Chap 2
Phía trước, là hình ảnh một lớn một nhỏ nắm tay. Jennie nhìn bóng dáng phía trước qua cửa kính xe, chỉ chốc lát sau, xe chạy vút qua, bỏ xa hai bóng hình đó, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy bọn họ qua gương chiếu hậu.
Cô gái mặc đồng phục cấp ba, hi hi ha ha khoa tay múa chân, nói chuyện sôi nổi cùng thiếu nữ bên cạnh, mà cô gái nghiêng mặt, chuyên chú nhìn nàng kia.
Cô không nhìn thấy mặt cô gái kia, nhưng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cô ấy.
Nhất định là dịu dàng, mang ý cười, tràn ngập nồng đậm sủng nịch.
Thu hồi tầm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu tình, chỉ có đôi môi thản nhiên gợi lên một chút ý cười không dễ nhận ra, giống như đùa cợt, lại giống như cái gì đều không có.
"Tiểu thư, đến nơi rồi." Lái xe mở miệng, lập tức xuống xe mở cửa cho cô.
Jennie không vội xuống xe, vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế.
Lái xe dường như rất quen, cũng không thúc giục, im lặng đứng ở một bên, cho đến khi tiếng cười từ cửa truyền đến, Jennie mới cầm lấy túi sách, bước ra khỏi xe.
Cô đứng thẳng người, ánh mắt chưa thấy người đâu, tai nghe tiếng cười càng gần, cô cụp mắt, lưng lại càng thẳng, tạo nên tư thế đứng tao nhã đẹp như một bức họa.
"Chị." Phát hiện ra cô, tiếng cười ngừng lại, tiếng gọi trở nên khách khí rất xa cách.
"Đã về rồi? Hôm nay ở trường học có vui không?" - Nghiêng mặt, Jennie dịu dàng tươi cười với em gái, tuy là nhìn em gái, nhưng ánh mắt cũng không dấu vết đảo qua người đứng bên cạnh.
"Không phải cũng như vậy thôi sao?" - Rosé nhún vai nhăn mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ khách khí cười, mà khi cô quay đầu nhìn về phía người kia, trên mặt tươi cười lập tức chuyển thành ngọt ngào, không xa cách như đối với Jennie.
Cô kéo tay người người kia, nũng nịu nói.
"Dì, ngày mai là sinh nhật chị, dì có đến hay không?"
Nghe thấy lời em gái, Jennie cụp mắt. Ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của cô, thân là công chúa Kim gia, tổ chức tiệc sinh nhật là chuyện bình thường mỗi năm.
Thiếu nữ kia nở nụ cười, nhéo mũi Rosé.
"Cũng không phải sinh nhật cháu, dì tới làm cái gì?"
"Ai nha!" - Rosé kéo tay người kia xuống, tiếp tục làm nũng.
"Theo giúp cháu cùng mẹ thôi! Hơn nữa mẹ gần đây thân thể không tốt lắm, dì không thăm mẹ sao?"
"Mẹ cháu chỉ cảm mạo thôi mà?" Người kia nhíu mi.
"Ai bảo dì không đến thăm mẹ, bệnh của mẹ đương nhiên sẽ không tốt." - Rosé tức giận hừ với cô một tiếng.
"Nói bậy!" - Người kia nở nụ cười, tức giận gõ cái trán của cô một cái.
"Ngày mai dì sẽ đến, được chưa?"
"Thật nha!" - Rosé cười híp mắt.
"Cháu sẽ bảo chị Lee chuẩn bị nhiều một chút, chúng ta cùng mẹ ăn bữa tối."
Hàng năm sinh nhật Jennie hoặc yến tiệc quan trọng khác, cô cùng mẹ đều ngoan ngoãn đợi ở phía sau nhà, sẽ không chạy đến trước nhà lớn.
Tình hình này người này cũng biết, con ngươi đen hơi trầm xuống, nhưng cánh môi vẫn cười.
"Được, dì sẽ đến đúng giờ, vào đi thôi!"
"Dạ, bye bye dì."
Rosé vẫy tay, quay đầu nhìn về phía Jennie vẫn đứng một bên, cô khó hiểu gãi đầu, không hiểu vì sao cô ấy không vào nhà mà vẫn đứng ở đây?
Nhưng quên đi, đây không liên quan đến chuyện của cô, cô nhún nhún vai, lễ phép mở miệng.
"Chị, em đi vào trước."
Nói xong, cô cầm túi xách chạy vào nhà, muốn nhanh nói cho mẹ biết dì sẽ đến ăn bữa tối cùng họ, mẹ nghe được nhất định sẽ rất vui vẻ.
Người kia bỏ tay vào trong túi, thấy Rosé chạy vào nhà, cô mới rời đi, mà ánh mắt từ đầu đến cuối cũng chưa dừng ở trên người Jennie.
Jennie cũng không gọi cô lại, vẻ mặt lãnh đạm thấy cô đi xa, cô cũng xoay người đi vào trong phòng, lên lầu, chợt nghe thấy tiếng của mẹ kế.
"Thật sao? Ji Soo ngày mai sẽ đến?"
Cô dừng bước, im lặng đứng phía sau cửa.
"Thật ạ, dì đồng ý với con, ngày mai sẽ đến cùng chúng ta ăn bữa tối." Rosé nói, cũng nghe ra được cô đang vui vẻ.
"Khụ...... Mẹ muốn chuẩn bị trước một chút, ngày mai nấu gì đó dì con thích ăn...... Khụ khụ......"
"Mẹ, mẹ đừng vội! Bệnh của mẹ còn chưa khỏi làm sao có thể nấu cái gì? Để cho chị Lee chuẩn bị là được rồi!"
"Nhưng là...... Khụ khụ khụ......"
"Mẹ uống nước trước đi...... Mẹ phải giữ gìn thân thể mình trước! Về sau còn sợ không có cơ hội nấu ăn cho dì sao? Hừ! Mẹ có dì liền quên Rosé !"
"Thì sao? Con ghen với dì con nha!"
"Đương nhiên......"
Jennie cụp mắt, nghe đối thoại ấm áp trong phòng, gần đây thân thể mẹ kế càng lúc càng không tốt, cô biết mẹ kế vốn sức khỏe kém, thời gian này lại thường sinh bệnh, cơ hồ mỗi ngày đều nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Cha cũng thực lo lắng, mỗi ngày về nhà liền coi chừng mẹ kế, từ khi có mẹ kế, cha rất ít có tin đồn tình cảm, nhìn ra được ông ấy thật sự yêu bà.
Mà Rosé cũng luôn dính ở một bên, một nhà ba người cùng một chỗ, không khí vui vẻ ngọt ngào tựa như người một nhà, mà cô, đứng ở bên ngoài gia đình hạnh phúc.
Về phần mẹ cô, căn bản rất ít về cái nhà này, cô biết mẹ ở bên ngoài cũng có người đàn ông khác, hơn nữa cảm tình cũng không tệ lắm.
Trước kia cô không hiểu, vì sao cha mẹ rõ ràng trong lòng có người khác, lại vẫn kết hôn, bình thường đều giống người lạ không cùng xuất hiện, nhưng đến ngày quan trọng, lại sẽ ở trước mặt người khác sắm vai vợ chồng tình cảm tốt đẹp.
Không thích, vì sao phải cùng một chỗ?
Khi trưởng thành, cô mới biết được rất nhiều việc không phải chính mình có thể lựa chọn, nhất là người giống như bọn họ, chính sách hôn nhân là tập mãi thành thói quen.
Cô nghĩ, mình một ngày nào đó cũng sẽ như vậy à? Có gia đình, nhưng ở bên ngoài cũng có thể bao dưỡng tình nhân khác.
Đột nhiên, một người hình ảnh xuất hiện trong đầu. Cô giật mình, xoay người rời đi, đi vào phòng mình. Ném túi sách lên ghế, cô vươn tay cởi bỏ dây áo, cởi được một nửa, liền nhịn không được nở nụ cười.
Người kia, cô không nghĩ cô ta sẽ bị người khác bao dưỡng, hơn nữa cô ta ghét người nhà họ Kim.
"Ji Soo." Cô thì thầm, gọi tên người đó. Năm đó, cô kinh hồn táng đảm, sợ thiếu nữ kia sẽ đem tất cả nói ra, nhưng không có, Ji Soo cái gì cũng chưa nói.
Mà Rosé sớm bị dọa ngây người, căn bản không thể hồi tưởng mọi chuyện trải qua, người lớn chỉ có thể dụng ý ngoại giải thích, mà cô cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, cô mới biết thiếu nữ kia là em gái của mẹ kế, lại chỉ lớn hơn cô năm tuổi, Ji Soo rất ghét Kim gia, nhất là cha cô.
Nghe nói là bởi vì cha, mẹ kế bị trục xuất khỏi nhà, dù cha mẹ không tha thứ, nhưng mẹ kế vẫn cam tâm ở bên cạnh cha.
Ngày nào đó năm năm trước, bởi vì sinh nhật Rosé, cho nên lần đầu tiên Ji Soo bước vào Kim gia, ai biết lại khéo đến vậy, để Ji Soo nhìn thấy mọi chuyện.
Khi biết được đó là em gái của mẹ kế, cô không khỏi kinh ngạc, cô nghĩ Ji Soo ghét cha, cũng nhìn ra được Ji Soo đối với cô không có hảo cảm. Nhưng là, Ji Soo không nói gì cả.
Năm năm qua đi, Ji Soo ngẫu nhiên đến Kim gia, thường xuyên nhất chính là đi đón Rosé tan học về nhà, sau lại nghe mẹ kế nói, cô mới biết được Ji Soo học ở Seoul, nghe nói là khoa âm nhạc......
Cô nhớ lại bàn tay to của Ji Soo nắm tay Rosé, năm ngón tay thon dài rõ ràng, là một đôi tay rất đẹp.
Bộ dáng Ji Soo cũng rất được, ngũ quan thâm thúy mà tươi sáng, rất giống Rosé. Bọn họ thoạt nhìn đều giống con lai, nghe nói là di truyền từ bà cố có huyết thống Hà Lan......
Cô còn nghe nói Ji Soo là học sinh giỏi của khoa nhạc, là một tay đàn dương cầm rất hay, mà Ji Soo kéo đàn violon dễ nghe như dạ khúc mùa hè.
Nghe nói Ji Soo rất được nữ sinh hoan nghênh! Đó là bình thường, gương mặt quá mức tuấn mĩ của Ji Soo đến chỗ nào cũng làm người ta chú ý.
Còn nghe nói......
Jennie nở nụ cười, chuyện cô nghe nói thật đúng là nhiều, mà việc này đều là qua cuộc nói chuyện của Rosé và mẹ kế mới biết được.
Không biết vì sao, cô lại để ý.
Ngay từ đầu là sợ, sợ Ji Soo sẽ nói ra chuyện cô đẩy Rosé xuống nước. Qua thời gian dài, lại như là thói quen, chỉ cần là chuyện của Ji Soo, cô sẽ có thói quen để ý.
Thói quen này không tốt lắm, nhưng dường như cô không đổi được.
"Ngày mai......" Ji Soo sẽ đến, giống như năm ngoái.
Nhưng cô nghĩ, Ji Soo sẽ bỏ qua cô, giống như mỗi lần gặp nhau vậy. Ai bảo cô là người Kim gia Ji Soo ghét chứ?
Đằng trước là bữa tiệc náo nhiệt, sinh nhật công chúa Kim gia là tiêu điểm chú ý của xã hội thượng lưu. Trước là do Kim gia là đầu rồng của ngành thực phẩm ở Hàn Quốc, Jennie xinh đẹp tao nhã cũng rất được chú ý.
Tuy rằng mới mười tám, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, khí chất của cô không giống người bình thường, dung mạo tinh tế như bạch ngọc trân châu, trong suốt không tỳ vết lại không giống bảo thạch sáng rọi bức người.
Vẻ đẹp của cô dịu dàng như được khoác lên mình bộ quần áo thanh thoát tựa ánh trăng khiến người ta rung động, cũng làm cho người ta muốn tiếp cận, muốn chạm vào. Bởi vậy tuy rằng còn nhỏ tuổi, lại sớm khiến cho những nhân vật nổi tiếng chú ý.
Số người theo đuổi nối liền không dứt. Mặc kệ phía trước huyên náo, phía sau biệt thự vẫn yên tĩnh.
Ji Soo đứng ở trước lan can, nhìn chăm chú nhà trên náo nhiệt, khóe môi nhếch cười, Ji Soo có thể tưởng tượng được cảnh tượng nơi đó.
Người đàn ông đem chị gái Ji Soo bỏ chạy kia, giờ phút này hẳn là đang kéo vợ chính thức của ông ta, đi nhận lời chúc của mọi người dành cho con gái mình.
Mà chị của Ji Soo, thì một mình canh giữ ở sau nhà, mỗi một năm, chị đểu vượt qua như vậy. Ji Soo vì chị gái thấy không đáng, người đàn ông họ Kim kia có cái gì tốt? Đáng để chị Ji Soo hi sinh vì ông ta như vậy?
"Soo...... Khụ khụ!"
"Chị, chị đi ra làm gì?" Ji Soo nhíu mày xoay người nhìn về phía chị gái, nhìn chị gái thân thể yếu ớt, sắc mặt hơi trầm xuống. Ji Soo cất bước đi về phía chị, cởi áo khoác trên người, ôn nhu giúp bà phủ thêm.
Kim Tae Ri cười nhận quan tâm của em gái, giữ chặt áo khoác trên vai, ngẩng đầu nhìn em.
"Còn em? Một mình đứng ở ban công làm gì?"
"Không có gì, chị, chúng ta đi vào, bên ngoài gió lớn, chị chưa hết cảm, không cần đứng ở ngoài này." Ji Soo không nói thêm, nắm bả vai chị đi vào trong phòng.
Kim Tae Ri cũng không cự tuyệt, dù sao cũng là em gái mình, bà làm sao không biết Ji Soo đang nghĩ cái gì.
" Soo, lòng chị cam tâm tình nguyện."
Ji Soo không nói gì. Kim Tae Ri thở dài, cười vỗ mặt em gái.
"Em nha...... Chị với anh rể em nhiều năm như vậy, em tại sao còn nhìn không thuận?"
"Ông ta không phải anh rể em." Người đàn ông kia chưa kết hôn với chị Ji Soo.
"Soo......" Kim Tae Ri lắc đầu bật cười, không có cách với em gái yêu dấu, bà biết Ji Soo vẫn không tha thứ cho lựa chọn năm đó của bà.
Đứa em này cách bà mười sáu tuổi, từ nhỏ luôn dính vào bà, hai người tình cảm rất tốt. Năm đó bà lựa chọn người đàn ông đã có vợ, cha mẹ tức giận đến mức đuổi bà ra khỏi cửa, mà em gái yêu dấu cũng tức giận đến mức không để ý đến bà.
Thống khổ như vậy, bà toàn cắn răng nuốt vào, cam tâm làm tình nhân ám muội, cùng người nhà cắt đứt liên hệ. Vài năm sau, Ji Soo lại một mình tới gặp bà.
Bà vừa mừng vừa sợ, mở miệng hỏi Ji Soo chuyện trong nhà, lại từ trong miệng Ji Soo biết được chuyện cha mẹ mất. Mà bà ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không được nhìn thấy.
Bà khóc, bà đau, nhưng đây là lựa chọn của bà, bà chẳng trách bất luận kẻ nào, bà chỉ còn lại người thân duy nhất, bà muốn chiếu cố Ji Soo.
Nhưng đứa em gái quật cường này lại cự tuyệt, Ji Soo nói mình không cần một xu của người đàn ông kia.
Bà biết cá tính của em mình, cũng không miễn cưỡng, chỉ cần Ji Soo liên lạc với bà, đừng tức giận, chị gái như bà chỉ còn nó là người thân.
May mắn Ji Soo đáp ứng, bà biết nó đối với Kim gia không có hảo cảm, nhưng bởi vì bà cùng Rosé. Nó lại đồng ý bước vào Kim gia, tuy ghét người đàn ông mà bà lựa chọn, nhưng vẫn nhẫn nhịn, làm như không thấy.
Nghĩ đến tình hình chồng cùng em gái ở chung, Kim Tae Ri không khỏi cảm thấy buồn cười, hai người kia nhìn thấy đối phương chưa bao giờ hòa nhã.
"Chị gần đây có khỏe không?" Không muốn tiếp tục đề tài này, Ji Soo biết bà sẽ lại giảng giải một ít chuyện làm Ji Soo khó chịu.
Hừ! Những lời này Ji Soo nghe đến mức không muốn nghe, nếu không phải tên họ Kim kia đối đãi với chị cũng không tệ lắm, nếu không phải chị rất yêu người đàn ông kia, Ji Soo sớm đem người đàn ông kia đi chôn.
"Tốt hơn nhiều." Biết Ji Soo muốn nói sang chuyện khác, Kim Tae Ri nói theo Ji Soo, ôn nhu cười.
"Sắc mặt của chị quá kém." Ji Soo nhíu chặt mi, chị thân thể vốn yếu ớt, gần đây lại thường thường sinh bệnh, làm cho Ji Soo thật sự không thể yên tâm.
"Đừng lo lắng, chị không sao." Kim Tae Ri vỗ vỗ tay em gái.
"Em nha, nếu muốn chị khỏi bệnh, hòa nhã một chút với anh rể em đi."
"Ông ta không phải anh rể em." Ji Soo lại lặp lại.
"Nói sau, ông ta nhìn em có hòa nhã sao?"
Tên kia sắc mặt so với Ji Soo còn khó coi được không?
"Ai bảo em đều bỏ qua ông ấy." Kim Tae Ri trừng mắt với Ji Soo một cái.
Ji Soo nhíu mày.
"Em sợ em nhìn thẳng vào ông ta sẽ không khống chế được tay của em."
Bỏ qua là vì tốt cho mọi người, Ji Soo không sợ đánh chết tên kia, chỉ sợ chị gái tức giận hoặc khóc.
Ji Soo chỉ sợ chị gái khóc, năm đó bà khóc cầu xin Ji Soo liên lạc cùng bà, đừng một mình làm bà lo lắng. Ji Soo mới mềm lòng, khi tức giận vì bà quá ngốc, cuối cùng vẫn mềm lòng, ai bảo bà là chị gái Ji Soo yêu nhất.
"Em nha!" Kim Tae Ri tức giận trừng Ji Soo, nhưng cũng không có cách, chỉ có thể vi não vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn mĩ của Ji Soo.
"Em đó, càng lớn càng đẹp trai, nhưng cá tính vẫn luôn cố chấp."
Em gái bà từ nhỏ bộ dáng đã xinh đẹp, rõ ràng là tóc đen mắt đen, nhưng lại giống con lai, hình dáng khắc sâu rõ ràng, ngũ quan thâm thúy lại đẹp trai, từ nhỏ mê chết một đống nữ sinh.
Hiện tại đã thành người trưởng thành, dáng người cao ngất khiến bà phải ngẩng đầu nhìn, bộ dáng tuấn mỹ tựa như model trên tạp chí.
Không! So với model còn hoàn hảo hơn một chút, ít nhất em gái bà không có cái loại như đàn bà, rõ ràng bộ dạng quá mức xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng rất đẹp trai.
"Soo nha, em cũng đã lên năm thứ tư đại học, có bạn gái hay chưa? Có thì dẫn cho chị xem nha!" Bà tin tưởng Ji Soo ở trường học nhất định là nhân vật phong vân.
"Chị, câu này chị đã nói rất nhiều lần." Mỗi lần nhìn thấy Ji Soo lại nói.
"Ai bảo em không mang bạn gái cho chị gặp." Kim Tae Ri liếc Ji Soo một cái.
"Em ở khoa nhạc, nữ sinh không phải rất nhiều sao? Em không thích ai sao?"
"Em không phải loại háo sắc." Ji Soo hừ nhẹ.
"Cái gì háo sắc? Không lễ phép, chị dạy em như thế này sao......"
"Chị, muộn rồi, em phải đi." Không muốn nghe bà càu nhàu, Ji Soo vội vàng cắt ngang lời bà.
" Chị mau trở về phòng nghỉ ngơi, tạm biệt!" Ji Soo vẫy vẫy tay, chuẩn bị rời đi.
"Đợi chút, áo khoác của em." Kim Tae Ri đem áo khoác trên người đưa cho Ji Soo.
"Thật là, mỗi lần chị hỏi cái này em đều muốn trốn." Bà lườm Ji Soo một cái.
"Vậy chị đừng hỏi không phải được sao?"
Ji Soo nhún nhún vai, thấy chị gái lại muốn mở miệng, liền nói: "Em phải đi rồi, tạm biệt!"
Chị gái tuổi càng lớn càng thích niệm người...... Ji Soo lắc đầu, bước ra sau nhà, cũng không tính đi cửa trước. Ji Soo không muốn chạy tới nơi náo nhiệt đó, lại càng không muốn nhìn thấy người đàn ông họ Kim kia.
Ji Soo đi nhanh, chạy bộ về phía cửa sau, xe Ji Soo để ở phía sau, khi đến Kim gia, Ji Soo cũng tiến vào từ cửa sau.
"Jennie, em hôm nay thật đẹp."
Ji Soo dừng bước, tiếng nói là từ bên phải truyền đến, vách tường ngăn trở bóng dáng của Ji Soo, chỉ cần bước vài bước nữa. Ji Soo tin tưởng hai người bên phải tuyệt đối sẽ phát hiện ra mình.
Muốn tỏ tình sao?
"Cám ơn." Giọng nữ ôn nhu nhẹ nhàng thản nhiên, nghe không ra một tia xấu hổ.
Ji Soo dựa lưng vào tường, tiếng nói lãnh đạm kia làm cho Ji Soo quyết định vẫn không nên ra ngoài thì hơn.
Hai tay khoanh trước ngực, Ji Soo ưu nhàn nhìn hoàn cảnh bốn phía.
U ám, yên tĩnh, thật sự là nơi tốt để yêu đương vụng trộm, Kim gia đại tiểu thư này nếu không cố ý cho người ta cơ hội, thì chính là không có đầu óc.
Ừm...... Về sau Ji Soo sẽ dạy Rosé trăm ngàn lần đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này, cho dù đối với người ta có ý, người đàn ông cầm thú mặc kệ ban ngày hay đêm tối cũng sẽ biến thành người sói.
"Jennie, anh...... Anh rất thích em, cùng anh kết giao được không?" Tiếng tỏ tình có chút run run.
"Thực xin lỗi, tôi......"
"Đừng cự tuyệt anh, anh thật sự rất thích em......"
"Lee Seung Han! Anh đừng như vậy!"
"Jennie, em thật thơm...... Anh rất muốn em......"
"Lee Seung Han! Không...... Tránh ra......"
Ừm...... Ji Soo lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, sau đó tìm trong túi.
Chậc, cái bật lửa đâu rồi?
"Đừng! A......"
Ô, tìm được rồi.
Lấy bật lửa từ trong áo khoác ra, Ji Soo chậm rãi châm lửa, nhẹ phả ra một làn khói.
"Khụ khụ, thực xin lỗi, quấy rầy một chút."
Ji Soo bước ra, nhíu mày liếc nhìn hai người một cái.
Không nghĩ tới sẽ có người, Lee Seung Han hoảng sợ.
"Cô......"
Mà Jennie lùi dần về phía sau, thân thể kề sát tường, tóc sớm rối loạn, lễ phục màu trắng trên người bị kéo xuống một nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.
Nhìn thấy Ji Soo, cô sửng sốt, không nghĩ tới sẽ bị Ji Soo nhìn thấy tình huống này, cảm thấy rất chật vật, nhếch môi, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vẫn cố gắng kiêu ngạo.
Ji Soo lại phun khói thuốc, thấy cô không nói lời nào, Ji Soo nhún nhún vai, cũng không nói gì, tiếp tục đi.
Thấy Ji Soo rời khỏi, Jennie cả kinh, không kịp nghĩ, tiếng nói đã thốt ra.
"Ji Soo!"
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên Ji Soo.
Ji Soo dừng chân, quay đầu nhìn cô.
Jennie thở sâu, kéo lại quần áo, đi về phía Ji Soo, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông vừa muốn xâm phạm cô, là cô quá ngây thơ rồi, lại cho anh ta cơ hội.
"Lee Seung Han, về sau đừng để tôi nhìn thấy anh."
"Jennie, anh......" Seung Han đỏ bừng mặt.
"Lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ để cha tôi hủy nhà anh."
Kim gia tuyệt đối có năng lực này, anh ta vừa mới hành động đã làm cho cô kinh sợ, nếu không phải cô ngu ngốc. Nghĩ đến anh ta không dám làm gì cô, cùng anh ta đi đến nơi này, cô cũng sẽ không thiếu chút nữa bị xâm phạm.
Cô phẫn nộ, nhưng chinh cô cũng sai, là cô dại dột cho anh ta cơ hội.
Lee Seung Han cúi đầu, không dám nói gì nữa, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
"Thực uy phong." Cắn điếu thuốc lá, Ji Soo mở miệng trào phúng, không hổ là Kim gia đại tiểu thư, khí thế uy hiếp người khác làm người ta sợ hãi.
Cô nghe được sự châm chọc trong lời Ji Soo nói, mím môi, không nói gì, cũng không muốn nhìn Ji Soo, chuẩn bị rời đi.
Thấy cô muốn đi như vậy, Ji Soo nhíu mày.
"Cô không cần nói lời cảm tạ sao?"
Jennie lãnh đạm nhìn về phía Ji Soo, rõ ràng một thân hỗn độn, nhưng bộ dáng cao ngạo không giảm chút nào.
"Cô có làm gì để tôi phải xin lỗi sao?"
"Nếu không phải tôi, cô sớm bị cường bạo."
Cô nên cảm tạ Ji Soo phật tâm đại phát.
"Chẳng qua cô vừa vặn đi qua thôi." Cô cũng không quên, Ji Soo vừa trực tiếp lờ đi tình hình chật vật của cô, tính đi về phía cửa sau.
"Sai!" Ji Soo lắc lắc ngón tay với cô.
"Tôi đứng ở đó đã được một lúc." Ji Soo hất cằm về nơi mình vừa đứng.
Jennie sắc mặt cứng đờ, mím môi, trong mắt hiện lên một tia lửa giận.
A! Tức giận sao? Nhìn thấy tức giận trong mắt cô, Ji Soo nhếch môi cười.
Ji Soo đến Kim gia luôn gặp cô, hơn nữa khi Ji Soo đưa Rosé về nhà, tuyệt đối sẽ gặp cô.
Nhưng bởi vì ghét người Kim gia, Ji Soo luôn lờ cô đi, hơn nữa năm đó cô đẩy Rosé xuống nước, làm cho Ji Soo đối với cô không có hảo cảm.
Nếu không phải......
Ji Soo nghĩ trở lại những hình ảnh tại bể bơi, cô một mình khóc cô độc như vậy, khóc đến khiến cho Ji Soo mềm lòng, nên không cùng cô so đo, dù sao tuổi cô cũng còn nhỏ.
Nhưng quên đi quên đi, Ji Soo vẫn cách người Kim gia rất xa, đương nhiên, Rosé nhà Ji Soo là ngoại lệ. Biết Ji Soo vẫn đứng ở góc, nhưng không xuất hiện cứu cô, Jennie mím môi, trong lòng tức giận, cô đi về phía trước.
"Làm sao?" Ji Soo nhíu mày.
"Ba!"
Cô vươn tay rất nhanh tát Ji Soo một cái.
Trên mặt đau đớn làm cho Ji Soo giật mình, tức giận lập tức dựng lên.
"Jennie!" Ji Soo quay đầu trừng cô, vươn tay chuẩn bị trả cô một cái tát.
Jennie ngẩng đầu, cũng không sợ Ji Soo đánh cô, cao ngạo đối mặt với Ji Soo.
Ji Soo híp mắt, nhìn cô lãnh ngạo bất tuân, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tinh tế, lễ phục màu trắng hở vai làm cho cô càng cao quý thanh lịch.
Ji Soo biết cô đẹp, không phải đẹp kiểu hoang dại, là tinh tế giống gốm sứ, nhưng khuôn mặt kia luôn rất lãnh đạm, vô hình chung khiến người ta cảm thấy có khoảng cách.
Mà lúc này, lãnh đạm chuyển thành ngạo nghễ, tia lửa khiêu khích trong mắt, nói cho Ji Soo biết, cô không sợ Ji Soo, bạt tay này là Ji Soo đáng bị.
Ji Soo buông tay, mà cô lạnh lùng xả môi, xoay người. Còn chưa bước được bước nào, tay của cô đã bị bắt lấy, dùng sức kéo về phía sau.
"Làm......" Môi, che trụ, mắt cô mở to, trừng mắt nhìn khuôn mặt quá mức tuấn mỹ trước mắt, rõ ràng nhìn thấy ác ý trong mắt Ji Soo, không kịp phản ứng, lưỡi Ji Soo cũng đã mở cánh môi, đem đầu lưỡi tham nhập.
"Ưm......" Lấy lại tinh thần, Jennie bắt đầu giãy dụa, tay Ji Soo lại chế trụ gáy cô, dùng sức cắn một cái, sau đó buông cô ra.
"Cô!" Cô che miệng, môi dưới bị Ji Soo cắn chảy máu.
Ji Soo liếm đi vết máu trên môi, con ngươi đen hẹp dài lóe ác liệt, dáng vẻ bụi bụi lại câu dẫn người,
"Đây là hồi báo cho bàn tay vừa rồi của cô"
"Ji Soo!" Cô căm tức nhìn Ji Soo.
Ji Soo cũng không để ý, xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng máy xe rời đi, Jennie đứng tại chỗ, trong lòng vửa ảo não vừa tức giận, môi bị cắn nát còn chảy máu, ngoại trừ máu ra, còn có hương vị của Ji Soo.
Cô vuốt môi, tâm thần bấn loạn, tức giận đến mức dùng sức lấy tay chà nát cánh môi, muốn lau đi hương vị của Ji Soo
"Đáng giận!"
Cô cực kì tức giận, môi bị cô thô lỗ chà sưng lên, mà hơi thở hỗn độn vẫn không biến mất......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top