1.10

"Câu hỏi mới, tại sao cậu lại đẩy cậu ta?"

Myung im lặng không nói gì, cậu ta đã ăn được một miếng bánh mì và uống một ngụm nước, thế nên cũng thận trọng hơn ban nãy.

Lúc này Eunji mới phát hiện có gì đó không đúng, cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ:

"Không đúng, mày cũng chưa ăn gì cả, chẳng lẽ mày không đói à? Chưa kể hôm qua mày vẫn còn sức đến thế ..."

Cô ta còn chưa nói xong thì tôi và Chaeyoung đã liếc nhìn nhau.

Sau đó tôi lao như tên bay đến chỗ Chaeyoung, giật lấy miếng bánh mì trên tay cậu ấy rồi nhét vội vào miệng.

Cả Eunji và Myung đều sững sờ.

Tôi vừa nhai vừa nói: "Tôi không biết câu trả lời, nhưng tôi sắp đói chết rồi. Được thì mau tới giết tôi đi, giết tôi đi này!"

Vậy mà Chaeyoung thực sự nắm lấy cổ áo sau lưng tôi rồi kéo tôi ra ngoài, đám Myung sợ đến mức không dám thở.

Tôi bắt đầu la hét kêu cứu cho đến khi càng lúc càng xa căn phòng kia.

Chaeyoung buông tay, nhịn không được mà bật cười.

"Cậu không sợ à? Thật sự muốn chọc tôi tức điên lên sao?"

Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy: "Ngay từ lúc cậu hỏi những câu đó, tôi đã biết mục đích của cậu là gì rồi".

Chaeyoung nhún vai.

Sau khi vào phòng nghỉ của cậu ấy, chúng tôi nấu hai bát mì để ăn.

Chaeyoung còn cho tôi xem một đoạn video quay lại cảnh cha mẹ của Eunji, Myung và Wang Hoon quỳ trước cha mẹ Seohwa trên một con phố đông đúc.

Cậu ấy vừa xem vừa nở nụ cười thật mãn nguyện.

Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc về cuốn tiểu thuyết của tôi.

Chaeyoung nói rằng có một sơ hở trong vụ án giết người mà tôi đã viết, hôm đó, cậu ấy đã dùng dây gai thay vì dây nylon để trói nạn nhân.

Tôi khựng lại: "Tại sao cậu lại giết người đó?"

Chaeyoung dựa người vào ghế, buông lỏng hai tay: "Cậu còn nhớ thời gian trước, thời sự có đưa tin một người chồng đi báo án, nói rằng vợ mình đã mất tích không? Thật ra, vào một đêm mưa, anh ta đã trói vợ mình bằng sợi dây gai và ném xuống sông TG. Tôi chỉ tái hiện y hệt chuyện đó với anh ta mà thôi. Nhưng tôi đâu có giết người đó. Anh ta bị treo dưới cây cầu TG, hằng ngày đều có người cho anh ta ăn chút gì đó đảm bảo rằng anh ta sẽ không chết. Tôi cũng đã tìm thấy tất cả bằng chứng về vụ giết người của anh ta, nhẩm thời gian thì chắc phía cảnh sát đã nhận được rồi. Cơ mà anh ta có thể sống sót đến khi được giải cứu hay không thì còn phải xem vận may."

Lúc cậu ấy nói những lời này, tôi cảm thấy máu trong người cứ sôi sùng sục lên.

Cảm giác như thể mình cũng đang tham gia vào kế hoạch thay trời hành đạo này.

Chúng tôi càng nói càng nhận ra quan điểm của cả hai có rất nhiều điểm tương đồng. Chẳng hạn như chúng tôi đều ấp ủ mong muốn trả thù vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại chẳng có nơi nào để giải tỏa.

Điểm khác biệt chính là Chaeyoung đủ mạnh để thực hiện mục tiêu trả thù này.

Tuy nhiên, có một điều duy nhất tôi không hiểu.

"Tại sao cậu lại kể cho tôi nghe những chuyện đó?"

"Bởi vì cậu là bậc thầy nói dối."

Chaeyoung mỉm cười như nhìn thấu cả thảy: "Logic của cậu chặt chẽ, lời nói dối của cậu hầu như không có kẽ hở, quan trọng là cậu biết cách khiến chúng trở nên nhất quán. Cho nên, ngay từ ban đầu không phải là tôi tìm cậu, mà là cậu cố ý cho tôi vào tiểu thuyết, lại còn bỏ tiền chạy thật nhiều quảng cáo để chắc chắn rằng tôi có thể thấy được nó. Cậu khiến tôi chủ động tìm đến cậu, tôi cũng muốn hỏi một câu, tại sao cậu lại kiếm tôi?"

...

Tôi ngước nhìn cậu ấy.

"Vốn dĩ tôi chỉ định khiến đám Eunji gặp phiền phức thôi, nào ngờ ngay cả mình cũng bị cuốn vào theo."

Chaeyoung lắc đầu:

"Không hẳn, đúng là bọn họ đã gặp phiền phức lớn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top