Phần 38
( Kim Jennie )
Là một con lợn rừng.
Con lợn rất to, chiều dài cơ thể của nó phải đến khoảng một trăm năm mươi xen-ti-mét. Tôi không biết tiêu chuẩn của loài lợn, nhưng có cảm giác là nó rất to. Từ vị trí của nó đến chỗ tôi cách khoảng vài chục xen-ti-mét, nó đang đi đi lại lại, cánh mũi dán xuống mặt đất để ngửi liên tục phát ra những tiếng khịt khịt.
Tôi sợ điếng hồn. Gặp lợn rừng thì phải xử lí như thế nào? Nếu là gấu thì đã nằm lăn ra giả chết.... Không được, như thế có lẽ còn tệ hơn, tôi không nghĩ ra được cách nào thích hợp để đối phó với con lợn này cả.
"Jennie" Đột nhiên giọng nói của Lili vang lên sát bên tai làm tôi giật mình.
"Con lợn rừng đang đi về phía Jisoo và Chaeyoung đó"
Thật vậy, con lợn đang đi chầm chầm về phía hai cậu ấy, có lẽ là do nó ngửi được mùi đồ ăn. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cơm nắm và bánh cho bữa sáng ngày mai rồi để trong hành lý.
"Lili, gặp lợn rừng thì phải làm sao?"
"Mình không biết, xin lỗi" Lili nói một cách vô trách nhiệm
Đúng lúc ấy bỗng nhiên con lợn rừng bắt đầu tăng tốc lao về phía Jisoo và Chaeyoung.
"Chaeyoungggg! Jisoooooo!" Tôi hét lên. Hai người bất ngờ ngẩng đầu nhìn về hướng tôi và nét mặt lập tức chuyển sang màu tái xanh khi bắt gặp con lợn rừng đang bắt đầu lao đến.
"Chạy mau!"
Chaeyoung cuống quýt nên bị vấp và ngã sõng soài ra đất, còn Jisoo thì đứng dậy và bắt đầu chạy. Con lợn rừng vẫn tiếp tục chạy thẳng và đuổi theo Jisoo, hình như là nhắm vào chiếc ba lô mà cậu ấy mang theo.
"Jisoo, mau vứt cái ba lô ấy đi!"
Tôi lại hét lên, nhưng lần này Jisoo không nghe thấy. Con lợn rừng đã đuổi kịp Jisoo, nó húc cái mũi của mình vào chân của Jisoo khiến cậu ấy khuỵu gối và ngã xuống. Tôi có thể nghe thấy tiếng Jisoo đang hét lên, chết rồi, không ổn, mẹ kiếp.
Tôi chạy. Dù gì thì tôi cũng là một vận động viên chứ không phải một đứa chậm chạp, thế nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình chậm chạp đến mức này. Nếu đổi lại là Lisa, cậu ấy sẽ lao đến chỗ Jisoo nhanh như một cơn gió.
Chân tôi không nghe lời, dáng chạy của tôi chẳng giống với hình ảnh của Lisa trong trí nhớ chút nào, quá nhiều động tác thừa. Sao tôi lại vụng về như thế cơ chứ, sao tôi lại chẳng thể nào chạy cho thật đẹp đẽ được.
Con lợn rừng cắn quai đeo ba lô của Jisoo rồi lôi cả cậu ấy và chiếc ba lô xềnh xệch dưới đất. Chaeyoung đang lảo đảo đứng dậy, còn Lili thì vốn ngay từ đầu đã không thể làm được gì. Tôi đã gần đến được chỗ con lợn, thế nhưng nhất thời lại không biết tiếp theo mình nên làm gì với nó. Trong trường hợp này nếu là Lisa thì cậu ấy sẽ......
"Đồ ngốc!" Tôi thầm mắng "Lisa không còn trên đời này nữa đâu!"
Đúng lúc ấy, đột nhiên có một trận gió nổi lên bên cạnh tôi. Trong một khoảng khắc tôi đã nghĩ đó là Lisa. Người có thể vượt qua tôi và để lại một vệt gió như thế ngoài Lisa ra thì đâu còn ai khác. Thế nhưng tôi đã sai, người vừa xuất hiện chính là.....
"......Jungkook?"
Jungkook xuất hiện đầy bất ngờ trong rừng, phóng thẳng về phía con lợn và giúp Jisoo gỡ tay ra khỏi quai đeo của chiếc ba lô, sau đó thuận thế ôm luôn cậu ấy lăn mấy vòng về phía sau. Chiếc ba lô không còn vướng mắt liền bị con lợn ngậm trong miệng và lôi đi mất.
Nói thì dài dòng nhưng toàn bộ sự việc trên diễn ra trong vài giây, có khi thời gian để chúng tôi hoàn hồn lại sau những gì đã xảy ra còn dài hơn.
"Jungkook?"
Có vẻ như giọng nói của Jisoo đã làm cho Jungkook sực tỉnh. Cậu ấy đẩy Jisoo sang một bên rồi đứng phắt dậy, không hề nhìn ai mà lập tức bỏ chạy.
"Đứng lại, Jungkook!" Tôi hét lên và đuổi theo
Jungkook chạy rất nhanh, thế nhưng nơi đây không phải bãi tập của câu lạc bộ điền kinh, đường thì xấu và phía trước thì cực kì tối tăm, hoàn toàn không phải địa thế phù hợp để chạy với tốc độ cao. Vã lại cậu ấy vừa mới chạy hết sức nên không quá khó khăn để tôi đuổi kịp Jungkook, tôi túm lấy vai của cậu ấy và kéo giật ngược trở về
"Sao cậu lại bỏ chạy hả?"
Jungkook không nói gì cũng không quay lại nhìn tôi. Tôi có thể phần nào tưởng tượng ra được lý do mà cậu ấy bỏ chạy, bèn đổi một câu hỏi khác.
"Tại sao cậu trở về?"
Jungkook khẽ quay người nhìn tôi, trên vẻ mặt sầu thảm của cậu ấy vẻ ra một nụ cười.
Jungkook bảo rằng cậu ấy đi theo chúng tôi suốt từ lúc đó. Vừa nhìn Chaeyoung và Jisoo (hình như cậu ấy chỉ bị trầy chân một chút thôi, không đáng lo ngại) ở phía xa, Jungkook vừa ngại ngừng nói.
"Sau khi Chaeyoung và Lili rời khỏi tớ đã định quay lại, thế nhưng rồi tớ nghĩ.... nếu muốn quay lại sau khi bỏ chạy như thế thì tớ nên chọn lúc nào đấy thích hợp một chút"
Có vẻ như đó cũng là lý do mà Jungkook định bỏ chạy thêm lần nữa, tôi gật đầu, động viên cậu ấy nói tiếp
"Tớ vẫn giữ một khoảng cách nhất định với các cậu. Thấy các cậu định cấm trại ngoài trời nên tớ cũng tính tìm một chỗ gần đó để ngả lưng. Nhưng rồi tớ sực nhớ ra là túi ngủ của mình đang ở chỗ các cậu. Lúc ấy tớ cực kì bối rối và không biết phải làm sao, đúng lúc định buông xuôi chui ra gặp các cậu thì Jennie cùng Jisoo đi ra một góc và bắt đầu cãi nhau..."
"À..." Tôi gãi đầu, không biết cậu ấy có nghe được nội dung cuộc cãi vã đó không.
"Thế rồi sau đấy con lợn rừng xuất hiện và Jisoo gặp nguy hiểm, tớ bất giác...."
Cậu ấy lao ra ngay mà không cần suy nghĩ, bản chất của Jungkook là một người tốt, một người bạn tốt.
"Thế tại sao cậu lại quay trở về?" Tôi lập lại câu hỏi cũ
"Không phải cậu đã nói rằng mình không muốn đi với Lili sao?"
"Tuy tớ không thích, nhưng mà....." Jungkook nói, vẻ mặt cực kì nhàu nhĩ, thế rồi tức thì sau đó nhân trung của cậu ấy một lần nữa giãn ra.
"Nhưng mà, tớ có thể nhìn thấy Lili"
Tôi nghiêng đầu, không hiểu rõ ý cậu ấy muốn nói là gì
"À thì, này nhé, Chaeyoung đã từng nói rồi còn gì" Jungkook nói, tròng mắt đảo qua đảo lại.
"Chỉ có những người thật sự thân thiết với Lisa mới có thể nhìn thấy Lili. Nói cách khác, vì tớ có thể nhìn thấy cậu ta nên điều đó có nghĩa Lisa đã từng xem tớ là một trong những người bạn thân thiết nhất, đúng không?"
".....Cũng đúng" Tôi lơ đễnh nói, trong đầu nhớ lại hình ảnh nhạt nhòa của Lili lúc nãy.
"Tớ có cảm giác Lili càng lúc càng mờ nhạt hơn. Có vẻ như chỉ không lâu nữa cậu ấy sẽ biến mất hẳn, không biết có phải là do tớ bị Lisa ghét bỏ hay không...."
"À, tớ đã không còn nhìn thấy Lili được nữa" Jungkook thản nhiên nói làm tôi ngạc nhiên đến tột độ
"Hả? Thật à?"
Jungkook cười nhạt rồi nói tiếp
"Có lẽ ngay từ khi mới bắt đầu tớ đã là người khó nhìn thấy cậu ấy nhất. Ban đầu tớ cũng suy nghĩ giống như Jennie, mọi người đều nhìn thấy, chỉ có tớ là không, lý do là quan hệ của tớ và Lisa không được gần gũi cho lắm. Tớ không hiểu. Rồi tớ nghi ngờ. Thỉnh thoảng tớ cũng nhìn thấy, nhưng không phải vì tớ là bạn thân của cậu ấy..... mà là...."
"Là gì?"
"....Bí mật.."
"Này này, gì thế hả?"
Dường như giữa Jungkook và Lisa đã xảy ra chuyện gì đó. Cậu ấy cười tủm tỉm
"Đẹp nhỉ" Jungkook nói trong lúc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, bất giác tôi cũng ngẩng đầu theo. Ở chỗ trống giữa những cành lá xum xuê của rừng cây có thể trông thấy bầu trời đầy sao. Chúng thật sáng, khác hẳn so với bầu trời ở Futumachi. Không biết Lisa có nhìn lên bầu trời sao ở nơi này không? Cậu ấy luôn bảo muốn đi ngắm sao còn gì.
"Lisa thích ngắm sao, cậu ấy cũng thuộc tuýp người lãng mạng nhỉ" Jungkook cười khổ.
"Tớ nghĩ, nếu xét về thời gian mỗi người đã trải qua cũng với Lisa trong quá khứ thì sẽ suy ra được thời gian người đó nhìn thấy Lili. Chaeyoung là người ở bên cậu ấy lâu nhất, đúng không? Kế đến là Jisoo. Còn tớ, tuy tớ biết cậu ấy từ hồi trung học, thế nhưng lên cao trung thì tớ lại không nói chuyện và đi chơi với cậu ấy nhiều bằng cậu, Jennie"
"Ừ.... có lẽ thế"
Jungkook nói rất có lý, dù chưa chắc đã là chính xác. Giả sử cứ theo thứ tự ấy mà chúng tôi sẽ lần lượt không còn nhìn thấy Lisa nữa, hoặc cũng có thể điều này chỉ là ngẫu nhiên và không cần phải có một nguyên nhân nào. Dù vậy, đó cũng chỉ là sự ngụy biện và tự trấn an của bản thân tôi. Nhưng giờ đây nghe Jungkook nói thế, tôi phần nào cảm thấy dễ chịu hơn.
"Tuy tớ đã hết nhìn thấy Lili rồi, nhưng vẫn sẽ đi đến tận cùng của chuyến hành trình này. Ngoài việc đó ra, tớ không thể làm được gì khác cho cậu ấy nữa"
Nhìn bộ dạng đầy quyết tâm của Jungkook, tôi cũng có cảm giác giống như bản thân mình vừa mới được nạp thêm thật nhiều năng lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top