Chương 127: Bước đầu công việc nuôi dưỡng.

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Mạc Thiên Hàm đón Thu Nghiên đến nhà lão trưởng thôn ăn cơm trưa, trước khi trời tối mới trở về huyện thành, mà mấy ngày sau Điền Kim Tùng cũng một đường phong trần mệt mỏi trở về, sau khi đơn giản tắm rửa qua liền lập tức theo cửa sau nhà mình đi qua nhà Mạc Thiên Hàm, hai nhà vì để thuận tiện liền ở bức tường sau viện làm cái cửa nhỏ thông qua.

"Mạc đại ca, người đúng là quá tuyệt a!" Vừa nhìn thấy Mạc Thiên Hàm trong thư phòng liền vô cùng hưng phấn giơ ngón tay cái với hắn: "Lần này may nhờ có ngươi!"

Đây là lời nói thật, việc bọn họ làm ra với Tam hoàng tử khiến hắn không kịp trở tay, vốn dĩ là thế lực tương đương nhau, nếu đối phương thật sự có một vị Hoàng hậu trung cung vậy thì Tam hoàng tử liền thuận thế trở thành dòng chính trung cung, vị trí Thái tử hắn cũng có tư cách!

"Cũng nhờ có ông trời giúp đỡ!" Mạc Thiên Hàm lắc lắc đầu, lần này nói thật là nhờ ông trờ giúp, lúc đó tự nhiên xảy ra tuyết tai, mặc dù Thịnh Kinh phải khổ sở mấy ngày, nhưng dù sao cũng là kinh đô, cho dù xảy ra tuyết tai cũng sẽ kịp thời chi viện cho những châu huyện phụ cận.

"Đúng rồi, còn có việc cần nói với ngươi một chút." Điền Kim Tùng uống miếng trà nóng liền bắt đầu bàn việc với Mạc Thiên Hàm: "Thịnh kinh có trận tuyết lớn, phỏng chừng thu hoạch năm nay cũng không có luôn, Giang Nam là địa phương có sản lượng lớn, năm nay thu lương thực vụ Thu đã bắt đầu vận chuyển lên Kinh."

"Cái này là tất nhiên rồi, Thịnh Kinh dân cư đông đúc, bình thường vận chuyển lương thực đã nhiều rồi, lần này trận tuyết lớn qua đi, khả năng không có thu hoạch, số lượng lương thực cần khẳng định không ít.

"Nhưng mà hộ bộ là của Tam hoàng tử, hắn bây giờ mặc dù thành thật nhưng vẫn ngầm nắm giữ hộ bộ và công bộ." Vấn đề này Điền Kim Tùng nói khá mờ mịt, hơn nữa lúc đầu là Thái tử lấy ra hai địa phương kia để đổi lấy mạng của Mạc Thiên Hàm.

"Lúc đầu là vì mạng của Mạc mỗ mới mất đi hai nơi đó, như vậy bây giờ Mạc mỗ liền lấy về cho Thái tử điện hạ!"

Mạc Thiên Hàm nói câu đó vô cùng nhẹ nhàng, giống như lấy về là cải trắng của nhà mình vậy, nói lấy về liền lấy về.

"Không phải, Mạc đại ca, ta không phải có ý đó.....!" Điền Kim Tùng xua tay nhanh chóng giải thích, hắn cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, tuy trong lòng có ý tưởng nhưng Thái tử điện hạ đều không nói gì, đám người dưới như họ cũng không dám nói bừa.

"Yên tâm, không phải do ngươi, kỳ thực Mạc mỗ cũng nghĩ đến việc lấy về hai nơi đó, hộ bộ là túi tiền của quốc gia, công bộ là nền tảng, không tiền thì không có tự tin, không có cây ngô đồng thì không thể dẫn phượng hoàng đến*, chúng ta muốn giúp Thái tử điện hạ dẫn phượng hoàng đến thì còn cần dựa vào hai nơi đó!"

(*Theo truyền thuyết, loài chim Phượng Hoàng linh thiêng chỉ đậu trên cây ngô đồng và khi chim Phượng Hoàng về đậu thì sẽ có thánh nhân ra đời)

Mạc Thiên Hàm sờ sờ cằm nghĩ kế, kỳ thực sau khi hắn biết chuyện năm đó liền muốn lấy lại hai nơi này cho Thái tử điện hạ, dù sao công bộ từ việc lớn như xây cầu đắp đê đến việc nhỏ như ruộng đồng trâu cày đều nằm trong phạm vi quản lý của họ, mà hộ bộ càng cần, thu thuế và nhân khẩu hộ tịch đều do hộ bộ quản lý, cho dù bọn họ kiếm được nhiều tiền cũng không thể so với toàn bộ quốc gia đúng không? Trừ phi quốc gia này hủ bại giống như những năm cuối triều Thanh, vậy nên vẫn là nắm ở trong tay mới tốt.

"Đây là thư chủ thượng đưa ngươi." Cầm ra phong thư vô cùng dày dưa cho Mạc Thiên Hàm, đây là trước khi rời Kinh Thái tử điện hạ lén tới gặp đưa cho hắn.

"Tốt." Nhận lấy thư thuận tiện cùng Điền Kim Tùng thương lượng chút về việc nuôi dưỡng: "Ở thôn đã chuẩn bị tốt rồi, ngươi có thời gian đi xem thử, ở đây đã có hai cửa hàng da lông, còn có thịt thỏ cũng có thể trực tiếp đưa đến tửu lâu của chúng ta, về phương pháp làm thịt thỏ đều đã đưa cho đầu bếp, giờ da với thịt cũng có nơi tiêu thụ chỉ đợi các nhà nuôi dưỡng nữa thôi."

"Được, để ta tìm thời gian đi xem thử."

"Còn nữa, trừ thỏ ra ta còn để một vài nhà nuôi hồ ly."

"Hồ ly? Có thể nuôi sống sao?" Hắn chỉ từng thấy hồ ly chết hoặc thỉnh thoảng bắt được hồ ly sống thôi, còn chưa thấy qua hồ ly nuôi trong nhà đâu.

"Có thể, đã có người nuôi sống rồi, còn không ít đâu, nếu không phải thỏ với hồ ly không thể nuôi cùng nhau ta đã muốn để họ cùng nuôi rồi."

".....!" Điền Kim Tùng cũng không biết nói thế nào luôn, hắn đúng là cái gì cũng dám nuôi mà!

"Được rồi, không nói cái này nữa, ngươi một đường cũng mệt mỏi rồi, đi thăm Hương ca tử với tiểu Hổ đi, bọn họ đều rất nhớ ngươi đó!"

"Ai! Vậy ta đi thăm họ!" Vốn dĩ còn đang do dự lời nói vừa nãy, vừa nghe Mạc Thiên Hàm nói liền lập tức thay đổi, vui vẻ chạy đi tìm Hương ca tử và tiểu Hổ.

Tuyết ở Thịnh Kinh đang tan ra, thời tiết cũng dần ấm lên.

Hoàng quý phu lang bây giờ là Hoàng thường tại, chẳng khác gì bị biếm lãnh cung, trừ bỏ đúng theo thường lệ, trong cung không có bất kỳ người nào đến xem hắn, lúc trước ngày ngày đám người hậu cung đến xin chỉ thị, thỉnh an, a dua nịnh hót, bây giờ cả tạp dịch đưa đồ vật cũng là đưa đồ vào xong liền lập tức chạy, sợ bị nhiễm đen đủi.

Tình cảnh của Thái tử điện hạ hoàn toàn tương phản Hoàng thường tại và Tam hoàng tử, hoàng đế vô cùng sủng ái Thái tử, sủng ái đến mức mỗi ngày đều mang Thái tử lên triều, xử lý chính vụ cũng lưu Thái tử bên cạnh, dạy cậu xem tấu chương, gặp chuyện gì sẽ cùng cậu thương thảo một phen, các công thần phía dưới cũng không phải người mù, tình thế như vậy tự nhiên là nghiêng về ủng hộ Thái tử trữ quân rồi, Thái tử danh chính ngôn thuận, được thiên tử yêu thích, được công thần tín nhiệm, được lòng dân ủng hộ.

Đặc biệt trong việc cứu tế, Thái tử điện hạ càng biết đưa ra kế sách, hơn nữa sau khi thực thi lập tức có hiệu quả rõ ràng.

Bất luận Thịnh Kinh bên kia tam hoàng tử lăn lộn thế nào, Thái tử điện hạ lại như thế nào phản kích, Mạc Thiên Hàm bên này nhưng là làm đến khí thế ngất trời.

Không vì cái gì khác, hắn ở thôn bồi dưỡng mấy nhà nuôi thỏ và hồ ly bước đầu đã thấy hiệu quả, Điền Kim Tùng lúc đó đi gấp, mọi người Lưu sao sao vẫn còn đang trên đường, trong nhà cũng không có người bồi Thu Nghiên, Mạc Thiên Hàm liền mang Thu Nghiên về thôn mấy lần.

Mà Thu Nghiên cũng vì từng có kinh nghiệm cho thỏ ăn liền thành người chỉ đạo, theo nhóm các ca tử dạy bí quyết và chú ý khi cho thỏ ăn.

Mạc Thiên Hàm và Điền Kim Tùng cùng nhau đi xem Trương gia và lão trưởng thôn nuôi hồ ly, thứ như hồ ly Mạc Thiên Hàm cũng là tự mình tìm phương pháp nuôi, hắn mặc dù có lý luận nhưng không có thực tiễn qua, nhưng không sao, hắn có thể vừa nuôi dưỡng vừa tìm phương pháp, hơn nữa ở thế giới trước chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy heo chạy hay sao? Những chỗ chăn nuôi đó hắn cũng tham quan không ít đâu.

Người nuôi dưỡng hồ ly đều biết đến bệnh viêm rốn, đó là một loại bệnh hồ ly truyền đi rất rộng, giống như bệnh động kinh ở người vậy, thông qua hư tổn thần kinh của hồ ly mà dẫn đến các bệnh trạng.

Nguyên nhân phát bệnh chủ yếu do hồ ly mang theo bệnh độc viêm rốn mà không kịp thời xử lý, vậy nên vệ sinh hồ ly là vô cùng cần thiết, loại bệnh độc viêm rốn này khả năng tồn tại rất cao. Thời kỳ ủ bệnh khoảng một tuần, sau khi phát bệnh sẽ xuất hiện bệnh trạng như mí mắt phát run, tiêu chảy, chảy nước mũi, nhiệt độ cơ thể cao. Để lâu sẽ xuất hiện việc hưng phấn quá độ, cơ bắp co rút, sau này tứ chi vận động sẽ không linh hoạt, tình thần uể oải, thậm chí là bị liệt. Cả quá trình phát bệnh khoảng ba ngày, đa số đều chết.

Phương pháp dự phòng chủ yếu là tăng cường vệ sinh phòng dịch, định kỳ tiêu độc, con bị bệnh phải cách ly kịp thời.

Người nhà nông không sợ bẩn không sợ mệt, hàng rào hồ ly nhà lão trưởng thôn và Trương gia luôn sạch sẽ, hơn nữa nghiêm ngặt dựa theo điều kiện mà Mạc Thiên Hàm yêu cầu, thời gian phơi nắng cân đối, cho hồ ly ăn cá tôm bắt dưới sông lên, thậm chí lâu lâu đánh mấy quả trứng gà cho vào trong phần ăn của hồ ly để hồ ly bổ sung dinh dưỡng,...

Lúc đầu người trong thôn giống như Mạc Thiên Hàm nghĩ, căn bản chướng mắt với việc nuôi thỏ hoang này, bởi vi không có ai nuôi sông được! Mà lão trưởng thôn và Trương gia còn nuôi hồ ly đều bị người ở sau lưng nói bại gia, ngay cả nhà mình đều không được ăn trứng gà hàng ngày đâu, vậy mà lâu lâu lại cho hồ ly ăn!

Nhưng mà hiện tại bọn họ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ a!

Điền Kim Tùng nhìn đến năm sáu lồng hồ ly trước mắt, vô cùng bội phục Mạc Thiên Hàm, còn thật sự để những người nông dân này nuôi sống được!

"Thế nào? Ca ca không có lừa ngươi đi? Chúng ta đều nuôi sống được hồ ly!" Mạc Thiên Hàm nhìn biểu tình ngốc nghếch của Điền Kim Tùng, cười đến vui vẻ.

Tên ngốc này lúc đầu còn không tin mình có thể nuôi dưỡng đâu, bây giờ cho hắn xem thử ánh mắt mình có tốt hay không! Quyết định có đúng hay không!

"Mạc đại ca, ngươi thật là giỏi!" Điền Kim Tùng giơ ngón cái, hoàn toàn phục hắn rồi, vị Mạc tiên phong này không hổ đến ngay cả Thái tử điện hạ cũng kêu một tiếng "ca ca" đâu!

Không nói đến việc tâm nhãn nhiều, chỉ là những cái đưa ra trong kế hoạch đều đang từng bước từng bước thành hiện thực!

"Lão trưởng thôn, ngài yên tâm, những con hồ ly nhà ngài nuôi sống ta đều thu hết, đợi chúng lớn lên ta trả ngài một con hai mươi lượng bạc!" Điền Kim Tùng không hổ là thương nhân, xem trọng liền xuống tay, nói với lão trưởng thôn đằng sau hắn, đem mấy con hồ ly còn chưa cai sữa đều đặt trước.

"Gì?" Lão thôn trưởng trừng lớn mắt, ông không nghe nhầm đi? Bao nhiêu tiền một con hồ ly chứ?

"Hai mươi lượng bạc một con! Cửa hàng của ta thu toàn bộ!"

"Hai mươi lượng?"

"Đúng, hai mươi lượng một con, nhưng ngài phải đảm bảo chúng có thể lớn lên a, nếu nửa đường mà chết thì chỉ có thể mười lượng một con."

"Ai nha!" Lão thôn trưởng vỗ đùi "Thành giao! Của nhà ta với nhà tiểu tử Trương gia đều bán cho ngươi!"

Mạc Thiên Hàm nhìn lão trưởng thôn cười trộm, lão đầu này có thể không đáp ứng sao? Nhà ông có năm con hồ ly cái hai con hồ ly đực, còn có mấy con vật sống ông tìm được trên núi, lúc mới đầu suýt thì chết, sau nuôi sống được, còn có hai ổ hồ ly nhỏ, một ổ năm sáu con, lúc này mặc dù chưa cai sữa nhưng nhìn bộ dạng là biết có thể sống được.

Nhà ông ít nhất có thể ra mười con hồ ly bán cho Điền Kim Tùng, này chính là hai trăm lượng bạc trắng a!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top