Chương 54
Edit & Beta: Tiểu Mun (Mun1911)
Khăn trải giường đỏ như lửa, thân thể bên trên lại trắng nõn mà thon dài, đang không ngừng ưỡn ngực ngửa người ra sau, đôi môi Lâm Phương Lương nóng rực nhiệt tình hôn khắp toàn thân Tạ ca nhi, giống như hôn điều trân quý nhất cuộc đời. Tạ ca nhi đã hơn hai năm chưa làm qua chuyện phòng the, hành động lớn mật và kích động như vậy khiến hắn quân lính tan rã.
"Có thể không?"
Lâm Phương Lương cố sức ngăn chặn dục vọng sắp bùng nổ, không ngừng hôn vành tai mượt mà của Tạ ca nhi, thấp giọng dò hỏi.
Khóe mắt Tạ ca nhi phiếm ướt, vô lực gật đầu, Lâm Phương Lương nhận được sự đồng ý của đối phương, cẩn thận lại kiên định đem tiểu huynh đệ đã căng cứng nóng rực dưới thân chậm rãi tiến vào động nhỏ đã đủ ướt át, động tác tuy rằng nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng vẫn khiến Tạ ca nhi đã lâu chưa trải qua chuyện này cảm thấy ăn không tiêu.
Bên dưới truyền đến cảm giác căng trướng đau đớn khiến Tạ ca nhi nhăn mày lại, Lâm Phương Lương thấy vậy lập tức nhịn xuống dục vọng, săn sóc hỏi: "Có ổn không?" Tạ ca nhi nhìn Lâm Phương Lương bởi vì ẩn nhẫn mà mồ hôi phủ kín khuôn mặt, khẽ gật đầu, tuy rằng có chút đau, nhưng cũng vẫn có một loại cảm giác đặc thù và kích thích.
Lâm Phương Lương cúi đầu hôn Tạ ca nhi, lại duỗi tay tiếp tục an ủi đối phương đang dâng trào cảm xúc, ôn nhu chậm rãi di chuyển ra vào, dần dần cảm giác được thân thể Tạ ca nhi đã hoàn toàn thích ứng, hắn mới bắt đầu mãnh liệt tăng nhanh tốc độ di chuyển, mơ hồ mang theo khoái cảm khó có thể diễn tả, khiến cho hai người cũng hoàn toàn mất đi lý trí.
Tạ ca nhi gắt gao bám lấy bả vai hữu lực của Lâm Phương Lương, nỗ lực giữ lại một tia lý trí cuối cùng, nhưng mà mỗi lần Lâm Phương Lương đánh sâu vào đều đem lý trí của hắn đẩy đi càng ngày càng xa, cuối cùng, thân thể hắn đạt tới cao trào, cảm giác vui sướng vô cùng ập tới khiến linh hồn của hắn cơ hồ đều muốn thoát ra khỏi thân thể.
Mãi cho đến lúc Lâm Phương Lương phun ra một cỗ nồng đậm nóng rực lưu ở trong cơ thể hắn, hắn mới cảm thấy mình đã hoàn toàn thừa nhận đối phương rồi, cảm giác giống như nắng hạn gặp mưa rào khiến hắn thoải mái không muốn động.
Đêm càng lúc càng sâu, rèm đỏ lay động, bầu trời đêm mùa hạ che kín ánh sao, âm thanh côn trùng kêu vang không ngừng, giống như muốn khẳng định mùa hạ thật sự đã tới rồi.
Mùa hạ là thời điểm bọn nhỏ sung sướng nhất, thời tiết chuyển sang nắng nóng, người lớn trong nhà mặc y phục cho bọn chúng cũng ít đi, người cũng linh hoạt giống như con khỉ nhỏ. Ở bờ sông nhỏ bên thôn có một nhóm bà tử vừa giặt quần áo cho người trong nhà vừa trò chuyện vui vẻ.
Hài tử choai choai cũng ở bờ sông nghĩ biện pháp bắt cá, từ khi Hứa Thanh truyền ra phương pháp làm cá, người trong thôn đều bắt cá ăn, ngay cả tiệm cơm trấn trên cũng bắt đầu thu mua cá, điều này liền khiến mấy hài tử càng thêm kích động, không có việc gì liền chạy đến bờ sông bắt cá, bắt được cá lớn liền đem lên trấn trên đổi chút bạc, cá nhỏ thì để lại nhà mình ăn bồi bổ thân thể. Trong lúc nhất thời mọi người đều tập trung đi bắt cá, càng bắt càng hăng say, cá trong sông tự nhiên cũng càng ngày càng ít.
Lý Trường Phong nghĩ đến Hứa Thanh gần đây cũng không biết bị làm sao, cái gì cũng đều ăn rất ít, liền muốn đi bắt mấy con cá tươi sống mập mạp cho cậu thay đổi khẩu vị. Hắn đi theo con sông bên cạnh nhà, đi hướng lên trên một đoạn khá xa! Khúc sông bên ngoài thôn hiện tại đại đa số đều là cá nhỏ, không có gì hấp dẫn.
Lý Trường Phong tâm tình sung sướng xách theo cá mở cổng nhà, một thân ảnh mập mạp màu đen liền nhiệt tình vọt lên, không ngừng chuyển động vây quanh ở bên chân Lý Trường Phong.
"Được được được, chờ lát nữa ta xử lý cá, nội tạng bên trong đều để lại cho ngươi." Lý Trường Phong đóng cánh cổng lại, cười nói với Tiểu Bảo đang nhiệt tình quấn lấy chân mình.
Hứa Thanh mới vừa rửa sạch chuồng heo xong, vừa ra tới liền nghe được lời này, "Còn cho nó ăn nữa! Cũng đã to béo như vậy rồi!" Lúc này thời gian mới qua một tháng, Tiểu Bảo này là càng lớn càng béo!
"Nếu không cho nó ăn thì cũng phải ném đi." Tuy rằng thỉnh thoảng Lý Trường Phong không thích Tiểu Bảo ở trước mặt Hứa Thanh chiếm lấy yêu thích, nhưng tốt xấu cũng đã nuôi dưỡng được một thời gian, hắn cũng khoan dung với Tiểu Bảo nhiều hơn. "Cá này là ta đi đến thượng du bắt, rất tươi mới, đợi lát nữa ta làm cá hấp cho ngươi ăn."
Thời gian dài nhìn Hứa Thanh làm cá, Lý Trường Phong cũng học đến thành thạo, hiện tại trong nhà muốn ăn cá đều không cần Hứa Thanh tự mình xuống bếp, chỉ cần ở bên cạnh nhìn, chỉ điểm một chút là được.
"Sao lại phải đi xa như vậy!" Hứa Thanh nhìn ống quần Lý Trường Phong ẩm ướt khẽ nhíu mày, "Vài ngày trước trời đổ mưa to, không có việc gì đừng đi ra bờ sông, không ăn cá cũng không sao."
Lý Trường Phong gật đầu, nhanh nhẹn thu thập cá, nghe thấy lo lắng trong giọng nói của Hứa Thanh, tuy rằng trong lòng rất hưởng thụ, nhưng cũng biết không thể làm Hứa Thanh lo lắng thêm. Một tháng trước Tạ ca nhi xuất giá, mấy ngày sau đó Hứa Thanh còn ăn nhiều, làm hắn cho rằng đã có, nhưng không được bao lâu, Hứa Thanh chẳng những ăn giảm xuống, buổi tối hắn chỉ động nhẹ một cái như gió thổi cỏ lay Hứa Thanh liền lập tức tỉnh, tỉnh rồi còn không ngủ lại được.
Trong khoảng thời gian này đã gầy đi một vòng lớn, trong lòng Lý Trường Phong sốt ruột, nhưng cố tình Hứa Thanh lại không hề cảm thấy không thoải mái, nói đi hiệu thuốc nhìn xem một chút, Hứa Thanh lại cảm thấy là nguyên nhân do thời tiết, kéo dài tới hiện tại cũng không chịu đi.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn nằm úp sấp một bên, đôi mắt đen nhánh vẫn luôn nhìn theo động tác Lý Trường Phong mổ cá, chỉ sợ Lý Trường Phong không giữ lại cho nó.
Hứa Thanh bất đắc dĩ nhìn một người một chó đồng thời lại cảm thấy mệt rã rời, nhìn ánh mặt trời ngoài sân nóng rực như lửa, vẫn không yên tâm nói một câu, "Trời rất nắng, làm xong mọi thứ cũng đừng đi ra ngoài, mấy ngày nay cũng không có chuyện gì cần làm."
Lý Trường Phong đem nội tạng cá cho Tiểu Bảo ăn, rửa sạch sẽ cá ở trong chậu, liền đi tới dưới mái hiên. "Yên tâm đi, ta biết đúng mực, lại mệt rã rời sao, đêm qua cũng không nghỉ ngơi tốt, đi ngủ một lát đi, chờ ta làm xong cơm trưa sẽ kêu ngươi."
Hứa Thanh ngáp không ngừng, đôi mắt cũng đã ngập nước, cho dù có nghĩ thầm sẽ đi hỗ trợ, cậu cũng không có thể lực để giúp, đành gật đầu với Lý Trường Phong rồi rửa sạch tay đi vào phòng nghỉ ngơi.
---------wattpad.com----------
Thời điểm Lý Trường Phong làm xong đồ ăn bưng lên bàn, đi vào trong phòng chuẩn bị kêu Hứa Thanh ra ăn cơm, liền thấy Hứa Thanh tóc rối tung lười nhác, đang kẹp chăn ngủ say sưa, khuôn mặt mấy ngày nay gầy ốm đi cũng ngủ đến đỏ bừng, khiến Lý Trường Phong không đành lòng đánh thức. Nhưng nghĩ đến buổi sáng hôm nay Hứa Thanh ăn không được bao nhiêu, hắn đành tàn nhẫn đánh thức Hứa Thanh.
Hứa Thanh gục đầu xuống theo Lý Trường Phong đi vào trước bàn cơm, bộ dáng uể oải ỉu xìu. Lý Trường Phong lấy cơm vào chén cho cậu, cậu liền ăn, cũng không động đũa gắp đồ ăn vào chén, vừa nhìn liền biết đây chính là trạng thái còn ở cõi thần tiên. Bất đắc dĩ Lý Trường Phong đành tự mình gắp mấy miếng thịt cá bỏ vào chén Hứa Thanh, "Đây, ăn nhiều một chút, nhìn ngươi gần đây thật gầy."
Tinh thần Hứa Thanh còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, Lý Trường Phong gắp cái gì cậu liền ăn cái đó, trực tiếp đem miếng cá trong chén bỏ vào miệng.
"Ọeee!!!"
"Làm sao vậy?! Làm sao vậy?!"
Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh còn chưa ăn xong đột nhiên ói ra đầy đất, vội vàng tiến lên xoa lưng cho cậu, lại đưa một chén nước ấm, "Nào, súc miệng."
Hứa Thanh vẻ mặt khó chịu tiếp nhận cái chén, nhưng mới vừa uống một ngụm, lại phun ra, "Ọe!!!"
Lần này Lý Trường Phong gấp muốn điên rồi, "Đây là làm sao vậy? đi, chúng ta đi trấn trên xem đại phu!" Hứa Thanh vô lực xua xua tay, "Thôi bỏ đi, có thể là do đồ ăn nguội lạnh, dạ dày không thoải mái."
"Thôi cái gì mà thôi ! Đều thành như vậy rồi còn nói không có chuyện gì, ta đi tìm người mượn xe lừa, ngươi nghỉ ngơi trong chốc lát, ta lập tức trở về!" Lý Trường Phong cẩn thận đỡ Hứa Thanh vào phòng, dặn dò đối phương nghỉ ngơi xong liền lập tức nhanh chân chạy vào trong thôn mượn xe lừa.
Hứa Thanh bên này mới vừa nằm xuống được một lát, không biết bị làm sao, đột nhiên lại chống đỡ ở mép giường tiếp tục ói ra, đến khi Lý Trường Phong mượn xe trở về Hứa Thanh đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, bên giường cũng là một mảnh hỗn độn. Lý Trường Phong cũng không rảnh lo những thứ này, lấy túi tiền ở trong ngăn tủ liền khoác áo ngoài lên cho Hứa Thanh, đỡ cậu lên lưng chạy ra ngoài cổng. Tiểu Bảo vừa thấy bóng dáng hai chủ nhân vội vàng chạy đi, cũng sốt ruột sủa vang "Gâu gâu gâu". Nhưng lúc này Lý Trường Phong cũng rất hoảng loạn không rảnh để trấn an Tiểu Bảo, vội vàng cõng Hứa Thanh leo lên xe, đánh xe chính là Ngô thúc, bởi vì sợ Hứa Thanh một mình ở trên xe không ai chăm sóc, Lý Trường Phong chỉ có thể phiền toái Ngô thúc tới đánh xe.
Ngô thúc thấy bộ dáng Hứa Thanh tái nhợt vô lực, tốc độ đánh xe cũng nhanh hơn, không bao lâu liền đến hiệu thuốc Lâm gia trấn trên.
Hiệu thuốc lúc này không có người bệnh, Lâm lão đại phu ăn cơm xong liền ở hậu viện nghỉ ngơi, ở ngoài hiệu thuốc cũng chỉ có hai người Lâm Phương Lương và Tạ ca nhi, tiểu học đồ kia cũng về nhà ăn cơm rồi.
"Đây là làm sao vậy?"
Tạ ca nhi vừa thấy Lý Trường Phong cõng Hứa Thanh vào cửa, liền vội vàng đi lên đón. "Để ta xem." Lâm Phương Lương cũng không nói nhiều trực tiếp chẩn trị cho Hứa Thanh.
"Thế nào?!"
Lý Trường Phong khẩn trương hỏi Lâm Phương Lương đang bắt mạch cho Hứa Thanh, Tạ ca nhi từ sau nhà đem tới một chậu nước ấm mang đến bên cạnh Hứa Thanh, dùng khăn cẩn thận giúp Hứa Thanh lau mồ hôi trên mặt.
Lý Trường Phong cảm kích cám ơn Tạ ca nhi, hôm nay nắng nóng, tuy hắn đã dùng thân thể của mình giúp Hứa Thanh che khuất ánh mặt trời, nhưng cũng không thể ngăn cản oi bức do trời nắng.
Khăn mát được đặt trên trán Hứa Thanh, cậu vốn dĩ đang nhíu mày nháy mắt cũng giãn lỏng ra, Lâm Phương Lương rút tay về, lại vạch hai mắt Hứa Thanh ra nhìn, "Hứa nhị tẩu gần đây có phải ăn uống giảm xuống, giấc ngủ không tốt hay không?" Lý Trường Phong vội vàng gật đầu, "Hơn nữa buổi tối chỉ cần côn trùng bên ngoài kêu âm thanh lớn chút, hắn đều không thể đi vào giấc ngủ."
Lâm Phương Lương nghe xong, trong lòng vốn đã có đáp án chính xác, lại không nói rõ ra nguyên nhân sinh bệnh, mà kêu Lý Trường Phong giúp đỡ ôm Hứa Thanh đến căn phòng nhỏ ở hậu viện, trong phòng có một cái giường, ngày thường cũng chính là nơi để nghỉ tạm.
Tạ ca nhi vừa nghe Lâm Phương Lương nói, nhớ tới một ít phản ứng của thai phu giai đoạn đầu, ánh mắt sáng ngời, ngẩng đầu lại vừa lúc đối diện với gương mặt tươi cười của Lâm Phương Lương, không hài lòng lườm một cái, người này thật là, cũng không nhìn Lý Trường Phong người ta lo lắng muốn chết rồi, cố tình còn để người ta lo lắng hơn.
Lâm Phương Lương thật vất vả mới có cơ hội trêu đùa Lý Trường Phong một chút, làm sao có thể vứt bỏ cơ hội này, vì thế hắn cố ý làm vẻ mặt trầm trọng, đè thấp âm thanh buồn bã nói với Lý Trường Phong, "Hứa nhị tẩu bị bệnh này cũng không dễ trị."
Trong lòng Lý Trường Phong đau đớn, gắt gao nắm lấy tay Hứa Thanh, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Hứa Thanh, trong lúc nhất thời, căn phòng nhỏ liền tràn ngập bầu không khí bi thương, điều này lại khiến cho Lâm Phương Lương cảm thấy khó xử, Tạ ca nhi hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Phương Lương một cái, vội vàng giải thích nói: "Đừng lo lắng, Thanh ca nhi có thai, đây chính là một chuyện vui lớn!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top