2.2
Trước kia cũng từng có kiểu làm việc như thế này nên chẳng ai thấy lo lắng cả.
Có mấy nhân viên đi tới gắn camera cho mọi người, Daesang ghét bỏ đẩy người phụ nữ trước mặt mình ra.
"Xùy, đừng có chạm vào tôi! Cô đi làm được mấy ngày rồi? Có biết phép tắc không vậy?"
Nói xong, anh ta đẩy người phụ nữ kia khiến người nọ ngã nhào xuống đất.
Người xung quanh hít vào một hơi, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Daesang chỉ vào một người khác: "Anh kia, tới đây."
Người phụ nữ dưới đất lồm cồm bò dậy, sau đó tới đeo tai nghe cho Hyori.
Chuẩn bị xong hết thảy, đám nghệ sĩ lập tức nhập vai, cười cười nói nói đi vào mật thất.
Vừa tiến vào mật thất đầu tiên, Hyori bỗng tái mặt, cứ đứng ngay cửa mà chẳng dám bước vào.
Minah quay lại nhìn cô ta: "Hyori, sao thế?"
Hyori cố tỏ ra bình tĩnh, lắc đầu đáp: "Không sao."
Minah lại nghi ngờ: "Nơi này giống như phòng tập múa ấy nhỉ."
Cô ấy vừa nói vừa đi tới cạnh bàn, đột nhiên cô ấy kinh hãi thét lên: "Không phải đây là cô sao?"
Mọi người vội vã tụ lại. Trên bàn là một tấm ảnh, người đứng giữa đúng là Hyori – người đang vô cùng nổi tiếng.
Trong tấm ảnh, cô ta ngẩng cao đầu, có vẻ vừa mới tập múa xong nên trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Bên cạnh cô ta còn có một cô gái nữa, hai người tay trong tay, nở nụ cười thật tươi nhìn vào gương, trông thân thiết vô cùng.
Tôi nghi ngờ: "Đây là ai thế?"
"Liên quan gì tới cô?"
Hyori bất ngờ rống lên.
Ai cũng ngây cả người.
Daesang hả hê: "Sao? Mọi người không biết cô gái ấy ư? Đây chính là Kim Nora, một idol không nổi tiếng mấy, hai năm trước truyền thông đưa tin cô ta đã tự sát trong nhà rồi. Cô ta cũng là thí sinh tham gia show sống còn cùng với Hyori đó."
"Anh đừng nói nữa!"
Hyori giận đến thở hổn hển, cô ta gạt phắt chiếc camera được gắn trước ngực xuống đất, sau đó bắt đầu hùng hùng hổ hổ: "Tổ chương trình bị làm sao vậy? Ai thiết kế mật thất này? Có nói trước với ekip của tôi chưa? Bà đây không quay nữa!"
Nói xong, Hyori lập tức quay ngược lại.
Nhưng cô ta không ngờ cửa đã bị khóa chặt.
"Chuyện gì thế này? Tôi đã nói là không quay nữa mà! Mở cửa ra!"
Hyori đứng mắng mấy phút, lúc này mọi người mới nhận ra có gì đó không ổn.
"Không có ai ư?"
"Này, có ai không?"
Tình hình trở nên thật kỳ quái.
Hyori lấy điện thoại ra khỏi túi, cất giọng đầy oán hận: "May là tôi có hai cái điện thoại."
Giây tiếp theo, cô ta nhíu chặt mày: "Chuyện gì đây? Sao không có sóng thế này?"
Cô ta không ngừng load điện thoại, lại còn đi tới đi lui khắp mật thất, cốt tìm sóng cho bằng được.
"Có rồi!"
Hyori vui mừng kêu lên, nhưng không biết cô ta ấn nhầm nút nào mà màn hình đột nhiên chuyển đến một trang tin tức.
Hyori buồn bực nhấn trở về: "Sao vậy chứ? Lại không có sóng nữa ư?"
Điện thoại có cũng như không, thế nên cô ta chỉ đành tiếp tục gõ cửa, đám người còn lại cũng cảm thấy có gì đó không đúng nên bắt đầu nghĩ cách liên lạc với bên ngoài.
Hyori đứng lên bàn để nhìn ra ngoài từ khe hở bé xíu trên cửa, rồi cô ta phấn khích reo lên: "Có nhân viên kìa! Này, các người bị gì thế? Sao không nghe tôi..."
Cô ta nói chưa hết câu thì đã lảo đảo lùi lại rồi ngã xuống bàn, cứ như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lắm vậy.
Hyori không quan tâm đến cơn đau, cô ta chỉ tay ra bên ngoài với vẻ mặt trắng bệch: "Cô... Cô ta là..."
"Là cái gì?"
Daesang cau mày bắt chước Hyeri nhìn ra ngoài, nào ngờ người đứng ngoài đó là người nhân viên bị anh ta mắng chửi ban nãy. Lúc này đây, người nọ đang cúi đầu đứng ngay trước cửa, mái tóc che khuất đôi mắt, trong tay có một vật gì đó.
Daesang hoang mang, đang định lên tiếng hỏi thì người nọ đột nhiên giơ vật trong tay gã lên.
Lưỡi dao sắc bén thình lình cắm vào cửa, lộ ra một phần của chiếc rìu đẫm máu!
"A!!!"
Minah sợ đến hét ầm lên.
Tôi bị cô ấy kéo lùi về phía sau, "Đó là cái gì vậy?"
"Cô ta chính là kẻ giết người!"
Hyori vội vàng bò dậy, cô ta cùng Yuha khiêng bàn tới chắn trước cửa.
"Tin tức tôi vừa thấy trong điện thoại chính là lệnh truy nã của cô ta, cô ta đã giết ba người ở T Thành rồi! Tại sao một kẻ mang tội danh giết người lại ở đây chứ?"
Cô ta vừa dứt lời thì tiếng rìu chặt cửa chợt ngừng lại.
Phía ngoài vọng đến tiếng cười của người phụ nữ: "Ồ, bị cô nhận ra mất rồi. Vậy chúng ta chơi một trò chơi nhé."
"Sau lưng các người có một cánh cửa, mã khóa trên đó có năm số. Hai số đầu tiên là thời gian tử vong, hai số ở giữa là nguyên nhân tử vong, còn số cuối cùng chính là số nét trong tên của hung thủ."
"Tôi mất mười lăm phút để phá cánh cửa này."
"Các người sẽ tìm ra mật mã trước, hay là tôi phá được cửa trước nhỉ?"
"Cùng chơi trò đuổi bắt kích thích này đi. Lúc này đây, bắt đầu tính giờ."
Tiếng phá cửa lại vang lên lần nữa, mọi người trong phòng đều hoảng loạn vô cùng. Lúc này đây, ai cũng nhận ra kẻ sát nhân kia điên cuồng đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top