《 ngục giam cùng ghi hình cùng tình báo 》
Chương 2: Đối ba tuổi đứa nhỏ quá kích thích
Gogol thậm chí không cố gắng che giấu sự thích thú trong nét mặt của mình. Sự đau khổ và thống khổ của Ango mang lại cho anh ta một mức độ khoái cảm mà không gì khác có thể làm được.
Nếu bất cứ ai theo dõi anh ta ngay bây giờ, họ sẽ không nghi ngờ gì về sự tàn ác ẩn chứa bên trong vai hề, một ác quỷ vừa giống con người vừa vô nhân đạo hơn bất cứ thứ gì trên thế giới.
Nhưng một khi ham muốn của anh ta đã được thỏa mãn, một nụ cười nở trên khuôn mặt anh ta, và đôi mắt anh ta trở nên dịu dàng hơn, biểu cảm của anh ta chân thật hơn.
"Bây giờ anh đã thấy chưa? Đây là con người của tôi. Đây là con người của tôi."
"Ô ô ô...."
Ango chỉ có thể bất lực mà khóc nức nở, anh không biết nên nói gì trong tình huống này, đau đớn cùng vi diệu sung sướng như muốn ăn mòn anh lý trí, anh đã tan vỡ theo Gogol va chạm mạnh bạo thúc đẩy tận sâu bên trong.
Gogol tay vẫn cầm máy ghi hình, thực chuyên nghiệp đem dưới thân cảnh tượng ghi lại toàn bộ, anh nắm lấy cằm Ango ép anh nhìn về phía máy quay.
"Nào Ango~ để cho tôi nhìn thấy anh khóc lóc biểu tình... Ai nha, tôi nghĩ mình ghi lại đoạn này sẽ xem mãi không chán."
"Nếu như có cơ hội, tôi sẽ đem nó phát đi phát lại cho anh nhìn, đến khi nào anh vĩnh viễn không quên được mới thôi."
Gogol ngọt ngào mà ác ý thanh âm dính nhớp bên tai Ango, đầu lưỡi của anh trêu chọc Ango khoang miệng, gần như đem Ango bị xâm phạm với bị cưỡng hôn tinh tế ghi lại toàn bộ máy ảnh.
"Không, không... Làm ơn đừng..."
Ango lắc đầu giãy giụa vô lực, anh hai mắt mở to tan rã rơi nước mắt, cố gắng không nhìn vào máy ảnh trên tay Gogol.
... Chính là chỉ cần nghĩ tới chính mình chật vật cảnh tượng bị ghi vào bên trong, rất có khả năng Gogol dùng nó để làm sự tình ác liệt.
Ango càng thêm cảm thấy thẹn cùng tuyệt vọng.
Gogol để Ango vùng vẫy một lúc, một lúc, đợi cho đến khi vẻ mặt anh trở nên đau khổ hơn một chút, tuyệt vọng hơn một chút, đợi cho đến khi Ango nhận ra mình không thể trốn thoát.
"Dừng cử động."
Gogol ra lệnh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và nghiêm túc như trước.
Bây giờ anh ta đã khiến Ango đau khổ bao nhiêu tùy thích, khuôn mặt anh ta trở nên dịu dàng hơn và anh ta đột nhiên không còn hành động tàn bạo nữa.
Lời nói của anh ấy trở nên nhẹ nhàng hơn, giọng điệu của anh ấy chân thành hơn, nụ cười của anh ấy chân thật và tử tế. Thực sự khá đáng sợ, thái độ của anh ấy thay đổi nhanh như thế nào.
"Chúng ta còn có rất nhiều thời gian hưởng thụ, anh không cần lo lắng sẽ bị tôi chơi đến chết.... Nga, tất nhiên nếu đem anh lộng hư rớt quá sớm, hết thảy đều quá nhàm chán và lãng phí."
Gogol ôm eo Ango thúc đẩy mạnh mẽ tận bên trong, theo anh mạnh mẽ hành động khiến cho chiếc ghế đều run rẩy lên, Ango lưng va chạm vào ghế, theo anh giãy giụa sức lực khiến cho dây thừng trói hai tay và cổ chân càng thêm siết chặt lại.
Thậm chí có thể nhìn ra được làn da bị dây thừng ma sát đến rỉ máu, Gogol liếm nước mắt rơi xuống của Ango.
"A a... A... Ân a...!"
Ango khóc lóc rên rỉ, không còn cách nào ngăn cản hay trốn chạy khỏi Gogol xâm phạm trầm trọng, anh như có cảm giác sắp bị Gogol thọc xuyên vào bên trong.
Gogol sẽ không để ý Ango cảm thụ, anh chỉ là ác ý mà phấn khích đem anh cơ thể xâm phạm một lần lại một lần, đến khi nào lên cao trào đem chất lỏng bắn tận bên trong Ango.
"... Ân, ngô...A..."
Ango há miệng thở dốc không thể phát ra nổi thanh âm, Gogol đóng lại máy ghi hình, sau đó rút bộ vị ra khỏi cơ thể anh.
Thưởng thức bị thao đến phát sưng vị trí chạy ra sền sệt màu trắng chất lỏng, cảm nhận hai chân Ango run rẩy bủn rủn, thân thể anh co giật vẫn chưa hoàn hồn lại.
Gogol nhìn Ango với một nụ cười và sự bình tĩnh trong mắt anh ấy rất khác với bất kỳ biểu hiện nào khác mà anh ấy có cho đến bây giờ.
Anh ấy trông gần như... Đáng yêu.
Anh ấy không cười một cách tàn bạo hay ác ý.
Vẻ mặt của anh ta không thể hiện bất kỳ ác ý hay mong muốn gây hại nào.
Nhưng vẫn có một sự tàn nhẫn thầm lặng trong đôi mắt đó, điều đó sẽ không bị gột rửa cho dù anh ta có tỏ ra ấm áp và tốt bụng đến đâu.
Theo một cách nào đó, đôi mắt của anh ấy vào lúc này thậm chí còn đe dọa hơn, đáng sợ hơn so với trước đây —— bởi vì khía cạnh dịu dàng này cảm thấy không tự nhiên.
"Anh không sao chứ Ango?"
Gogol không hề có tội lỗi khi đem người thao đến như vậy, thậm chí cố tình dối trá quan tâm.
Sakaguchi Ango không chút phản ứng, anh cơ hồ mất đi lý trí cùng bình tĩnh, toàn bộ đều bị Gogol phá hủy cùng chà đạp đến mất đi tôn nghiêm.
"Thật đáng thương Ango... Lần đầu bị người xâm phạm cảm giác rất kích thích đi?"
Gogol lại hôn môi Ango, đem Ango đặt ngồi gọn gàng lại, nhìn anh cơ thể bại lộ ở không khí run rẩy.
Anh lấy nút bịt nhét vào trong Ango mông, lưu luyến vuốt ve anh dưới thân cười khẽ.
"Ango có thể nhẫn nhịn chịu đựng ta đồ vật tàn trữ trong cơ thể, ta hứa chờ kết thúc liền sẽ rửa sạch cho anh...."
Gogol lùi lại, anh thong thả sửa sang lại chính mình quần áo, giống như chưa từng xâm phạm Ango. Mà Ango áo quần đều bị lột sạch sẽ trong không khí, anh hai chân không thể khép lại, co rúm người trông thật đáng thương.
Phong thái dịu dàng của Gogol đột nhiên được thay thế bằng tính cách tàn bạo, độc ác của anh ta một lần nữa, anh ta đột ngột quay đi và nhìn xuống Ango với thái độ chế giễu rõ ràng.
"Anh không sao chứ Ango~?"
Đôi mắt anh lạnh lùng và vô tâm, thái độ của anh ta chế giễu và giễu cợt, như thể anh ta đang chế nhạo sự thật rằng Ango cuối cùng đã bị xâm phạm thê thảm trước anh ta.
Đây là Gogol thực sự, một người không quan tâm đến bất cứ ai, một người thích tra tấn. Nhưng vẫn còn một chút ân cần mờ nhạt vẫn còn sót lại trong giọng nói của anh ấy.
Gogol nhìn một lúc Ango bộ dáng, cuối cùng anh mạc danh cẩn thận hôn lên trán Ango, này nụ hôn thật dịu dàng mà cẩn thận.
"Sẽ không sao, anh có thể nghỉ ngơi rồi..."
"Ít nhất tôi hiện tại sẽ không phá hủy anh hoàn toàn."
Gogol nói xong liền xoay người bước ra khỏi phòng giam, đem Ango chật vật bỏ ở bên trong. Anh mở cửa ra, sau đó nhìn thấy Sigma đứng chờ gần đó.
Sigma đã sớm chờ một lúc lâu, có điểm không biết Gogol vì sao bảo anh đến chỗ này...
"Ai nha, Sigma~ ta đem người tra tấn có điểm quá mức... Lát nữa anh giúp tôi chăm sóc Ango nhé."
Gogol vỗ vai Sigma, cười khúc khích.
Sigma ngây ngốc gật đầu, bởi vì cách âm phòng giam nên không hề biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Gogol bắt cóc một cái Cơ quan Đặc Vụ Khoa đặc công.
Gogol bình tĩnh sải bước ra khỏi phòng, đã có được chính xác thứ mình muốn. Anh ta mỉm cười với Sigma, một nụ cười chiến thắng, hài lòng và độc ác.
Anh ấy hài lòng với những gì mình đã làm, nhưng anh ấy không có tội lỗi áy náy đặc biệt nào khi làm tổn thương Ango.
Anh ấy chỉ đơn giản là tận hưởng sự thật rằng anh ấy đã có thể hoàn thành mục tiêu này.
Và mục tiêu này đã hoàn thành, vì vậy anh ấy hài lòng.
Điều này không quá khác biệt so với suy nghĩ của một người đã thắng một trò chơi khó hoặc thực hiện một cú bắt đặc biệt khó khăn, chỉ là với một hương vị độc ác và tàn bạo hơn nhiều.
Sigma nhìn Gogol rời đi mới dám tiến vào trong phòng giam, khi nhìn thấy bên trong cảnh tượng, anh không khỏi ngây ngẩn cùng khiếp sợ.
Tóc đen thanh niên vẫn bị trói chặt trên ghế, nhưng cơ thể hoàn toàn bại lộ trong không khí lạnh lẽo, mơ hồ phát run cùng co rúm lại phản ứng, vô số dấu vết xanh tím ái muội trên cơ thể, cùng với... Thực rõ ràng bị xâm phạm quan hệ cảnh tượng.
... Gogol tên kia quả nhiên là biến thái đi!!
"Anh, anh không sao chứ?"
Vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy con tin bị tra tấn đến hơi thở thoi thóp, nào ngờ là bị Gogol xâm phạm đến run rẩy vô lực.
Sigma không biết làm sao nhìn Ango, thậm chí không dám chạm vào anh, sợ sẽ càng khiến anh bị thương. Ango lòng ngực phập phồng, mất đi mắt kính che gương mặt, mái tóc rũ xuống trông cực kỳ đáng thương lại vô hại.
"... Gogol đâu?"
"Anh ta đã rời đi..." Sigma do dự trả lời, anh mím môi vẫn là giúp Ango cởi ra dây trói hai tay hai chân, cảm thấy Ango lúc này trạng thái cũng không có sức lực phản kháng.
Ango nhắm mắt lại trầm mặc, trừ bỏ thân thể còn sót lại đau đớn cùng co rúm khi bị Sigma chạm vào, thì anh thực bình tĩnh đến giống như không hề bị người xâm phạm quá.
Sigma trông cực kỳ kinh hoàng và kinh hoàng. Anh ấy không biết phải làm gì hay nói gì khi nhìn Ango trong tình trạng đau đớn.
Điều này... Điều này thật quái dị, vô nhân đạo.
Làm thế nào một người có thể làm một cái gì đó rất thấp hèn?
Chỉ nhìn thấy những gì Ango đã phải chịu đựng thôi cũng đủ khiến Sigma rung động tận xương tủy, đủ để khiến bất cứ ai cũng phải rùng mình.
Chỉ... Chỉ có một người có thể làm một việc như vậy, và bây giờ, anh ấy đã làm được.
Anh ấy thực sự trở thành một Thiên Nhân Ngũ Suy. Anh ấy không thể tránh thoát. Không có gì có thể tránh thoát vận mệnh.
"Thật xin lỗi..."
Sigma vô lực nhìn Ango, anh áy náy cùng tội lỗi dâng lên, rõ ràng cái gì đều chưa từng làm, chính là nhìn thấy Ango như vậy, thật sự khiến người không có cách nào làm lơ hay xem nhẹ.
Ango lông mi run rẩy khi nghe đối diện người xin lỗi, anh mở mắt ra dường như chết lặng hay cố nén khẩn cầu.
"Anh... Có thể giúp tôi lấy rớt bên dưới ra sao?"
Không nói rõ ràng, nhưng Ango ánh mắt dừng ở dưới mông, đó là khi Gogol làm xong liền đem nút bịt lại bộ phận không cho chất lỏng rơi xuống. Sigma xấu hổ cùng hoảng loạn, anh gương mặt đỏ bừng lên như đang làm cái gì đó tội ác tày trời sự tình.
Sigma cố hít sâu lên, anh căn bản không biết nên chăm sóc Ango như thế nào, nghe Ango thỉnh cầu, anh nhìn nơi đó vị trí bị bịt lại... Mẹ ngươi Gogol! Anh là cái biến thái!!!
"Chờ tôi một chút, anh cố chịu đựng, tôi sẽ đem nó lấy ra cẩn thận...."
Ngón tay Sigma hơi run lên, anh cúi người xuống sát gần Ango, Ango không thể không dựa vào vai Sigma, phối hợp nâng người lên cho anh dễ dàng thao tác. Sigma gương mặt đỏ đến nỗi Ango đều cảm nhận được, anh hô hấp hơi rối loạn, nhưng vẫn cẩn thận đem ngón tay bỏ vào trong mông.
"A ân..."
Ango nhịn không được rên rỉ, Sigma lập tức không dám động, anh hoảng loạn nhìn Ango.
Ango nhắm mắt lại không tiếp thu được Sigma bất lực ánh mắt, anh thở dốc cắn chặt môi ý bảo Sigma tiếp tục, Sigma chỉ đành phải tiếp tục kéo nút ra ngoài, trong lúc đó ngón tay không khỏi đụng chạm bên trong khiến cho Ango phát run cùng nhẫn nhịn kêu rên.
Sigma: ... A a a! Này tình huống đối một cái ba tuổi hắn quá kích thích!!!
Rốt cuộc Sigma cũng lấy ra nút, nhìn chất lỏng bên trong Ango chảy xuống, thanh niên vùi mặt vào vai anh co rúm lại.
"Anh không sao chứ?" Sigma run rẩy hỏi, hai tay luống cuống không biết nên chạm vào đâu.
Ango lắc đầu, anh dường như mệt mỏi đến không được. Anh thì thào cái gì đó, Sigma theo bản năng nghiêng đầu muốn lắng nghe, thì đột ngột Ango dẫn lực đánh vào gáy Sigma.
Sigma hai mắt tối sầm lại ngất xỉu.
Ango hai chân suýt nữa khuỵu xuống khi không có Sigma chống đỡ, nhưng rất nhanh giữ vững cân bằng, anh vô biểu tình nhìn Sigma đổ dưới đất, lại nhìn phòng giam không đóng cửa lại.
"Xin lỗi."
Ango hai tay hơi run rẩy cởi áo Sigma ra mặc lên người mình che lại thân thể, anh hít sâu một hơi bắt đầu trốn ngục.
Cùng lúc đó Gogol nhận được tin Fyodor dò hỏi anh thu thập tình báo tiến độ.
Gogol vẻ mặt vô tội buông tay, "Fyodor biết đấy, muốn đem đặc công tra tấn thu thập tình báo quá khó khăn, ta cần chút thời gian tra tấn đối phương để hắn hoàn toàn nói ra hết tình báo...."
Fyodor không hề hay biết Gogol tra tấn phương pháp, chỉ gật đầu nói: "Không cần đem người giết chết, Sakaguchi Ango lợi ích rất lớn trong việc giao dịch Đặc Vụ Khoa."
"Tất nhiên~"
Gogol cười tủm tỉm.
Anh tất nhiên sẽ không giết Ango, nhưng là đem người lộng hư rớt cũng không tính là giết chết đối phương đi?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top