3.14
Thật sự là tôi không cam tâm chút nào cả.
Nhưng đợi thêm tám tháng nữa thì có sao đâu?
Tám tháng sau, ba mẹ Jongin đưa hắn đến một thành phố ven biển xa xôi .
Để thoát khỏi thân phận tội phạm, hắn đã đổi tên và phẫu thuật thẩm mỹ.
Bước vào trường trung học một lần nữa, hắn lập tức chiếm được vị trí đầu bảng.
Tôi thường hay ngồi trong quán cà phê đối diện ngôi trường ấy, nhìn vẻ mặt tươi cười lúc tan trường của hắn, nhìn giáo viên vui vẻ vỗ vai hắn, nhìn đám bạn tụ tập xung quanh hắn.
Trông hắn vui vẻ quá.
Chỉ cần thay hình đổi dạng rồi đến một vùng đất mới, hắn lại được bao nhiêu người chú ý và đạt được điều mình mong muốn.
Nhưng mà... có xin sự đồng ý của tôi chưa thế?
Một tháng sau, Chaeyoung làm học sinh chuyển trường, nhập học vào lớp của Jongin.
Lần thi tháng đó, cô ấy đã vượt qua Jongin, giành lấy hạng nhất.
Jongin hoảng hốt.
Hắn bắt đầu điên cuồng học tập, lại còn đăng ký đi học thêm, nhưng qua bao nhiêu lần thi thì hắn vẫn bị Chaeyoung giẫm nát dưới chân.
Jongin sắp điên rồi, nhưng may là lần này hắn có rất nhiều bạn bè.
Chỉ cần xúi giục bạn bè cô lập Chaeyoung, hắn không tin cậu ấy có thể giữ vững thành tích giỏi như vậy được.
Buổi trưa của hôm nào đó, Jongin cố ý mua cà phê cho bạn cùng lớp để cùng nhau nói xấu Chaeyoung.
Nào ngờ đám bạn học bình thường nhiệt tình với hắn là thế, vậy mà lúc này bọn họ lại nhìn hắn với ánh mắt khác thường, tránh hắn như tránh tà.
Hắn ngăn người anh em chơi thân nhất với mình lại và hỏi: "Mình mua cà phê cho cậu, sao cậu không uống?"
Người nọ cau mày tránh né: "Cậu tự uống đi, tôi đi chơi bóng rổ với Chaeyoung đây."
Đột nhiên Jongin cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.
Hắn cố gắng nở nụ cười: "Sao thế? Tự nhiên nghiêm túc vậy? Mình làm gì khiến cậu giận à?"
Người nọ nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: "Bảo sao mỗi lần cậu viết tên mình lại gượng gạo đến vậy, hóa ra đó không phải là tên thật của cậu. Cậu tên là Jongin đúng không? Còn hại chết người, từng ngồi tù nữa."
Tai Jongin ù đi, hắn tái mặt lảo đảo mấy bước.
Không thể nào, không thể nào, dáng vẻ hiện tại của hắn có giống lúc trước đâu? Sao bọn họ lại biết được?
Vấn đề nằm ở đâu cơ chứ?
Jongin không ngờ người bị bạn bè cô lập lại chính là mình.
Bọn họ luôn nhìn hắn với ánh mắt khác thường.
Gọi hắn là tội phạm giết người ngay trước mặt hắn.
Chẳng có ai nguyện ý ngồi cùng bàn với hắn.
Ngay cả lúc ăn cơm, mọi người cũng ngồi cách hắn rất xa.
Tiết học hôm đó, Jongin đột nhiên phát hiện mặt bàn của mình bị ai đó dùng dao khắc lên ba chữ "Kẻ giết người".
Hắn bỗng nhớ đến tình cảnh của Hyunbin khi ấy.
Lúc Hyunbin bị cư dân mạng mắng nhiếc, bàn ghế của cậu ấy bị rạch đầy hai chữ "biến thái", đám học sinh trong trường cũng buông lời nhục mạ, chỉ trích cậu ấy.
Hóa ra...
Cảm giác này lại khó chịu đến thế.
Trong lớp chỉ có mỗi Chaeyoung không cười nhạo Jongin, hắn nhìn người bạn kia lúc nào cũng được mọi người vây quanh rồi nảy ra suy nghĩ...
Nếu hắn lại leo lên vị trí thứ nhất, có phải mọi người sẽ sùng bái hắn như trước đây hay không?
Chắc chắn là như vậy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top