Chương 111 + 112 (H)
Chương 111
"Nếu như là thật lòng chân ý, sao lại có thể toan tính như thế chứ?" Lệ Sa hỏi ngược lại, ở kiếp trước Lý Quân Hạo chính là như thế, đến kiếp này Phác Thái Anh cũng lại như vậy. Lệ Sa cảm thấy người lòng dạ quá sâu đều là cực kỳ làm người ta chán ghét, cho dù nàng biết Phác Thái Anh đối với nàng là không có ác ý, nhưng lỡ như có ác ý thì sao? Nghĩ đến khả năng này, Lệ Sa liền có cảm giác chút lạnh cả sống lưng.
"Phòng ngừa chu đáo, cũng có thể xem là toan tính sao? Ngày đó ta để phu quân sớm biết, cũng là sợ Lệ Sa một ngày kia ở giữa ta và phu quân sẽ khó xử, ta cũng chỉ là lo lắng cho Lệ Sa. Hôm qua thì đúng là ta không đúng, nhưng là cũng bởi Lệ Sa đối với tình ý của ta luôn luôn tránh né, ta bất đắc dĩ mới ra hạ sách này. Bây giờ làm cho Lệ Sa tức giận, đều là ta không tốt. Lệ Sa, làm sao có thể để Lệ Sa không giận nữa, Thái Anh đều nguyện ý bị phạt, chỉ cần có thể làm cho Lệ Sa vui vẻ." Phác Thái Anh lại là bày ra dáng vẻ dịu dàng nhận sai, Lệ Sa đang như đao chém xuống một mớ sợi bông mềm mại, cảm giác không thể cắt được.
Thời khắc này, nội tâm Lệ Sa rõ ràng cực kỳ tức giận, nhưng gặp thái độ Phác Thái Anh như vậy, Lệ Sa đối với Phác Thái Anh cũng không nhiều lời nói nặng, nếu không tựa như mình lại cố tình gây sự. Chỉ là trong lòng Lệ Sa còn một đốm lửa buồn bực, dập thế nào cũng không tắt, luôn cảm thấy vẫn bị nằm trong kế hoạch của Phác Thái Anh, thế là nàng quay người đưa lưng về phía Phác Thái Anh, không muốn nghe Phác Thái Anh lý lẽ.
"Sau này ta sẽ không làm gì để cho Lệ Sa cảm thấy không vui nữa, Lệ Sa đừng giận nữa có được hay không, Lệ Sa giận, ta sẽ đau lòng." Phác Thái Anh từ phía sau ôm lấy Lệ Sa nhẹ giọng dỗ dành.
Lệ Sa hiển nhiên là dính chiêu này, đốm lửa trong lòng kia tựa như lập tức liền biến thành một đốm nhỏ hơn, Lệ Sa cũng phát hiện mình là chịu mềm không chịu cứng, nhưng mặc dù lửa giận đã nhỏ đi rất nhiều, Lệ Sa vẫn chưa thể nào dập tắt hoàn toàn được.
"Ngươi có thế để cho ta một mình một lát không?" Lệ Sa hỏi ngược lại.
Phác Thái Anh nghe vậy, không thể không buông Lệ Sa ra, nàng thật sâu thở dài một hơi, bị Lệ Sa lạnh nhạt như vậy, Phác Thái Anh cũng chịu không nổi, cũng có chút ủy khuất, nàng đối với Lệ Sa dụng tâm, Lệ Sa lại nghĩ là nàng ác ý tính toán. Nàng nếu không dùng chút tâm cơ, muốn ôm được mỹ nhân về thì phải chờ cho tới năm tháng nào đây, nàng cũng không muốn dụng tâm kế đối với Lệ Sa, nhưng Lệ Sa luôn luôn khó chịu như vậy, nàng cũng là không còn cách nào.
"Lệ Sa không muốn tha thứ cho ta sao?" Phác Thái Anh sâu kín hỏi, thanh âm nghe rất khó chịu.
Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh yếu đuối, làm cho nàng mềm lòng, nhưng Lệ Sa biết mình luôn để ý đến một việc, Phác Thái Anh thể cốt nhìn yếu đuối, nhưng kỳ thật bên trong không có chút nào yếu. Phác Thái Anh có tâm kế, có mưu lược, điểm ấy, Lệ Sa đời trước đã biết rõ, Phác Thái Anh lại đem mưu kế dùng trên người mình, nàng có chút khó mà tiếp nhận. Nàng cảm thấy chân chính yêu thích một người, hẳn là nên chân thành, nàng không rõ, làm sao lại đi dụng tâm kế trên người mình yêu thích? Chí ít Lệ Sa sẽ làm không được, cho nên giờ phút này Lệ Sa không muốn nghe Phác Thái Anh giải thích.
"Lệ Sa, ta thề sau này sẽ không đối với ngươi như vậy nữa..." Phác Thái Anh thấy Lệ Sa không muốn nghe mình giải thích, trong lòng có chút nóng nảy.
"Lệ Sa..." Phác Thái Anh một mực gọi tên Lệ Sa, Phác Thái Anh bẩm sinh cũng có một chút kiêu ngạo, nhưng đối với Lệ Sa, Phác Thái Anh cảm thấy nàng không còn chút gì, Phác Thái Anh cảm thấy Lệ Sa sinh ra là để khắc mình.
Phác Thái Anh một câu lại một câu Lệ Sa, cuối cùng làm cho tâm Lệ Sa có chút mềm nhũn ra.
"Phác Thái Anh, ngươi thật yêu ta sao?" Lệ Sa xoay người lại hỏi, nàng cảm thấy bất an, nàng luôn cảm thấy trên thế gian này, ngoại trừ phụ thân cùng đệ đệ, thì không còn người nào là chân chính yêu nàng, đối với tình cảm của Phác Thái Anh, nàng vẫn còn có chút bất an và không rõ.
"Lệ Sa còn phải hỏi sao? Dụng tâm cảm thụ một chút, ta đến cùng là chân tình hay giả dối, ta cảm thấy Lệ Sa trong lòng nhất định đã có đáp án." Phác Thái Anh nhìn Lệ Sa, dị thường nghiêm túc nói, nếu như bây giờ tình ý của mình còn để Lệ Sa cảm thấy hoài nghi đó nhất định là tự mình đã làm quá thất bại.
Lệ Sa không trả lời, đáp án này, nàng đúng là có, nhưng là nàng sợ nhất cảm giác của mình sẽ lừa gạt chính mình, con người có đôi khi đối với điều mình mong muốn nhất tự lừa gạt mình.
"Lệ Sa vì sao lại bất an như vậy? Trong lòng Lệ Sa đến cùng là đang muộn phiền vì cái gì? Mà lại chưa từng quên đi." Phác Thái Anh hỏi, thật lâu trước đó nàng đã biết trong lòng Lệ Sa có một bí mật, nàng rất muốn biết bí mật kia là gì.
Lệ Sa bản năng cũng không nguyện ý nói cho Phác Thái Anh bí mật về chuyện trùng sinh của mình, nàng luôn cảm giác mình đã làm thay đổi vận mệnh Phác Thái Anh.
Lệ Sa vốn đang khó chịu, lại đổi thành Phác Thái Anh khó chịu, bởi vì nàng phát hiện, cho dù đến bây giờ, Lệ Sa đối với mình cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, cho dù đến giờ này khắc này, nàng đã làm cho Lệ Sa yêu thích mình, lại vẫn không thể nào làm cho Lệ Sa hoàn toàn tin tưởng mình, nàng thậm chí cảm giác, muốn để Lệ Sa hoàn toàn tin tưởng mình thì còn rất xa, ý nghĩ này làm cho Phác Thái Anh cảm thấy thất bại, nhìn thì như gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận cuối chân trời.
Lệ Sa vẫn không trả lời, nàng không muốn để cho Phác Thái Anh biết vận mệnh của nàng là bị mình thay đổi, nàng lại không có làm cho vận mệnh Phác Thái Anh tốt hơn trước đó, nên nàng không nguyện ý nói cho Phác Thái Anh, nàng không muốn Phác Thái Anh có cảm giác chênh lệch.
"Lệ Sa cứ một mình suy nghĩ, ta đi ra ngoài trước." Phác Thái Anh cũng cảm thấy có chút thất vọng, nàng cần điều tiết một chút tâm tình của mình, thế là theo ý của Lệ Sa vừa rồi muốn, chủ động rời khỏi phòng.
Phác Thái Anh rời đi, cái này cũng không phải chuyện Lệ Sa mong muốn, thế là nàng một mình ở trong phòng, chẳng những không cảm thấy thoải mái, ngược lại còn khó chịu hơn.
Đình Nhi cùng Cẩm Nhi cùng phát hiện, mối quan hệ của hai vị tiểu thư nhà các nàng chuyển biến còn hơn so với thời tiết tháng sáu, một khắc trước còn như keo như sơn, một khắc sau liền giận dỗi, cái này trong ba ngày ngắn ngủi, đã có tới hai lần như vậy.
—
Đêm hôm ấy, Phác Thái Anh vẫn đến phòng Lệ Sa ngủ chung, nhưng là không có động tới Lệ Sa, Lệ Sa nằm đưa lưng về phía nàng, nàng cũng quay lưng lại Lệ Sa.
Phác Thái Anh luôn luôn lấy lòng mình, bây giờ Phác Thái Anh lại như vậy, làm cho Lệ Sa làm sao mà ngủ được a!
Phác Thái Anh tự nhiên cũng là không ngủ được, nàng đưa lưng về phía Lệ Sa, nàng biết tính cách Lệ Sa, là người không giấu được tâm sự, nhưng hôm nay ẩn giấu một bí mật rất lớn, nhưng lại không nguyện ý nói với mình, tất nhiên còn có nỗi khổ tâm riêng, mình hẳn là nên thông cảm nàng, nhưng lại nghĩ tới Lệ Sa không tin tưởng mình, nàng lại cảm thấy khó chịu hơn, thế là trong lúc nhất thời cũng không có tâm tình đi phá vỡ cục diện bế tắc này, mặc cho hai người riêng phần mình lãnh đạm.
Lệ Sa nghĩ thầm, rõ ràng là Phác Thái Anh sai, nhưng bây giờ tựa như lập trường lập tức thay đổi, ngược lại là mình làm oan nàng, cái này khiến Lệ Sa càng phiền muộn .
Hai người nằm ở trên giường hơn nửa canh giờ, nhưng một chút buồn ngủ đều không có, Phác Thái Anh biết, giằng co dạng này nữa bất quá lại lưỡng bại câu thương, mặc dù ở sâu trong nội tâm, nàng cùng Lệ Sa đều là nữ tử, nàng cũng muốn Lệ Sa đôi khi cũng dỗ dành mình một chút, nhưng là nghĩ đến tính tình Lệ Sa kiêu ngạo, liền biết chỉ là hy vọng xa vời, ai bảo mình lại yêu thích Lệ Sa chứ.
Phác Thái Anh xoay người, nhìn về phía phần lưng băng lãnh thẳng tắp của Lệ Sa, nghĩ đến nàng đối với mình không tin tưởng, nội tâm vẫn là hơi đau, vẫn khó chịu dị thường.
Phác Thái Anh quay người lại, Lệ Sa lập tức nhận ra, Lệ Sa cũng không thích trạng thái dạng này, cho nên khi cảm giác được Phác Thái Anh xoay người, nội tâm của nàng vẫn mơ hồ mong đợi, nhưng nàng đợi hồi lâu, vẫn không thấy Phác Thái Anh ôm lấy mình, nàng biết Phác Thái Anh chưa ngủ, cũng cảm giác được Phác Thái Anh đang nhìn chằm chằm phần lưng mình, nhưng sao lại không thấy Phác Thái Anh động tĩnh gì, tính tình Lệ Sa vốn là có chút vội vàng xao động, nên cũng không chờ được, cũng quay người đối mặt Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh ngược lại là có chút ngạc nhiên, Lệ Sa vậy mà xoay người, nàng dựa theo tính tình kiêu ngạo của Lệ Sa, chắc là sẽ không xoay người, tất nhiên đợi mình chủ động.
Lệ Sa cũng xoay người, hai người bốn mắt nhìn nhau, tâm Phác Thái Anh lập tức mềm nhũn, mà trong không khí lại tựa như có một mạch nước ngầm lưu động, làm cho tình cảm hai người cũng lưu động.
"Lệ Sa" Phác Thái Anh nhẹ nhàng kêu tên Lệ Sa, nàng đưa tay nắm lấy ngón tay Lệ Sa, chủ động cầu hòa.
Lệ Sa sau khi Phác Thái Anh nắm tay mình, nàng liền nắm chặt tay Phác Thái Anh lại.
"Ta nghĩ, Lệ Sa còn chưa thể tin tưởng ta, nhất định là ta còn chưa đủ tốt, đây là vấn đề của ta, không phải của Lệ Sa, ta không nên hờn dỗi với Lệ Sa." Phác Thái Anh hiểu chuyện nói, nàng cảm thấy mình nóng vội, nhưng đối với Lệ Sa, nàng luôn luôn nhịn không được. Con người luôn tham lam, ban đầu nghĩ đến chỉ muốn Lệ Sa có thể đáp lại tình cảm của mình, bây giờ Lệ Sa đã đáp lại tình cảm mình rồi, nàng lại còn muốn nhiều hơn.
Lệ Sa thấy Phác Thái Anh như vậy, nàng có thể cảm thấy Phác Thái Anh nhượng bộ với mình, cùng Phác Thái Anh sớm chiều ở chung, lại thêm hai năm làm quỷ hồn kia, Lệ Sa đối với Phác Thái Anh nhiều ít vẫn hiểu rõ.
Lệ Sa trong lòng cũng là mềm đi, liền đưa tay ôm Phác Thái Anh vào ngực mình, nghe hương thơm thanh thanh nhàn nhạt của Phác Thái Anh, lửa giận trong lòng thời khắc này mới hoàn toàn dập tắt. Lệ Sa ôm Phác Thái Anh trong ngực, cảm thấy Phác Thái Anh vẫn gầy yếu, Lệ Sa cảm thấy mình vẫn phải nói để cho nàng biết mới được, chỉ cần Phác Thái Anh đừng đùa nghịch tâm kế với mình, bị người mưu hại nàng chịu không được, chuyện này làm cho nàng nhớ đến Lý Quân Hạo đối với mình ở kiếp trước.
"Phác Thái Anh, nàng đừng dụng tâm tính toán đối với ta, ta không thích như thế, sau này ta sẽ cố gắng đối xử tốt với nàng." Lệ Sa nói với Phác Thái Anh.
"Chuyện Lệ Sa không thích, ta sẽ không làm nữa." Nàng hiện tại cũng đã biết đây là chuyện Lệ Sa kiêng kỵ, cùng một cái hố, nàng sẽ không nhảy vào lần thứ hai. Nhưng mà Lệ Sa nói sẽ đối xử tốt với mình, làm cho tâm Phác Thái Anh đều mềm thành một mảnh, nàng cảm thấy không biết vì sao luôn bị lời nói của Lệ Sa ảnh hưởng, đôi khi chỉ một hai câu nói nặng, nội tâm Phác Thái Anh cảm thấy đều không thoải mái, bây giờ đều bị câu nói này đều quét đi, chỉ còn lại vui sướng.
"Tốt là tốt như thế nào?" Phác Thái Anh mỉm cười hỏi.
Lần này Lệ Sa không biết làm sao đáp lại, tốt là một loại hành vi, là không cách nào diễn tả được, thậm chí không có một tiêu chuẩn nào, chỉ là Lệ Sa đột nhiên nghĩ tới, làm như thế nào có thể cho Phác Thái Anh một cái tiêu chuẩn đây?
"Vậy nàng muốn ta đối với nàng như thế nào, ta sẽ cố gắng làm." Nếu như đã nói ra thì phải có trách nhiệm, cho nên Lệ Sa nhất định sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình.
"Vậy lúc người ta không vui, người ta cũng muốn nàng dỗ dành, không thể một mực lạnh lùng, giống như lúc hôm nay, một mực không thèm quan tâm ta, làm cho ta rất khó chịu, Lệ Sa chỉ cần có một tia lấy lòng, tỉ như vừa rồi." Phác Thái Anh đem ủy khuất vừa rồi nói ra, nàng hy vọng Lệ Sa đôi lúc cũng có thể dỗ dành mình một chút.
"..." Đối với chuyện mình không xác định có thể làm được hay không, Lệ Sa không có cách nào trả lời, nàng quá rõ tính tình của mình, nhiều khi, nàng biết mình sai, nhưng đều rất khó hạ xuống, lần sau chỉ có thể cố gắng, nhưng là có thể làm được hay không lại là một chuyện khác .
"Những chuyện khác, cứ theo tâm ý của Lệ Sa là được." Phác Thái Anh rất chờ mong Lệ Sa biểu hiện tốt đối với mình! Sau khi làm lành, tâm tình Phác Thái Anh tốt trở lại, lại nảy ra tâm tư khác, lại bắt đầu thưởng thức ngón tay Lệ Sa, dùng ngón tay của mình so dài ngắn với tay Lệ Sa. Ngón tay của mình đã mười phần thon dài, Lệ Sa đều dài hơn, nhưng mà ngón tay dài dài như vậy, hết lần này tới lần khác không dùng, cảm giác phung phí của trời, Phác Thái Anh đã không chỉ một lần tưởng tượng cảm giác đôi tay này âu yếm trên người mình, so với Lệ Sa bị mình vuốt ve, cảm giác có giống nhau? Đã xem qua vô số xuân cung đồ, lại yêu Lệ Sa lâu như vậy, Phác Thái Anh đã không kịp chờ đợi muốn trở thành người của Lệ Sa, nhưng hết lần này tới lần khác Lệ Sa giống như khúc gỗ, mà không, Lệ Sa trêu người cũng không phải như gỗ, chỉ có thể nói Lệ Sa đối với mình còn chưa đủ yêu thích, cho nên chưa muốn đụng vào chính mình. Nghĩ vậy, Phác Thái Anh liền có cảm giác thất bại, nàng cảm thấy nàng dáng dấp cũng đẹp vô cùng, hay là bởi vì Lệ Sa không phải là bẩm sinh yêu thích nữ tử? Không giống mình, trời sinh liền yêu thích nữ tử, thân thể Lệ Sa đối với mình liền có lực hấp dẫn trí mạng.
Lệ Sa đã biết Phác Thái Anh hết sức háo sắc, bây giờ lại thấy Phác Thái Anh chơi đùa ngón tay của mình, nàng lại bản năng muốn phương diện kia đi, đặc biệt nhớ tới mình đêm qua liền xấu hổ.
"Lệ Sa nghĩ đến cái gì lại đỏ mặt vậy?" Phác Thái Anh liền thích trêu đùa Lệ Sa, nhất là dáng vẻ Lệ Sa thẹn thùng luống cuống, làm cho Phác Thái Anh rất muốn hung hăng giày vò Lệ Sa, cũng may Lệ Sa không bài xích chuyện thân mật với mình, nếu không đây mới thực sự là chuyện làm cho mình khó chịu.
---
Chương 112
Lệ Sa đã sớm biết Phác Thái Anh không phải như tiểu thư nhà quan văn bình thường, không có đứng đắn chút nào, lại nhớ mình nhiều lần bị Phác Thái Anh đùa giỡn, cảm thấy có chút xấu hổ. Dù sao mình cũng đường đường là một tướng quân, sao có thể bị một nữ tử yếu đuối làm cho thẹn thùng luống cuống như thế, lại nhớ tới Lạp Thành nói hắn xem Phác Thái Anh là tỷ phu, nàng cảm thấy nổi nóng, hai nữ tử nhất định phải phân rõ phu thê mới được, Lệ Sa cảm thấy mình làm sao cũng nên là phu quân mới đúng, Phác Thái Anh nên là thê tử.
Hai người nói qua nói lại chừng một nén nhang, Lệ Sa vì thể diện, liền đem Phác Thái Anh đặt ở dưới thân, nàng đem hơn phân nửa trọng lượng thân thể ép trên người Phác Thái Anh, sau đó nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, chỉ là bên tai hơi đỏ tiết lộ Lệ Sa lúc này cũng đang thẹn thùng mất tự nhiên.
Mặc dù Phác Thái Anh cố ý câu dẫn, bây giờ bị Lệ Sa đặt ở dưới thân, linh tính tối nay hy vọng được như nàng mong muốn, nhưng tim vẫn là đập rộn lên. Thấy Lệ Sa đăm đăm nhìn mình, nàng bất giác cảm thấy trên mặt có chút xấu hổ nóng lên. Lệ Sa nhìn dung nhan xinh đẹp lịch sự tao nhã của Phác Thái Anh bắt đầu ửng đỏ, làm cho Lệ Sa lúc đầu thì cảm thấy ngượng ngùng vì mình hành động kỳ quái, nhưng bây giờ Lệ Sa lại nghĩ như mình là phu quân, mà Phác Thái Anh dưới thân chính là nương tử của mình, tựa như ngày đó, lúc nàng nhấc lên khăn đỏ cô dâu của Phác Thái Anh, một màn kia thẹn thùng cùng kinh diễm.
"Thì ra nàng cũng còn biết đỏ mặt, ta cứ tưởng rằng nữ tử như nàng làm càn như thế không biết xấu hổ, tất nhiên sẽ không đỏ mặt." Lệ Sa trêu chọc nói.
"Lệ Sa đang làm gì vậy?" Phác Thái Anh cảm giác được trọng lượng thân thể Lệ Sa hơn phân nửa ép trên người mình, lần đầu tiên cảm giác thân thể bị ép, nhưng Phác Thái Anh cảm thấy cũng không khó chịu, mà ngược lại càng thích bị Lệ Sa đè ép, nàng tiếp nhận trọng lượng thân thể của Lệ Sa, vui vẻ chịu đựng."Nàng nói thử xem?" Lệ Sa hỏi ngược lại, nàng không ngốc, Phác Thái Anh đã nhiều lần dẫn dụ, nàng cũng không phải không biết, để cho mình xem những sách xuân cung đồ kia, tựa như sợ mình sẽ không làm. Nàng không phải là không muốn thử, chẳng qua là cảm thấy đối với Phác Thái Anh cùng là nữ tử làm chuyện thân mật như thế cảm thấy thẹn thùng.
"Ta không phải là Lệ Sa, Lệ Sa muốn làm cái gì làm sao ta biết được chứ!" Phác Thái Anh giả ngu nói, nhưng trong mắt hiện ra như làn nước mùa thu, mười phần câu người. Lệ Sa thấy Phác Thái Anh ở kiếp trước rõ ràng thanh tâm quả dục, kiếp này, lại giống hồng nhan họa thủy phong tao câu người, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại xao động.
"Nàng để cho ta xem những sách xuân cung đồ kia, không phải là để dùng cho lúc này sao?" Lệ Sa trực tiếp hỏi ở bên tai Phác Thái Anh.
Tâm tư bị vạch trần ra như thế khiến Phác Thái Anh mặt càng đỏ lên, thì ra Lệ Sa không phải như gỗ, Lệ Sa hiểu được nhưng chỉ giả ngu mà thôi.
"Ta đẹp như thế, chẳng lẽ không chút nào làm cho Lệ Sa động tâm, một chút đều không muốn chiếm thành của mình sao?" Phác Thái Anh cũng chẳng che lấp tâm tư mình mà nhẹ giọng hỏi.
"Nếu là của ta, thì sẽ là của ta, không cần vội, nếu nàng đã sốt ruột như vậy thì ta sẽ làm thỏa mãn ý nàng." Lệ Sa nói, lúc đầu nàng ý thức được mình đã động tình đối với Phác Thái Anh, nhưng chưa hoàn toàn muốn, nàng cảm thấy có chút nóng vội, nàng vốn nghĩ để từ từ cho đến lúc tình nồng đậm hơn, ai biết khi mới vừa về đến, thêm mấy phần men say liền cùng Phác Thái Anh làm chuyện thân mật phu thê.
Phác Thái Anh nghe, cảm thấy Lệ Sa được lợi mà còn khoe mẽ, làm như mình mười phần đói khát vậy, trong lòng Phác Thái Anh có chút không thoải mái.
"Lệ Sa nếu đã không cần vội, thì đè ép ta làm gì nữa, không bằng chúng ta đi ngủ đi." Phác Thái Anh khó được có chút ngạo kiều nói với Lệ Sa, không phải vậy Lệ Sa thật đối với mình chẳng sợ gì.
"Nàng chắc chứ?" Lệ Sa mỉm cười hỏi, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy trêu chọc Phác Thái Anh làm cho nàng bộ dàng hờn dỗi như vậy có chút đáng yêu, so với Phác Thái Anh tâm cơ đáng yêu hơn nhiều.
"Ừm." Phác Thái Anh mặc dù một mực ngóng trông để Lệ Sa lấy đi lần đầu của mình, nhưng lần này cũng muốn tranh khẩu khí, nàng đối với Lệ Sa biểu hiện rất làm càn, nhưng trong xương cũng rất thận trọng, tuyệt đối không phải như Lệ Sa nghĩ.
"Vậy được, chúng ta đi ngủ đi." Lệ Sa liền từ trên thân Phác Thái Anh xoay người, nằm xuống lại bên cạnh.
Phác Thái Anh lần này thật là xấu hổ, nàng là muốn Lệ Sa dỗ dành mình vài câu, mặc dù biết rõ ràng Lệ Sa là ỷ lại sủng mà kiêu, hết lần này tới lần khác nàng không làm gì được Lệ Sa, mà không, cũng không phải hoàn toàn không làm gì được.
"Ta đổi ý, Lệ Sa đẹp như thế, ta làm sao có thể bỏ qua đêm đẹp đây?" Phác Thái Anh xoay người đè lại Lệ Sa, ánh mắt nóng rực nhìn mặt Lệ Sa nói, nếu như Lệ Sa đối với thân thể của mình không có hứng thú, nhưng mình đối với thân thể Lệ Sa lại mê muội dị thường, mặc dù hôm nay tay mình còn mỏi nhừ, nhưng nàng vẫn nhịn không được nghĩ muốn giày vò Lệ Sa.
Lệ Sa thấy Phác Thái Anh mới vừa ngạo kiều thẹn thùng, lại nhanh tựa như hai đêm trước, ánh mắt như hận không thể đem mình ăn sống nuốt tươi vào bụng, Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh dạng này cùng bề ngoài văn nhược của nàng không có chút nào hợp nhau. Nhưng mà tối nay, Lệ Sa không có ý định phối hợp theo ý Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh đưa tay muốn mở dây thắt lưng của Lệ Sa, lại bị Lệ Sa nắm lấy tay. Sau khi bị Lệ Sa nắm chặt, tay Phác Thái Anh liền không thể động đậy. Giờ phút này, Phác Thái Anh hận mình không thể là người tập võ, sẽ không đến mức không thể động đậy như vậy, Phác Thái Anh biết, nàng có khuyết điểm cực lớn là ở sức lực.
"Lệ Sa không vui sao?" Phác Thái Anh nhẹ hỏi, nàng cảm thấy tối nay có hơi khác.
"Tối nay, ta sẽ cởi áo thay nàng." Lệ Sa một tay nắm thật chặt tay Phác Thái Anh, một tay khác tháo mở dây thắt lưng cùng quần áo Phác Thái Anh. Nàng đột nhiên phát hiện, ớ kiếp trước cùng kiếp này, điểm nàng chiếm ưu thế nhất chính là thể lực, nhất là nàng cùng Phác Thái Anh bây giờ tình như phu thê về sau, chuyện giường chiếu của các nàng, chỉ cần nàng muốn thì hoàn toàn có thể một tay nắm quyền chủ động. Nghĩ tới như vậy, Lệ Sa đột nhiên rất kích động, nàng liền muốn khống chế lấy thân thể Phác Thái Anh, thậm chí có thể chinh phục thân thể Phác Thái Anh. So với lúc nãy thì bây giờ Lệ Sa mới chân chính đối với thân thể Phác Thái Anh mãnh liệt ham muốn chiếm hữu.
"Lệ Sa, thả ta ra, ta không quen như vậy..." Phác Thái Anh cảm giác y phục và dây thắt lưng bị Lệ Sa chậm rãi tháo mở, tay bị nắm chặt không nhúc nhích được, thân thể hoàn toàn không cách nào phản kháng được Lệ Sa, hoàn toàn bị động, làm cho Phác Thái Anh rất không quen, nàng từ trước đến nay đã quen nắm giữ chủ động.
"Thái Anh phải từ từ quen đi mới được, tựa như Thái Anh nói, ngày sau khả năng hàng đêm đều sẽ như thế này." Lần này, Lệ Sa đem những lời Phác Thái Anh đã từng nói, từng câu trả lại cho Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh đỏ mặt, thân thể bị khống chế cảm giác không được tự nhiên, cộng thêm nữ tử vốn có thẹn thùng, nội tâm lại dâng lên cảm giác chờ mong khó hiểu, các loại cảm giác đan xen lẫn nhau, làm cho thân thể và nội tâm Phác Thái Anh càng nhanh mềm nhũn ra, nhất là khi Lệ Sa chậm rãi cởi trung y của nàng, ngón tay như vô tình cách vải yếm chạm vào khỏa mềm mại của nàng.
Lệ Sa thấy hai vai trắng nõn gợi cảm của Phác Thái Anh lộ ra, còn có xương quai xanh mê người, mặc dù hai năm trước, thậm chí ở kiếp trước đều đã thấy qua thân thể Phác Thái Anh, thậm chí thấy rất nhiều lần, nhưng thời khắc này tâm cảnh lại hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn không thờ ơ được trước sắc đẹp này. Nàng cảm thấy thân thể Phác Thái Anh rất đẹp, đẹp đến mức làm cho nàng nhịn không được muốn chạm đến, da thịt trơn mềm, mịn màng cực điểm, tựa như trái vải bóc vỏ, thổi qua liền tan, hơi hơi dùng lực một chút liền lưu lại dấu đỏ trên da thịt. Mình chỉ mới nắm lấy hai tay mà đã nổi lên dấu đỏ, mềm mại như vậy làm cho Lệ Sa giảm lực đối với Phác Thái Anh, nàng buông hai tay Phác Thái Anh ra, nhẹ nhàng nghiêng người, thoát đi trung y của mình, sau đó một lần nữa phủ người lên ép Phác Thái Anh dưới thân mình.
Cho tới giờ Lệ Sa đã bị Phác Thái Anh muốn rất nhiều lần, cũng xem qua hai ba sách xuân cung, đối với chuyện nữ nữ đã không xa lạ gì, giờ này khắc này, Lệ Sa cảm giác tâm cảnh của mình lại có chút kích động, cảm giác kích động mãnh liệt. Nàng lần đầu hiểu được vì sao cùng là nữ tử Phác Thái Anh lại có dục vọng muốn đụng vào mình, bởi vì giờ khắc này, nàng đối Phác Thái Anh cũng sinh ra dục vọng muốn chạm đến, vô luận Phác Thái Anh đến cỡ nào thông minh, mà giờ khắc này, nàng dưới thân mình dịu dàng ngoan ngoãn, xinh đẹp vũ mị, cái này khiến Lệ Sa dâng lên dục vọng muốn chinh phục.
Phác Thái Anh bị Lệ Sa ép dưới thân, đã sớm quên mất phản kháng, nhất là cảm giác tay Lệ Sa bắt đầu vuốt ve trên thân thể mình, nàng cảm giác được những chỗ trên thân thể bị Lệ Sa vuốt ve, nhất là bờ eo của mình, nhạy cảm như vậy. Nàng cảm giác tay Lệ Sa nóng rực trên da thịt mình, nàng thậm chí có thể cảm giác những vết chai sạn trong lòng bàn tay Lệ Sa, vuốt ve qua da thịt, có cảm giác tê dại dị thường, khơi gợi lên cảm xúc ẩn giấu ở trong cơ thể nàng, xao động bất an, dục vọng tràn ra, dục vọng của thân thể nàng dưới bàn tay Lệ Sa thức tỉnh dễ dàng như trở bàn tay.
Lệ Sa cảm giác được thân thể Phác Thái Anh mềm mại như thế, da thịt tinh tế tỉ mỉ mềm mịn, so nhuyễn ngọc còn xúc cảm hơn, làm cho Lệ Sa yêu thích không buông tay, tay của nàng vuốt ve trên bờ eo Phác Thái Anh, vòng eo mảnh như thế, một chiết liền đoạn. Lệ Sa nhẹ tay mở tháo đai quần mỏng của Phác Thái Anh, hơi dùng sức kéo ống quần, liền đem quần Phác Thái Anh cởi ra, giờ phút này thân thể Phác Thái Anh chỉ còn yếm cùng tiết khố.
Phần lớn da thịt bại lộ làm cho Phác Thái Anh bản năng cảm thấy thẹn thùng, không dám nhìn Lệ Sa, mặc dù nàng đối với Lệ Sa làm càn, nhưng là nàng đến cùng vẫn là xử nữ, thực chất bên trong vẫn là tiểu thư khuê các.
Lệ Sa nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Phác Thái Anh, nghĩ thầm, đây mới thật sự là phản ứng của tiểu thư nhà quan văn vốn có, nhớ đến ngày thường Phác Thái Anh đối với mình trêu đùa, giờ phút này Lệ Sa cảm thấy phong thủy đã luân chuyển, mười phần đắc ý. Tay chậm rãi từ bên hông Phác Thái Anh di chuyển lên trên, sau đó cách áo lót bao trùm lên khỏa mềm mại. Ngực Phác Thái Anh cũng không phải quá lớn, nhưng so với hai năm trước rõ ràng lớn hơn một chút, dạng này vừa phải, Lệ Sa cảm thấy vừa vặn, không giống của mình luôn cảm thấy hơi lớn một chút.
Phác Thái Anh cảm giác được chỗ mềm mại của mình bị Lệ Sa xoa nắn, tay Lệ Sa hơi lớn, Lệ Sa chỉ nhẹ nhàng xoa lấy, Phác Thái Anh liền cảm thấy ngực mình bị Lệ Sa xoa có chút đau, nhưng dù có chút đau, Phác Thái Anh vẫn muốn Lệ Sa tiếp tục, nàng giả như không đau.
"Lệ Sa... hơi đau một chút..." Thực sự bị xoa thấy hơi đau, Phác Thái Anh nhịn không được nhẹ nhàng nói với Lệ Sa.
Lệ Sa biết Phác Thái Anh yếu đuối, nên thả nhẹ tay, bất quá cách yếm mỏng, Lệ Sa vẫn cảm giác được khỏa mềm mại của Phác Thái Anh đã có chút dựng đứng lên. Lệ Sa mặc dù xem sách xuân cung đồ đồ không nhiều, nhưng hai đêm trước đều ở dưới thân Phác Thái Anh, kỳ thật đối với thân thể nữ nhân có cảm giác khắc sâu hơn. Lệ Sa thổi lên đầu nụ hoa, nàng muốn biết Phác Thái Anh có hay không cảm giác giống mình ở hai đem trước.
Sự thật chứng minh, Phác Thái Anh hiển nhiên cũng thích đối đãi như thế, Lệ Sa cảm giác nụ hoa nhô lên, càng thêm đứng thẳng, cách áo yếm mỏng, nhìn càng thêm rõ ràng, mà nàng cảm giác thân thể Phác Thái Anh run nhè nhẹ một chút. Cái này khiến Lệ Sa cảm thấy rất hài lòng, bởi vì nàng biết, Phác Thái Anh hiện tại cảm giác cùng mình là đồng dạng, cũng không phải là chỉ có mình như thế, khiến cho Lệ Sa cảm thấy thở dài một hơi, phải biết, Lệ Sa với chuyện phản ứng của mình trên giường vẫn canh cánh trong lòng .
Cho dù cách yếm mỏng, Phác Thái Anh vẫn cảm giác được vết chai trong lòng bàn tay Lệ Sa, lướt qua da thịt, kích thích dị thường cùng tê dại, nhất là Lệ Sa cố ý dùng tay như có như không lướt qua nụ hoa, cảm giác tê dại từ đầu nụ hoa truyền khắp da thịt đến giữa bụng, nàng rõ ràng thấy như có một dòng nước ấm từ phần bụng hướng tới giữa hai chân. Phác Thái Anh đã xem qua vô số sách xuân cung đồ, tưởng tượng cùng Lệ Sa vô số lần, chờ đợi giờ khắc này quá lâu, cho nên thân thể nàng dị thường mẫn cảm.
Lệ Sa cũng không phải là người có tính nhẫn nại, nàng muốn xem hết thảy thân thể Phác Thái Anh, nàng muốn làm càng nhiều hơn chuyện Phác Thái Anh đã từng đối với mình, nàng cũng muốn nhìn thấy Phác Thái Anh hoàn toàn không khắc chế được phát ra những xấu hổ kia dưới thân mình, tất cả phản ứng mình đã từng, nàng cũng đều muốn nhìn thấy trên người Phác Thái Anh. Nàng đưa tay tháo dây áo yếm Phác Thái Anh, hơi có vẻ vội vàng xao động mở ra, áo yếm trên người Phác Thái Anh bị Lệ Sa kéo, thân trên của Phác Thái Anh liền bại lộ dưới ánh mắt Lệ Sa.
Thân thể đột nhiên trần trụi, làm cho Phác Thái Anh cảm thấy xấu hổ, Phác Thái Anh thẹn thùng theo bản năng dùng tay che lại hai khỏa mềm mại, tư thế nửa che đậy này ngược lại làm cho Phác Thái Anh nhìn càng thêm câu người, giống như nụ hoa sắp nở, vừa nâng lên cánh hoa, vẫn còn chưa hoàn toàn nở rộ, tựa hồ sau một khắc liền có thể nở rộ xinh đẹp đến cực điểm.
Lệ Sa sau khi thoát hạ áo yếm của Phác Thái Anh, nàng còn chưa hài lòng, nàng lại đem tiết khố Phác Thái Anh tháo xuống, ném ra ngoài giường rơi xuống trên mặt đất.
Bây giờ Phác Thái Anh đã không mảnh vải che thân, Phác Thái Anh không thể không kẹp chặt hai chân lại, bởi giữa chân nàng đã trơn ướt, không muốn bị Lệ Sa nhìn thấy, một tay che ngực, một tay khác che điểm tư mật giữa hai chân. Nàng muốn xem biểu lộ của Lệ Sa lúc này nhưng lại không dám nhìn Lệ Sa, nhưng lại nhịn không được muốn nhìn, thế là nàng mắc cỡ đỏ mặt nhìn về phía Lệ Sa, phát hiện ánh mắt Lệ Sa nóng bỏng trên thân thể mình, rõ ràng chỉ là bị Lệ Sa nhìn như vậy, Phác Thái Anh liền cảm giác thể xác tinh thần dâng lên một tia xấu hổ trộn lẫn hưng phấn, nàng cảm giác ánh mắt Lệ Sa tựa như sẽ làm bỏng người, làm cho Phác Thái Anh cảm thấy mình trở nên khô nóng bất an.
Lệ Sa ánh mắt thật nóng bỏng, nàng lần đầu tiên phát hiện, thì ra nữ nhân lại xinh đẹp như vậy, xinh đẹp tựa như muốn đem linh hồn của mình câu đi. Da thịt tuyết trắng, tư thái diễm lệ, tựa như đóa hoa bị gió nhẹ lay động nở rộ, có chút run rẩy thẹn thùng. Rõ ràng đây là thân thể mình đã thấy qua vô số lần, nhưng là giờ khắc này, lại tựa như lần đầu nhìn thấy, nàng nghĩ mình bây giờ yêu thích Phác Thái Anh, còn hơn so chính mình tưởng tượng, không phải vậy thì làm sao khi nhìn thân thể Phác Thái Anh, lại có ý nghĩ muốn đối với thân thể này muốn làm gì thì làm.
Lệ Sa một tay giữ lấy hai tay của Phác Thái Anh ấn lên phía trên đỉnh đầu, không cho đôi tay này trở ngại tầm mắt của mình, lần này Phác Thái Anh liền không có chút gì che đậy bại lộ dưới ánh mắt Lệ Sa. Thân thể xinh đẹp như ngọc vậy, nữ nhân này thật giống như được trời cao ưu ái, tài học thông minh, dung mạo, tư thái, không chỗ nào không đẹp, đều là cực phẩm nhân gian, gần như hoàn mỹ, làm cho mình không thể không ghen ghét. Nhưng bây giờ, nữ nhân mình từng ghen ghét này liền biến thành nữ nhân của mình, nghĩ tới đây, nội tâm Lệ Sa liền không nhịn được có chút kích động.
"Lệ Sa..." Phác Thái Anh có chút bất lực kêu tên Lệ Sa, Phác Thái Anh mặc dù muốn để Lệ Sa muốn mình, nhưng là tuyệt đối không phải là bộ dáng như vậy, hoàn toàn bị động, không có chút lực phản kháng. Nàng hiện tại mơ ước mình có võ nghệ cao hơn Lệ Sa, bởi vì nàng có dự cảm, sau này ở trên giường mình sẽ hoàn toàn ở thế yếu.
Lệ Sa ngắm nhìn Phác Thái Anh, nàng trải qua hai đời, vẫn luôn biết rõ Phác Thái Anh, nhớ đến Phác Thái Anh lúc nào cũng bình tĩnh tự nhiên, lần đầu biểu hiện ra bất lực nhu nhược như thế này, khiến Lệ Sa có cảm giác muốn chinh phục, tựa như chinh phục được nữ nhân này, sẽ chinh phục được thiên hạ.
Lệ Sa cúi đầu hôn lên môi Phác Thái Anh, kiếp trước cùng kiếp này, nàng đã trải qua chuyện thân mật, mặc dù luôn luôn bị động, nhưng là cũng không phải là hoàn toàn không hiểu. Lưỡi của nàng như con rắn nhỏ chui vào trong miệng Phác Thái Anh, thu lấy hương thơm trong miệng Phác Thái Anh, Lệ Sa càng ngày càng thích hương vị nhàn nhạt thanh thanh trên thân Phác Thái Anh, tựa như bị nghiện.
Phác Thái Anh yêu thích Lệ Sa cực kỳ, thân thể nàng so với tâm nhanh hơn một bước đáp lại Lệ Sa, cùng Lệ Sa triền miên hôn làm nàng trầm mê, cũng quên đi thời khắc này đang cảm thấy khó xử, thậm chí dứt bỏ hết những thận trọng trong lòng.
Hai người hôn hồi lâu sau, Lệ Sa bắt đầu chậm rãi di chuyển môi xuống dưới, đường cong cằm mềm mại thông thuận, cổ thanh tú thon dài, xương quai xanh mê người, trong mắt Lệ Sa, đều là hoàn mỹ.
Môi Lệ Sa rốt cuộc đi đến chỗ đầy đặn mềm mại của Phác Thái Anh, hai nụ hoa đứng thẳng càng mẫn cảm, tựa hồ mời Lệ Sa nhấm nháp. Lệ Sa cũng xác thực muốn nhấm nháp, nàng cũng muốn biết, mình ngậm hai nụ hoa vào trong miệng, Phác Thái Anh phải chăng cũng sẽ cảm thấy cực kỳ tê dại cùng dễ chịu. Thế là Lệ Sa liền ngậm lấy nụ hoa trước ngực Phác Thái Anh.
"Ưm..." Nhìn thấy Lệ Sa vùi trước ngực mình, ngậm lấy nụ hoa, Phác Thái Anh rốt cuộc nhịn không được phát ra thanh âm, thanh âm Phác Thái Anh vốn là mềm mại, mười phần trêu người. Giờ phút này, Lệ Sa đại khái hiểu rõ, vì sao Phác Thái Anh yêu thích mình trên giường phát ra thanh âm như thế, tựa như thời khắc này, mình cũng hận không thể làm cho Phác Thái Anh phát ra càng nhiều thanh âm này.
Lệ Sa ngậm lấy nụ hoa Phác Thái Anh, giống như là đạt được món đồ thú vị, nàng ngậm lấy hút lấy, dùng bàn tay xoa nắn, ngón tay nhẹ nhàng nhào nặn nụ hoa bên kia...
Hai nụ hoa bị trêu đùa, liên tục không ngừng tê dại, làm cho giữa hai chân Phác Thái Anh tựa như tràn lan hồng thủy, đã sớm ướt đẫm, chảy tới giữa đùi, xuống đến trên đệm chăn. Phác Thái Anh cảm giác thân thể của mình càng khô nóng cùng khó nhịn, làm cho nàng hư mềm bất lực, không còn phản kháng cùng che lấp, mặc cho Lệ Sa đối với mình muốn làm gì thì làm.
Cảm giác được Phác Thái Anh thần phục và thuận theo, Lệ Sa buông hai tay Phác Thái Anh ra. Sau khi hai tay Phác Thái Anh được tự do, vô lực ôm lấy đầu Lệ Sa. Phác Thái Anh ánh mắt đã sớm mê ly, nguyên bản mắt nàng đã đẹp, giờ lại càng câu người, nàng mê ly nhìn Lệ Sa đối với mình làm hết thảy. Bởi vì nàng cực kỳ yêu thích nữ nhân trước mắt này, cho nên thân thể của nàng cũng yêu nữ nhân trước mắt này, yêu nữ nhân này đối thân thể của mình làm hết thảy, tựa như thể xác tinh thần đều ở trong vòng xoáy, càng chuyển càng sâu, không thể kiềm chế.
"Ưm... A..." Lệ Sa liếm mút, hút, nhào nặn, nụ hoa Phác Thái Anh mẫn cảm đến có chút hơi đau, trong cảm giác đau mang theo khoái cảm, làm cho Phác Thái Anh vui vẻ chịu đựng, chỉ cần là Lệ Sa làm gì nàng cũng đều có thể tiếp nhận, chỉ có thể bất lực phát ra thanh âm tựa như đau đớn lại như khoái cảm, cũng may Lệ Sa cuối cùng cũng từ ngực của nàng chuyển qua những bộ phận khác.
Lệ Sa nhìn hai khỏa mềm mại của Phác Thái Anh bị mình trêu đùa đến thông đỏ lên, da thịt này thật sự là quá mềm, nụ hoa đều đỏ.
Lệ Sa rốt cuộc nhớ lại, ngoại trừ hai khỏa mềm mại, thân thể nữ nhân còn có bộ vị càng mẫn cảm hơn đang đợi mình sủng hạnh, tay nàng theo vòng eo Phác Thái Anh hướng xuống vuốt ve, sờ đến đùi sau đó dọc theo đùi trong trượt vào chân tâm.
Ngón tay của nàng chạm tới một mảnh trơn ướt, so với mình hai đêm trước thậm chí càng ướt hơn, cái này khiến Lệ Sa lại có chút đắc ý, nàng nhìn Phác Thái Anh, quả nhiên trên mặt Phác Thái Anh ánh mắt mê ly động tình, còn có bị chạm đến ẩm ướt xấu hổ.
Phác Thái Anh biết giữa hai chân mình ướt đẫm, nhưng bị Lệ Sa sờ đến động tình chảy ra mật dịch, nàng vẫn cảm thấy dị thường xấu hổ, nhất là nhìn Lệ Sa kia mang theo vài phần ý cười trong mắt.
---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top