Chương 219 An tướng quân là ta
Thời tiết hè nắng nóng chói chang, có gió lạnh quất vào mặt, theo chân tóc thổi đến lòng bàn chân, thấm ra một lưng mồ hôi lạnh.
Lời này...... lời này của Diệp Bạch Đinh có ý tứ gì?
Có vài người ngoài mặt có thể bình tĩnh, nhìn không ra trong lòng nghĩ cái gì, có vài người kinh ngạc đến giấu không được, tỷ như Chung Hưng Ngôn, hắn run rẩy ngón tay: "Không...không phải, ý của ngươi... không phải là...nữ nhân này, Ngọc Linh Lung.... nữ nhân này......"
Diệp Bạch Đinh không để ý đến hắn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Đạt Cáp, hai mắt lạnh thấu xương: "Người là ngươi giết, đúng không? Bởi vì Ngọc Linh Lung đã biết bí mật của ngươi, tất cả bí mật của ngươi, bao gồm thứ hại người uy hiếp người trong tay ngươi, có phải hay không?"
"Nàng không phải không dám, mà là không thể la lên, bởi vì một khi la lên, bị ngươi phát hiện bất kỳ điểm đáng ngờ nào, ngươi liền sẽ dời món đồ đó đi, giấu chỗ khác, chỗ mà người ngoài không còn cơ hội tìm được, đúng không? Nàng chỉ có thể vừa bôn ba chạy trốn, vừa nỗ lực nghĩ cách, làm sao để đem tin tức này truyền ra ngoài, nàng biết đêm đó bị ngươi theo dõi, mất cơ hội sống sót, nhưng nàng không thể chết uổng......"
"Nàng chưa bao giờ gặp An tướng quân, không biết An tướng quân là ai, nhưng nàng biết, chuyện nàng phải làm là cái gì, muốn bảo hộ chính là cái gì."
Da mặt Đạt Cáp căng thẳng, ánh mắt tràn ngập địch ý không chút che giấu: "Ngươi đánh ——"
"Còn không tin?" Diệp Bạch Đinh chỉ nhấc mí mắt, "Vậy ngươi không bằng sai người đi tìm xem, nhìn xem thứ ngươi giấu, giờ còn ở đó không."
Ám mang nhúc nhích trong mắt Đạt Cáp, hắn cuối cùng không nhịn xuống, kêu người lại, nói vào tai mấy câu, làm hắn đi xem nhà kho.
Người này chạy chân thực mau, không bao lâu đã trở lại, đại kinh thất sắc, đầy đầu đều là mồ hôi, căn bản không cần hắn nói, chỉ nhìn biểu tình này của hắn, Đạt Cáp liền hiểu, đồ thật sự mất rồi!
"Các ngươi trộm đồ của ta!"
Đạt Cáp trừng mắt nhìn Diệp Bạch Đinh, ánh mắt nguy hiểm, dường như hận không thể uống máu hắn, rút gân hắn, tại sao? Rốt cuộc là làm như thế nào! Rõ ràng bọn họ không lộ ra một chút tiếng gió nào, giấu kĩ như vậy!
Diệp Bạch Đinh hơi rũ mắt: "Ngọc Linh Lung là tên khác của một loại hoa mai, bản thân nàng cũng rất thích hoa mai, rượu gần đây thích nhất tên 'mai liệt', là Tô Tửu Tửu ủ cho nàng, nàng từ sảnh tiệc rượu đi ra, chạy về hướng đông, đường đi rất dài, uốn lượn ngoằn ngoèo...... Hoa mai nở năm cánh, con đường nàng đi phác họa ra lại chỉ có bốn cánh, tựa như muốn nói lại thôi, đột nhiên im bặt, vậy một cánh còn lại đâu, nếu như vẽ lên cánh hoa cuối cùng này, sẽ nhìn thấy cái gì, được đến cái gì?"
"Hành vi này của nàng, kỳ thật là để tin tức lại cho ông đi, Tô Đồ?"
Cho nên đêm trước, Cừu Nghi Thanh mới có thể nhìn thấy Tô Đồ lẻn vào viện của sứ đoàn. Vì chuyện xảy ra đột nhiên, Tô Đồ không có biện pháp lập tức vào viện điều tra, sau khi quan sát điều nghiên địa hình đủ kiểu, mới lặng lẽ trèo vào, muốn nhìn một chút Ngọc Linh Lung rốt cuộc để lại cái gì, nhưng không ngờ lại gặp Cừu Nghi Thanh, bị hạ lệnh rời đi, chỉ có thể xoay người rời đi.
Diệp Bạch Đinh nhìn ông ta: "Ông biết An tướng quân là ai."
Tầm mắt Tô Đồ hơi xẹt qua Chỉ huy sứ ngồi bên trên, khựng lại một cái chớp mắt, mới nói: "Đúng vậy."
Diệp Bạch Đinh: "Nói một chút đi, chuyện là sao?"
"Ta là kiêu kỵ giáo dưới trướng An tướng quân, thời trẻ may mắn được theo tướng quân chinh chiến, đánh qua không ít trận thắng, sau này thương tàn xuất ngũ, trở lại kinh thành kinh doanh tửu phường của tổ tiên, tất nhiên là đã gặp An tướng quân, nhưng Ngọc Linh Lung làm sao mà biết được, ta cũng không biết."
Tô Đồ rũ mắt, có vẻ cũng khó hiểu: "Ta chỉ biết nàng đặt mấy vò rượu ở chỗ khuê nữ của ta, tiểu cô nương là một người tươi sống thú vị, xem như nói chuyện được với khuê nữ của ta, ta chưa bao giờ nói chuyện với nàng, cũng là khuê nữ của ta hỏi xin ta hồng anh, nói có rảnh đi đưa cho nàng, ta mới biết nàng cũng đã từng ở biên quan. Tiệc rượu đêm đó, ta chỉ đến vì khuê nữ của ta, cũng không tính toán quản người khác, không có tâm trạng đó, nhưng nàng đứng trong đám người nhìn ta một cái, ánh mắt vô cùng có thâm ý."
"Chỉ là liếc mắt một cái, ta còn tưởng rằng ta nhìn lầm rồi, lúc sau thấy không đúng, mới điều nghiên địa hình viện của sứ đoàn, cân nhắc tìm thời cơ thích hợp, tiến vào một chuyến."
Diệp Bạch Đinh: "Ngươi có biết chuyện Ngọc Linh Lung muốn tìm ngươi, có quan hệ đến An tướng quân?"
Tô Đồ: "Trước đó không biết, sau đó có suy nghĩ cẩn thận."
"Ngươi từng hành động dưới trướng An tướng quân, đã gặp qua An tướng quân, gặp lại vẫn có thể nhận ra được, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Nhưng ngươi trước đây ở kinh thành, cũng chưa gặp qua An tướng quân."
"Đúng vậy."
"Lỗ Minh cùng Tất Chính Hợp trong tối ngoài sáng thử ngươi, dụ dỗ hoặc uy hiếp ngươi, hỏi ngươi, có phải đều có quan hệ đến An tướng quân hay không?"
"Phải," Tô Đồ trầm mắt, "Cũng là từ khi đó, ta bắt đầu nghi ngờ, cảm thấy những người này muốn gây bất lợi cho An tướng quân."
"Nhưng ngươi lúc ấy tự dốc hết sức gánh lấy, không có nói với bất kỳ ai."
"Ta lúc ấy...... cũng không biết, An tướng quân ở ngay kinh thành, là......"
Tô Đồ nhìn Cừu Nghi Thanh một cái, tự trách mình rời khỏi đội ngũ quá lâu, tính cảnh giác đều hạ thấp, lại cắm đầu làm rượu, vội vàng giáo huấn mấy tên mơ ước nữ nhi, hồi lâu cũng chưa gặp Chỉ huy sứ, còn tưởng rằng An tướng quân vẫn luôn ở biên quan, bị người tìm tới, biết sự tình trọng đại, thêm nữa vì đã sớm không tham gia quân ngũ, con đường tin tức quá xa quá vòng vèo, tin khẳng định là đưa đi biên quan, nhưng thời gian nhất định sẽ rất dài, chỉ có thể tự mình khiêng trước......
Thẳng cho đến khi Lỗ Minh chết, cả nhà bọn họ bị mời đến viện của sứ đoàn, ông ta mới nhìn đến Chỉ huy sứ lần đầu tiên, hoảng sợ.
Nhưng ông ta khi đó cũng chỉ là cảm giác người khác muốn gây bất lợi với An tướng quân, không biết cụ thể là làm cái gì, đối phương là Ngoã Lạt sứ đoàn hay là quan viên Đại Chiêu, bao gồm cả chuyện Ngọc Linh Lung mịt mờ nhắc nhở, ông ta lúc đó cũng không hiểu, là sau đó mới nghĩ kỹ.
An tướng quân dùng thân phận Chỉ huy sứ ra mặt, ông ta không hiểu có phải là có kế hoạch đặc thù gì hay không, tướng quân dụng binh như thần, đa phần là lấy trí kế mưu thắng ngàn dặm, ông ta lo lắng mình tùy tiện đi tìm, sẽ gây phiền toái cho đối phương.
Hơn nữa ông ta cũng không nhận được bất kỳ mệnh lệnh gì...... An tướng quân lợi hại như vậy, không có khả năng là nhìn không ra ông ta là ai, lại thêm đêm đó Mộc Nhã đến thử, ông ta cùng Mộc Nhã đánh một trận, Chỉ huy sứ lúc ấy có mặt, nhìn rất rõ ràng, lúc đi ngang qua còn nói ông ta vất vả, có thể nghỉ ngơi, đây là lời mà An tướng quân sau mỗi trận chiến, đều sẽ nói với mọi người, An tướng quân đã sớm nhìn ra ông ta là ai, biết người khác đang làm những trò gì, cũng đã bắt đầu hành động, lại không hạ mệnh lệnh chiến đấu, ông ta chỉ có thể đợi.
Ông ta tuy không ở chiến trường, nhưng quân lệnh như núi, ông ta sao có thể không tuân thủ!
Ngọc Linh Lung, mai liệt, cánh hoa mai......
An tướng quân quả nhiên lợi hại!
Ông ta phản ứng chậm một nhịp, thời gian vào viện sứ đoạn lại hơi chậm, mới vừa lĩnh ngộ ra là hình dạng cánh hoa, đã bị Ngoã Lạt cẩu phát hiện đuổi tới, bị An tướng quân hạ lệnh lui lại, nhưng An tướng quân rõ ràng không quen biết Ngọc Linh Lung, lại tự mình có thể làm rõ ràng tất cả logic, tìm được đồ, còn truyền tin làm ông ta đừng động nữa......
An tướng quân uy vũ khí phách! An tướng quân thiên hạ đệ nhất lợi hại! Thế gian liền không có chuyện y làm không được!
Ánh mắt Tô Đồ nhìn về phía Cừu Nghi Thanh bốc cháy lên cuồng nhiệt, đó là một loại sùng bái quá độ không ai hiểu nổi, chỉ có những người đã từng đi theo y, mới có thể hiểu.
"Người Đại Chiêu âm hiểm giảo hoạt! Lừa đảo, đều là lừa đảo!" Đạt Cáp co nắm tay, "Ngoã Lạt ta tuyệt đối không chịu đựng cái này, ta muốn cáo trạng bẩm báo các ngươi ra trước mặt hoàng thượng, ta phải đi về bẩm báo vương của chúng ta, các ngươi căn bản là không muốn hoà đàm, vài ngày nữa đại quân Ngoã Lạt tất nhiên sẽ tiếp cận, cho biên quan các ngươi khó khăn!"
Thính đường an tĩnh một mảnh, thanh âm Cừu Nghi Thanh liền có vẻ phá lệ sắc bén: "Đạt thủ lĩnh còn về được sao?"
Đạt Cáp cứng họng: "Ngươi uy hiếp ta!"
Cừu Nghi Thanh đặt chung trà lên bàn, thong thả ung dung: "Bổn tướng đã nói, Đại Chiêu ta nhân tài đông đúc, người có thể sử dụng đâu chỉ có một vạn, bảo vệ quốc gia, cũng không phải là chỉ có một cái An tướng quân, tất cả mọi người có thể là An tướng quân —— thiên tử có nhiệm vụ mới cần làm, biên quan đã bình ổn, bổn tướng không có gì là không bỏ xuống được, cũng không có gì là không thể rời đi."
Đạt Cáp: "Vậy tại sao ngươi......"
"Vì sao cố tình bảo mật?" tròng mắt Cừu Nghi Thanh đảo qua, khóe môi nhấc lên một độ cung nhỏ đến khó phát hiện, "Tất nhiên là bởi vì, An tướng quân cần trưởng thành, sau khi bị bại mới có liên tiếp thắng lợi, nhân tài cũng như thế, dù sao cũng phải cho bọn họ cơ hội mài đao trưởng thành."
Đạt Cáp:......
Ngươi coi chúng ta là đá mài dao sao! Có xấu hổ hay không!
Ngày nghĩ đêm mong, ngàn phòng vạn phòng, không nghĩ tới An tướng quân ẩn sâu như vậy, thế nhưng chính là Chỉ huy sứ! Hiện tại ngẫm lại, kỳ thật lần đầu tiên gặp mặt, Cừu Nghi Thanh đã nói qua lời như vậy, lúc đó hắn còn cảm thấy có chút kỳ quái, người Đại Chiêu cơ hồ đem An tướng quân thờ như thần linh, nhắc tới là không có bất kính, vì sao người này dám nói An tướng quân chính là người bình thường, người thường nào cũng đều có thể là An tướng quân, hắn còn tưởng rằng Bắc Trấn Phủ Tư Chỉ huy sứ không giống người thường, nhuệ khí quá cao, không ngờ là không liên quan gì đến tính cách, Cừu Nghi Thanh thật sự là nghĩ như vậy, đến bây giờ y đều cho rằng mình chỉ là cái người thường!
Đây là lần đầu tiên Đạt Cáp thấy Cừu Nghi Thanh cười, cảm giác lại một chút cũng không sung sướng, thậm chí càng thêm sợ hãi, kiểu cười như không cười này của đối phương, còn đáng sợ hơn không cười! Đây là đang uy hiếp hắn sao! Có phải đang uy hiếp hắn hay không! Nhất định là đang uy hiếp hắn!
Nhưng ngừng một lát, hắn lại cảm thấy không thích hợp, họ An rất giỏi bày mê trận, giết người công tâm, một ván khớp một ván, đánh giặc rất ít khi cứng đối cứng, luôn là ngấm ngầm giở trò âm mưu quỷ kế, lần này cố ý thẳng thắn thừa nhận việc này, có phải có mục đích khác hay không!
Đáng tiếc hắn suy nghĩ nhiều, Cừu Nghi Thanh lúc này thật đúng là chưa nói dối. Tiên đế hoa mắt ù tai, triều đình vỡ nát, ăn bữa hôm lo bữa mai, biên quan rất quan trọng, triều đình cũng vậy, hắn cùng Vũ An Đế khi đó đều còn niên thiếu, nhưng đã biết khốn cảnh tương lai, không thể không đi đường tắt, chia làm hai đường, một mình gánh vác phần vất vả mà chính mình lựa chọn, Vũ An Đế ở triều đình, y liền ở biên quan.
Trước mặt y là đao quang kiếm ảnh, từng bước đều là hiểm địa, cửu tử nhất sinh, không thể không tìm mặt nạ ác quỷ mang lên, che đậy lại tư thái quá độ tuổi trẻ, bày ra càng nhiều uy nghiêm chấn nhiếp, Vũ An Đế cũng không nhẹ nhàng, từng bước cẩn thận, như đi trên băng mỏng, trong sát khí cùng kẽ hở, tìm kiếm chút không gian có thể thở dốc, trước hết giữ được chính mình, lại bồi dưỡng người có thể dùng......
Khi bọn họ tách ra là đã biết, có khả năng lần này từ biệt chính là vĩnh viễn, gặp lại nhau sợ là đã ở hoàng tuyền, nhưng cũng may, bọn họ đều chống cự được đến giờ.
Năm trước biên quan ổn định, tình thế cơ bản là bình ổn, trong triều các loại chính sách cần sửa đổi thực thi ngược lại càng có vẻ gian nan, vì quan viên đều là người thông minh, mỗi một mệnh lệnh của thiên tử, đều có khả năng chạm đến ích lợi của bọn họ, giằng co mãnh liệt, đã đến mức không phá thì không xây được, y liền quyết định trở về hỗ trợ.
Y mười bốn tuổi liền đi biên quan, qua mấy năm chinh chiến, An gia quân bên dưới đã sớm cánh chim đầy đặn, có lão tướng cẩn thận giỏi chống cự, cũng có tiểu tướng dũng mãnh tâm cơ, sau khi y trải qua vài lần bí mật diễn luyện, nhiều phen suy đoán, cảm thấy bọn họ có thể ứng phó, là thời điểm nên học tự mình đứng vững.
Nhưng quanh năm chinh chiến, ba chữ An tướng quân này đã sớm là bảo đảm thắng lợi, là người một nhà hướng tới, là ác mộng của quân địch, y lo lắng một khi tin tức mình rời đi lan ra, sẽ gây bất lợi cho chiến cục, mới quyết định không nói......
Dù sao cũng đeo mặt nạ ác quỷ nhiều năm, sao có thể uổng công, y dùng nó lên kế hoạch còn làm ra đủ các chiêu trò được, người Ngoã Lạt căn bản không biết chân chính An tướng quân trông như thế nào.
"Mùa đông năm ngoái Ngoã Lạt của ngươi liên tục gặp tuyết tai, cửa ải cuối năm khổ sở, binh lính của các ngươi vì ăn no bụng, dùng chiêu âm hiểm như vậy, đánh tàn nhẫn như vậy, mà ngay cả một cái tiểu tướng của An gia quân ta cũng chưa đánh thắng, bổn tướng đã yên tâm, không lo lắng thân phận bại lộ nữa, không ngờ ——"
Cừu Nghi Thanh xì mũi, trào phúng ra tiếng: "Không ngờ người của các ngươi vô dụng như vậy, đến bây giờ cũng chưa phát hiện, bổn tướng cần gì phải đích thân nói ra, cung cấp tình báo cho các ngươi sao? Mật thám Ngoã Lạt có quy củ, tình báo có quan hệ đến bản thân An tướng quân, một chữ ngàn vàng, Đạt thủ lĩnh còn chưa trả tiền cho bổn tướng đâu."
Đạt Cáp: "Ngươi ——"
Thấy Cừu Nghi Thanh dăm ba câu liền châm ngòi lửa giận đối phương, Diệp Bạch Đinh không khỏi mỉm cười.
Cừu Nghi Thanh đích xác không có cố ý giấu giếm, nhưng cũng không có cố ý bại lộ, hành vi này cũng không chỉ là suy xét cho biên quan, còn có kinh thành. Vì tình thế của Bắc Trấn Phủ Tư, để người ta biết Chỉ huy sứ chính là An tướng quân, làm việc sẽ không có chỗ tốt, ngược lại còn bị dính gông cùm xiềng xích, thái độ người khác đối đãi An tướng quân, so với một cái Chỉ huy sứ tùy tiện 'không biết thân phận còn ngang nhiên đi nhậm chức', tính tình còn rất lớn, là hoàn toàn bất đồng.
Đêm đó hắn suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, khi lôi Cừu Nghi Thanh vào ổ chăn nháo, liền nghĩ thông suốt, trách không được nam nhân này có thể ngang nhiên nhậm chức Bắc Trấn Phủ Tư, điệu thấp thần bí, người khác tra không được bất cứ thứ gì, trách không được nam nhân này có thể lợi hại như vậy, cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể làm, còn rất được Hoàng Thượng tín nhiệm, trách không được nam nhân này quen thuộc Lôi Hỏa Đạn như vậy......
Hắn nhớ rõ hắn đã hỏi Cừu Nghi Thanh, tại sao rành về Lôi Hỏa Đạn như vậy, Cừu Nghi Thanh nói đã từng hủy qua, kỳ thật đâu chỉ là đã từng hủy, thứ này căn bản chính là được tạo ra dưới sự canh giữ của y!
Cũng trách không được...... Cừu Nghi Thanh sẽ chết.
Diệp Bạch Đinh cẩn thận nghĩ tới cốt truyện, thứ nhất An tướng quân nổi bật quá lớn, nếu không thể thu làm mình dùng, thì đó là địch nhân khó có thể đánh giá, cần phải bị xử trí; thứ hai y là Chỉ huy sứ Bắc Trấn Phủ Tư, bí mật làm quá nhiều chuyện, giúp đỡ Hoàng Thượng, động chạm đến ích lợi của rất nhiều người khác......
Trên người y còn trúng độc.
Cũng chỉ có hai tháng này, vì bọn họ thường xuyên ngủ chung, chứng khó ngủ của Cừu Nghi Thanh khó mới đỡ hơn một chút, nếu không như thế, Cừu Nghi Thanh bệnh đau tra tấn nhất định là nặng hơn.
Nghiên cứu loại độc này thật lâu, vẫn chưa có được biện pháp giải quyết cụ thể, mà Diệp Bạch Đinh một ngày lại một ngày, càng hiểu biết Cừu Nghi Thanh nhiều hơn.
Nam nhân này kỳ thật là một người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, ặc, không phải cái loại cảm giác an toàn mang nghĩa phổ thông, Cừu Nghi Thanh ở trong tiềm thức tự hạ cho mình mệnh lệnh tuyệt đối, y đem áo giáp cứng rắn tròng lên người, một khắc cũng không cởi, bảo hộ mọi người an toàn, cho mọi người cảm giác an toàn, nhất định phải thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, cho dù ngủ cũng muốn mở một con mắt, dự phòng tất cả sự cố có khả năng xảy ra.
Bản thân y sẽ không cho phép chính mình ngủ quá say quá lâu, loại độc kia lại cường hóa cảm giác này, làm y càng khó ngủ.
Y không có biện pháp hoàn toàn thả lỏng, cho dù là ở trước mặt Vũ An Đế, người bạn thân trước kia, vì thân phận thiên tử mẫn cảm, phòng vệ cho dù có cẩn thận đi nữa, cũng sẽ có thích khách ùn ùn không dứt dùng mệnh đi thử, y vẫn phải bảo vệ.
Y một ngày lại một ngày mất ngủ, cứ thế mãi, thật sự sẽ điên, nhưng giờ đã có hắn, Diệp Bạch Đinh.
Cừu Nghi Thanh sẽ muốn bảo hộ mọi người dưới cánh chim của y, đã đối với hắn sinh ra tâm tư, tất nhiên cũng sẽ muốn hộ đến kín không kẽ hở, nhưng hắn không sợ Cừu Nghi Thanh, tự thân bày ra thực lực, tài năng kỹ xảo không tầm thường, hắn mãnh liệt hướng tới đối phương truyền ra một loại thái độ muốn được tin tưởng, hắn chấp nhất làm cho Cừu Nghi Thanh biết hắn lợi hại, biết hắn bản lĩnh, thái độ hắn muốn được tôn trọng, hắn chờ mong được dựa vào, hắn muốn nhân sinh nở rộ......
Tình yêu đích xác có thể thay đổi một người.
Từng giọt từng giọt, dần dần, Cừu Nghi Thanh đối với ngỗ tác bên cạnh mình càng tín nhiệm, càng phóng túng, cùng với cảm giác đặc thù cho phép mình thả lỏng trong tiềm thức.
Cho nên ở bên cạnh Diệp Bạch Đinh, Cừu Nghi Thanh có thể ngủ vài giấc ngắn ngủi, ngủ ngon, sức khỏe thân thể có thể kéo dài.
Cừu Nghi Thanh sẽ vào lúc không có ai, hơi hoang dã mà kêu hắn bảo bối, nói hắn là thuốc trời cao ban cho y, hắn muốn nói không đúng, tình cảm đã thành lập quan hệ mới đúng, ái mới đúng, tín nhiệm mới đúng, nhưng suy nghĩ một chút, người cùng đối phương thành lập quan hệ tình cảm là chính mình, vậy thì chính mình cũng có thể là thuốc, liền vui vẻ hồ nháo cùng Cừu Nghi Thanh.
Nhưng nếu cái này là độc, là bệnh, liền yêu cầu trị tận gốc, vẫn cần phương thuốc giải độc, đồ vật Ngọc Linh Lung chỉ ra, Cừu Nghi Thanh tìm được ở kho hàng, là quan trọng nhất, nhưng vẫn không phải toàn bộ chân tướng của loại độc này.
Sứ đoàn Ngoã Lạt lần này vào kinh, là không ôm cái tâm tư gì tốt lành!
Đôi mắt Diệp Bạch Đinh lạnh xuống, nhìn về phía Đạt Cáp: "Các ngươi cảm thấy An tướng quân không ở biên quan, đủ loại dấu hiệu dẫn về hướng kinh thành, nhưng lại không biết y là ai, cho nên muốn tìm ra y, tìm y, đương nhiên cũng không phải là cảnh giới đề phòng cái gì, mà là muốn đối phó ——"
"Các ngươi chuẩn bị cái gì? Muốn ám sát phục kích, hay là dùng độc? Hay là có vài thứ đã sớm chôn xuống 'nhân', chỉ chờ đến giờ phút này động thủ để lấy 'quả'? Các ngươi có phải chuẩn bị một hòn đá ném hai con chim hay không, ngoại trừ tìm Bát vương tử của các ngươi còn bị lưu lạc trong dân gian Đại Chiêu, còn muốn thuận tiện diệt trừ An tướng quân?"
Ánh mắt Đạt Cáp chấn động, sao ngay cả cái này Cẩm Y Vệ cũng biết!
...... Cũng phải, Bát vương tử ẩn nấp ở Đại Chiêu nhiều năm, gần như là lớn lên ở Đại Chiêu, trước kia thì thôi đi, hiện tại An tướng quân chính là Chỉ huy sứ, Chỉ huy sứ chính là An tướng quân, Cừu Nghi Thanh sao có thể không phát hiện ra bí mật có liên quan đến Ngoã Lạt?
"Các ngươi dựa vào cái gì mà chỉ vào ta, ta không nhận!" Đạt Cáp không có khả năng nhận tội, cắn ngược lại những người ở đây, "Vì sao không thể là người Tô gia? Không thể là Chung Hưng Ngôn?"
Diệp Bạch Đinh: "Người Tô gia, ta vừa rồi đã nói qua, tất cả hành vi của bọn họ, bất quá là vì bảo hộ, là An tướng quân, là người nhà, là bằng hữu, hoặc là rượu, hành vi mục đích của bọn họ đều là bảo hộ, mà không phải phá hư."
"Còn về phần Chung Hưng Ngôn, chỉ nói cái chết của Tất Chính Hợp liền rất dễ hiểu, bởi vì hai người có thù oán, chính kiến không hợp, nếu hắn lặng yên không một tiếng động trộm đến thăm, Tất Chính Hợp tuyệt đối không có khả năng khách khí mà tiếp đãi, phát hiện 'kẻ xâm lấn' trong chính nhà mình, phản ứng đầu tiên của Tất Chính Hợp tuyệt đối không thể là lấy rượu và thức ăn ra chiêu đãi, mà là kêu người lại đem hắn đuổi ra. Thêm nữa Chung Hưng Ngôn chỉ yêu tiền, mỹ nhân, chỉ thích nữ tử đàng hoàng, không có hứng thú với Ngọc Linh Lung."
"Kẻ giết Tất Chính Hợp, nhất định là người có ích lợi tương quan với ông ta, thậm chí có cấu kết, ông ta không thể không chiêu đãi bồi cười —— ngoại trừ Đạt thủ lĩnh ngươi, còn có ai?"
Đạt Cáp trợn hai mắt, còn muốn giảo biện: "Ngươi đây là vu oan! Ta không phục! Ngươi không có chứng cứ!"
"Ngươi muốn chứng cứ? Được, ta cho ngươi!"
Diệp Bạch Đinh bước tới một bước, ánh mắt sáng quắc: "Lỗ Minh, Ngọc Linh Lung, Tất Chính Hợp, trong dạ dày bọn họ đều có cùng loại đồ ăn, khô vàng hơi đỏ, chính là màu sắc đặc thù có sau khi xào nấu, không giống như đậu phộng hay hạt của Đại Chiêu ta, là thứ mà Ngoã Lạt các ngươi thích dùng để nhắm rượu, kêu là xích cái quả, đúng không?"
"Thân bách hộ tra xét trên dưới 128 người của sứ đoàn các ngươi, thời điểm mọi người uống rượu đều sẽ muốn ăn, chỉ có Đạt thủ lĩnh ngươi, uống hay không uống đều phải ăn thứ này, mỗi bữa cơm đều có, thậm chí đựng trong túi mang theo người làm đồ ăn vặt, có phải thế không?"
Đạt Cáp: "Tiệc rượu đêm đó mọi người đều ăn giống nhau ——"
"Đêm đó mọi người ăn giống nhau, vậy Tất Chính Hợp thì sao?" Diệp Bạch Đinh híp mắt, "Ông ta lại không có thói quen ăn thứ này, trong nhà cũng không để sẵn, tại sao lúc chết trong thi thể sẽ có? Ngày đó người lặng yên không một tiếng động đến thăm Tất gia, chính là ngươi, ngươi cho ông ta ăn, có phải hay không?"
"Ồ, ngươi cũng có thể đẩy hết cho Mộc Nhã, dù sao hắn cũng là người Ngoã Lạt."
Biểu tình Diệp Bạch Đinh đạm mạc, giọng nói lại bình thẳng: "Nhưng trong đêm tiệc, Mộc Nhã vẫn luôn bận nhìn chằm chằm giao hàng rượu đằng sau, không có rời đi, nhân chứng đầy đủ, chứng cứ ngoại phạm đầy đủ, hắn không có thời gian hạ thủ với Lỗ Minh và Ngọc Linh Lung, cho dù đã thiết trí hạ độc trước, cũng không có biện pháp xâm hại Ngọc Linh —— Đạt thủ lĩnh ngươi thì khác."
"Chuyện phòng the của ngươi có chướng ngại, cần dùng phương pháp đặc thù để kích thích, còn cần phía nữ kiên nhẫn phối hợp, mới có thể thể nghiệm, ngươi vì thế mà tự ti, đè nén rất nhiều không cam lòng cùng thô bạo, vào thời điềm nào đó, ngươi cực kỳ muốn phá hủy, đúng không?"
Đạt Cáp: "Ngươi thiếu ngậm máu phun ——"
"Ta nhớ rõ khi phát hiện thi thể," Diệp Bạch Đinh cản hắn nói, "Phân tích kiểm nghiệm, ngươi một chút cũng không sợ, ta không muốn tại chỗ nghiệm Ngọc Linh Lung, dùng mấy lời lung tung như 'quỷ báo thù' gì đó hù dọa ngươi, ngươi liền co rụt lại, nhưng sau đó Thân bách hộ tra qua, ngươi kỳ thật cũng không sợ quỷ gì đó, vì sao lại sợ quỷ hồn người chết? Ngươi giết bọn họ, đúng không?"
Tròng mắt Đạt Cáp loạn chuyển: "Ta......"
"Còn có vết cắn."
Diệp Bạch Đinh lại nhắc tới một việc: "Ta phát hiện ra vết máu trong miệng Ngọc Linh Lung, nhưng môi răng nàng không có thương tích, vết máu đó là cắn ra từ trên người người khác, vì ngươi trước đó có chuyện 'không cương cứng', chúng ta trực tiếp bài trừ ngươi, không tra, sau đó cảm thấy không đúng, Thân bách hộ tự mình nhìn chằm chằm ngươi, thật đúng là phát hiện ra, Đạt thủ lĩnh, ngươi có dám giở tay áo bên trái của mình lên, làm mọi người xem vết thương trên cánh tay ngươi thử hay không? Tuy đã qua mấy ngày, nhưng Ngọc Linh Lung cắn cú kia lại rất mạnh, còn chảy máu, vết thương trên cánh tay ngươi hiện tại hẳn là còn rất rõ ràng."
Đạt Cáp chẳng những không vén tay áo, còn theo phản xạ mà đè lại cánh tay.
Thân Khương cười lạnh một tiếng: "Che cái gì mà che, lão tử đã thấy rõ ràng, ngươi nghĩ coi ngươi ngày hôm qua ban ngày ban mặt sao lại xui xẻo như vậy, cả người bị bắn nước đồ ăn thừa, cần phải tắm rửa?"
Đạt Cáp ngẩn người, nổi trận lôi đình: "Ngươi cố ý! Ngươi nhìn lén ta tắm rửa!"
Diệp Bạch Đinh mặc kệ hắn mất khống chế, tiếp tục nói: "Còn có chén rượu cuối cùng Lỗ Minh uống trước khi chết, Tất Chính Hợp nói là Tô Đồ rót, ngươi cũng nói là Tô Đồ rót, nhưng kỳ thật hôm ngươi ồn ào có án mạng đó, sáng sớm ta cùng Chỉ huy sứ lại đây, Mộc Nhã lần đầu tiên trả lời chúng ta đã buột miệng nói ra, chén rượu cuối cùng mà người chết Lỗ Minh uống, kỳ thật là uống với ngươi."
"Phó thủ lĩnh Mộc Nhã, ngươi kỳ thật là biết hết từ đầu tới đuôi đường đi của bình rượu giả kia, nó làm cách nào mà đến hiện trường, bị người lợi dụng ra sao, ai tự mình đổi tới bữa tiệc, cho ai uống, đúng không?"
Mộc Nhã tương đối cẩn thận, chưa nói là phải cũng chưa nói không phải, dường như đang châm chước suy xét cái gì đó.
Diệp Bạch Đinh liền tiếp tục: "Toàn bộ việc sứ đoàn Ngoã Lạt cần làm, là vì tìm tung tích Bát vương tử, chuyện tìm kiếm An tướng quân, đương nhiên là giao cho mật thám ở Đại Chiêu, người địa phương ở kinh thành thì tốt hơn. Đã từ lâu rồi, Tất Chính Hợp chính là người của các ngươi, đúng không? Tiền ông ta kiếm được đi đâu? Lỗ Minh cùng ông ta cấu kết, đương nhiên cũng giúp ngươi làm việc, vì lui tới vụ buôn rượu, hắn đã nhanh chóng phát hiện ra Tô Đồ, nói ông ta có liên quan đến An tướng quân, các ngươi cũng không lập tức tin, đích thân gặp Tô Đồ, mới cảm giác ra có chút đặc thù, thậm chí đêm hôm chạy tới thử...... Ngươi nhận ra thân thủ của ông ta, biết ông ta là người của An tướng quân......"
"Mặc kệ ngươi cùng Đạt Cáp có khác nhau hay không, ngươi chuyện tìm kiếm Bát vương tử, cùng với thái độ dành cho An tướng quân, là nhất trí. Đáng tiếc Lỗ Minh không đủ bản lĩnh, không cạy được miệng Tô Đồ, cho nên trong lòng các ngươi sinh ra bất mãn......"
"Lại thêm tiệc rượu hôm đó, Lỗ Minh là kẻ vốn không nên biết quá nhiều cơ mật, không biết tại sao, nghe được chuyện gì khó lường, bọn họ biết các ngươi đang tìm kiếm Bát vương tử. Lỗ Minh người này xảo trá âm hiểm, là một tên đầu cơ, nếu đã biết, liền muốn dùng nó đổi lấy càng nhiều ích lợi, cho nên hắn không thể sống, cần phải bị diệt khẩu ——"
Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Đạt Cáp: "Ngươi giết người, cố ý gào to về án mạng, chỉ muốn làm lớn chuyện, nước quậy càng đục càng sâu, để Đại Chiêu không phát hiện được bí mật của các ngươi, dễ đục nước béo cò, ai ngờ chuyện ngoài ý muốn cứ xảy ra hết lần này đến lần khác, ngươi vô pháp dừng tay, cuối cùng ngay cả Tất Chính Hợp cùng phải giải quyết, có phải thế không!"
Theo lời hắn nói, Thân Khương thong thả ung dung, lần lượt đem chứng cứ bày ra, không ra tiếng, nhưng ánh mắt phi thường sắc bén, giống như đang nói ngươi chạy không được.
Ánh mắt Đạt Cáp càng lúc càng trầm, đáy mắt càng lúc càng âm u, giọng nói cũng mang theo sát khí: "Bất quá là một ngỗ tác tép riu, thật đúng là uy phong, ngươi quan chức là gì mà dám ở đây chất vấn đại sứ nước khác, ai cho ngươi quyền lợi!"
"Bổn sứ cho."
Cừu Nghi Thanh khẽ nâng mí mắt: "Hoặc là, bổn tướng cho, Đạt Cáp, ngươi không phục?"
Đạt Cáp:......
Dùng thân phận An tướng quân đè người, có xấu hổ hay không!
Cừu Nghi Thanh chẳng những dùng thân phận đè người, còn tùy tay cầm Tú Xuân đao trên bàn, xương ngón tay cong lại, rút đao ra khỏi vỏ, tựa như muốn thử một lần xem nó có bén hay không.
Thân đao màu ngân bạch, phiếm hàn mang, chỉ ra khỏi vỏ một phân, liền ẩn hiện sát khí, làm người tựa như có thể xuyên qua ánh kiếm này, đốt ngón tay này, người cầm kiếm này, nhìn đến chiến trường biên quan với khói thuốc súng cuồn cuộn, nơi đó có máu tươi, có phơi thây, có chiến mã hí vang, có vô tận bi ca......
Đạt Cáp phảng phất như nhìn thấy từng trận đánh trong quá khứ, bóng dáng thiếu niên đã từng có chút đơn bạc kia, cùng với mặt nạ quỷ trên mặt y.
Kia không đơn thuần là mặt nạ quỷ, bên dưới mặt nạ, chính là ác quỷ đã lấy mạng người Ngoã Lạt!
Nguyên lai con quỷ hung hãn nhất, cũng không nhất định sẽ có bộ dáng đáng sợ.
"Ha hả......"
Đạt Cáp đột nhiên che mặt, cười u ám.
Lời editor: thấy thương cho cặp mắt của Thân bách hộ ghê! Nhìn ai kia tắm chắc cay mắt lắm o.O
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top