CHƯƠNG 43
CHƯƠNG 43
Qua một lúc lâu cuối cùng hắn mới bỏ chân nàng xuống rồi dịu giọng nói :" Hôm nay nàng đã mệt mỏi rồi, mau nghỉ ngơi đi. Chúng ta nay mai có lẽ sẽ trở về"
Nàng gật đầu nằm xuống giường, hắn ôn nhu đắp chăn cho nàng rồi khẽ hôn lên trán nàng nói :" Ngủ ngon"
Nàng đỏ mặt gật đầu, bất quá hắn vẫn cứ ngồi ở đâu giường nhìn nàng mà không đi khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên nói :" Khụ, huynh còn chưa về phòng sao ?". Phòng của hắn chính là căn phòng đối diện nàng a, nếu có lo lắng thì với võ công của hắn nếu nàng trong phòng có động tĩnh thì hắn cũng sẽ biết mà, tại sao vẫn còn chưa chịu đi a ?
Hắn lắc đầu cười nói :" Ta muốn nhìn nàng ngủ". Khóe miệng nàng bắt đầu giật giật, như vậy mới không ngủ được đấy !
Thấy nàng không chịu nhắm mắt hắn liền thở dài :" Nàng đây là muốn cùng ta ngủ ?"
" Hả ?" nàng trợn mắt nhìn hắn, chưa kịp phàn ứng tiếp theo thì hắn đã nhanh nhẹn nằm xuống bên cạnh nàng nói :" Vậy chúng ta cùng ngủ !"
Nàng mấp máy môi :" Nhưng mà... Nam nữ cách biệt không nên ở chung a", nàng cật lực khuyên nhủ hắn, nàng chưa chuẩn bị sẵn tâm lí với chuyện quá mức kích thích này a.
Hắn nheo mắt nhìn nàng :" Nàng đây là giả vờ không biết hay là thật sự không biết tình cảm của ta dành cho nàng ?"
" A ?" nàng ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn chăm chú nhìn nàng rồi hạ một nụ hôn trên môi nàng nói :" Ta yêu nàng !"
Nàng ngây người nhìn hắn, rốt cuộc không biết bao lâu nàng mới nhắm mắt lại giả vờ ngủ, khuôn mặt không tự chủ đỏ thêm vài phần. Hắn thích thú nhìn biểu cảm của nàng, bất quá không trêu trọc nàng nữa. Hắn nhẹ ôm lấy nàng vỗ về nói :" Ngủ đi, Linh nhi"
Giọng nói thập phần ấm áp, nàng cứ thể chìm vào giấc ngủ không biết từ khi nào. Đến khi bên tai nghe nhịp thở đều đều của nàng hắn mới yên tâm đôi phần. Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho nàng rồi rời giường.
Hắn từ cửa sổ phi lên nóc lâu, ở trên đó đã có một người đứng đó chờ hắn. Vừa thấy hắn xuất hiện, Âu Dương Khải không khỏi trêu đùa :" Không nghĩ đến Nam Cung các chủ lại ôn nhu như vậy a"
Hắn không thèm quan tâm đến câu nói của Âu Dương Khải, thấy hắn nghiêm mặt Âu Dương Khải cũng thầm bĩu môi mất hết hứng thú. Hắn hỏi :" Vị Thanh Nguyệt cô nương kia của ngươi đã trấn an xong rồi ? Ngươi không bên cạnh chăm sóc thêm sao mà đã nhanh đến đây ?"
Nhắc đến Thanh Nguyệt, tâm Âu Dương Khải không khỏi rơi xuống hố băng. Chỉ biết lúc đó y quá bất cẩn để Thanh Nguyệt cùng Tuyết Linh đi vào dự tiệc mà y không đi cùng, một phần là vì chán ghét các bữa yến tiệc, một phần vì nơi đó chỉ cho nữ nhi bước vào nên y xuất hiện ở đó cũng không tiện. Âu Dương Khải đành đợi hai người ở xe ngựa, bất quá thời gian tàn tiệc đã qua lâu mà không thấy hai người trở lại Âu Dương Khải có chút lo lắng đi tìm, không nghĩ đến trên đường đi lại gặp Thanh Nguyệt ngất xỉu ở đó, trên đường lại không thấy bóng ai.
Âu Dương Khải hoảng hốt bắt mạch, bất quá mạch tượng bình thường kiểm tra kĩ thì chỉ bị chuốc thuốc mê. Âu Dương Khải không cần nghĩ ngợi cũng biết đã có chuyện, Tuyết Linh nàng có lẽ đã bị dẫn đi. Nghĩ đến đây y nhìn người trong lòng vẫn luôn ngủ chưa tỉnh liền đem Thanh Nguyệt trở về phủ, cũng may trên đường đi lại gặp được hắn. Âu Dương Khải nói sơ lược tình hình thì thấy hắn đã biến mất dạng, nghĩ nghĩ một lúc liền đem Thanh Nguyệt trở về phủ rồi ở đó chăm sóc đến khi cô tỉnh dậy.
Cô có phần lo lắng cho nàng nhưng Âu Dương Khải đã nói nàng sẽ không có chuyện gì, đã có hắn đi tìm. Gần đến nửa đêm mới dỗ được Thanh Nguyệt ngủ y mới chạy đến đây, biết chắc rằng hắn cũng sẽ tìm y.
Âu Dương Khải trầm mặt nói :" Nàng ấy đã không sao, còn vị cô nương của ngươi thì sao ?"
Hắn nói :" Nàng ấy cũng đã ngủ"
" Ngươi muốn xử lí chuyện này như thế nào ?" Âu Dương Khải thừa biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn hỏi lại.
Hắn cười lạnh :" Hoàng Khả Hân, còn có Duẫn Tuấn. Ngươi biết làm sao rồi đấy, ta không muốn người của mình chịu thiệt thòi. Lại nói họ đã ức hiếp Linh nhi, ta làm sao có thể nhẹ tay được ?"
Câu nói của hắn cũng chính là câu nói của y, bởi bọn người đó cũng đã làm tổn thương Nguyệt nhi của y !
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top