Chương 7: Rời khỏi cấm địa

Một thân ảnh đứng giữa không trung, quanh thân tràn ngập thần hi khiến đám người khó có thể nhìn rõ, mơ hồ nhìn thấy một vị nữ tử trẻ tuổi ước chừng mười tám mười chín tuổi, mái tóc đen xõa xuống như thác nước nhẹ nhàng đung đưa sau lưng, một sợi tóc đen xõa ở trước ngực.

Dung nhan như ngọc, dáng người thướt tha, đường cong uyển chuyển, một thân váy màu xanh lam bồng bềnh để lộ ra đôi chân thon dài như ngọc, mỹ lệ như tiên tử không nhiễm khó lửa trần gian.

Đám người đều bị chấn kinh trước sự xuất hiện đột ngột của nữ tử này, ở trên Địa Cầu của bọn hắn đã nhìn thấy qua vô số mỹ nữ, nhưng tiên tử xuất trần trước mắt này khiến bọn hắn kìm lòng không được mà ngây người tại chỗ.

Sự xuất hiện của nàng đã thỏa mãn ảo tưởng đẹp đẽ về Tiên nhân của bọn hắn, nữ tử trước mắt này cực kỳ mỹ lệ, trong khi mọi người đang quan sát "Tiên tử" này, thì vị nữ tử thanh lệ động lòng người cũng đang quan sát bọn họ.

Đặc biệt chú ý đến ba người bọn cô, cô và Diệp Phàm, Bàng Bác, cô muốn cầu một đạo lữ đồng hành nhưng cô lại không có bất kỳ ý nghĩ xấu gì với nữ tử trước mắt này, càng không loạn động.

Cô không biết đôi mắt của nữ nhân này có thể nhìn thấu không gian bản nguyên của cô hay là không, nàng hẳn là Hoài Tiên linh nhãn.

Sau khi ra khỏi Hoang Cổ cấm địa thì đến Yến quốc, Hoang Cổ cấm địa thuộc địa phận ở Yến quốc, nước Yến có sáu thể lực đỉnh cấp đại Động Thiên, xây dựng xung quanh Hoang Cổ cấm địa phía sau có thế gia và thánh địa ủng hộ, đồng thời là con mắt giám thị Hoang Cổ cấm địa.

Chỗ chính là Linh Hư Động Thiên một trong sáu đại Động Thiên ở Yến quốc có thiên chi kiều nữ, ngàn năm lại xuất hiện nhân tài một lần, gần như tu luyện xong Luân Hải bí cảnh sắp tới thành địa tu hành.

Hơn nữa người mang linh mắt, có thể nhìn qua hư ảo nhìn thẳng bản nguyên, người có được tiên linh mắt tinh khiết như tiên, trời sinh xuất trần, sau này một mạch của Ngoan Nhân là Dao Quang thánh địa sẽ bị thanh trừ, cai quản toàn bộ Dao Quang thánh địa.

Người nữ nhân này thật không đơn giản.

Sau đó hỏi thăm bọn hắn một chút, đám người đều có ý tưởng về việc này trước đó.

"Các ngươi từng tiến vào Hoàng Cổ cấm địa sao?."

Người Bắc Đẩu cũng là nói Hán ngữ tuy khẩu âm có chút kỳ quái, nhưng lại rất dễ nghe nghe kỹ một chút thì có thể hiểu được.

Bọn hắn nó dối là đang đi du ngoạn leo núi ở nơi khác không hiểu tại sao lại bất ngờ xuất hiện ở đây, có chút hiếu kì về việc ba bọn cô không hề già đi, mà ba bọn cô cũng nói ra sự thật, ăn quả hồng nhỏ lâu như vậy đã sớm tiêu hóa sạch sẽ, cũng không có gì phải sợ.

Ở giữa không trung tiên nữ có chút chú ý đến ba người bọn cô, dù sao nuốt thánh quả lại trải qua thoát thai hoán cốt sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu hành sau này rất lớn.

"Hảo, để ta đưa các ngươi rời khỏi mảnh Hoang Cổ rừng rậm này trước đã." Đối mặt với thắc mắc của đám người, Vi Vi có chút không giải thích được nên định đưa bọn hắn mang về.

Nàng cũng đến để hỏi thăm tin tức đằng sau còn có rất nhiều người đang đợi, Vi Vi nhẹ nhàng phất tay một mảnh hồng quang rơi xuống, tỏa ra xung quanh mọi người sau đó đem bọn họ chậm rãi bay lên trời, sát gần cùng Vi Vi.

Thần hồng đưa bọn họ bay về phía trước như tia chớp, bỏ lại phía sau là núi rừng vô tận, cho dù vơi tốc độ nhanh như vậy cũng phải phi hành hơn một giờ mới rời khỏi dãy núi.

Bầu trời lúc này đã mờ mịt sau khi đến bìa rừng hoang, một tiểu trấn đèn đuốc sáng trưng hiện ra nổi bật trong bóng đêm vô tận, vừa đến gần nơi này bảy đến tám đạo hồng quang phóng lên tận trời lao đến.

Hồng quang màu sắc đều không giống nhau, thực sự rất đẹp mắt, trong mỗi đạo hồng quang đều có một bóng người đừng trong đó.

"Vi Vi đã trở lại, ngươi có phát hiện gì không?."

"Ngươi có phát hiện cái gì chung quanh Hoang Cổ cấm địa không? Các cao thủ được phái đến từ các động thiên phúc địa gần đó, hình như là đang tìm cái gì đó, ta không gặp phải bọn hắn."

"Mấy vị lão tổ của chúng ta rất nhạy cảm với Hoang Cổ cấm địa, nên những cường giả bên trong động thiên phúc địa đương nhiên không thể không cảm thấy."

Trong những hồng quang đó có mấy lão nhân, tựa hồ là trưởng bối của vị thiếu nữ được xưng là Vi Vi này.

"Những người này là...."

"Chẳng lẽ bọn hắn vào nhầm Hoang Cổ cấm địa mà còn sống sót trở ra à?."

Sau khi nghe thiếu nữ Vi Vi khẳng định trở lời, mấy lão già lập tức cười ha hả.

"Haha, không tệ trong cơ thể Khổ Hải đã kích hoạt, là một hạt giống tu luyện tốt."

Đám người nhanh chóng hạ xuống tiểu trấn, bước vào một đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.

"Tại sao lại còn trẻ như vậy?." Nhìn thấy ba người bọn cô mấy lão già liền lộ ra kinh hãi và có chút khó tin.

"Chẳng lẽ bọn hắn ăn trái cây trong truyền thuyết à? Điều này... không thể nào."

Một lão nhân rất khó tin, cả kinh nói: "Chín tòa Thánh Sơn vây quanh lại tạo thành thâm uyên Hoang Cổ, truyền thuyết mỗi ngọn Thánh Sơn có một đạo thần tuyền và một loại thánh quả kỳ dị, tổng có chín thần tuyền và chín loại thánh quả, nhưng dựa vào mấy người phàm nhân như bọn hắn làm sao có thể tiếp cận nơi đó?."

Sau đó mấy lão nhân tra hỏi kỹ càng đám người, còn nghiên cứu những Phật bảo trong tay bọn hắn liên tục thở dài, những đồ vật cường đại này đạo văn bên trong cơ hồ đều bị hủy hết thật là đáng tiếc.

Theo những câu hỏi và câu trả lời của đám người không lọt một giọt nước, bọn cô đã cùng nhau thương lượng qua trước đó, đều là phàm nhân có đồ vật gì những tu hành giả này có thể nhìn thấu mọi thứ trong nháy mắt, không có hoài nghi cái gì, thế giới này quá mức mênh mông.

Có rất nhiều đồ vật bọn hắn không hiểu được, tất cả chỉ có thể quy tội cho cổ lão trận thế còn sót lại.

"Chẳng lẽ các ngươi đến từ Tây Mạc sao? Vô tình rơi vào trận văn do một vị thần tăng nào đó mà tới nơi đây?." Nhìn trong tay bọn cô cầm lấy Phật khí, một vị đồng học đến từ khu vực Tây Bộ nói, nên một vị lão nhân đưa ra suy luận của mình.

Một lão nhân trong số đó cảm thán: "Vượt qua Tây Mạc thẳng đến Đông Hoang, đây là tài năng kinh thiên động địa như thế nào mới có thể bày ra trận văn này, quả thực không thể tưởng tượng được."

"Nói như vậy chúng ta đã đến Đông Hoang, Đông Hoang lớn cỡ nào?." Chu Nghị vội hỏi.

"Đông Hoang rộng lớn vô biên, dù một phàm nhân có sống được mấy chục kiếp cũng khó mà che hết được."

Đám người chấn kinh, có năm đại địa vực, Đông Hoang, Nam Lương, Tây Mạc, Bắc Nguyên, Trung Châu trong số đó là lớn nhất, mênh mông vô biên, tu sĩ phổ thông cả đời cũng không đi hết được.

Yến quốc hiện nay trải dài từ Bắc xuống Nam hai ngàn dặm, ba ngàn dặm đồ vật cũng chỉ có Đông Hoang mà thôi, có rất nhiều quốc gia lớn nhỏ như Yến quốc trên Đông Hoang, nếu không có Hoang Cổ cấm địa một trong bảy đại sinh mệnh cấm khu tồn tại ở Đông Hoang, Yến quốc nhất định không phải có sáu động thiên chiếm giữ.

Sở dĩ mấy lão nhân giải thích cho Diệp Phàm và đám bạn học nhiều như vậy, là vì bọn hắn còn sống bước ra khỏi Hoang Cổ cấm địa, kích hoạt Khổ Hải còn đường tu hành sẽ hiệu quả hơn không ít chỉ với một nửa công sức, tất cả đều là nhân tài.

Khi mấy lão nhân muốn dẫn đạo đám người bái nhập sơn môn dấn thân vào con đường tu hành, đột nhiên có hơn chục đạo hồng quang từ trên trời rơi xuống bên ngoài đại sảnh, không khách khí mà bước vào đại sảnh.

Cô biết người tới chính là năm đại Động Thiên còn lại, cô bây giờ vẫn chưa quyết định bái nhập Động Thiên, tóm lại cô không muốn cân nhắc Linh Hư Động Thiên, phía sau là Dao Quang thánh địa bị Ngoan Nhân một mạch xiên thành cái sàng.

Cô vẫn muốn tu hành tốt với sự giúp đỡ của Động Thiên, sau đó gia nhập thánh địa có rất nhiều chỗ tốt nếu trộn vào thành Thánh Tử, tìm được những đạo lữ chất lượng không tốt sao?.

Cô không muốn trở thành người được chọn như Diệp Phàm luôn chạy trốn để tu hành, vẫn là bai nhập Động Thiên phía sau có thánh địa tương trợ có lẽ ổn định hơn chút.

Nguyên nhân lớn nhất khiến Diệp Phàm bị đuổi giết ở Bắc Đẩu không phải là vì không có chỗ dựa sao, nếu như sau lưng Diệp Phàm có bối cảnh thánh địa, sẽ có rất ít người chủ động công khai truy sát hắn nếu như hắn không chủ động gây sự.

Chỉ là không biết bối cảnh của năm đại Động Thiên còn lại là thế nào nên có chút khó chọn.

Mười mấy người bước vào là tu hành giả hơn bốn mươi tuổi, ở Yến quốc bình thường là tu hành giả đều bị mắc kẹt ở Luân Hải bí cảnh, có rất ít thiên tài như Vi Vi sắp hoàn thành Luân Hải bí cảnh ở tuổi hai mươi.

Mặc dù rất nhiều người bị đưa đi số còn lại tự nhiên là đã lớn tuổi và không có tiềm năng quá lớn.

"Yến quốc bên trong sáu động thiên phúc địa từ trước đến nay đều có tinh thần đoàn kết, nhiều ngày như vậy đột nhiên tìm được rất nhiều hạt giống bất phàm tốt như vậy, đương nhiên chúng ta phải lấy đi một ít." Một bà lão tóc hoa râm nói.

"Lý Dĩnh trưởng lão nói không sai, ta đại biểu Ngọc Đỉnh động thiên lựa chọn một hai hạt giống tốt mang về." Một trưởng lão tên Mã Vân, tóc trắng bồng bềnh bước đến, nhàn nhạt nói đặc biệt là nhìn chăm chú vào ba người bọn cô.

Mấy vị lão nhân ở Linh Hư động thiên chợt không bình tĩnh được: "Không được, những người khác các ngươi có thể mang đi, nhưng ba người này thì không."

Sau đó người của đại động thiên đồng thời đưa ra lựa chọn, giương cung bạt kiếm, không má nào chịu thua má nào, bầu không khí trong đại sảnh trở nên căng thẳng.

"Xem ra chúng ta chỉ có thể quyết định thông qua một trận đấu." Một nam nhân trung niên khí thế bức người, sắc mặt trầm ổn nói.

"Nếu là như vậy thì đừng để làm tổn hại hòa khí của chúng ta." Mã Vân lão nhân râu tóc đều bạc trắng nhẹ nhàng vuốt râu, nhàn nhạt phụ họa, cảm thấy tự tin vào thực lực của mình.

"Quyết định vậy đi."

Trong nháy mắt mười mấy đạo hồng quang đạo trưởng bay lên trời, dưới sự che giấu của màn đem hết sức sáng sủa, giao đấu giữa các đại động thiên bắt đầu.

Cô cảm thấy có chút buồn bực, vốn tưởng rằng có thể lựa chọn nhưng kết quả chẳng có ai để ý đến bọn cô.

Diệp Phàm và đám người ngược lại đều choáng váng trước cảnh tưởng này, từng người phi thiên độn thổ, hậu quả của trận kịch chiến ba động bên ngoài văng vào một gốc cây cổ thụ bảy tám người ôm không hết, dễ dàng bị vỡ vụn thành từng mảnh do xung kích.

Trên bầu trời thần quang tung hoành, trên mặt đất cuồng phong khuấy động, cát bay đá chạy kịch chiến với nhau một hồi không biết rõ đi về đâu.

Sau nửa giờ chiến đấu, đám người đấu pháp trở về, dù là phần chấn hay thấp thỏm nhưng cuối cùng vẫn áp đảo quần hùng một chút đoạt lấy chiến thắng.

Mã Vân trưởng lão phong kinh vân đạm như vậy, bất quá là một phần râu ria đã bị chém rụng, xếp thành hai nơi.

Y phục của những người khác dính máu và có một số quải trượng bị đánh gãy.

"Không ngờ Vi Vi đã vượt qua chúng ta ở độ tuổi này, Linh Hư Động Thiên đúng là sinh ra kỳ tài." Mã Vân cảm thán.

"Chúng ta đều đã thua không có gì để nói, Linh Hư Động Thiên các ngươi chọn trước hai người, còn Ngọc Đỉnh Động Thiên chọn thêm hai người." Bà lão tên Lý Dĩnh lạnh lùng nói.

Mấy vị lão nhân Linh Hư Động Thiên nhìn ba người các cô một hồi lâu, sau hai vòng quanh ba người bọn cô, đã sẵn sàng để bắt đầu.

_________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top