Chương 80: Anh Anh
Phác Thái Anh ngước mắt lên, Lạp Lệ Sa đứng trước mặt nàng, mới vừa cởi áo khoác, bên trong mặc áo len màu vàng nhạt, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, hai người đều cúi đầu nhìn album ảnh, Lạp Lệ Sa hỏi: "Em xem hết rồi?"
"Ừm." Phác Thái Anh ngữ khí đứng đắn: "Đều xem hết rồi."
Lạp Lệ Sa hít sâu một hơi, dùng sức nhớ lại ảnh chụp thời thơ ấu của mình, thế nhưng thời gian quá lâu, bóng dáng mơ hồ cô cũng không nhớ, Hà Kim Mai ở phía sau đẩy cô một cái: "Làm gì vậy."
Cô quay đầu nhìn Hà Kim Mai, bất đắc dĩ kêu: "Mẹ!"
Hà Kim Mai lấy lại tinh thần, bắt đầu giải thích: "Kỳ thật con hồi bé rất đáng yêu, vừa rồi Anh Anh còn khen ngợi, hơn nữa lúc nhỏ con nhà ai không mặc tã, đem mặt che lại đều giống nhau, ai ai ai..."
Bà còn chưa nói xong đã nhìn thấy Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh đi rồi.
Hai người vào phòng.
Phác Thái Anh nghẹn cười, Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn nàng, Phác Thái Anh hắng giọng, cơ thể thẳng tắp: "Em chỉ mới xem một chút."
Lạp Lệ Sa không tin: "Thật không?"
Phác Thái Anh vội vàng gật đầu: "Thật mà, hồi nhỏ chị rất đáng yêu."
Tâm tình xấu hổ của Lạp Lệ Sa bị lời này của nàng hóa giải, vành tai đỏ bừng, cô ho nhẹ, nói: "Em cũng vậy."
Phác Thái Anh thăm dò: "Hửm?"
Lạp Lệ Sa nói: "Hiện tại em cũng rất đáng yêu."
Đến lượt Phác Thái Anh đỏ mặt.
Nàng không được tự nhiên nói: "Chúng ta ra ngoài đi, dì vẫn còn ở bên ngoài."
Lạp Lệ Sa ừm một tiếng, nhưng không mở cửa phòng, mà đứng trước mặt Phác Thái Anh chắn đường hỏi: "Hanh Hanh đâu?"
Chóp mũi Phác Thái Anh đều là mùi hương mát lạnh của cô, cùng gió ngưng tụ thành hương lạnh, đập vào mặt, hai người cách nhau không quá một cánh tay, trên mặt Phác Thái Anh hơi nóng, nàng trả lời: "Ở phòng bên cạnh."
Lạp Lệ Sa vươn tay, Phác Thái Anh còn tưởng rằng cô muốn làm gì, ánh mắt nhìn theo thấy cô chỉnh sửa vạt áo, trong lòng không hiểu sao có chút mất mát, Lạp Lệ Sa nói: "Tôi đi xem nó."
Phác Thái Anh gật đầu: "Ừm."
Nàng xoay người định tránh ra một khoảng, Lạp Lệ Sa lại đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, ngón tay mảnh khảnh giam cầm cổ tay nàng, ấm áp lại có lực đạo, Lạp Lệ Sa nói: "Em đi cùng tôi."
Phác Thái Anh cúi đầu nhìn tay phải cô nắm chặt cổ tay mình, khớp xương rõ ràng, chút mất mát vừa rồi dễ dàng được lấp đầy, đáy lòng ngọt ngào, nàng gật đầu: "Ừm."
Nàng dùng dư quang ngắm Lạp Lệ Sa, đúng lúc Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn nàng một cái, Phác Thái Anh vội vàng thu hồi tầm mắt, nhìn trái nhìn phải, Lạp Lệ Sa mở cửa ra dẫn nàng vào phòng bên cạnh.
Hanh Hanh nghe được âm thanh đứng dậy, nhìn thấy nàng và Lạp Lệ Sa cùng nhau tiến vào liền vui vẻ lắc mông, cũng quên mất mình đang ở nơi xa lạ, cao hứng nhảy nhót, Lạp Lệ Sa xoa xoa đầu nó, nói: "An tâm ở lại đây, chờ tao trở về cho mày ăn ngon."
"Gâu!" Hanh Hanh không biết có phải nghe hiểu hay không, kêu một tiếng phụ họa, Lạp Lệ Sa nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Phác Thái Anh theo cô ra cửa, Lạp Lệ Sa trở về phòng thay quần áo, áo khoác cô chọn kiểu màu trắng không có túi, sau khi hai người ra khỏi cửa Lạp Lệ Sa nói: "Lạnh quá."
Gió lạnh thổi vào mặt, hai tay của Phác Thái Anh đặt ở trong túi, vừa quay đầu, Lạp Lệ Sa kêu lạnh, nàng nhìn áo khoác của Lạp Lệ Sa ngay cả một cái túi cũng không nói: "Lập tức..."
Còn chưa nói xong, Lạp Lệ Sa đã thò tay vào trong túi nàng.
Phác Thái Anh quay đầu, Lạp Lệ Sa biểu tình như thường, bộ dáng vân đạm phong khinh, chỉ là bàn tay đặt trong túi nàng từng chút một đẩy ngón tay nàng ra, sau đó cắm vào, mười ngón tay siết chặt.
Dường như, không còn quá lạnh nữa.
Phác Thái Anh cúi đầu, bàn tay bị Lạp Lệ Sa nắm rất nhanh đổ mồ hôi, hai người ăn ý ai cũng không nói ra, Lạp Lệ Sa hỏi: "Sáng mai mấy giờ bay?"
"8 giờ rưỡi." Phác Thái Anh nói: "Em đi với Tiểu Ngư."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Vậy không cần tôi đưa em đi sao?"
Phác Thái Anh nói: "Không cần, buổi tối em đến nhà Tiểu Ngư, chỗ cậu ấy gần sân bay, hành lý em cũng đem qua rồi."
Lạp Lệ Sa hai ngày nay đều bận rộn, Phác Thái Anh cũng không muốn quấy rầy cô, tất cả mọi thứ đều tự mình sắp xếp, Lạp Lệ Sa dựa vào nàng gần hơn một chút, nói: "Lần sau tôi đưa em đi."
Phác Thái Anh cười: "Được."
Bất quá số lần nàng đi công tác, có lẽ không nhiều như Lạp Lệ Sa, vừa là biên kịch vừa là tác giả ký bán chính thức, Lạp Lệ Sa so với nàng bận rộn hơn nhiều.
Hai người nhanh chóng lên xe, Phác Thái Anh nói: "Để em lái cho."
Mấy ngày nay Lạp Lệ Sa đều mệt chết được, rảnh rỗi vẫn nên để cô nghỉ ngơi thật tốt, Lạp Lệ Sa không miễn cưỡng, đưa chìa khóa qua, thời điểm Phác Thái Anh tiếp nhận chìa khóa, Lạp Lệ Sa còn vuốt nhẹ lòng bàn tay nàng, Phác Thái Anh không lên tiếng, chỉ nắm chặt chìa khóa.
Sau khi hai người lên xe, Phác Thái Anh bật điều hòa, nói: "Chị ngủ một lát đi, đến nơi em kêu chị."
Lạp Lệ Sa nằm ở trên ghế phụ, cô cũng không ngủ, mà dựa vào ghế quay đầu nhìn Phác Thái Anh lái xe, Phác Thái Anh hai tay nắm vô lăng, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt sáng quắc, trên cổ tay đeo một sợi dây màu đỏ, trên dây đỏ không có vật trang trí gì, ở trên làn da trắng nõn của nàng, đơn giản thanh tú, hết sức thích hợp.
Phác Thái Anh mặc áo trong màu xám nhạt, lông nhung mịn, áo khoác ngắn, màu cam hồng, tôn lên làn da trắng nõn, vòng eo lại tinh tế.
Lạp Lệ Sa nhịn không được nhìn thêm vài lần, Phác Thái Anh nhận thấy tầm mắt của người bên cạnh bàn tay nắm vô lăng càng dùng sức, rõ ràng khẩn trương, nàng ngại ngùng hỏi: "Chị không ngủ sao?"
"Ngủ." Lạp Lệ Sa nói: "Lập tức liền ngủ."
Có vẻ giống như dỗ dành người khác, ngữ khí vừa thấp vừa dịu dàng, Phác Thái Anh cảm thấy nhiệt độ điều hòa trong xe bật quá cao, thổi cả người nóng đến hoảng hốt.
Thật vất vả mới đến tiệm lẩu, hôm nay là Tiểu Ngư mời khách, cô đã sớm ngồi bên trong, Hoa Lạc ở đối diện cô, thời điểm Phác Thái Anh đến Hoa Lạc liền vẫy tay: "Ở đây!"
Hoa Lạc cười hì hì: "Ây da, đi cùng Lạp lão sư."
Phác Thái Anh gật đầu, đi tới bên cạnh cô, Tiểu Ngư rót cho nàng một ly trà nói: "Đợi Kỷ lão sư một lát nữa, gần đây Kỷ lão sư rất bận sao?"
"Hình như là chuyện tuyên truyền kịch truyền thanh, còn có hậu kỳ, cô ấy rất bận rộn."
Hoa Lạc gật đầu: "Tôi đã nghe trailer kịch truyền thanh của cậu, thật sự tuyệt vời."
Lạp Lệ Sa ngồi bên cạnh Phác Thái Anh, Hoa Lạc còn đang khen ngợi: "Cảm xúc quá đúng chỗ, sau này kịch truyền thanh của tôi, cậu cũng đến phối cho tôi đi."
Phác Thái Anh cười: "Thích hợp tôi sẽ đến."
"Thích hợp!" Hoa Lạc nói: "Tất nhiên thích hợp! Hai chúng ta trời sinh một đôi, ai dám nói không thích hợp!"
Lạp Lệ Sa nghe như vậy ho khan một tiếng, Hoa Lạc nhìn qua, Lạp Lệ Sa giải thích: "Bên ngoài gió lớn, nên mới bị sặc."
Hoa Lạc gật đầu: "Đúng vậy, tôi vừa mới tới thiếu chút nữa đã lạnh chết."
Tiểu Ngư tiếp lời: "Anh Anh, bạn cùng phòng của cậu là ai còn chưa thông báo sao?"
Phác Thái Anh ngẩn ra: "Để tôi hỏi người phụ trách."
Nàng nói xong gửi tin nhắn cho người phụ trách, không bao lâu liền nhận được hồi âm, Phác Thái Anh nói: "Tên Tiểu Bình."
"Tiểu Bình à, tôi biết, tính tình đặc biệt tốt, người cũng dễ ở chung." Tiểu Ngư nói: "Bạn cùng phòng là cô ấy, không có vấn đề gì, tôi sợ là Lộc Ngôn!"
Lộc Ngôn hiện tại trong sáng ngoài tối đều chèn ép Phác Thái Anh, mỗi ngày cô ta đều ở phòng livestream âm thầm phân cao thấp, nếu đánh đầu không đuổi kịp hoặc là nhiệt độ không đủ, liền khiêu vũ hoặc là mở PK, có mấy lần còn đụng phải Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cũng không quá để ý, PK có thua có thắng, nhưng Lộc Ngôn dường như không thể chấp nhận thua, mỗi lần thua mặt đều kéo rất dài.
Hiện tại Tam Thủy đều biết hai người ở Mục giải trí có chút cảm giác một núi không cho phép có hai hổ, có người còn nói năm nay hai người có thể một người sẽ rời khỏi hay không, đa số mọi người đều đánh cược Phác Thái Anh sẽ đi, dù sao Phác Thái Anh là người mới, quật khởi nhanh, nhưng căn cơ không ổn định, mà Lộc Ngôn lại là người dẫn chương trình đã mấy năm, fans nhiều, cho nên trang web nhất định là Lộc Ngôn sẽ ở lại.
Tiểu Ngư cười nhạo: "Thật thú vị, rõ ràng là cô ta đến PK với cậu, thua liền đăng Weibo nội hàm, ám chỉ ai đây."
"Thật sự là một loại người." Hoa Lạc lẩm bẩm: "Cùng Dư Ôn quả thực giống nhau như đúc."
Tiểu Ngư khó hiểu: "Dư Ôn sao?"
Hoa Lạc nói: "Lần trước Dư Ôn phát hành sách mới, không phải cũng cùng Bạch lão sư buộc chặt sao? Sau đó Bạch lão sư tìm tôi..." Việc này các nàng đều biết, Hoa Lạc bĩu môi: "Hiện tại Dư Ôn mỗi ngày đều đăng Weibo nội hàm tôi ôm đùi."
Lúc đó cô nhìn thấy Weibo tức giận đến trợn trắng mắt.
Dư Ôn còn bảo bản thân ăn nói vụng về, không biết cách nói chuyện, không có quan hệ cá nhân, cũng sẽ không tuyên truyền, cho nên cảm ơn mọi người đã ủng hộ, những độc giả kia vừa an ủi cô ta vừa nội hàm cô ôm đùi Bạch Miêu.
Tiểu Ngư cười lạnh: "Không biết xấu hổ vào cùng một nhà, lúc trước cô ta còn ôm..."
Không muốn nhắc tới người kia.
Tiểu Ngư và Hoa Lạc rất thức thời dừng thảo luận, vừa vặn Bạch Miêu và Kỷ Tử Bạc cũng tới, sáu người đồng loạt ngồi xuống, Kỷ Tử Bạc nói: "Kẹt xe hết nửa ngày."
Đang là thời gian cao điểm, không có chỗ đậu xe, khó khăn lắm mới tìm được một vị trí, Hoa Lạc nói: "Gọi món, gọi món."
Sau đó thực đơn dạo qua một vòng, tới chỗ của Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đưa cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cúi đầu: "Chị ăn cái gì, đậu hủ không?"
Lạp Lệ Sa hơi nghiêng đầu, kề sát mặt nàng, nhỏ giọng nói: "Gọi một phần đi." Cô chỉ tay vào món chay: "Một phần rau xào nữa."
Phác Thái Anh gọi xong, lại chọn thêm hai món mới đưa cho Hoa Lạc, thời điểm chờ món ăn được dọn ra, đế nồi được đặt lên trước, đun đến ùng ục bốc hơi, các nàng cởi ra áo khoác, chỉ mặc áo dây cùng sơ mi, Lạp Lệ Sa xoắn tay áo, lộ ra cánh tay xinh đẹp, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu đen, hoàn toàn vừa vặn, làm nổi bật cổ tay chặt chẽ hữu lực.
Lạp Lệ Sa nhìn đồng hồ, 8 giờ các nàng mới bắt đầu ăn lẩu, tất cả đều đang nói về những tin tức gần đây, đặc biệt là tin tức về việc thắt chặt phim truyền hình cùng điện ảnh, Kỷ Tử Bạc nói: "Các người cư nhiên không bị ảnh hưởng, chứ tôi thấy mấy đoàn làm phim đã dừng lại."
"Không khoa trương như vậy." Lạp Lệ Sa nói: "Cùng lắm chính là đẩy lùi về sau."
Kỷ Tử Bạc lắc đầu: "Không quá lạc quan, sang năm nghe nói chỉ được sản xuất một bộ?"
Bạch Miêu nói: "Đã quyết định chưa?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lạp Lệ Sa, tựa hồ cảm giác cô nói chuyện đáng tin cậy nhất, Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh nói: "Còn chưa đâu."
Cô nói xong buông đũa xuống, hỏi Phác Thái Anh: "Ăn ngon không?"
Phác Thái Anh vừa ăn một miếng cá viên, nhấp một ngụm trà, nghe được Lạp Lệ Sa hỏi thì giương mắt, lông mi lướt qua, khẽ nhếch lên, nồng đậm, đáy mắt có hình ảnh phản chiếu của Lạp Lệ Sa, chóp mũi thanh tú, môi mỏng hé mở.
Lạp Lệ Sa thấy nàng như vậy không hiểu sao lại nghĩ đến cái tên vừa rồi Tiểu Ngư thiếu chút nữa nói ra, cô biết rõ năm sau tác phẩm mới hơn phân nửa là của Đường Nghênh Hạ, nhưng cô cũng không muốn đề cập, ít nhất ở trước mặt Phác Thái Anh, cô không muốn nhắc tới.
Cực lực áp chế cảm xúc sắp nảy sinh ra tới.
Phác Thái Anh gật đầu: "Hương vị khá tốt, chị cảm thấy thế nào?"
Lạp Lệ Sa nói: "Cũng được, lần trước em nói muốn đưa tôi đến tiệm lẩu, là ở đâu?"
Phác Thái Anh trả lời cô: "Ở thành phố phía nam bên kia."
Nàng nói chuyện mềm mềm mại mại, bởi vì đè nặng âm thanh, cho nên hơi thấp, giống như dán vào lỗ tai, Lạp Lệ Sa nhìn nàng vài lần, lấy điện thoại ra nói: "Anh Anh, xe của tôi chắn đường người khác, em giúp tôi di chuyển một chút được không?"
Phác Thái Anh nhíu mày: "Không phải chứ?"
Nàng nhớ rõ đậu xe ở đúng vị trí, sao có thể chắn đường người khác? Lạp Lệ Sa nói: "Người ta gửi tin nhắn cho tôi."
Phác Thái Anh gật đầu: "Vậy để em đi di chuyển."
Nàng nói xong đứng dậy, Lạp Lệ Sa đưa chìa khóa xe cho nàng, còn có một miếng kẹo cao su, Phác Thái Anh tiếp nhận mở ra bao bì, là mùi bạc hà, vừa ngậm ở đầu lưỡi chính là một trận mát lạnh, Tiểu Ngư nói: "Mau trở về."
Hoa Lạc đưa tay: "Lạp lão sư, tôi cũng muốn kẹo cao su."
Lạp Lệ Sa đặt kẹo cao su lên bàn, chính mình cũng nhai một miếng.
Thấy bóng dáng của Phác Thái Anh biến mất trong tầm mắt, Lạp Lệ Sa mới đứng dậy nói: "Cô ấy để quên áo khoác, để tôi đi đưa."
Tiểu Ngư tựa hồ nhìn ra manh mối, nháy mắt với Hoa Lạc, Hoa Lạc tiến lại gần hỏi: "Mắt cậu làm sao vậy?"
Tiểu Ngư hận không thể tát Hoa Lạc một cái đến ngất xỉu!
Phác Thái Anh đi đến cửa thang máy, gió thổi qua mới nhớ mình không mặc áo khoác, nàng quay đầu lại, xoay người bước nhanh về phía bàn lẩu trong kia, khi đi ngang qua cửa thoát hiểm lối đi cầu thang, từ bên trong một bàn tay đeo đồng hồ duỗi tới, kéo nàng vào trong!
*****
Lạp Lệ Sa: Anh Anh, trời tối rồi.
Phác Thái Anh: Thì sao?
Lạp Lệ Sa: Trời tối liền buồn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top