Chương 75: Triền Miên

"Có gì không thể, bệ hạ đang sợ điều gì?" Lạp Lệ Sa yên lặng nhìn thẳng về phía hắn, "Hay là sợ đánh không thắng?"

"Ngươi nói nhẹ nhàng!" Phác Thức cười lạnh, oán hận nói, "Hiện giờ quốc khố trống rỗng, đánh giặc dụng binh cơm ăn mặc áo... Nào có gì không cần triều đình chi bạc? Bạc bạch ấy từ đâu ra, ngươi có biện pháp giải quyết không?"

Lạp Lệ Sa nói: "Theo thần thấy, trong triều các vị đại nhân dường như đều quá ư an nhàn tự tại."

Phác Thức thoáng sững lại.

Lạp Lệ Sa mỉm cười nói: "Gia quốc như thế nguy cấp, đang ở khoảnh khắc tồn vong, triều đình trên dưới nên đồng tâm hiệp lực, kêu gọi các đại nhân mỗi người góp chút gia tài trợ cấp quốc khố, như vậy thì sao, quân lương cũng có thể đầy đủ được chứ?"

"...Dù có thể đánh được." Phác Thức vẫn nhíu mày, "Triệu Vương hiện giờ gần 60 tuổi, trong triều có uy tín có năng lực tướng quân, thậm chí không đếm nổi hai ngón tay, ngươi muốn trẫm phái ai đi đánh? Nếu đánh, ngươi làm sao có thể bảo đảm nhất định có thể đánh thắng?"

Điều này đích thực là vấn đề.

Phác Thức tuy không phải Hoàng đế sáng suốt ưu tú gì, nhưng lựa chọn của hắn cũng không thể nói là hoàn toàn vô lý.

Lạp Lệ Sa im lặng một chút.

"Hòa đàm là giải pháp tốt nhất, chỉ có hòa thân, mới có thể đưa tổn thất của Đại Hạ xuống thấp nhất," Phác Thức lạnh lùng nói, "Trẫm không muốn tái khởi phong ba —— nghĩ rằng các triều thần cũng như vậy."

"Ai gia không đồng ý."

Cửa đại điện theo tiếng mở ra.

Thái Hậu sải bước đi vào, phía sau còn theo hai cung nữ cụp mi rũ mắt, một khuôn mặt mỹ diễm tuyệt luân, một khuôn mặt toàn là lạnh lẽo.

Phác Thức đứng dậy, giữa lông mày kinh nghi bất định, còn có vài phần bực bội, "Mẫu hậu, sao ngài lại tới đây?"

"Ai gia nếu không tới, ngươi chẳng phải muốn tự quyết định đưa Bình Ấp hoặc Nhạc Hòa đi sao?"

Thái Hậu hiếm hoi thay đổi thái độ ôn hòa thoái nhượng trước đây trước mặt Hoàng đế, lạnh mặt nói, "Tiên đế vất vả chinh chiến nhiều năm, chính là để con dân hậu thế có thể bình yên tồn tại trên mảnh đất này, bá tánh là con dân Đại Hạ, chẳng lẽ Bình Ấp cùng Nhạc Hòa lại không phải sao?"

Phác Thức đối với thái độ trắng trợn như vậy của nàng có chút khó chịu, mệt mỏi thở dài hai tiếng, lại ngồi xuống, "Mẫu hậu... Ngài không hiểu, việc này vẫn nên để trẫm quyết định đi."

"Ngươi có hỏi ý kiến Bình Ấp cùng Nhạc Hòa chưa?" Thái Hậu nhíu mày, tiến lên vài bước, ép hỏi nói, "Nếu các nàng không có ý kiến, ai gia tự nhiên cũng không có —— ngươi nói ai gia không hiểu, ai gia thấy ngươi mới bị mỡ heo che tâm!"

Phác Thức sắc mặt khó coi lên: "Mẫu hậu...... lời nói cẩn thận."

Hắn làm Hoàng đế thật sự là nghẹn khuất cực kỳ, vì sao phảng phất tất cả mọi người đều có thể áp hắn một bậc, chỉ thẳng mũi mà mắng hắn?

Một bên Phúc Tử mặt lộ vẻ khó xử, cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ không nghe thấy cuộc tranh luận này.

Thái Hậu nhàn nhạt nói: "Mệnh lệnh của Hoàng đế thật không quá sáng suốt, sao giờ muốn ai gia nói lời cẩn thận?"

Phác Thức tức giận muốn chết.

Nhưng nhất thời đối với hai người này cũng không có biện pháp, cuối cùng quyết định thay đổi sách lược, vẻ mặt bị bức bất đắc dĩ, làm bộ dáng tâm mệt:

"Mẫu hậu, cũng không phải nhi thần nhút nhát, mà là trẫm làm quân vương, so sánh hai bên, tự nhiên phải cân nhắc giữ nhiều bỏ ít, huống chi đánh giặc nguy hiểm quá lớn......"

"Hoàng đế đã nói đánh giặc đánh không thắng, vậy sao lại chắc chắn hòa thân nhất định có thể thành công?" Thái Hậu đột nhiên hỏi lại.

Phác Thức nghẹn họng.

Lạp Lệ Sa đứng một bên, mỉm cười rũ mắt không nói, coi như chính mình như người câm điếc.

Phác Thức vắt óc, giải thích: "Cái gọi là tiên lễ hậu binh, hòa thân nếu thật sự không thành, lại đánh giặc cũng không muộn, kéo dài thêm chút cũng có lợi cho dân sinh......"

"Huống chi nữ nhi sớm muộn cũng phải gả người." Phác Thức dừng một chút, thanh âm thấp vài phần, đại khái cũng là xem ở mặt mũi Thái Hậu. Nhưng trong giọng nói cao cao tại thượng gần như muốn tràn ra, Lạp Lệ Sa nghe được nắm tay cũng siết chặt.

"Các nàng không thể so với nam tử thông minh, cũng phần lớn không biết chữ, không có sức lực gì, ở lại Đại Hạ đều chỉ để sinh con đẻ cái nối dõi tông đường, kiểu sống này, không thiếu nữ tử làm. Có thể ra ngoài hòa thân, cũng là phúc khí của các nàng."

Đoạn lời này có quá nhiều điểm sai, Lạp Lệ Sa nhất thời không biết từ đâu bắt đầu phản bác mới tốt.

Thái Hậu để cung nữ bên cạnh bưng tới ghế thái sư thong thả ngồi xuống, giọng nhàn nhạt: "Bệ hạ cũng nói, nữ tử không có sức lực gì, công chúa là nữ tử, từ nhỏ được nuông chiều, thân thể yếu ớt, nếu vừa đi đã bị hành hạ chết non, Bắc Hung cùng Nam Di lại trả đũa, nói chúng ta đưa người không hợp tâm ý —— vậy làm sao bây giờ?"

Phác Thức thử hỏi: "Mẫu hậu ý tứ là?"

"Ai gia nghe nói Nam Di vương yêu thích nam sắc... Đưa công chúa đi, không bằng đưa hoàng tử đi," Thái Hậu nói lời kinh người, nhận chén trà Phúc Tử dâng lên, thong thả nói, "Nam nhi càng có sức lực, có thể tự vệ phòng thân, cũng không dễ chết non, đường hòa thân xa xôi, nam tử thân thể so nữ tử cường tráng, càng thích hợp lặn lội đường xa..."

Khi nàng nói điều này, cung nữ thái giám trong điện đều lặng lẽ ngẩng đầu, mỗi người nhìn nhau liếc mắt, có chút chần chờ, dường như cũng cảm thấy "Thật có lý".

Phác Thức nghe không nổi nữa, trên mặt nóng bừng cảm thấy xấu hổ: "Mẫu hậu! Đừng có nói những lời đùa như vậy! Hoàng tử cùng công chúa sao có thể so được? Nhi thần dưới gối chỉ có hai hoàng tử, chẳng lẽ mẫu hậu muốn trẫm không người nối nghiệp sao?"

Muốn Hoàng đế không người nối nghiệp, tội danh này có thể to lắm.

Bầu không khí dần dần căng thẳng, nhưng trong điện mơ hồ xôn xao thanh âm trầm ức.

Thái Hậu dường như không hề cảm giác, cười lạnh nói: "Hoàng đế thật là đội cho ai gia cái mũ lớn rồi."

Nàng lạnh lùng nói: "Tiên đế đánh hạ giang sơn gấm vóc này, đến khi ta cầm quyền vẫn còn hoàn hảo, mới giao vào tay ngươi mấy năm, liền bị thua lỗ như thế, lưu lạc đến muốn đưa nữ nhi hoàng thất đi hòa thân, cầu xin Bắc Hung cùng Nam Di tha mạng... Thật làm ai gia thất vọng. Phụ hoàng ngươi nếu dưới suối vàng có biết, biết ngươi hành sự như vậy, chỉ sợ chết cũng không nhắm mắt."

"Mẫu hậu đừng có khinh thường quá đáng," Phác Thức giọng cũng lạnh xuống, nghiến răng nói, "Đừng quên, quyền thế cùng địa vị hiện tại của ngài, vẫn là trẫm cho ngài."

"Hoàng đế nếu muốn nói lời này, vậy có chút buồn cười," Thái Hậu nâng cằm, hờ hững nói, "Chẳng lẽ ngươi đã quên, là ai đem ngươi nâng lên vị trí này? Làm người, không thể vong bản a."

Hai bên đấu khẩu, không chút nhường nhịn, mùi thuốc súng trong không khí dần dày.

Phác Thức hiển nhiên rơi xuống hạ phong, một bên ho khan đến mặt đỏ bừng, một bên tức đến suýt hộc máu nói: "...Mẫu hậu khuyên trẫm cũng vô dụng, còn phải xem các triều thần có đồng ý hay không —— không hòa thân phải đánh giặc, nghĩ cũng không có vị đại thần nào sẽ cảm thấy đây là biện pháp tốt..."

Lời còn chưa dứt, ngoài điện đã có một tiểu thái giám đi vào, cúi đầu nói: "Bệ hạ, Ngô tướng cùng Triệu Vương gia cầu kiến."

Phác Thức đầu tiên là vui: Ngô tướng tuy với hắn đứng đối lập, nhưng hắn là văn thần, nếu thật đánh giặc đối hắn không có lợi ích gì.

Theo sau lại nhíu mày, nghĩ đến Triệu Vương vốn nên đã rời kinh trở về đất phong: "Tuyên."

Một phen này đánh gãy, hai người tự nhiên không còn tranh chấp nữa.

Ngô tướng cùng Triệu Vương vào điện, hai người cách xa nhau vài thước, đều nhìn nhau như không thấy.

Sau khi hành lễ, Phác Thức nói: "Ngô ái khanh, tới đúng lúc, Bắc Hung gần đây hoành hành cực độ, trẫm có ý hòa đàm, đang muốn ban chỉ, chọn một công chúa đến Bắc Hung hòa thân... Ái khanh cảm thấy việc này thế nào?"

Ngô tướng liếc mắt về phía Lạp Lệ Sa đang đứng làm nền một bên, chưa nói được lời, đã bị Triệu Vương cướp lời: "Bệ hạ, lão thần cho rằng không ổn."

Trong lòng Phác Thức thầm mắng một tiếng, không trả lời Triệu Vương mà quay đầu nhìn chằm chằm Ngô tướng, hỏi lại: "...... Ngô tướng cảm thấy sao?"

Ngô tướng hoàn hồn, đáp: "Thần cho rằng...... cũng không ổn."

Sắc mặt Phác Thức lập tức thay đổi.

Hắn không ngờ những người khác phản đối còn đành, ngay cả Ngô tướng cũng phản đối.

Ngón tay Lạp Lệ Sa rũ bên người hơi cuộn lại, trong lòng đồng dạng ngạc nhiên: Trong lòng nàng, Ngô tướng tương đương tặc phản quốc——

Có thể hợp tác với người Nam Di, chứng minh hắn căn bản không có tâm vinh nhục gia quốc gì, càng đừng nói đưa nữ nhân đi hòa thân.

Chẳng lẽ nàng hiểu lầm Ngô tướng?

Lạp Lệ Sa khẽ nhíu mày, như đang suy tư.

Bên kia Ngô tướng chắp tay, dường như không chú ý ánh mắt đánh giá của Triệu Vương bên cạnh, trấn tĩnh nói: "Hiện Nam Di cùng Bắc Hung như hổ rình mồi, một khi thoái nhượng, chỉ sợ không thể khiến chúng dễ dàng thỏa mãn, thay vì chôn vùi tiền đồ công chúa cùng lòng dân đưa các nàng đi hòa thân, không bằng trực tiếp ứng chiến——"

"......" Triệu Vương phức tạp liếc nhìn Ngô tướng một cái, chắp tay nói: "Thần tán thành."

Lạp Lệ Sa cũng xem náo nhiệt tiếp lời: "Thần tán thành."

Phác Thức nhắm mắt, hít sâu một hơi: "Hảo...... Hảo, các ngươi đều cho rằng hòa thân không ổn, vậy các ngươi thử nói xem, ai sẽ thống lĩnh binh mã, ai sẽ đảm đương vị trí tướng quân ứng chiến?"

Trong điện nhất thời tĩnh lặng, mỗi người mang theo tâm tư riêng.

Đáy mắt Triệu Vương hiện lên vài phần giãy giụa.

Lạp Lệ Sa biết, hắn đang tự hỏi: với triều đình đang sa sút không còn ra gì này, có đáng để hắn một lần nữa đứng lên vì trận chiến này không.

Cuối cùng Triệu Vương bước lên một bước, vừa muốn mở miệng.

Ánh mắt Phác Thức vừa động, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, sắc mặt bình tĩnh xuống: "Lạp ái khanh."

Lạp Lệ Sa khẽ khựng lại, gần như khó nhận ra, rồi đứng ra: "Bệ hạ có gì phân phó?"

"Ngươi hẳn biết, ngươi lần này có thể ra được, là dân tâm sở hướng. Trẫm nghe nói bá tánh gần đây đều ồn ào, nói 'ai nói nữ tử không bằng nam tử', còn nói công tích ngươi không thua Ngô tướng...... Trẫm còn nghe nói, ngươi biết võ, có phải không?"

Mấy tháng trước, cùng Thái Tử một đám người ở Linh Lung Các có một phen trò cười, Lạp Lệ Sa liền biết chuyện mình biết võ sớm muộn cũng giấu không nổi.

Nàng đoán được ý Hoàng đế, nhưng vẫn cung kính nói: "Bệ hạ xin minh kỳ."

Phác Thức hừ cười một tiếng: "Hiện giờ triều đình dùng người khan hiếm, đều là hạng tài trí tầm thường, chỉ có Lạp ái khanh liên tục mang đến cho trẫm những 'kinh hỉ'......"

Lạp Lệ Sa: "......"

Không nghe lầm chứ, chữ "kinh hỉ" kia tám phần là nghiến răng mà nói.

"Nếu các ngươi đều không đồng ý hòa thân, vậy để Lạp ái khanh dẫn đầu, trước tiên đi bắc cảnh, lĩnh binh ứng chiến...... Các vị cảm thấy chủ ý này thế nào?"

Thái Hậu nhíu mày, lập tức phản đối: "Không ổn."

"Bệ hạ," Triệu Vương ngay sau nói, "Thần cũng cho rằng không ổn. Lạp đại nhân cũng không có kinh nghiệm lãnh binh, dù có võ nghệ bên mình, rốt cuộc cũng là nữ tử, cho nàng lãnh binh, chỉ sợ không thể phục chúng... Thần dù lâu ở hậu phương, nhưng thân thể còn cường kiện, có thể đảm đương nhiệm vụ này."

"Vương gia lo xa rồi," Ngô tướng cười nhạt, chế giễu mà liếc sang, "Bệ hạ vừa nói, bá tánh đều nói lên như thế —— nữ tử lợi hại thì cũng có thể sánh ngang nam tử. Nàng đã lấy thân phận nữ tử lập thân quan trường, vốn đã là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Tự nhiên càng phải gánh vác việc mình nên làm —— Vương gia đây chẳng lẽ không ủng hộ năng lực của Lạp đại nhân?"

Triệu Vương lạnh lùng nhìn lại, nghĩ thầm quả nhiên đây mới là Ngô tướng hắn quen: "Thừa tướng sao phải cắt nghĩa lời lẽ, ngươi biết rõ bản vương không có ý đó."

Ngô tướng nhàn nhạt nói: "Bản quan lại chẳng phải con giun trong bụng Vương gia, Vương gia rốt cuộc có ý gì, bản quan nào biết được."

"Hảo!" Phác Thức cắt ngang bọn họ, "Việc Lạp ái khanh lãnh binh, cứ quyết định như vậy. Cũng coi như là chứng minh lời bá tánh phi hư —— tin tưởng Lạp ái khanh, cũng chẳng đành lòng khiến bá tánh thất vọng, phải không?"

Thấy Lạp Lệ Sa im lặng không nói, Phác Thức sợ nàng sẽ vì bất mãn sắp xếp mà nổi điên, vội bổ sung vài câu:

"Nếu ái khanh có thể khải hoàn trở về, cũng là công lớn, trẫm sẽ đề bạt ngươi làm chính nhị phẩm Lễ Bộ thượng thư, không chỉ trong nữ tử, mà trên dưới triều dã cũng là vinh dự độc nhất —— ngươi nếu không yên tâm, trẫm bây giờ liền soạn chỉ, giao cho Thái Hậu giữ, đợi ngươi chiến thắng trở về, liền có thể tuyên chỉ nhậm chức, thế nào?"

Lại là thăng chức vượt cấp.

Không đến một năm, Lạp Lệ Sa thăng chức tốc độ thực sự khiến những người khác cảm thấy cách mình vạn dặm.

Lạp Lệ Sa nghĩ một lát, nhưng phản ứng thực ra muốn bình tĩnh hơn so với người khác: "Bệ hạ nói đúng. Thần mặc cho bệ hạ an bài...... Nhưng còn một việc, xin thỉnh bệ hạ ân chuẩn."

"Nói đi."

"Thần không muốn cùng trưởng công chúa điện hạ hòa ly," Lạp Lệ Sa làm cho mấy người đều thay đổi sắc mặt, lại lần nữa nói ra những lời này, "Thần sau khi rời kinh, mong bệ hạ có thể đem vụ án Lạp gia, cùng với vụ án thống lĩnh Kim Ngô Vệ trước đây, toàn bộ giao cho trưởng công chúa điện hạ phụ trách..."

Không sai, hai vụ án này đến bây giờ đều chưa có kết án.

Nếu chờ đến khi bá tánh ánh mắt đều hướng về chiến tranh, e rằng Lạp gia sẽ lại bị người có ý định khác lợi dụng vớt ra ngoài.

Đêm dài lắm mộng, trước hết cần đưa quyền quyết định nằm trong tay người nhà mình.

"Lạp đại nhân," Ngô tướng nhẹ nhướng mày, "Từ xưa đến nay, chưa bao giờ có tiền lệ công chúa nhiếp chính."

"Từ xưa đến nay, trước Lạp gia, cũng không có tiền lệ nữ tử chưởng gia, Lạp mỗ trước đây, cũng chưa từng có tiền lệ nữ tử nhiếp chính."

Lạp Lệ Sa bình tĩnh nhìn lại, "Nếu muốn nữ tử cùng nam tử giống nhau lên chiến trường, vậy thì không thể chỉ để chúng ta ăn khổ như nam tử, mà quyền lợi nam tử có được, nữ tử cũng đồng dạng phải có được."

"Mọi việc đều phải có 'trước' mới có 'lệ', Ngô đại nhân nghĩ sao?"

Ngô tướng nghẹn họng một lát, lập tức cười nhượng bộ nói: "Lạp đại nhân thật là miệng lưỡi lợi hại, lão thần tự thẹn không bằng, bội phục bội phục."

Lạp Lệ Sa phảng phất nghe không ra hắn nói thật hay nói đùa, gật đầu: "Tán thưởng."

Triệu Vương chưa từng thấy quan văn nào lại có thể làm Ngô tướng hổ thẹn —— lời nói ngoài miệng có hại nhưng trong lòng cũng có phần lợi.

Hắn không khỏi nhìn Lạp Lệ Sa thêm vài cái.

Phác Thức trên ngai thấy Ngô tướng dễ dàng thoái nhượng, trong lòng thầm mắng, nhưng trên mặt lại tỏ ra bộ dáng dễ nói chuyện, thở dài: "Nếu thế, vậy ấn định theo lời Lạp ái khanh mà làm đi."

Nếu Lạp Lệ Sa thật có thể khải hoàn trở về, đối với Đại Hạ không phải chuyện xấu.

Nếu nàng chết trên chiến trường, thì những việc khác cũng không còn quan trọng.

Hắn còn tưởng Lạp Lệ Sa sẽ đòi mang Phác Thái Anh đi cùng —— điều này, hắn tuyệt đối không đồng ý.

Nguyên bản nhìn thấy hai người này tình cảm không tầm thường, hắn còn cảm thấy bực bội vô lý, nhưng đến hiện tại mà xem, ngược lại là chuyện tốt.

Phác Thái Anh, trở thành điểm yếu mà hắn có thể kiềm chế Lạp Lệ Sa.

Nếu hai nàng cùng nhau đi rồi, Lạp Lệ Sa liền thật sự không còn gì lo lắng ở lại —— vạn nhất nàng đem người trốn chạy sang nước khác thì sao?

Thấy Lạp Lệ Sa tạ ơn, Phác Thức cũng nhẹ nhõm thở ra, ngược lại lại nói:

"Trẫm thấy Triệu Vương gia tựa hồ cũng có ý này? Trẫm cũng không ngăn cản, ngươi tuổi tác không nhỏ, không thích hợp lên chiến trường, không bằng làm quân sư danh nghĩa, theo quân đội đi, chỉ dẫn chỉ điểm Lạp ái khanh."

Nói đến phần này, Lạp Lệ Sa lãnh binh đã là tất nhiên, Triệu Vương cũng không cưỡng cầu gì, thuận tự nhiên quỳ xuống tiếp lệnh: "Tạ bệ hạ quan tâm, thần định không phụ mệnh."

Trong điện không khí ngưng trọng, Hoàng đế liên tiếp hạ ba đạo ý chỉ: một đạo phong quan cho Lạp Lệ Sa trước mặt mọi người rồi giao cho Thái Hậu, một đạo cho Lạp Lệ Sa, một đạo cho Triệu Vương gia.

"Bệ hạ."

Thôi Văn Thân đột nhiên xuất hiện, biểu tình có chút kỳ quái.

Phác Thức bị hắn làm giật mình: "Làm gì?"

Thôi Văn Thân dừng lại, cùng hắn thì thầm vài câu.

Hoàng đế nhướng mày: "Ngô gia tiểu tử cũng muốn đi?"

Ngô tướng mi mắt giật giật.

Thôi Văn Thân thấy hắn nói thẳng, cũng minh bạch ý hắn, gật đầu, không hạ thấp giọng: "Hắn cầu thuộc hạ cầu tình với ngài, nói cũng muốn lên chiến trường kiến công lập nghiệp."

Ngô tướng râu run rẩy, Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy hắn đang nhịn rồi lại nhịn mới không mắng ra tiếng.

Hoàng đế nhìn Ngô tướng, như đang suy tư gì.

Sau đó thật nhanh cười ha ha nói: "Hảo! Hảo tiểu tử, có tâm này đúng là con của nhà tướng, hắn muốn đi, vậy liền để hắn đi! Trẫm đang nghĩ, phong hắn làm bắc chinh phó tướng, để hắn yên tâm lập công! Hảo hảo làm, trẫm rất thưởng thức hắn!"

Thôi Văn Thân: "Tuân chỉ."

Ngô Dịch Khởi hiện là độc đinh của Ngô phủ, hắn đi chiến trường, Ngô tướng ở triều đình cũng bị chịu hạn chế.

Điều này đối với Phác Thức là việc rất tốt, không có lý do gì không đồng ý.

Vì thế cuộc đàm thoại này kết thúc, người vui lòng nhất ngược lại là Phác Thức.

Ra khỏi cửa điện, Thái Hậu chậm rãi thở dài.

Đi qua bên cạnh Lạp Lệ Sa, ở góc độ không ai nhìn thấy, nàng môi hơi rung động.

"Yên tâm đi. Kinh thành còn có ta."

Lạp Lệ Sa thoáng nhìn nàng.

Hôm nay tuyết rơi thật dày.

Lạp Lệ Sa im lặng trở về phủ công chúa, đã là lúc mặt trời lặn, vừa lúc gặp được Vương thị mới được Ngọc Minh đón về.

Đối phương nhiều ngày không thấy nàng, vừa thấy người liền đỏ hốc mắt, ôm nàng khóc một hồi lâu, mới bị Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ kéo ra: "Nương, ta không phải còn tốt sao?"

Vương thị lau nước mắt, biết nàng trong lòng hiểu rõ, muốn nói lại thôi, cũng không nói thêm gì, lắc đầu để nha hoàn đỡ về phòng nghỉ.

Lạp Lệ Sa không nhắc đến chuyện mình sẽ lĩnh binh đánh giặc, nhưng tin tức truyền ra cũng nhanh.

Vào cửa phòng ngủ chính, liền thấy Phác Thái Anh ngồi ở mép giường, thất thần nhìn chằm chằm bếp lò, cầm khăn tay phát ngốc, không biết đang nghĩ gì.

Góc khăn đó, thêu chính là đóa hoa sen đỏ rực rỡ.

"Nghĩ gì vậy?" Lạp Lệ Sa cười hỏi, "Ta vào cũng không nghe thấy."

Phác Thái Anh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn nàng: "...... Nhờ Dao Đài."

Lạp Lệ Sa mặc mặc.

Phác Thái Anh tự mình chuyển đề tài, nói: "Phụ hoàng cùng ngươi nói gì?"

Lạp Lệ Sa nhất thời không trả lời.

Nàng cởi áo lông chồn trên vai, giao cho Phục Linh mang đi, ngay sau đó đóng cửa lại, thêm than vào bếp lò, mới nói: "Là việc Bắc Hung hòa thân."

Phác Thái Anh khẩn trương hỏi: "Nói thế nào?"

"Thái Hậu cùng hắn nháo một trận, Ngô tướng cũng không đồng ý."

Lạp Lệ Sa không nhìn biểu tình nàng, nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy múa trong bếp lò, nhẹ giọng nói: "Hắn từ bỏ... Nhưng mà, hắn muốn ta xuất chinh, lãnh binh bắc thượng."

Phác Thái Anh cương cứng tại chỗ.

Trong khoảnh khắc, có cảm giác vừa hoảng hốt, vừa "quả nhiên như thế".

Nàng liền biết vô duyên vô cớ sao mình lại hoảng hốt như vậy.

Nguyên lai là...... Lạp Lệ Sa lại phải đi.

"...... Ta có thể đi không?"

"...... Có lẽ không được."

Thật lâu sau, Lạp Lệ Sa không nghe thấy nàng trả lời, ngẩng đầu nhìn nàng, mở miệng: "Xin lỗi, tình huống này, ta không có cách nào không đáp ứng......"

Phác Thái Anh cắn môi, rũ mắt: "Ta biết." Thời cuộc hỗn loạn, đây là đất nước căn bản chưa ổn định liền phải chịu phong ba bão táp, Lạp Lệ Sa đang ở giữa đó, lại là nhân vật gần đầu sóng ngọn gió, không thể không chịu ảnh hưởng.

Lạp Lệ Sa im lặng một lát, lại nhẹ giọng hỏi: "Không tức giận sao?"

Phác Thái Anh nghiêng đầu: "Ngươi thật hy vọng ta tức giận?"

"Không có." Lạp Lệ Sa bật cười.

Lạp Lệ Sa lại nói tiếp: "Ta xin bệ hạ đem vụ án Lạp gia cùng vụ án của Viên Phù đều giao cho ngươi. Rốt cuộc ai muốn vu oan ta cưỡng đoạt dân nữ, còn có Viên Phù rốt cuộc bị ai đưa vào trong khu vực thu săn...... Đều phải nhờ ngươi cẩn thận giúp ta điều tra, ta sợ không kịp chờ vụ án có manh mối."

"Thực sự phải đi sớm vậy sao?" Không thể chờ tang lễ Dao Đài qua rồi nói sao?

"Biên quan chờ không được, bệ hạ đã ban binh doanh hổ phù, ta chậm nhất ba ngày sau phải đi."

Phác Thái Anh lại trầm mặc một lúc: "Ta đã biết."

Lạp Lệ Sa thở dài, đứng dậy, cong lưng duỗi tay, tựa như muốn sờ sờ đầu nàng.

Tay rơi xuống, chỉ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt mặt nàng: "...... Thái Anh, ta hình như chưa nói với người, lần này ngươi làm thật tốt."

"Cho nên không sợ ta đi rồi, ngươi cũng có thể tiếp nhiệm vụ ta, thay ta bảo vệ kinh thành...... Ta tin ngươi."

"Ta không tin chính mình." Phác Thái Anh giơ tay, nắm lấy ngón tay nàng, yên lặng nhìn nàng, "Ngươi không biết ta thời gian này chịu đựng thế nào...... Lạp Lệ Sa, ngươi luôn nói ngươi không phải quân tử mà là tiểu nhân, nhưng ta nhìn ra được, ngươi thật ra tâm huyết với gia quốc —— ta có khi thậm chí nghĩ, lá thư kia, rốt cuộc có phải ta ảo giác không."

Lạp Lệ Sa sửng sốt: "Cái gì?"

Lá thư nào?

Là nói ngày nàng bị giam, Lưu Vô Kỷ đem cho Phác Thái Anh bức thư đó sao?

"Trong lòng ngươi, ta tựa như mãi không nằm trong kế hoạch ngươi," Phác Thái Anh nhìn nàng với ánh mắt có vài phần bi ai, giọng nhàn nhạt nói, "Lúc trước gạt mọi người tự bại lộ thân phận nữ tử như thế, bây giờ đáp ứng chuyện xuất chinh cũng như thế..."

"Ngươi nói, ta là minh hữu của ngươi."

"Nhưng ngươi dường như chưa từng cho ta thấy điều đó."

"Không phải." Lạp Lệ Sa không nghĩ nàng lại nghĩ thế, sửng sốt chút, ngồi xổm xuống, có chút hoảng loạn giải thích, "Lúc trước ta chỉ sợ ngươi vì ta mà chịu uy hiếp, lúc này lại thật không có cách biết trước..."

"Ta coi ngươi như thê tử," Lạp Lệ Sa liếm môi dưới, thấp giọng nói, "Cho nên mới tư tâm muốn bảo vệ an toàn của ngươi trước."

Lần này Phác Thái Anh ngây ngẩn cả người.

Không lâu, nàng hít sâu, hô hấp rõ ràng lên, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi có thể thỉnh thoảng, cân nhắc cảm nhận của ta không —— trước gia quốc, trước bá tánh, nghĩ đến cảm nhận của ta."

"Có thể... trước khi quyết định, báo cho ta biết, để làm ta yên tâm cũng tốt."

Lạp Lệ Sa dừng một chút: "Được. Là ta sai rồi, lần sau tuyệt đối không......"

Lời còn chưa dứt, Phác Thái Anh liền cắn môi nói: "Ta không cần lời xin lỗi, ta muốn ngươi hành động."

Lạp Lệ Sa hiểu, trong mắt hàm ý cười: "...... Vậy ngươi muốn ta bồi thường thế nào?"

Hai người một trên một dưới nhìn nhau thật lâu, Phác Thái Anh túm lấy ngón tay nàng, thấp giọng: "Hôn ta."

Lạp Lệ Sa biết nghe lời, không một lời phản đối, tay chống mép giường, cúi người hôn tới.

Phác Thái Anh vươn tay ôm lấy sau cổ nàng, trong khe hở môi hơi thở dốc, đuôi mắt ửng hồng thêm mị hoặc.

Tay kia lại rất không an phận.

Lạp Lệ Sa cách lớp vải ấn xuống bàn tay đang tác loạn kia, thanh âm mang chút khàn: "...... Rõ ràng đang ban ngày ban mặt, điện hạ muốn ban ngày tuyên dâm sao?"

Phác Thái Anh vốn phải cố lấy hết can đảm mới dám ám chỉ, không nghĩ Lạp Lệ Sa lại khó hiểu phong tình thế, lập tức hô hấp cũng nặng hơn.

Trên môi Lạp Lệ Sa cắn mạnh một ngụm, nàng đỏ cả tai, nói: "...... Rõ ràng đã giờ Dậu."

(*) giờ Dậu: 17h – 19h

Đâu phải ban ngày tuyên dâm.

Lạp Lệ Sa ăn đau, tách môi ra, nhìn chằm chằm nàng: "Đây chính là ngươi nói."

Phác Thái Anh vừa đỏ mặt "Ân" một tiếng, liền một trận trời đất quay cuồng, bị Lạp Lệ Sa ấn nằm trên giường.

Không đợi nàng phản ứng, Lạp Lệ Sa đã lại hôn xuống, ngăn lại tất cả tiếng vang nhỏ vụn của nàng.

Khác với lần đầu mơ màng hồ đồ làm chuyện tình dục, lúc này Lạp Lệ Sa quả thật cực kỳ ôn nhu.

Rồi lại liều chết triền miên không dứt.

"Thư ngươi xem xong, không có gì muốn nói sao?"

"...... Nói gì?"

"...... Ngươi có ký ức đó sao? Ý ta nói, chuyện đời trước."

"...... Thay vì nói ký ức, không bằng nói giống như giấc mộng."

"Ta hiểu rồi. Đúng, là có."

"...... Ngươi có thể không nói loại lời này vào lúc này được không?"

"Nga, vậy nên nói loại lời nào?"

"Tỷ như......"

"Tỷ như?"

"Ta thích ngươi."

Trong phòng yên tĩnh thật lâu.

Mơ hồ, Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa khẽ cười, ngay sau đó cúi người ở đuôi mắt nàng rơi xuống một nụ hôn.

Lạp Lệ Sa dường như thực sự nốt ruồi lệ này.

Phác Thái Anh nhìn trướng giường phía trên, thần trí không rõ ràng suy nghĩ.

Sau đó nàng nghe Lạp Lệ Sa nói.

"Ta cũng vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top