Chương 1 : xa nhà


Lạc Dương

Căn nhà lụp xụp hoang sơ lọt thỏm giữa khoảng đất trồng rau rộng ngát , cũng chính là nguồn kinh tế của gia đình ông Vương
Một người bà, một người cha tàn tật , thêm một bóng dáng hơi gầy đổ theo bóng chiều tà đang tưới lên những luống rau xanh mơn mởn.

Ông Vương chống nạng bước ra ngoài lớn giọng gọi :

- Điềm điềm , tưới xong chưa con.

- Dạ , còn một luống nữa thôi ạ .

- Ừ , xong vào nhà đi .

Trên bộ bàn uống nước bằng gỗ đã sởn màu trải qua năm tháng , bà nội và cha cậu hình như đang, Nhất Bác vội vã bước lại ngồi xuống .


- Ông Vương chầm chậm nói :

- Ngày mai , con sẽ lên Bắc Kinh nhập học rồi . Bố dặn con nghe cho kỹ.

Nhất bác nhìn sang bố , rồi nhìn sang người bà của mình , chỉ thấy bà khẽ gật đầu , đôi tay gầy đan xiết vào nhau , cậu nhỏ giọng nói :

- Vâng

- Con biết rõ điều kiện nhà mình, nếu lần này không phải do bác Tiêu giúp đỡ thì chắc chắn nhà mình không lo cho con học nổi đại học.

- ......

- Thế nên bố nói thẳng , lên đó ở trung với con trai nhà bác ấy, con nhất định phải nhẫn nhịn , bằng mọi cách nghe lời người ta, người ta nói sai con cũng phải chịu . Cơm nước giặt giũ dọn dẹp nhà cửa gì , con phải chủ động làm hết . Người ta là cậu ấm , sinh ra đã ngậm thìa vàng , không giống mình con hiểu chưa?

- Con hiểu

Nhất bác hơi cúi đầu , tính cậu vốn nhút nhát , hiền lành , hiển nhiên không có chút ý nào là phản đối . Đến khi bố cậu vào gian trong rồi , bà cậu mới nhẹ nhàng vuốt mái tóc cháy nắng của cậu:

- Điềm điềm của bà , bà biết con tủi. Nhưng điều mà bố con nói đều là đúng , con phải vâng lời người ta, nghe không ? Rồi lúc con tốt nghiệp người ta còn hứa sẽ tìm cho con một công việc ổn định nữa . Bà già rồi , sống nay chết mai . Chỉ mong con tốt nghiệp lấy được cái bằng đại học cho bằng bạn bằng bè.

- Dạ

______________________________________________________________________

Ngày hôm sau,

Trên chuyến xe lắc lư đông nghịt người lên Bắc Kinh nhập học , Nhất Bác ôm trọn chiếc balo và một túi đồ lớn lỉnh kỉnh , cố gắng thu người lại .

Bánh xe từng vòng lăn đi , cũng như dồn dập cảm xúc lần đầu tiên xa quê hương tới rối bời , nghẹn ngào.

Ông Vương đứng nhìn theo chiếc xe dần dần nhỏ lại , mất hút theo những cuộn khói mờ.

Thương con đứt ruột.

Nhưng đôi chân này chỉ còn một bên, đi đứng không tiện, làm sao có thể đưa Nhất Bác tới tận nơi tận chốn được.

Người đàn ông lam lũ què cụt , lủi thủi chống đôi nạng tiến đến chiếc xe "ba bánh" mới được ông tiêu tặng, ra về.

Đời người là một chuỗi những bi ai.

Ông vốn là một thanh niên cao ráo đẹp trai trong làng , thời trẻ nhiều cô gái mê tít giọng hát ngọt lịm của ông, thế rồi cũng bởi bản giao duyên , lại lấy được vợ đẹp, con nhà khá giả làng bên . Sinh được ngay con trai đầu lòng là - Nhất Bác trắng trẻo bụ bẫm hết phần của cha mẹ.

Ai cũng là phước đức tổ tiên mới được như thế .

Thế mà , có ngờ đâu thời máy cày mới về làng , nhà ông chắt bóp hết mới mua được một cái , lại chính là tai nạn khiến ông đứt phăng đi một bên chân này .

Sau tai nạn ấy, để cứu chồng, vợ ông cũng không quản bán hết đất cát , ruộng vườn, mang hết của hồi môn ra đổi mạng .

Cuối cùng ông cũng sống, với một bên chân bị cụt tới đùi .

Thế rồi, liên tiếp bố chồng ốm nặng rồi mất. Của nả trong nhà đội nón ra đi .

Vợ ông vốn là tiểu thư con nhà giàu, lá ngọc cành vàng, rút cuộc không chịu nổi cảnh ăn rau thay cơm, khổ cực trăm bề . Năm Nhất Bác tròn 8 tuổi bà rời đi theo một đoàn văn công nọ . Từ ấy không về nữa .

Đoàn văn công trong xã không thể nào "biên chế " cho một người cụt chân . Cũng chẳng có phụ hồ , thợ vác nào chịu chọn một người sức khỏe như thế cho vào đội .

Cuộc sống dần bế tắc, không phải vốn gia đình vốn có đất , có nền mà trồng trước sau được bạt ngàn rau dưa , có lẽ , ông Vương cũng không biết làm cách nào để có thể cho Nhất Bác học hết lớp 12, lại một bên vẫn gánh nặng mẹ già .

Thế nhưng học đại học ư ? Thật quá xa xỉ rồi .
____________________________________________________________

Nhất Bác tay nắm lấy chiếc điện thoại mới mua, sờ ấn lên từng nút .

Chỉ là một chiếc điện thoại rẻ tiền nhất , thế nhưng cũng đã rất quý rồi , đổi tới vài luống bắp cải được mùa , to xòe như lưng thúng mới có thể có được .

Nhất Bác không hề ngốc , cậu học cũng rất khá , thế nhưng nguyện vọng của cậu trên dưới đều là trường sư phạm . Đơn giản , vì cậu hiểu được rõ gia cảnh nhà mình như thế nào . Chỉ có học sư phạm , nơi được miễn trừ học phí, cậu may ra mới có thể bước chân vào cổng trường đại học .

Thế nhưng tiền ăn , tiền nhà hàng tháng. Không phải cũng là một vấn đề lớn đó sao ?

Ông Vương lặng người nhiều ngày .

Cho đến một ngày , một người đàn ông dẫn một cô con gái nhỏ hơn 10 tuổi, tìm tới cảm ơn .

Ngày ấy , chính là ngày số phận đã mỉm cười với gia đình của cậu một lần nữa .

Nghĩ đến một chút thôi , lại khiến Nhất Bác vui tới nét mặt liền sáng hẳn ra.

Trên đường nhờ người chở lên Bắc Kinh khám cái chân lại tái phát cảnh đau nhức . Ông Vương bắt gặp một cô bé. Vừa bị người ta tông xẹt qua , ngã ngay trên đường . Cho dù người xe ôm trong làng coi như không thấy , thế nhưng ông vẫn cương quyết nói vòng xe lại , đưa cô bé đi cấp cứu gần đó kịp thời, khi thấy người nhà cô bé đến thì cũng vội vã rời đi cho kịp giờ khám.

Cũng không còn nghĩ tới , người ấy lại có ngày quay lại tìm mình để trả ơn .

Nhà bác Tiêu có 4 người con , 3 người con trai lớn , chỉ có một cô con gái út, đẻ thêm mãi mới được , để "phá thế tam nam" , nên được cưng như trứng , hứng như hoa .

Nghe nói rồi mà cũng không ngờ nhà vách lại lụp xụp như thế này , người đàn ông họ Tiêu đó vốn định đưa một khoản tiền để xây sửa lại nhà . Vậy nhưng ông Vương lại đánh liều nói ra chuyện của Nhất Bác .

Đương nhiên ông tiêu vui vẻ chấp nhận , thế nên mới có chuyến đi này . Khỏi phải nói trong lòng Nhất Bác vui vẻ thế nào .

Người con trai thứ hai của bác Tiêu là Tiêu Chiến , là sinh viên năm ba của trường đại học Vân Mộng . Hiện đang ở một căn trung cư nhỏ gần nơi học, cách trường sư phạm của Nhất Bác không xa. Nếu cậu tới đó ở, tiền ăn uống , sinh hoạt sẽ không phải lo nghĩ gì. Còn hứa sau khi tốt nghiệp sẽ giúp Nhất Bác một chân .

Một lời định như thế , Nhất Bác cậu biết cảm ơn làm sao cho hết .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #zsww