22
- Chị Lisa à, tay chị sao rồi? - Jena nói.
- À cũng không có gì đâu em. Chỉ trầy ngoài da thôi mà. - Lisa vừa nói vừa đưa tay lên.
- Em...em sắp ra ca rồi, để em giúp chị thay khăn nhé. - Jena ngại ngùng nói, mặt đỏ ửng.
- A, không cần đầu em. Chị không sao mà. - Lisa cười.
- Không được, chị sẽ bị nhiễm trùng đó. - Jena tỏ vẻ căng thẳng.
Trước vẻ mặt đó của Jena, Lisa đành đồng ý. Jena ân cần thay băng gạc cho Lisa, gương mặt có nét gì đó ngượng ngùng thật đáng yêu.
- Xong...xong rồi. Em về đây, tạm biệt. - Nói xong, Jena vội bỏ chạy.
- A! Cảm ơn em nha. - Lisa nói với theo.
Tan ca, Lisa lòng nặng trĩu đi về, lòng dấy lên cảm giác ghen tuông. Lạ lùng thật! Mặc dù biết chính mình là người nói ghét Chaeyoung, cũng chính mình khẳng định là sẽ không muốn tiến sâu hơn vào mối quan hệ này nhưng lại có cảm giác khó chịu vô cùng. Phải chăng khi con người ta đã yêu rồi thì đều trở nên vô lý như thế, đều muốn người ấy chỉ quan tâm đến mình thôi?
Lisa về đến nhà, nằm phịch xuống giường mệt mỏi. Vết thương cũ lúc trước vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, hôm nay lại bị đứt tay, cảm giác thật là tuyệt vọng tột cùng. Cậu mở những tin nhắn đã nhắn với Chaeyoung ra đọc đi đọc lại, xong rồi lại buông tiếng thở dài ngao ngán. Chắc giờ này Chaeyoung đang vui vẻ nhắn tin với Brian rồi. Nghĩ một hồi, cậu ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ ngắm những vì sao lấp lánh, bầu trời thật đẹp nhưng lại man mác chút gì đó thật buồn, phải chăng khi con người buồn bã thì cảnh vật có đẹp đến mấy cũng trở nên u buồn hay không? Nghĩ ngợi một lúc, cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay....
***
Sáng hôm sau, Lisa đến câu lạc bộ rất sớm, luyện tập trong trạng thái uể oải. Thầy Lee thấy thế liền trêu ghẹo:
- Lili, làm sao thế? Hôm qua buồn quá không ngủ được hả?
Cậu đã quá quen với cái tính thích chọc ghẹo cô của thầy Lee nên cô làm ngơ, cứ tiếp tục luyện tập.
- Nếu em thích Chaeyoung tại sao không đường đường chính chính giành lại đi? Chán nản vậy thì được cái gì, em cứ giành đi thầy sẽ giúp em một tay. - Thầy Lee đột nhiên nghiêm túc.
- Thầy đang nói cái gì vậy? Em không hiều. - Lisa vẫn tiếp tục tập mà không nhìn Thầy Lee.
- Thì bây giờ em chỉ cần nói chuyện, làm hòa lại với Chaeyoung, sau đó nói rõ với cô bé ấy mọi chuyện là được mà. Nếu hai đứa giả vờ không chơi với nhau cũng tốt hơn là không chơi thật mà.
- Thầy có vẻ hứng thú với chuyện đó ghê ha.
- Dĩ nhiên rồi, ai chẳng muốn có một đứa em dâu xinh đẹp như thế chớ, hihi. - Thầy Lee cười gian xảo.
- Cái gì mà em dâu chứ? - Lisa đỏ mặt, quay sang đấm Thầy Lee. - Em nói em muốn quen cậu ấy hồi nào?
- Hahaha, không có mắc gì xấu hổ. - Thầy Lee nhảy ra né cú đấm của Lisa.
Biết không thể nào mà đấu khẩu thắng được thầy Lee, cậu đành im lặng chịu trận. Dù sao, nghe lời chọc không có ác ý gì còn hơn là ngoài mặt nói lời hay nhưng trong lòng luôn nghĩ xấu về người khác.
Lại tiếp tục một tuần nữa trôi qua, khoảng cách giữa Lisa và Chaeyoung càng xa bao nhiêu thì khoảng cách giữa Brian và Chaeyoung càng gần bấy nhiêu. Đôi lúc cậu nghĩ có thể tên Brian đó đã ăn năn hối cải rồi nên rất có thể thật lòng với Chaeyoung cũng nên nhưng chỉ cần nghĩ về Serena, những ý nghĩ tích cực về tên Brian kia tan biến đi đâu mất. Đúng vậy! Không thể nào có chuyện một thiếu gia của hộp đêm lại thiếu gái quây quanh được. Chắc chắn bản tính của hắn ta đã ăn sâu vào máu rồi nên chắc đầu thai lại mới có thể hết được. Lisa vẫn lẳng lặng quan sát Chaeyoung và để ý những hành động đáng ngờ của tên Brian kia nữa. Thi thoảng Chaeyoung có hay ghé tới BP Coffee để đọc sách nhưng không hề để ý gì tới Lisa. Cảm giác hai người ở gần nhau nhưng như hai người xa lạ quả nhiên là đau khổ không thể tả.
***
Tối hôm đó, Lisa đánh liều nhắn tin cho Chaeyoung.
"Cậu đang hẹn hò với Brian à?"
Khoảng một tiếng sau mới có tin nhắn trả lời lại.
"Nếu thế thì sao?"
"À không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi, chắc là làm phiền cậu rồi, xin lỗi."
"Cậu ghen sao?"
"Tôi không có!"
"Ừ, còn chuyện gì nữa không?"
Lisa thấy lòng đau như cắt vì sự phũ phàng của Chaeyoung. Vậy là đã rõ rồi, kể từ hôm đó cả hai coi như chẳng còn quen biết gì nữa, thậm chí cậu có cảm giác nhắn tin cho Chaeyoung như là đang là đang làm phiền cậu ấy vậy. Cuối cùng, cậu vẫn không đề cập gì tới chuyện làm hòa mà chỉ nhắn một tin "Không, xin lỗi." rồi xóa cuộc trò chuyện, tắt máy, đi ngủ.
***
Ngày hôm sau, vào giờ giải lao, Lisa chán nản không khí trong lớp nên đi dạo ngoài khuôn viên, ghé máy bán nước tự động mua một lon táo ép rồi ngồi xuống ghế đá, ngả lưng về phía sau. Cậu học ở đây đã một thời gian rồi mà bây giờ mới ngắm cảnh ở khuôn viên học viện, không ngờ lại đẹp đến như vậy. Những cái cây lớn gió thổi nghe tiếng xào xạc của lá, những chiếc lá vàng rơi xuống một cách chậm rãi cảm tưởng như thời gian đang trôi đi cũng rất chậm, cảnh vật xung quanh giống như đang ở một không gian khác với thực tại, rất nhẹ nhàng và sâu lắng, cậu ngồi ngẩn ngơ trên ghế ngắm nhìn cảnh vật rồi như bước vào miền không gian khác đó, thật là một bức tranh nên thơ.
- Nè nhỏ tiếng chút. - Lisa đang đắm chìm trong bức tranh kia thì một giọng nói vang lên đưa cậu trở về thực tại. Câu nói này thật đáng ngờ, chắc chắn có kẻ đang tính làm chuyện xấu đây. Nghĩ vậy, cậu nhẹ nhàng đi tới phía sau máy bán hàng tự động, nép sát vào để nghe lén.
- Sao mày không đợi đến chỗ cũ rồi lấy luôn? - Người bên kia lên tiếng.
- Mày ngu quá, tao phải thử trước chứ. - Thêm một giọng nói cất lên.
- Mày yên tâm, đây là hàng tốt, đảm bảo uống một viên chơi tới sáng.
- Trong này có bao nhiêu viên?
- 5 viên, mỗi viên 40 đô. (Cỡ 670 nghìn)
- Đm sao mắc thế?
- Không đắt đâu, thuốc này bên tao nhập hàng về rất khó đấy, mày không tìm được chỗ thứ hai bán đâu.
- Ờ, coi như tạm tin mày, nếu thuốc không hiệu quả như mày nói thì mày chuẩn bị no đòn đi.
- Mày cứ yên tâm. Mà mày tính "chơi" em nào mà đầu tư dữ vậy? Đừng nói với tao là em gái người Hàn kia nha.
- Mày bớt cái miệng lại đi, không phải việc của mày. Em ấy đồng ý hẹn hò với tao rồi chẳng lẽ tao không được làm sao?
- Mày đúng là không hổ danh thiếu gia sát gái mà.
- Thôi thôi, mày mau cầm tiền rồi cút đi, để người khác thấy là không hay đâu.
- Ok.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top