranh thủ khi nào nàng ấy có ở nhà cô sẽ trở về nhà thật sớm để ở bên cạnh nàng ấy, hai người trôi qua những ngày tháng êm đềm.

"Ngày mai em mặc cái này đi." Đới Manh đi làm về, trên tay xách một túi đồ lớn đưa đến cho Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nhận lấy túi đồ, nàng lấy ra xem thử.

Là một chiếc váy màu trắng được thiết kế cổ áo cúp ngực làm tôn lên vòng một đầy đặn của người mặc, hoạ tiết ren cao cấp phủ trên toàn thân váy tạo điểm nhấn sang trọng, phần đuôi váy dài tạo nên sự thướt tha uyển chuyển, dịu dàng cũng đầy gợi cảm.

Cái váy này không phải là cái nàng vừa hỏi Đới Manh vào mấy ngày trước sao?

Đới Manh này cũng quá nhanh rồi.

Bởi vì bữa tiệc yêu cầu trang phục màu trắng, đỏ và đen, mà Đới Manh thật sự thích Dụ Ngôn mặc đồ màu trắng nên cô quyết định chọn cái này cho nàng ấy.

"Còn nữa..." Đới Manh nói rồi gãi đầu.

"Làm sao?" Dụ Ngôn chớp chớp mắt mà nhìn Đới Manh.

Đới Manh đi lại tủ quần áo, sâu bên trong lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, cô đi đến ngồi xuống kế bên Dụ Ngôn, nói: "Nếu em không ngại... Ngày mai em có thể đeo cái này đi dự lễ."

Dụ Ngôn nhìn Đới Manh mở chiếc hộp ra, bên trong có hai chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn chỉ đính vài viên đá nhỏ đơn giản, còn một chiếc thì đính một viên kim cương không quá to nhưng cũng không nhỏ, thậm chí còn phát sáng long lanh.

Đới Manh cầm lấy chiếc nhẫn đính kim cương, cô cầm bàn tay của Dụ Ngôn lên, nói: "Em có thể vì chị mà đeo nhẫn không? Ý là... Nếu em làm mất chị sẽ mua chiếc nhẫn khác cho em."

Dụ Ngôn phì cười trước Đới Manh ngốc nghếch ở hiện tại, nàng gật đầu, nói: "Em nhất định sẽ không làm mất nó."

"Đây cũng không phải là nhẫn... cầu hôn đâu nha, chỉ là một cặp nhẫn đôi bình thường, chị không phải là người cầu hôn thiếu lãng mạn thế này." Đới Manh vừa đeo vào cho Dụ Ngôn vừa nói.

Dụ Ngôn cười, đánh vào vai Đới Manh một cái, nàng nói: "Nếu là nhẫn cầu hôn thì khẳng định em sẽ không đồng ý, ai đời cầu hôn lại thế này."

Đới Manh mỉm cười, không có nói thêm.

"Chúng ta đeo nhẫn thế này sẽ bị phát hiện, ngày mai em đeo đi, chị không đeo." Lâu sau Đới Manh giật mình chợt nhớ ra chuyện này, cộng đồng mạng thật sự sẽ soi rất kĩ.

"Không sao mà, nhẫn thì là trang sức rất bình thường, đeo cũng không phải là vấn đề gì quá to lớn." Dụ Ngôn mân mê chiếc nhẫn trên tay mà nói.

Thời khắc quan trọng cũng tới, bữa tiệc kỷ niệm 15 năm thành lập công ty đã chính thức bắt đầu. Theo như Đới Manh được biết thì Phùng Hâm Dao đã mời tận 500 khách mời bao gồm các chủ tịch, giám đốc của các công ty giải trí trong và ngoài nước, các nghệ sĩ đã và đang làm việc với IGA.

Khu vực thảm đỏ lúc nào cũng là khu vực náo nhiệt nhất.

Các khách mời lần lượt đi thảm đỏ, mỗi người đến đều sẽ ký tên lên bảng chúc mừng của công ty sau đó mới tiến vào bên trong buổi tiệc.

Tiệc khai mạc lúc 7 giờ 30 nhưng 6 giờ 45 Dụ Ngôn đã có mặt ở khu vực thảm đỏ.

Mỗi khi có một ai đó đến thì mọi người bắt đầu xôn xao, báo chí quay chụp và phỏng vấn, Dụ Ngôn cũng không phải là ngoại lệ.

Dụ Ngôn mặc chiếc váy hôm qua Đới Manh mua cho nàng, nàng trở thành tâm điểm ánh nhìn của mọi người, lại thu hút hơn bao giờ hết. Quyến rũ, dịu dàng, gợi cảm, thật không có từ ngữ nào để miêu tả được sự xinh đẹp của Dụ Ngôn ngày hôm nay.

"Dụ Ngôn, hôm nay quy tụ nhiều khách quý thế này, người yêu của cô sẽ đến chứ?"

Dụ Ngôn nghe vậy thì mỉm cười, nói: "Thật vinh dự khi cô ấy cũng đến đây hôm nay."

"Có fan nói rằng Dụ Ngôn hôm nay đeo nhẫn, là nhẫn đôi sao?"

Dụ Ngôn nói: "Người hâm mộ của tôi thật hiểu rõ tôi, tôi là người sẽ không đeo nhẫn, đêm qua bạn gái đã mang đến cho tôi."

[Yêu đương mật ngọt gì đâyyyyyyyy!]

[Kiểu này là khẳng định chủ quyền trước 500 người chức cao vọng trọng đây sao? Huhuhu người yêu của Dụ Ngôn thật sự rất chu đáo đó nha.]

[Hôm nay em đi giao lưu với các tổng tài và chủ tịch, tôi liền một bước tiến trước mà khẳng định chủ quyền, em đã có tôi! Trời ơi ngọt chết tụi tui rồi.]

[Không thích đeo nhẫn nhưng vì cô ấy nên em sẽ đeo, Dụ Ngôn, tụi tui thua rồi!]

[Vậy thì ráng xem xem ai đeo nhẫn rồi lọc ra đi, huhuhu tôi muốn biết người yêu của Dụ Ngôn là ai lắm rồi.]

[Các khách mời mau mau tới đi, tụi tui sẽ banh mắt ra mà kiếm xem ai đeo nhẫn đôi cùng em ấy.]

[Bạn gái Dụ Ngôn cũng làm trong giới giải trí đó, chỉ là hôm nay khách mời quá nhiều, không biết là minh tinh hay một vị tổng tài nào đó.]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top