Chương 105: Minh Hiên +106: Đứa cháu...

Chương 105: Minh Hiên

Ba Lăng dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng mẹ Lăng an ủi nói.

“Sẽ có, Vũ Nhi ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy, sẽ có người nguyện ý chăm sóc Vũ Nhi!”

Mẹ Lăng không có đáp lại, hai người trầm mặc, sau đó đều lâm vào hồi ức.

Nghĩ đến lúc trước, Vũ Nhi thường xuyên đưa một thanh niên tới nhà chơi. Thanh niên kia đối với Vũ Nhi là nơi chốn đều chiếu cố rất chu đáo. Mỗi lần, Vũ Nhi ở cùng thanh niên kia sẽ luôn cười tươi vui vẻ. Sau đó bận trước bận sau cầm đồ ăm cho người ta, thời điểm ăn cơm sẽ vội vàng gắp đồ ăn cho người ta. Chỉ là có chút lộn xộn, cái gì cũng đều cho vào chén người ta, cũng mặc kệ người ta có thích ăn hay không.

Nhưng thanh niên kia trước sau đều không có cự tuyệt, chỉ luôn mỉm cười nhìn Vũ Nhi bận rộn. Mặc kệ Vũ Nhi cho cái gì hắn đều ăn thực thỏa mãn.

Tuy rằng Vũ Nhi cực lực che giấu ở trước mặt vợ chồng bọn họ. Nhưng bọn họ vẫn nhìn ra quan hệ của Vũ Nhi cùng thanh niên kia không bình thường HunhHn786.

Vũ Nhi còn thường xuyên ở trước mặt hai người bọn họ cường điệu, nói người đó là bạn tốt thế này thế kia. Có lẽ là vì không muốn bọn họ nhìn ra quan hệ hai người không bình thường.

Vũ Nhi chính là bảo bối quý giá nhất của vợ chồng bọn họ. Đối với Vũ Nhi, bọn họ đã hiểu sâu đến trong xương cốt. Vũ Nhi trong lòng có tính toán gì bọn họ đều rõ ràng. Sao sẽ nhìn không ra, Vũ Nhi cùng người bạn kia quan hệ không chỉ là bạn bè tốt. Chỉ là bọn họ không có nói toạc ra, bọn họ chỉ hy vọng Vũ Nhi có thể vui vẻ là được.

Tuy rằng khi nhận ra Vũ Nhi cùng thanh niên kia có quan hệ yêu đương, vợ chồng bọn họ đích xác chấn kinh thật lâu. Bọn họ không tin được đứa con trai bảo bối thế nhưng là người đồng tính. Nhưng sự thật ở trước mắt bọn họ không thể không tin.

Bọn họ cũng đi tìm thanh niên kia hỏi chuyện, cũng đối với Minh Hiên có ấn tượng thực tốt. Lúc ấy bọn họ liền cảm thấy chỉ cần có người thật lòng yêu thương, chăm sóc tốt cho Vũ Nhi, là nam hay là nữ bọn họ đều thấy không sao cả.

Mà bọn họ cũng không phải nói không thích nhìn thấy con trai nhà mình giống con trai nhà bình thường, cưới vợ sinh con, cho bọn họ thêm cháu trai cháu gái gì đó. Nhưng sự thật không như bọn họ kỳ vọng.

Trong lòng có chút tiếc nuối, một đoạn thời gian bọn họ vẫn không cách gì tiếp thu. Nhưng khi thấy Vũ Nhi cùng Minh Hiên ở bên nhau, khuôn mặt nhỏ luôn tươi cười, bọn họ liền cảm giác thực vui mừng, cũng thực thỏa mãn.

Nếu bọn họ vốn dĩ chính là hy vọng nhìn thấy Vũ Nhi vui vẻ hạnh phúc, vậy thì sao không thử tiếp thu hết thảy những gì của Vũ Nhi chứ?

Chậm rãi hai vợ chồng cũng bắt đầu tiếp nhận quan hệ của Vũ Nhi cùng Minh Hiên. Nhưng không biết vì cái gì, đột nhiên có một ngày Vũ Nhi không thấy. Mà Minh Hiên sau khi Vũ Nhi biến mất, vào rạng sáng đã chạy đến cửa nhà bọn họ không ngừng gõ cửa.

Lúc ấy, bọn họ cũng bởi vì Vũ Nhi mất tích mà thương tâm quá độ, cũng không thể ngủ. Cho nên khi nghe cửa bị gõ vang, bọn họ tức khắc từ trên sô pha đứng lên đi mở cửa.

Cho rằng người gõ cửa chính là Vũ Nhi, vì thế lòng tràn đầy vui mừng chạy ra mở cửa. Lại không có nghĩ đến đứng ở cửa là một người thanh niên, mà Vũ Nhi lại không thấy.

Cửa vừa mở ra một khắc, người thanh niên liền quỳ gối xuống, đầy mặt hối hận, vừa hỗn loạn vừa bi thương vô hạn, đối với hai vợ chồng bọn họ chỉ nói một câu.

“Thực xin lỗi, chú Lăng, cô Lăng!”

Sau khi nói xong, hắn lại hướng bọn họ dập đầu lạy ba cái, cũng không đợi bọn họ phản ứng, liền đứng dậy rời đi.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, làm cho bọn họ căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khi bình tĩnh lại chỉ nhìn thấy trên mặt đất còn lưu lại một tờ chi phiếu 1 triệu tệ. Bọn họ giờ mới nhận ra vừa rồi xuất hiện ở trước mặt bọn họ chính là Minh Hiên.

Chỉ là không biết vì cái gì Minh Hiên muốn để lại nhiều tiền như vậy. Vì thế hai vợ chồng cầm tờ chi phiếu đuổi theo, muốn hỏi rõ ràng tình huống. Nhưng người cũng đã không còn bóng dáng.

Từ đó, Vũ Nhi liền thật sự biến mất, mà biến mất còn có thanh niên tên Minh Hiên kia.

Mười năm thời gian, bọn họ không có một ngày không nghĩ về đứa con bảo bối. Chính là Vũ Nhi lại thật sự không có xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Lúc ấy bọn họ cũng nhiều lần đi hỏi thăm nơi Vũ Nhi cùng Minh Hiên từng xuất hiện, nhưng không có một người biết. Khi đó bọn họ còn nghĩ tới, nếu Minh Hiên đưa tiền cho bọn họ, vậy chứng minh hắn biết Vũ Nhi ở đâu. Họ nghĩ đến nhà ba mẹ Minh Hiên hỏi thăm, hẳn là sẽ biết nơi hai đứa nhỏ đang ở.

Nhưng khi đến trường học hỏi thăm bạn bè về gia đình Minh Hiên, mọi người đều nói không rõ bối cảnh gia đình Minh Hiên.

Bọn họ bắt đầu tuyệt vọng, mà người thân thích cùng bạn bè đều khuyên bọn họ nhanh đi báo án. Có lẽ cảnh sát có thể trợ giúp bọn họ tìm được Vũ Nhi. Cứ như vậy, bọn họ liền bắt đầu nhờ cảnh sát trợ giúp.

Chương 107: Đứa cháu tri kỷ

Có cảnh sát tham gia, đầu tiên liền từ trường học điều tra. Chỉ là từ hồ sơ ở trường học phát hiện cha mẹ Minh Hiên mất từ lâu. Cái này làm cho manh mối bị chặt đứt.

Sau đó, cảnh sát cũng tìm theo nhiều hướng khách, nhưng những tin tức đều không có giá trị.

Thời gian qua lâu cục cảnh sát cũng đem vụ án mất tích chuyển thành án treo, không tiếp tục điều tra. Sau hai năm bên phía cảnh sát cũng không còn tìm kiếm.

Khi đó, bọn họ cũng đã tuyệt vọng, có lẽ thật sự như những người đó nói, Vũ Nhi đã gặp nạn. Lại nghĩ đến hành động của Minh Hiên ngày đó, bọn họ tựa hồ cũng có chút tin cách nói của người bên ngoài.

Vũ Nhi thật sự gặp nạn, có khả năng là bởi vì Minh Hiên, cho nên Minh Hiên mới lấy tiền tới bồi thường cho bọn họ. Bất quá, bọn họ cũng không có dùng tiền kia, bởi vì đối với bọn họ mà nói, tiền không minh bạch bọn họ dùng cũng không thể yên tâm thoải mái. Mà tiền kia rất có khả năng là dùng mạng Vũ Nhi đổi lấy, như vậy bọn họ càng không thể dùng.

Qua mấy năm, bọn họ đều ở trong thống khổ. Bọn họ không thể tin đứa con bảo bối đáng yêu thật sự liền như vậy biến mất. Bọn họ cũng đã oán hận Minh Hiên, hận hắn không có bảo vệ tốt cho Vũ Nhi.

Nhưng hận có ích lợi gì đâu? Chẳng lẽ hận thì con bọn họ liền sẽ trở về sao?

Nếu không phải có Tiêu Tiêu đến ở chung, có lẽ bọn họ thật sự không biết sống tiếp thế nào.

Tiêu Tiêu thực tri kỷ, nói sẽ thay thế Vũ Nhi chăm sóc hai vợ chồng bọn họ. Lúc ấy bọn họ nghe được thực vui vẻ, trong lòng cũng có chút vui mừng. Cũng là vì Tiêu Tiêu đã đến mới làm cho bọn họ chậm rãi thoát khỏi bi thương.

Tiêu Tiêu còn nói có lẽ anh họ chỉ là đi xa, cũng không phải gặp nạn, có lẽ vào ngày nào đó anh họ sẽ trở lại.

Khi đó Tiêu Tiêu mới hơn mười tuổi, lại biết đi an ủi bọn họ. Không muốn cô phụ thành tâm của Tiêu Tiêu, bọn họ cũng bắt đầu dựa theo cách nói của Tiêu Tiêu tự an ủi chính mình.

Có lẽ là ông trời nghe được bọn họ cầu nguyện, Vũ Nhi thế nhưng thật sự đã trở lại. Không thể tin được, thật sự không thể tin được. Sau mười năm, bảo bối mà bọn họ luôn nhớ mong, thế nhưng thật sự đã trở lại HunhHn786.

Lúc ấy Vũ Nhi xuất hiện ở cửa, bọn họ đã rơi lệ, chính là lần rơi lệ hạnh phúc duy nhất trong suốt những năm tháng qua.

Vũ Nhi gầy, nhưng không sao cả, chỉ cần vẫn khỏe mạnh, đối với bọn họ đều không sao cả. Chỉ cần về sau làm nhiều món ăn ngon cho Vũ Nhi, tẩm bổ có lẽ liền sẽ dưỡng béo lên.

Hồi ức đến đây, ba Lăng cùng mẹ Lăng lại một lần rơi lệ. Cùng nhìn nhau, sau đó lại cùng cười. Mẹ Lăng thở dài một hơi nói.

“Ông à, ông nói lúc trước Minh Hiên hành động như vậy có nên nói cho Vũ Nhi biết hay không? Không biết Vũ Nhi có biết hay không?”

Nghe được mẹ Lăng kiến nghị, ba Lăng gật gật đầu nói.

“Chờ gặp Vũ Nhi lại nói cho con biết! Không biết Minh Hiên kia thế nào? Vũ Nhi đã trở lại, không biết đứa nhỏ kia thế nào?”

“Quan tâm là chi? Còn nữa, không phải là bởi vì hắn, Vũ Nhi đâu biến mất mười năm. Tôi không muốn gặp lại hắn!”

Nghe được mẹ Lăng mang theo tức giận oán trách, ba Lăng cười vỗ vỗ lưng mẹ Lăng nói:

“Nói không chừng, lúc trước Minh Hiên cũng có lý do gì thì sao? Lại nói lúc trước tình huống như thế nào, chúng ta cũng không biết rõ ràng? Cho nên không cần đem mọi trách nhiệm đẩy lên người Minh Hiên!”

Ba Lăng khuyên. Rốt cuộc lúc trước là tình huống như thế nào, bọn họ xác thật không rõ ràng lắm.

“Ông à, tôi nhớ Vũ Nhi. Chúng ta hôm nào đi thăm Vũ Nhi đi! Tôi thật sự nhớ Vũ Nhi!”

Mẹ Lăng trưng cầu ý kiến ba Lăng. Ba Lăng vừa nghe, tâm cũng động, bởi vì ông cũng nhớ bảo bối của bọn họ.

“Được, chúng ta qua mấy ngày liền chuẩn bị thôi!”

“Ừ, chúng ta đừng nói cho Vũ Nhi biết trước, đến lúc đó cho Vũ Nhi một kinh hỉ được không? Còn có Tiêu Tiêu, chúng ta cũng đi xem nó thế nào. Mấy năm nay ít nhiều cũng nhờ có Tiêu Tiêu chiếu cố, chúng ta mới có thể qua đoạn thời gian thống khổ. Hay chúng ta mang món bọn nhỏ thích ăn đến đó! Hiện tại Vũ Nhi đã đi làm, khẳng định rất mệt, tới đó tôi phải tẩm bổ cho bảo bối của chúng ta! Ông thấy thế nào?”

“Được rồi! Tự bà quyết định đi! Vài ngày ngày nữa chúng ta đi mua vé!”

Cứ như vậy, ba Lăng cùng mẹ Lăng liền bắt đầu kế hoạch đi thành phố nơi Lăng Vũ đang làm việc, để thăm con trai bảo bối cùng đứa cháu tri kỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top