Lý Bính sau khi bị xui xẻo ám 《2》
Tác giả: @红豆包1293
__________
Có cần thiết làm như vậy không?" Hạnh Hoa tiên tử quay người, không hài lòng phất chiếc khăn lụa trong tay, khoe khoang sự kiêu ngạo của mình.
Ơ, đây không phải Thất gia sao.
Nhìn cảnh này, mọi người xung quanh cười vang lên, Lý Bính không nhịn được cũng bật cười.
"Dù sao thì đến ni viện, có nữ nhân sẽ tiện hơn." Tôn Báo nói
"Cứ làm việc của các ngươi đi, để ta yên!" Vương Thất không khỏi trợn mắt: "Tại sao không phải Thôi Bội, tại sao không phải Trần Thập chứ?"
Tôn Báo ca tụng: "Hai người bọn họ chẳng có gì ngoài ngoại hình, nhưng chỉ có huynh là người có cả ngoại hình lẫn khí chất, sống động như thật!"
Alibaba đồng ý: "Ăn mặc như nữ nhân, quả nhiên Vương Thất vẫn lợi hại nhất."
Trần Thập và Thôi Bội nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, cả hai đều có cảm giác như đang sống sót sau một đại nạn.
Lý Bính nói: "Tôn Báo, Alibaba, các ngươi đi đến thiền thất phía sau kiểm tra, nhớ cẩn thận. Vương Thất và Thôi Bội đi vào chính điện giả làm khách hành hương, hiểu rõ chưa."
Mọi người nhận lệnh, bắt đầu giải tán.
Trần Thập hỏi: "Bính gia, còn ta thì sao?"
"Theo ta." Lý Băng tự nhiên nắm lấy tay Trần Thập nói: "Trong phòng họa sư có rất nhiều bức tranh phong cảnh, phần lớn đều gọn gàng, tinh tế, màu sắc đậm. Nhưng có một bức vẽ thô ráp, khung cảnh lộn xộn, không vẽ nhiều lắm. Nó giống như ghi lại một địa điểm hơn."
Địa vạn ở ngay phía sau ni viện, phủ đầy rêu và đầm lầy, cách đó không xa, nhưng đá lởm chởm và không có đường dẫn vào nên có vẻ yên tĩnh và xa xôi.
Lý Bính cẩn thận quan sát, phát hiện trên vách đá có một tảng đá nhô lên, nhìn rất nhẵn, không có rêu phong, chỉ có cành lá thưa thớt che phủ.
Trần Thập cũng chú ý tới: "Có vẻ như ai đó đã chạm vào nó rất nhiều lần."
Lý Bính đang cố gắng leo lên tảng đá xanh, Trần Thập sợ hắn bị trượt nên vội vàng vịn lấy tay hắn.
"Yên tâm đi." Lý Bính nói
Trần Thập vẫn đưa tay ra, Bính gia sáng nay đã cầm hầu bao trả lại cho y, còn nói là hắn không tin vào chuyện ma quỷ y không cần bận tâm, nhưng y nghĩ lại nhất định phải để ý đến hắn nhiều hơn.
Hắn cẩn thận chạm vào bức tường đá, quả nhiên là một cơ quan, sau khi ấn vào, một cái rãnh xuất hiện, bên trong có một túi hành lý, trong đó có ngọc, vàng bạc trộm được của khách ở sở quán.
Nắm trong tay cái bọc, Lý Bính kiêu ngạo vẫy tay với Trần Thập: "Tìm được rồi!"
Trần Thập mỉm cười hiểu ý: "Bính gia, xuống nhanh lên, cẩn thận đó."
Có lẽ hắn nóng lòng muốn giải quyết vụ án, cũng có thể hắn bất cẩn, rêu trên đá dường như cố ý chọc tức thiếu khanh đại nhân, hắn tự tin có thể dễ dàng nhảy xuống, nhưng lại mất thăng bằng. Trọng lực hơi loạng choạng, trượt chân trực tiếp rơi từ bệ đá xuống, rơi thẳng xuống bùn.
Cách Lý Bính không xa, nhưng ở giữa lại có đá, trèo lên leo xuống không kịp bắt lấy, Trần Thập chỉ có thể nhìn Lý Bính biến từ "bạch tuyết linh miêu" thành "mèo con dính bùn" .
"Bính gia." Trần Thập lo lắng, vội vàng chạy qua muốn vớt lấy người trong bùn.
"Đừng... không cần qua đây..." Lúc này Lý Bính xấu hổ muốn chui vào cái lỗ để biến thành linh miêu.
"Nếu biết sớm như vậy ta đã để lại hầu bao cho ngài rồi..." Trần Thập hối hận.
"Việc này không liên quan đến chiếc hầu bao, ta... ta chỉ bất cẩn thôi." Lý Bính vẫn kiên quyết, nhưng tâm tính đã ngàn lần thay đổi. Việc bói toán của Viên tiên sinh không phải lúc nào cũng chính xác. Tại sao ngẫu nhiên vẽ một lá bùa lại thần bí đến vậy? Nhưng cũng may là nó đã được đưa cho Trần Thập, nếu không hôm nay y lại là người xui xẻo thì thật tệ.
Pháo báo hiệu của Minh Kính Đường nở rộ trên bầu trời, xem ra ni viện bên đó đã có tiến triển. Lý Bính bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại phàn nàn, bây giờ người đầy bùn, mùi hôi khó chịu, sau này gặp những người đó, có thể họ lại nói "Ngài lại xui xẻo rồi", thiếu khanh làm sao có thể mất mặt được?
Trần Thập cẩn thận đi tới, cảm thấy lúc này Lý Bính có chút xấu hổ, y đi vào đầm lầy kéo Lý Bính ra.
Lý Bính căn bản không thể ngăn cản y.
Y đưa tay bốc một nắm bùn tùy ý bôi lên mặt, Trần Thập ngây thơ cười an ủi: "Bây giờ có hai chú mèo bẩn, Bính gia, chúng ta hãy nhanh chóng đến ni viện đi!"
Lý Bính sững sờ, hắn nhận ra y làm vậy là để hắn bớt xấu hổ. Trần Thập nắm lấy tay hắn, kéo hắn ra khỏi vũng bùn.
Đầu óc hắn trống rỗng, tay Trần Thập rất ấm áp, lòng bàn tay hướng vào nhau, Lý Bính tựa hồ đã hoàn toàn quên mất bối rối lúc này, chỉ còn lại hơi ấm trong lòng bàn tay.
Sau khi lên bờ, Lý Bính cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười, kéo Trần Thập đến trước mặt, giơ tay sờ lên mặt y, ba lần sang trái, ba lần sang phải, vẽ những sợi râu mèo: "Thế này mới giống một chú mèo bẩn hơn."
Trần Thập không ngờ rằng người này lại trẻ con như vậy, không muốn tụt lại phía sau, "ác " đến mức đánh cho thiếu khanh đại nhân vài cái, sợ hắn quay lại báo thù nên vội vàng lùi lại và bỏ chạy: "Bính gia, mau đi thôi."
Lý Bính không còn cách nào phải làm theo
Vừa đến sảnh trước của chùa Thủy Nguyệt, họ nhìn thấy Tôn Báo và Alibaba đang hộ tống một nam một nữ, người đàn ông chính là họa sư đã trốn thoát.
Những hạt cườm trên đầu Vương Thất rơi vãi, tức giận nhìn bọn họ, Thôi Bội vừa cầm bút giấy, vừa vẫy vẫy tay.
"Thiếu khanh đại nhân, ta..." Tôn Bảo muốn báo cáo bỗng nhìn thấy Lý Bính cùng Trần Thập bộ dạng buồn cười như hai tượng đất sét, nhất thời không nói nên lời: "Hai người..."
Lý Bính không hài lòng ho hết một tiếng.
Trần Thập mỉm cười nói: "Cái đó, cái đó, ta vô tình rơi vào vũng lầy, may mắn là Bính gia đã đỡ ta lên."
Hắn gãi gãi đầu, Lý Bính cẩn thận đánh gục ni cô đang bị giam giữ, hỏi: "Đây là đồng phạm sao?"
Tôn Báo đáp lại: "Đúng vậy, người này là ni cô của chùa Thủy Nguyệt , cô ta có khá nhiều kỹ năng. Cô ta và hai họa sư đã thông đồng với nhau và trộm tài sản của khách ở sở quán.
Vụ án giết người được giải quyết, cả nhóm hộ tống tên tội phạm trở về Đại Lý Tự.
Sau khi mọi việc ở đây đã hoàn thành và cuối cùng cũng có ngày rảnh rỗi, Trần Thập không nói gì, nhìn Lý Bính rồi đi thẳng đến quầy bói toán của Viên Bất Nhị.
"Viên tiên sinh, ông có thể giúp Bính gia vẽ một lá bùa tránh tà ma được không."
Lý Bính đứng sang một bên, ánh mắt lóe lên: "Ta đương nhiên không tin chuyện này, đều là Trần Thập, hắn nhất quyết muốn kéo ta tới đây.
Viên Bất Nhị nhìn hai người bọn họ, hiểu ra và nói đùa: "Cứng mềm đan xen, bát quái đan xen, hoàn cảnh thay đổi, vận mệnh tự nhiên khác nhau, hai chúng ta đã gặp được định mệnh cao quý, từ nay về sau có thể biến họa thành phúc."
"Thật á" Trần Thập vui vẻ nói: "Vậy hai vị cao nhân này là ai?"
Một lúc sau, Lý Bính nhướng mày, liếc nhìn Trần Thập
"Không nói được, không nói được." Viên Bất Nhị giả vờ thần bí, ông vẽ một lá bùa và đưa cho Trần Thập: " Nó là của ngươi, hãy giữ cẩn thận, đừng để bị mất."
Nhìn Trần Thập cẩn thận nhét lá bùa mới vẽ vào hầu bao rồi buộc vào thắt lưng, Lý Bính nhỏ giọng nói: "Thực ra, ta nghĩ vận may của ta bây giờ hẳn là... không tệ..."
"Bính gia, ngài rơi xuống bùn như vậy còn nói là không tệ." Trần Thập bối rối nói
"Vậy ngươi định làm gì?" Lý Bính hỏi ngược lại
"Ta... ta..."
Trần Thập còn chưa nói xong đã bị Lý Bính cười cắt ngang: "Không sao, về nhanh đi, ta đói bụng, hôm nay muốn ăn bánh bao."
"Được, ta sẽ làm thêm vài cái, chiều nay Báo gia sẽ ra ngoài, huynh ấy có thể mang theo đi."
Giữa đám đông, Lý Bính nhìn chằm chằm Trần Thập, cảm thấy thoải mái, như thể mọi thứ đã trở lại như lúc còn nhỏ, quen thuộc và yên bình.
Lý Bính thầm nghĩ: Ít nhất sau khi trở về Thần Đô, hắn quả thực là may mắn.
Bởi vì dù lang thang ba năm, tưởng rằng chỉ có một mình, không nhờ hắn đã gặp được Trần Thập.
__________
Cuối cùng cũng trans xong, tui gãy cái lưng luôn rồi:(((
Tui vừa mới thầu một fic khá ngon nhm tác giả chưa viết xong, quan trọng là nó có cảnh H nhoa 😜, sẽ cố gắng trans cho mí pà đọc, yên tâm đi ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top