Bloody Painter2: Câu chuyện lúc 10 tuổi-trên tuyết.
(vài năm trước....)
Đây là Helen, 10 tuổi. Cậu ấy là một đứa trẻ vui vẻ có rất nhiều bạn. Giống như những đứa trẻ khác, các trò chơi và tiếng cười là tất cả của cậu ta.
Người bạn thân nhất của cậu, Phil, thường đi đến nhà Helen để chơi với cậu ta. Cha mẹ của Helen luôn bận rộn với công việc, cha cậu thường đi du lịch vài tháng và mẹ cậu luôn về nhà lúc nửa đêm.
So với những người khác, Phil là một đứa trẻ khá trưởng thành. Cả cậu và Helen đều thích vẽ. Tuy nhiên, bản vẽ của Phil luôn luôn là tiêu cực và creepy graffiti. Cậu ta nói đây là một loại venting, và nó làm cho anh ta cảm thấy tốt hơn.
Trong một ngày tuyết rơi, Phil, như thường lệ, lấy chiếc túi xách của mình và đi đến nhà Helen. Helen mở cửa lò sưởi và chào đón cậu. Mặc dù là mùa đông nhưng sưởi ấm trong phòng làm cho Phil cảm thấy ấm áp.
"Cậu đổ mồ hôi nhiều quá, cởi cái áo khoác ra, tớ sẽ treo nó ở đâu đó." Helen nói, khi anh thấy Phil đang đổ mồ hôi khắp nơi.
Phil do dự trong vài giây. "Không, cám ơn." cậu lắc đầu.
Helen vội chạy về phía trước để kéo tay áo của Phil, và thấy cổ tay của cậu bị bầm tím.
"Nó có phải là cha của cậu làmkhông? Liệu ông ta có bị say lại không?" Helen nói.
"....." Phil giảm đầu, nhưng không trả lời câu hỏi của Helen.
"Đến phòng tắm, tớ sẽ giúp cậu bằng thuốc giảm đau" Helen nói. Họ bước vào phòng tắm, và Phil cởi áo khoác. Cổ và lưng của cậu ta đầy những vết thâm tím. Bàn tay của Helen chà xát muối trên lưng. Helen không thể tưởng tượng được làm thế nào mà bố Phil lại đối xử với cậu ấy như thế.
Cha của Phil là một kẻ say rượu. Ông ta ta bạo lực với vợ và con. Mẹ của Phil không còn chịu đựng được nữa, vì vậy bà rời bỏ gia đình. Sau đó, mẹ anh tái hôn và sống hạnh phúc. Đôi khi, bà ấy sẽ mang lại một số món quà cho Phil. Bố anh phàn nàn về chuyện này. Anh bóp méo sự thật, đẩy tất cả đổ lỗi cho mẹ của Phil.
"Cậu nên tránh xa ông ấy ấy, ông ta ta không xứng đáng là cha của cậu" Helen nói.
"Tớ biết điều đó, nhưng tớ không biết phải làm gì. Chúng ta chỉ là trẻ con", Phil nói.
"Tớ chỉ không muốn làm cậu tổn thương,người anh em."
"......." Phil im lặng trong vài giây và trả lời, "Mọi việc sẽ tốt đẹp hơn chứ? Đúng không?" Cậu ta cười cay đắng.
Helen không hiểu tại sao Phil không phản đối lại, và tại sao ậy ấy luôn giả vờ không có gì xảy ra trước mặt mọi người, ngay cả khi đó là một chuyện nghiêm trọng.
Một buổi sáng, Phil tỉnh dậy trước khi cha mình đi làm và chuẩn bị đi đến nhà Helen. Anh ấy mang giày của mình, đi ra ngoài và sau khi đi bộ vài bước, anh thấy ai đó vẫy tay chào anh ta.
"Phil, con yêu, mẹ đây" mẹ Phil nói. Phil vội vã ôm bà ấy.
"Mẹ đã mua quần áo mới cho con, mùa đông lạnh giá, nhớ mặc quần áo ấm" mẹ cậu ta có túi quần áo mới, đồ chơi, màu nước và pastel, cũng như những lời chăm sóc từ một người mẹ đáng yêu. Việc có thể gặp mẹ là điều hạnh phúc nhất cho Phil.
Sau khi trò chuyện với anh ta trong một thời gian, bà chuẩn bị rời đi.
"Mẹ, Mẹ có thể ở lại với con được lâu hơn không?" Phil nói.
"Mẹ xin lỗi, con trai, chồng mẹ đang chờ mẹ ở trong xe." Mẹ cậu để lại những món quà cho Phil, và tiến tới chiếc xe của người chồng mới cưới.
Phil nhặt những món quà, tiến về công viên, và ngồi trên tuyết và ngắm nhìn bầu trời,cậu không biết phải làm gì.Một lần, khi cậu mang quà về nhà, cha của cậu rất tức giận với anh và anh ném quà vào lò sưởi để đốt. Cậu không muốn điều này xảy ra lần nữa.
Ngay khi đó, ba đứa trẻ đến gần chỗ của cậu ta. "Bạn lại có rác của con bitch đó à?" một trong những đứa trẻ nói.
"Bạn nói gì?" Phil nhìn nhìn vào đứa trẻ đang nói.
"Chúng tôi đã nhìn thấy mẹ của bạn, cha mẹ tôi nói với tôi, cô ấy là một bitch bỏ rơi chồng và đứa con để sống với một người đàn ông khác"
"Không, cô ấy không phải là!" Phil giận dữ và hét vào mặt 3 đứa trẻ đó.
"Đó là sự thật, bạn có thể làm gì với nó?" Đứa trẻ nói mạnh mẽ. Đứa đẩy vai Phil để kích động cậu, nhưng Phil đấm vào mặt nó, bắt đầu cuộc chiến.
Một đứa trẻ lượm một hòn đá và ném nó vào đầu Phil. Hòn đá cũng như tuyết trắng được nhuộm màu đỏ. Phil ngã xuống đất, mắt rộng, và ngừng cử động.
"Ôi Chúa ơi, cậu đã làm gì !! ??"
"Tôi sợ, tôi chỉ muốn cậu ta dừng lại thôi ... Chúng ta nên làm gì bây giờ ???"
.
.
.
.
.
"Có lẽ, chúng ta có thể chôn nó?"
---------------------------------------
Vào lúc đó, Helen đợi Phil. Cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, và không thấy ai đến. Cậu ta chạy ra tìm Phil, vì cậu ấy lo lắng về Phil.
Nhưng cậu ta không thể tìm thấy Phil. Cậu ấy đến công viên và ngồi trên băng ghế dự bị. Nhưng sau đó cậu nhìn thấy một số màu sắc khác thường trong tuyết ..... với một số màu đỏ?
Cậu đột nhiên có một cảm giác rất xấu. Cậu cởi găng tay và đào tuyết bằng hai tay. Sau đó anh ta sẽ thấy nhiều màu đỏ hơn. Điều này không tốt, cậu nghĩ.
Tiếp theo, Helen nghĩ rằng cậu ấy đã chạm vào thứ gì đó. Mũi, sau đó là mặt - khuôn mặt của Phil. Bạn thân nhất của Helen bị chôn vùi trong tuyết.
"Ồ không ..." Helen chạm vào mặt và khóc.
Ngay lúc đó, Helen nghe thấy tiếng bước chân, và Helen thấy ba đứa trẻ đang đứng cạnh cậu. Họ nhìn anh ta một cách đáng khinh và chạy đi mà không nói một lời.
Helen không biết chuyện gì đang xảy ra, và không hiểu ý nghĩa của nó.
Helen khóc trong một thời gian dài bên cạnh cơ thể. Cho đến khi ai đó nắm lấy vai cậu từ phía sau. "Cậu là Helen Otis?" Helen quay lại và nhìn thấy một cảnh sát và mẹ cậu.
Ba đứa trẻ đó nói cậu là kẻ kẻ giết người. Helen không có bằng chứng nào để chứng minh điều gì đang xảy ra. Tuy nhiên, họ biết rằng Helen đã ném đá vào đầu Phil để giết chết Phil và cố gắng chôn vùi cậu ta, theo ba nhân chứng.
Sau cuộc điều tra và thẩm vấn, Helen về nhà, vào phòng của mình, ngồi trên giường,sau vài phút, mẹ cậu bước vào và ngồi bên cạnh.
"Mẹ, con đã không giết ai cả." Đôi mắt xanh của Helen cho thấy sự sợ hãi.
"Mẹ biết, nhưng tình hình bây giờ không tốt cho con." Mẹ Helen ôm cậu vào lòng khi bà nói chuyện với giọng nói nghẹt thở.
Không có bằng chứng rõ ràng rằng Helen đã giết Phil, nhưng như một người bị buộc tội, Helen không có bất cứ một lý luận cụ thể để bác bỏ, cậu thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngày hôm sau, Helen nhìn thấy những đứa trẻ khác đang chơi trong công viên, và tất cả họ đều nhìn vào Helen "Hi, có chuyện gì vậy?"
"......."
"Cậu đã giết Phil, cha mẹ tôi bảo tôi tránh xa cậu." một đứa trẻ nói.
"Bố của tôi nói cậu là kẻ giết người."
"ĐIỀU ĐÓ KHÔNG ĐÚNG!!" Helen trả lời.
"Chúng ta không thể chắc chắn, có lẽ cậu đang nói dối." một trong những đứa trẻ nói.
Helen biết bất cứ điều gì cậu nói sẽ là vô ích. Tất cả những người bạn đã lùi bước khỏi cậu, không ai tin cậu ấy cả.
Mọi người đều coi cậu như một kẻ giết người.
---------------------------------
"Helen, tin tốt !!!" Mẹ của Helen kêu cậu tỉnh dậy vào buổi sáng. "Có một chứng cứ cho toàn bộ điều đã xảy ra, cậu bé sẵn sàng làm chứng cho con."
Helen ngạc nhiên, cậu ta không thể tin rằng có ai đó để chứng kiến toàn bộ điều. Cậu bé dó đã giải thích mọi thứ và cuối cùng để cho toàn bộ điều kết thúc.
"Helen, mẹ muốn cảm ơn cậu bé đó vào ngày mai, con có muốn đi với mẹ không? Có lẽ con có thể trở thành bạn bè." Mẹ của Helen đã chuẩn bị một số món quà cho nhân chứng.
"Không, con muốn ở nhà để vẽ." Helen đã từ bỏ việc kết bạn,cậu đã thay đổi. Cậu đã trở nên thờ ơ, cậu bắt đầu vẽ những bản vẽ đầy graffiti tiêu cực và kỳ lạ .
Khi nói đến những ngày đầy tuyết, cậu sẽ nhớ .....đôi mắt khủng khiếp của xác chết đó là ở trong tuyết. Đó là những gì cậu ta không thể quên ngay cả khi cậu ta muốn.
Nhân chứng Vic Steven, ba năm sau, cậu bé đã đổi tên thành Tom Steven.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top