Chương 97: Lời hứa cả đời (1)
Nhìn dáng vẻ sững sờ của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa nở nụ cười: "Như thế nào choáng váng, nàng không muốn sao?"
Phác Thái Anh không nói, trực tiếp ôm lấy Lạp Lệ Sa, chôn ở trong lòng nàng hút cái mũi.
Lạp Lệ Sa vuốt đầu nàng, cười nói: "Không cho nàng lau nước mũi nước mắt lên người ta."
Phác Thái Anh nghe vậy lập tức cọ trong lòng ngực nàng lợi hại hơn, trêu đến Lạp Lệ Sa ha hả cười.
Bởi vì các nàng cần rời đi một đoạn thời gian, Lạp Lệ Sa đặc biệt đem chuyện cần làm trong vườn dâu giao cho La Võ, mặt khác còn cần mấy người giúp đỡ trông coi, như vậy chờ Uyển Thanh Nhan tới, có thể nhờ Nghiêm Khiêm tìm giúp vài người đáng tin cậy.
Bởi vì sớm đã có ước định, lúc Uyển Thanh Nhan nhận được thư, mấy chữ bên trong làm khóe miệng nàng không tự giác câu lên, lập tức phân phó Mộ Dung Ly mang theo vài tùy tùng khởi hành, một đường phong trần tới đầu tháng hai bọn họ mới về tới Giang Âm.
Thời điểm Uyển Thanh Nhan tới là mùng ba tháng hai, còn bốn ngày nữa, mùng bảy tháng hai chính là sinh nhật mười bảy tuổi của Phác Thái Anh.
Hai người vừa nhận được thư hồi đáp của Uyển Thanh Nhan, liền đi Uyển gia nhà cũ ở huyện Giang Âm. Các nàng tách ra hơn nửa năm, Uyển Thanh Nhan nhìn trên người Phác Thái Anh mặc tử sắc cẩm bào, lại nhìn nhìn tướng mạo nàng, đã khởi sắc rất nhiều so với lúc các nàng ly biệt.
Uyển Thanh Nhan đối Phác Thái Anh ý cười doanh doanh, ngước mắt nhìn về phía Lạp Lệ Sa liền việc công xử theo phép công đánh giá: "Nhận được thư tín của cô, ta liền nhích người, một đường bôn ba vượt ngàn dặm từ kinh đô gấp trở về, chính là vì cấp Thái Anh chống lưng. Cô nghĩ kỹ chưa, mũi tên đã bắn không thể quay đầu lại."
Lạp Lệ Sa thần sắc nghiêm túc, trong mắt lại tràn đầy cảm kích: "Uyển tỷ tỷ, ta không nghĩ tới phải quay đầu. Tỷ là người duy nhất biết được chuyện của chúng ta, lại đối Thái Anh như thân muội, trừ bỏ tỷ, ta không thể tưởng được còn có thể tìm ai hỗ trợ. Lạp Lệ Sa cảm tạ tỷ đường xa mệt nhọc, tới thay chúng ta viên mãn trận hôn nhân này."
Uyển Thanh Nhan nhìn các nàng, lại quay đầu đi chịu đựng trong lòng xúc động, "Chỉ trách ta thật đem nàng đặt ở trong lòng. Cô nguyện ý cùng nàng thành thân, ta liền tin tưởng cô đối nàng chân thành, nếu có thể nâng đỡ lẫn nhau, giao Thái Anh cho cô, ta cũng thấy yên lòng."
Nàng đôi mắt đỏ lên, nhìn Lạp Lệ Sa lại có chút hung ác nói: "Là ta bỏ lỡ mấy năm, bằng không Thái Anh không tới phiên cô che chở, cho nên cô đừng nghĩ rằng nàng phi khanh không gả, vô luận ngày sau gặp được chuyện gì cô đều không thể vứt bỏ nàng. Nàng vô danh vô phận đi theo cô, thành thân đều không thể quang minh chính đại, nàng đau lòng cô, cô càng phải đau lòng nàng."
Lạp Lệ Sa nhất nhất đồng ý, một bên Phác Thái Anh nhịn không được rơi lệ, hai người ôm nhau khóc lên, Lạp Lệ Sa nhìn vừa chua xót lại có chút muốn cười.
Sở dĩ yêu cầu Uyển Thanh Nhan không ngại cực khổ chạy tới, mục đích chính là giúp các nàng đoạn tuyệt rắc rối về sau. Thời đại này không thành thân chính là một tội lỗi lớn, chỉ cần người khác có miệng, ngươi liền tránh không khỏi lời đồn đãi công kích. Cho nên trước đó các nàng liền bày lên thế cục, để người khác nghĩ rằng các nàng đã có hôn ước, lần này Mộ Dung Ly trở lại Giang Âm, trực tiếp mời bà mối tới cửa cầu hôn, như vậy trong mắt thế nhân, hai người các nàng đều đã thành thân.
Thời đại này thương nhân chú trọng đến làm ăn hơn là gia đình, sau khi thành thân tách ra cũng không phải ít. Ngày sau ủy khuất Mộ Dung Ly giả vờ biệt tích, hai người lấy cớ trượng phu qua đời, thủ thân không gả là thỏa đáng nhất. Chẳng những không người nói xấu, càng sẽ trở thành một đoạn giai thoại, vì vong phu thủ tiết, trung trinh như một.
Đây chỉ là kế sách bất đắc dĩ, nhưng lại là biện pháp duy nhất hiện giờ.
Các nàng thương lượng, Mộ Dung Ly vốn là người kinh đô, ở Giang Ninh phủ cũng không có người quen, hắn ở chỗ này làm cái gì cơ bản không người hiểu biết, cứ như vậy cũng không ảnh hưởng việc hôn nhân của riêng hắn. Tuy rằng hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng tiểu thư nhà hắn đã tỉ mỉ kể cho hắn chuyện hai người kia gặp phải, Phác cô nương lưng đeo ác danh khắc cha mẹ lại khắc phu, Lạp cô nương lại mất đi trí nhớ, hai cô nương ấy đều không có khả năng gả chồng, không bằng để họ bên nhau làm bạn cả đời.
Mộ Dung Ly vốn dĩ liền đối Uyển Thanh Nhan trung thành và tận tâm, giờ phút này lại cảm thấy hai người đối diện càng khả kính, lập tức nói: "Nhị vị cô nương không chê tại hạ phạm thanh danh các vị, chuyện này ta nhất định giúp."
Hai ngày sau, trấn Thanh Dương cơ hồ đều biết được có thương nhân kinh thành mang theo sính lễ phong phú tới cửa cầu hôn Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh, thế nhưng là một lần cưới hai người làm bình thê. Nghe nói danh mục lễ vật vô cùng sang quý, một hàng mười mấy người dâng sính lễ thượng môn, dẫn tới không ít người vây xem, lại sôi nổi tò mò là phú hộ nhà ai mà tài đại khí thô đến vậy, chờ biết được là Giang Âm Uyển gia, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Uyển gia tuy không ở Giang Âm nhưng nhìn nhà cũ liền biết trong nhà tài lực không thua kém Nghiêm gia, trong lúc nhất thời việc hôn nhân này trấn Thanh Dương cơ hồ mọi người đều biết. Tuy rằng phía trước đều thu được một chút tin tức, nhưng Nghiêm Khiêm cùng những người ở Cẩm Vân Các biết được đều rất kinh ngạc.
Lai Phúc vừa buồn rầu lại khó hiểu, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đều thực ưu tú, hai nàng cùng gả vào Uyển gia chẳng lẽ không ủy khuất sao? Chính là những người khác cẩn thận ngẫm lại cũng đều trong lòng biết rõ ràng, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh cảm tình tốt, Phác Thái Anh không thể nói chuyện, gả cho người khác không tránh được bị nhà chồng khi dễ, không bằng cùng gả đi qua chiếu cố lẫn nhau. Từ xưa đến nay, hai tỷ muội cùng gả một nhà cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Lưu thẩm phía trước ít nhiều cũng nghe Lạp Lệ Sa nhắc tới chuyện này, nhưng hiện giờ vẫn có chút lo lắng. Bà cố ý tới trấn Thanh Dương cùng các nàng nói chuyện thật lâu, từng câu từng chữ đều xuất phát từ nội tâm trưởng bối đau lòng mà nói ra.
"Ta cũng gặp qua người kia, tướng mạo thoạt nhìn không tồi có thể đảm đương. Hai con có thể thành gia, thẩm thẩm nên vui mừng mới đúng, nhưng cho thẩm thẩm lắm miệng dặn dò một vài. Các con cảm tình rất tốt, tốt đến khiến người trong thôn đều hâm mộ, nhân sinh trên đời có được tỷ muội như vậy, đó là phúc khí không gì đổi được. Hai con nguyện ý gả cùng một nhà, nói vậy sớm đã có suy tính, nhưng nhất định nhớ kỹ, không cần bởi vì người kia mà làm tổn thương hòa khí chính mình. Người kia không thể nào sánh được tình cảm giữa các con, lúc không có hắn các con đã dựa vào nhau, cho nên nhất định phải xem nhau là người quan trọng nhất, sau đó mới là hắn, minh bạch sao?"
Các nàng ngại miệng lưỡi thế gian, cho nên mới dựng nên tình huống trước mắt, nhưng Lưu thẩm lại tưởng là sự thật, những lời của bà khiến hai người Phác Thái Anh nghe được mười phần cảm động.
Lạp Lệ Sa trong lòng có chút áy náy, nắm tay Phác Thái Anh nghiêm túc nói: "Thẩm thẩm, ngài nói con cùng Thái Anh đều nhớ kỹ, trên đời này sẽ không có người quan trọng hơn Thái Anh, những chuyện ngài lo lắng tuyệt sẽ không xảy ra."
Phác Thái Anh cũng kiên định gật đầu.
Sính lễ tuy rằng không có nhiều như trên danh mục công bố, nhưng bên trong một ít đồ vật đều thật đáng giá, là Uyển Thanh Nhan thêm vào cho các nàng. Điểm này Uyển Thanh Nhan thập phần cường ngạnh, hỗ trợ có thể, nhưng cấp Phác Thái Anh của hồi môn tuyệt không thể thiếu, Lạp Lệ Sa muốn từ chối liền trực tiếp bị Uyển Thanh Nhan nghẹn trở về.
"Ta không phải cho cô, đây là của hồi môn cho muội muội ta, cô hiện nay xem như có chút thành tựu, nhưng không cần quên trong đó có công sức của nàng. Của hồi môn này xem như tiền vốn ta góp vào kinh doanh vườn dâu, đều là cho Thái Anh. Nếu cô đối nàng chân thành, vẫn luôn không rời không bỏ, liền chính là của hai người, bằng không......"
Lời này ý tứ thực rõ ràng, Lạp Lệ Sa dở khóc dở cười rồi lại cảm động, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Vườn dâu vốn dĩ liền của Thái Anh, tiền vốn đều là chúng ta hai người cùng nhau tích cóp, nàng là chủ gia đình, không có phần lễ vật này, mọi thứ cũng đều là của nàng."
"Cô có lòng liền tốt, chỉ cần cô mang cho nàng hạnh phúc, ta lại có gì phải so đo. Hai cô nương gia sống cùng nhau vốn chính là thiếu rất nhiều đồ vật, của hồi môn bắt buộc phải có. Gia đình Lệ Sa thì ta không rõ, nhưng Thái Anh thiếu, ta liền sẽ cho nàng." Uyển Thanh Nhan ngữ khí mềm mại xuống, mấy ngày nay nàng cũng biết được tình huống hiện giờ của các nàng, vì vậy nàng đối Lạp Lệ Sa càng thêm bội phục.
Càng quan trọng là, hai người không cần nhiều lời, nàng vẫn cảm giác được loại hạnh phúc kia, so chính mình còn tốt đẹp hơn rất nhiều.
Một màn đưa sính lễ đã thành công, mà vườn dâu lúc này bắt đầu vào vụ xuân, Lạp Lệ Sa cho người tiến hành vòng thứ nhất cày bừa thâm canh, như vậy có thể tránh cho cỏ dại sinh trưởng, kế tiếp chính là bón thúc để đọt non nảy mầm, đào tốt mương mán phòng hạn phòng lụt. Bởi vì hai ngày nữa các nàng liền phải tạm thời rời đi Giang Âm, đối bên ngoài nói là hồi quê quán nhà chồng thành thân, bởi vì hai người không có cha mẹ, lời này cũng không ai hoài nghi.
Bởi vậy Lạp Lệ Sa đem chuyện cần làm kế tiếp đều sắp xếp thoả đáng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ tỉ mỉ giao cho La Võ, lại mời Nghiêm Khiêm trợ giúp. Mà chuyện duy nhất Lạp Lệ Sa cần tự tay làm đó là chiết cành, nàng cũng đã xử lý xong.
Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, sau khi cùng mấy người Nghiêm Khiêm chào từ biệt, lần nữa nghe các nàng hẹn ngày trở về, mấy Nghiêm Khiêm mới bằng lòng từ bỏ.
Hai người các nàng tự nhiên không phải thật sự đi kinh đô, vì thế đoàn người đi Giang Ninh phủ, ở nơi đó Uyển Thanh Nhan sớm liền thuê cái tiểu viện, có thể ở tạm một đoạn thời gian, Uyển Thanh Nhan chuẩn bị đến phá lệ tri kỷ.
Uyển Thanh Nhan thực vui vẻ, bận trước bận sau giúp đỡ mua vải đỏ, bố trí tân phòng. Ở trong mắt Uyển Thanh Nhan, tuy rằng không thể gióng trống khua chiêng, nhưng hậu viện phòng ở khẳng định phải dùng hồng lụa trang trí.
Những thứ như hỉ nến, giấy hồng, rượu và thức ăn đều phải chuẩn bị, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa cũng bận tối mày tối mặt.
Giang Ninh phủ rất lớn, các nàng thuê nhà rời xa phố xá sầm uất, khó được yên tĩnh. Trong nhà đóng cửa lại lăn lộn việc chính mình, cũng không có người quấy rầy.
Lạp Lệ Sa đã sớm chuẩn bị hỉ phục, dựa theo hai người kích cỡ làm, cho nên nàng cự tuyệt Uyển Thanh Nhan giúp đỡ. Lúc thấy được Lạp Lệ Sa mở ra rương gỗ, bên trong hai bộ Đường triều hỉ phục được chế tác tinh xảo, Uyển Thanh Nhan có chút sửng sốt sau lại nở nụ cười, hỉ phục đều trộm chuẩn bị, nàng thật sự không cần lo lắng Lạp Lệ Sa đối Phác Thái Anh thiếu sự chân thành.
Mà lúc Phác Thái Anh nhìn thấy được hỉ phục, nàng sững sờ ở tại chỗ nhìn một lúc lâu, hốc mắt đỏ bừng mà quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa.
Lần này đến phiên Lạp Lệ Sa sửng sốt, vội vàng đi qua hống nàng: "Nàng thế nào lại khóc, không hợp ý sao?"
Phác Thái Anh lại ôm chặt nàng, còn nhẹ nhàng đánh nàng một chút, người này cái gì đều gạt mình, chính mình cũng không biết Lạp Lệ Sa khi nào viết thư, khi nào lặng lẽ làm xong hỉ phục.
Uyển Thanh Nhan nhìn trộm cười, chính là phản ứng kịp liền có chút xấu hổ, vẫy vẫy tay lập tức đi ra ngoài, thôi, cứ để hai vợ chồng son ở kia ân ân ái ái đi.
Lạp Lệ Sa hơi áy náy mà nhìn Uyển Thanh Nhan, gương mặt có chút nóng, cúi đầu nhìn Phác Thái Anh, xoa xoa đầu nàng: "Là ta không tốt, sớm không nói cho nàng biết, nàng có phải không thích hỉ phục này?"
Phác Thái Anh lắc lắc đầu, như thế nào sẽ không thích, nghĩ đến chính mình sắp gả cho Lạp Lệ Sa, cho dù hỉ phục bình dân cũng có thể khiến nàng vui mừng, đừng nói chi hỉ phục được thêu may tinh tế như vậy.
Nàng trong mắt còn có nước mắt, duỗi tay đối Lạp Lệ Sa nói: Nàng còn giấu giếm ta cái gì?
Lạp Lệ Sa nở nụ cười, ánh mắt sáng như sao trời: "Trộm nhìn sinh thần bát tự của nàng, cho nên biết được ngày mai chính là nàng sinh nhật mười bảy tuổi, này có tính không?"
Phác Thái Anh ngẩn người, biểu tình trên mặt rõ ràng là nhịn không được muốn cười, nhưng lại cố ý làm ra vẻ tức giận, đặc biệt đáng yêu, Lạp Lệ Sa nhìn đến cười ha ha.
Lạp Lệ Sa duỗi tay xoa xoa gò má nàng, nghẹn cười nói: "Ngoan, nàng muốn cười liền cười, cười xong lại cùng ta tức giận, không cần làm khó chính mình."
Phác Thái Anh tức giận ngẩng đầu nhìn nàng, cuối cùng vẫn nhịn không được dạng khai má lúm đồng tiền, ôm lấy Lạp Lệ Sa. Làm sao bây giờ, chính mình rất thích nàng, nghĩ đến ngày mai liền cùng Lạp Lệ Sa thành thân, Phác Thái Anh cả người đều muốn bay lên.
Ô Ô là một thành viên trong gia đình, được các nàng một đường mang theo, hoàn cảnh lạ lẫm khiến nó có chút sợ hãi, thường xuyên muốn dính ở bên cạnh chủ nhân.
Bận rộn một ngày chuẩn bị việc thành thân, ban đêm hai người ngồi ở trong phòng cũng không có nghỉ ngơi sớm. Lạp Lệ Sa ngồi bên bàn, cúi đầu cắt giấy hồng, Ô Ô liền ngủ dưới bàn, nằm bò nhìn bóng dáng trên mặt đất.
Thực mau một thân ảnh khác tới gần, dán vào Lạp Lệ Sa ngồi xuống, Phác Thái Anh tò mò nhìn Lạp Lệ Sa, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Lạp Lệ Sa tựa hồ hết sức chăm chú, cũng không nhìn nàng, trong tay vài lần cắt xuống, sau đó nàng duỗi tay mở ra giấy hồng, một chữ song hỉ màu hồng xán lạn xuất hiện ở trước mắt.
Nàng đem hỉ tự bày ra trước mắt, sau đó xoay một vòng, xuyên thấu qua khe hở mà nhìn Phác Thái Anh, khóe miệng giơ lên, cười nói: "Đây là cô vợ nhỏ nhà ai đáng yêu như vậy, trong mắt đều tỏa ra ánh sáng."
Phác Thái Anh sắc mặt đỏ lên, xấu hổ mang giận, duỗi tay đánh nhẹ lên vai nàng, sau đó tiếp nhận chữ song hỉ trong tay nàng.
Cầm hỉ tự, Phác Thái Anh trên mặt ý cười khó nén, lập tức đi đến phía trước cửa sổ, đem chữ ấn ở mặt trên, quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt tràn đầy dò hỏi.
Lạp Lệ Sa sắc mặt nhu hòa mà sủng nịch: "Đẹp, liền dán ở nơi đó, ta lại cắt một ít."
Vì thế một người cắt một người dán, chẳng sợ trận hôn sự này chỉ có ba người biết đến, các nàng như cũ tràn đầy hạnh phúc cùng chờ mong.
Hồng lụa ban ngày đều trải xong, lại dán hỉ tự lên cửa sổ, bầu không khí tân hôn lập tức liền ra tới. Bận rộn một ngày, ngày mai liền phải thành thân, hai người sớm liền nghỉ ngơi.
Ánh nến tắt đi, bóng người biến mất, một đêm thanh thản.
Sáng hôm sau Uyển Thanh Nhan liền tới rồi, bởi vì tình huống đặc thù, nàng cái gì cũng chưa nói cho người khác, ngay cả Mộ Dung Ly cũng không biết nàng tới làm gì.
Uyển Thanh Nhan bận rộn cấp hai tân nương vấn tóc, chờ lát nữa bái đường xong còn muốn mở tiệc rượu, vì thế Lạp Lệ Sa vấn tóc xong liền vào phòng bếp nấu cơm.
Uyển Thanh Nhan vẻ mặt bất đắc dĩ, giúp đỡ nàng đem đồ ăn bưng lên bàn, nhìn Phác Thái Anh ở một bên trợ thủ, lại nhìn Lạp Lệ Sa đang cầm xẻng nấu ăn, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Đây đại khái là trên đời chuyện lạ, tân nương trước khi bái đường còn vào bếp xào rau."
Lạp Lệ Sa nở nụ cười: "Không xào rau, chờ lát nữa chúng ta ăn cái gì? Uyển tỷ tỷ cũng không biết nấu ăn."
Uyển Thanh Nhan thở dài: "Trách ta, trách ta."
"Xào rau liền tính, cô cư nhiên còn cán bột?" Nhìn đến bên bàn một đoàn bột đã được xử lý xong, chính là muốn làm mì trường thọ, Uyển Thanh Nhan quả thực mau điên rồi.
Phác Thái Anh thấy tức khắc đỏ mặt cúi đầu, mà Lạp Lệ Sa lại ôn cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của nàng."
-------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top