Chương 48

“Con Lan về quê chơi rồi, chắc lần này đi lâu ấy, nó bỏ điện thoại ở nhà, còn dặn tuyệt đối không được đi tìm nó nữa cơ, hai đứa cãi nhau à?”

Luân khẽ cười lắc đầu, cậu không thể nói là mình đã hôn con gái của cô Trà, và sau đó con gái cô bỏ trốn được.. nếu không cô Trà sẽ giết cậu chết và cậu sẽ mất luôn sự tín nhiệm của cô.

“À, con bé có nhờ cô đưa tờ giấy này cho con ấy”

Luân nhận được tờ giấy note trên tay, cậu hồi hộp mở ra, một dòng chữ ngắn gọn, viết khá to, đủ khiến nụ cười của Luân méo xẹo.

“ĐỨA NÀO LÀM LÀNH TRƯỚC ĐỨA ĐÓ LÀM CHÓ!”

Luân không thể tin được sau khi hôn mình mà Lan vẫn không hết giận. Lần này chắc giận dai lắm.

Luân vội hỏi địa chỉ về quê, nhưng cô Trà vốn là kẻ mù đường, với bận việc nên không chỉ được.

Cậu tự trách bản thân sau lúc đó không để ý con đường về quê ra sao. Quyết tâm đi hỏi chú Tiến, chú Tiến vốn cảnh giác khá cao nên nhận ra có vấn đề.

“Cậu tìm con gái tôi chi?”

“À.. vì con muốn về quê chơi, ở quê Lan vui lắm”

“Nếu giờ cậu xuất hiện thì con Lan sẽ khó chịu lắm đó, vì nó đã bảo tôi tuyệt đối không được đưa địa chỉ với lại nó còn truyền lời với cậu ấy. Tôi không nhớ là gì nữa nhưng có từ “chó” thì phải.”

Mặt Luân lạnh tanh, không cần nghe cũng biết câu đó không hề có ý tốt gì cả. Tới ba mẹ Lan còn không chỉ thì cậu biết làm sao bây giờ?

“Thế khi nào Lan về ạ?”

“Nếu không có gì thay đổi thì hết hè nó về đó”

“Sao cơ?!”

Sao mà có thể lâu như thế được? Xa con nhỏ được 1 tuần đã không chịu được, thế mà lại cách xa 2 tháng mấy, thật sự không phục!

Lần đầu tiên trong nhà, dì Hương thấy cậu chủ nhỏ ra ngoài thường xuyên hơn, còn thường xuyên lẩm bẩm trong miệng đại loại như..

“Sao lâu thế nhỉ? Mới 3 ngày thôi sao?”

“Haiz chết tiệt, còn đợi đến bao lâu nữa chứ?”

“Điên mất thôi, điên mất thôi”

Thấy Luân cứ bồn chồn chờ ai đó, dì Hương định tiến lại hỏi thì ông lái xe đã đến trước, hai chú cháu còn thì thầm rất lớn.

“Ha là bắt cóc ông Tiến, ép ổng lên xe chỉ đường đi cậu chủ”

“Không được, làm vậy Lan giết tôi mất!”

“À tôi có ý này”

Cũng kể từ đó, mỗi lần dì Hương đến công xưởng thì lại thấy cậu chủ nhỏ bóc vác phụ mọi người. Còn cười khá tươi, nhiệt tình chứ không thay độ khinh khỉnh như trước.

Đặc biệt cậu ta cứ lẽo đẽo theo người đàn ông trung niên, ông ấy bóc vác cái gì thì cậu theo bóc cái ấy, còn mặc kệ thái độ khó gần của người đàn ông ấy.

“Chú Tiến thấy con giỏi không? Ngày nào cũng phụ chú hết”

“Đó là việc không nên làm đâu”

“Không sao, con vì L.. à không con vì muốn có cơ thể săn chắc để cua crush đấy mà”

Ông Tiến cười cười.

“Hồi đó vợ tôi đổ tôi vì body ấy, lại thêm khuôn mặt điển trai nữa. Có lẽ gen mê trai của bà ấy di truyền qua con Lan, nó cực mê mấy anh body đẹp, đặc biệt là mông to”

Chỉ một lời đó thôi, mà khiến cho cậu chủ nhỏ thức khuya dậy sớm tập thể thao. Dì Hương thấy lạ mới hỏi.

“Thân hình cậu đã đẹp rồi, sao còn tập thêm làm gì?”

“Con đang tập cho cơ mông đấy dì ạ!”

Dì Hương á khẩu. Cu cậu cứ sao sao ấy, hôm valentine về, cậu chủ lớn vô tình ăn socola của cậu chủ nhỏ, làm cậu chủ nhỏ giận đùng đùng, còn giật lại bịch socola đó và hét lên:

“Ai cho ăn mấy cục shit của tôi?!”

Cậu Luân chưa bao giờ tất giận thái quá vậy, đúng là chuyện lạ đời.

Ở mặt khác.

Tôi ngồi thẫn thờ trước nhà, mấy tuần nay không thể nào quên khuôn mặt đẹp trai ấy kề sát mặt tôi. Không hiểu sao tôi lại ngượng cả lên, tim còn đập nhanh hơn nữa, không ngờ Luân lại thích mình, câu tỏ tình này hơi cục súc nhưng nó lại mang đến cho tôi cảm giác khác lạ còn vui hơn cả trăm lần Quân nói.

“Haiz, cái con đa tình này rốt cuộc mày thích ai?!”

Tôi vừa tức vừa vò đầu bứt tóc.

“Cháu của út biết yêu rồi à?”

Thím tôi từ đâu xuất hiện ngồi xuống kế bên tôi.

“Không đâu thím, chuyện của bạn con thôi”

“Thôi đi, của bạn cô hay cô đây? Tôi về làm dâu lúc cô còn nhỏ xíu đến khi cô lớn chừng này không lẽ không biết tính khí cô? Kể tôi nghe”

Nhìn khuôn mặt có thể nhìn thấu hồng trần của thím, tôi ập ừ.

“Con không tiện tiết lộ danh tính, gọi biệt danh nha, một bên là soái ca, một bên là con chó ghẻ đáng ghét”

“Ò”

Sau đó tôi kể tất tần tật cho thím tôi nghe. Hai thím cháu ngồi tập trung dữ lắm, cuối cùng thím tôi tâm đắc rút ra một câu xanh rờn.

“Cô thích con chó!”

“Không thể nào!”

Thím tôi xoa đầu, chầm chậm phân tích.

“Con chỉ nhất thời bởi vẻ đẹp của soái cả và những cử chỉ ân cần của cậu ta thôi, thấy trai tim đập mạnh cũng là chuyện thường mà. Với lại sau ngần ấy thời gian xa nhau, con lại không hề nhớ đến soái ca đúng không?”

Tôi gật gật đầu, thím tôi tiếp tục.

“Còn con chó thì lúc nào con cũng bày trò rồi dỗ dành nó, sao đó luôn nghĩ đến nó còn sợ nó uỷ khuất nữa, valentine không tặng quà soái ca mà đi tặng nó còn lấy cớ này cớ nọ. Nếu con không thích con chó đó liếm mặt mình thì đã cố gắng đẩy người ta ra rồi. Với lại tim con vẫn đập mạnh mà con không hề để ý đó thôi, dáng vẻ con kể về con chó ghẻ đó còn thích thú tràn ngập yêu thương hơn cả soái ca nữa. Chắc chắn con thích con chó mà nhầm soái ca!”

Nghe nó vô lí mà lại rất thuyết phục ấy chứ, tôi gật đầu vô thức đồng tình. Lại nghĩ đến dáng vẻ khuôn mặt bá đạo của Luân khi đó, má tôi lại đỏ hết cả lên!

“Nghĩ tới con chó đó rồi chứ gì? Để thím đoán nhé, con chó ghẻ đáng ghét đó là thằng hồi tết con dắt về đúng không?!”

Bị thím nói trúng tim đen, tôi vội vàng giải thích, thế mà thím tôi lại không tin, báo hại tôi cứ phải nói đi nói lại mãi.

[...]

Quay về phía Luân. Hôm nay là ngày ông chủ trở về. Thường thì ông chú sẽ về vào ban đêm và đi rạng sáng nhưng trong tháng sẽ có ngày nghỉ ở nhà khoảng một tuần.

Thời gian đó dì Hương luôn dặn dò kĩ lưỡng Luân ở trên phòng, cậu ta cũng gật gù nghe theo. Nghe bảo là gia đình cùng cậu chủ lớn sẽ đi Hawaii chơi, thời gian này có lẽ cậu chủ nhỏ sẽ được thoải mái nhất.

Ấy thế mà tin đồn cậu chủ nhỏ giao du với công nhân ở xưởng lại đến tai của ông chủ, dì Hương nghe lỏm được vài câu qua cuộc nói chuyện điện thoại.

“Từ bao giờ thứ thấp hèn đó lại giao du với con trai quý báu của ta?”

“Thôi, sắp xếp cho ông ta làm việc nặng nhất đi, tránh gặp thằng con quý tử của ta”

“Ông đang nói gì vậy?”

Cùng lúc đó cậu chủ nhỏ trở về sau khi tập thể dục ở ngoài công viên. Hai cha con vốn không hợp nhau, đây là lần đầu tiên họ nói chuyện sau trận đánh trước tết.

“Nghe bảo con trai ta mà dám hạ mình giao du với thứ bẩn thỉu như vậy khiến ta tốt bụng xử lý ấy mà”

“Ông điên à? Từ bao giờ ông quan tâm tôi đến thế chứ?”

“Có vẻ bây giờ con khá tươi tỉnh hơn lúc ở Mỹ nhỉ? À, vài bữa nữa ta sẽ giúp con rút hồ sơ,  chuẩn bị về Mỹ điều trị bệnh tiếp đi”

Luân bất giác run lên, một phần vì giận, một phần vì những kí ức thời gian trước ùa về.. lí do khiến cậu trốn về đây.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top