Chap 21: Bảo vệ

.....

Appa trở về, người vui mừng nhất chính là Hae Min. Trước kia ở nhà trẻ, giáo viên phát phiếu hoạt động, bạn bè đều xin ba mẹ cùng tới trường tham gia hoạt động, nhóc luôn rất buồn bực, bởi vì nhóc không thể xin ba tới trường học, vào lúc bạn bè khoe ba của mình, nhóc chỉ có thể trở về nhà rồi hỏi mẹ:
"Appa ở đâu vậy?"

Nhưng bây giờ, nhóc không sợ bạn học hỏi cậu chuyện về ba rồi, nhóc có thể lớn tiếng nói với mọi người, ba của nhóc đã về! Nhưng, khi Hae Min nói với học như vậy, bạn học lại nói nhóc nói dối, khiến nhóc quả thật tức điên lên.

"Tớ không nói dối!"

"Cậu chính là nói dối, tớ nghe mẹ tớ cùng các bà mẹ nói chuyện, mẹ cậu chưa cưới đã sinh con, cho nên không biết ba của cậu là ai, hiện tại làm sao cậu có thể có ba, cậu gạt người!"

Nói chuyện cùng nhóc là bạn học cùng khu chung cư Jay, bình thường đối với nhóc không tồi, nhưng mẹ của Jay rất thích cùng những bà mẹ khác nói chuyện nhiều chuyện, hiện tại cũng nói nhiều chuyện về mẹ nhóc.

"Appa tớ tên Lalisa Manoban. Tớ không nói dối!"

"Là ba mới chứ gì?"

Trong đám bạn học đang đứng xem có bạn chen vào một câu, những bạn khác vừa nghe liền rối rít mở miệng cười nhạo nhóc.

"Ba mới của cậu không phải chú bác sĩ kia sao? Sao lại biến thành Lalisa Manoban? Cậu rốt cuộc có mấy ba?"

Jay lại đem những lời nghe từ mẹ nói ra. Các bạn học càng thêm ồn ào lộn xộn, hoàn toàn cười nhạo Hae Min, nhóc trong cơn tức giận liền đẩy ngã cái kẻ nói huyên thuyên là Jay, kết quả đối phương bị nhóc đẩy ngã xuống đất sẽ khóc lên.

"Đánh người! Hae Min đánh người! Tớ sẽ báo thầy giáo!"

Ồn ào một lúc, thầy giáo tới, Hae Min từ người bị hại biến thành kẻ hại người, bị thầy giáo nói là người sử dụng bạo lực trong trường.

Lúc sau, Chaeyoung cũng bị thông báo chạy đến.

"Park tiểu thư, chúng tôi cũng biết bà mẹ độc thân rất vất vả, nhưng đứa trẻ được cô dạy tốt thật, nhỏ như vậy đã đánh người, sau này sẽ còn hơn à? Nếu như cô dạy không được, tôi thấy xin trại bảo dưỡng đến dạy bảo cũng được đây."
Mẹ của Jay không phân biệt tốt xấu, cay nghiệt nói.

Hae Min quật cường, biết mình đẩy bạn là không đúng, vốn bị thầy giáo và mẹ của bạn mắng còn cố chịu đựng, nhưng vừa nhìn thấy mẹ của bạn học bắt nạt mẹ của mình, nhóc lập tức nhảy đến trước mặt Chaeyoung, dùng thân thể nho nhỏ che cho mẹ.

"Không được mắng umma cháu, là Jay cười cháu không có appa trước, còn nói lung tung cháu có nhiều appa, cháu mới đẩy bạn, nhưng cháu không nói dối, appa cháu thật sự đã trở về! Cháu không nói dối!"

"Hừ! Gia đình phức tạp sẽ dạy ra đứa bé có vấn đề, Park tiểu thư, tôi thấy cô cũng nên kiểm tra lại cuộc sống riêng của mình một chút đi."

Mẹ của Jay hoàn toàn không cảm thấy con mình có lỗi gì, ngược lại tiếp tục chỉ trích linh tinh.

Chaeyoung tuy không giải thích gì nhiều với người trước mặt nhưng thấy Hae Min tủi thân, cô không thể tiếp tục im hơi lặng tiếng.

Cô cúi người xuống nói với Hae Min: "Umma biết con không cố ý đẩy bạn, nhưng đẩy bạn là không đúng, trước tiên nói xin lỗi bạn đi."

"Umma. . . . . ."

Hae Min đỏ vành mắt, không hề nguyện ý, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẹ, nhóc cúi đầu:

"Thật xin lỗi! Tớ không cố ý muốn đẩy cậu."

"Quên đi, lần này không có tổn thương tôi sẽ không so đo nữa, nhưng về sau tôi sẽ không để cho Jay chơi với cháu nữa!"

Mẹ của Jay lôi kéo con ở bên cạnh đi.

"Đợi đã...!"

Chaeyoung lại đứng thẳng người, gọi mẹ của Jay lại.

"Mong cô và con của cô nói xin lỗi với Hae Min!"

"Cái gì?! Tôi không so đo cô lại đi so đo với tôi sao?! Tại sao chúng tôi lại phải nói xin lỗi với nhóc? Là nhóc đánh người, chứ không phải con tôi đánh người!"

"Công khai vũ nhục là tội gì, cần tôi nói rõ sao? Tôi cũng chỉ ly hôn với ba Hae Min, con tôi không phải là đứa trẻ không có ba, tại sao bị các người luôn miệng nói Hae Min không tốt? ! Nếu như các người không xin lỗi, tôi không thể làm gì hơn là mời luật sư cùng các người nói chuyện."

Vốn thầy giáo không muốn chuốc lấy phiền toái, nhưng lúc này cũng khẩn trương.

"Cô Park có lời gì từ từ nói, trẻ con gây gổ là khó tránh khỏi, chuyện không có nghiêm trọng đến mức phải đến tòa án, mọi người ngồi xuống bình tĩnh một chút."

"Muốn kiện đúng không? Vậy thì kiện đi, vừa đúng có thể khiến quan toà bắt giam tiểu lưu manh nhà cô, tránh cho về sau gây nguy hại cho xã hội!"

Mẹ của Jay càng nói càng thái quá, giọng ác độc tới cực điểm, trùng hợp, tất cả lời nói của cô bị Lisa vừa đến nghe được.

"Lời cô vừa nói tôi đã dùng di động ghi âm, sẽ trở thành trình chứng cứ trên tòa, chúng ta đến tòa án bàn chuyện ai đúng ai sai thôi."

Lisa đứng trước hai mẹ con Chaeyoung, lạnh lùng nói. Lisa gọi điện thoại, yêu cầu luật sư cố vấn của công ty đến, mẹ của Jay nghe vậy giật mình thấy chuyện không ổn. Không may, ba của Jay lại là nhân viên phòng tiêu thụ trong công ty Lisa, gần đây đang được đề cử lên chức trưởng phòng.

Vừa vào phòng, thấy đối phương là chủ của mình, lập tức lôi kéo vợ nói muốn giải hòa, còn mắng cho vợ Lisa một trận, nói trẻ con không hiểu chuyện, ngay cả vợ cũng cư xử không đúng mực, liên tiếp muốn cô nói xin lỗi.

"Tại sao không kiện, con của Lisa bị bắt nạt đấy!"

Thấy chồng tới, có chỗ dựa, mẹ của Jay chưa hiểu rõ tình hình, kêu ca, cảm thấy không chịu được một chút thua thiệt.

"Cái người phụ nữ này. . . . . ."

"Kiện hay không kiện?"

Lisa ngồi tại chỗ, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi.

"Không kiện, không kiện, tôi thay mặt người vợ không hiểu chuyện và con tôi xin lỗi Manoban phu nhân và cháu Hae Min, mong Manoban tổng rộng lượng tha thứ cho họ, tôi trở về nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ thật tốt."

"Không kiện chúng tôi là được rồi."

Lisa đứng dậy, dắt Hae Min, ôm Chaeyoung ra khỏi phòng họp.

Thấy Chaeyoung còn chưa hiểu vấn đề, mơ hồ ra khỏi phòng họp, cô tò mò liền hỏi:

"Chuyện gì xảy ra vậy? Ông ấy hình như rất sợ Li."

"Ông ấy là nhân viên bộ phận tiêu thụ của Li, có cơ hội lên chức trưởng phòng, mà phòng nhân sự vừa mới để cử với Li, đại khái sợ chuyện này ngoài ý muốn sẽ ảnh hưởng đến việc lên chức của ông ta thôi."

"Hoá ra là như vậy, vậy ông ta sẽ không chịu ảnh hưởng chứ?"

"Em xin tha thứ cho ông ta sao? Đừng quên người ta ở trường học bắt nạt em như thế nào."

Lisa tức giận nhắc nhở cô.

"Đó cũng là bởi em ít khi nói về quá khứ của hai mẹ con với mọi người, mới có thể gây ra hiểu lầm cho người khác, người không biết không có tội, hiểu lầm đước giải quyết là tốt rồi."

"Hae Min, con thấy sao?"

"Jay sau này sẽ không cười con nữa chứ?"

Hae Min chỉ lo lắng việc này.

"Không đâu."

"Vậy thì không sao rồi, bởi vì con cũng có lỗi, nếu con nhẫn nhịn không đẩy bạn, như vậy umma sẽ không bị mắng, umma, con xin lỗi!"

Người lớn tình cảm phức tạp, nhưng liên lụy trẻ con, nên nói xin lỗi là lớn người mới phải. Chaeyoung nhẹ nhàng ôm con vào lòng, dịu dàng nói:

"Umma mới phải nói xin lỗi con, là umma chưa nói rõ ràng, mới có thể khiến con bị bạn bè chê cười, về sau có người hỏi về chuyện ba mẹ, umma nhất định sẽ nói cho rõ ràng, sẽ không để cho người khác hiểu lầm, con sẽ tha thứ cho umma chứ?"

Đây là hai mẹ con cố ý khiến Lisa khổ sở sao?

"Không đúng, nói như vậy thì tất cả là lỗi của Li."

Là Lisa không nên mất trí, là Lisa không nên ly hôn Chaeyoung, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của Lisa!

"Nếu như Li không bị mất trí thì thật tốt."

Chaeyoung lặng lẽ nắm một tay của Lisa, hình như có tâm ý tương thông, Hae Min vươn tay nắm một cánh tay khác của Lisa.

Hai người đồng thời cho Lisa một nụ cười rực rỡ.

.....

---------
Ố la la:))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top