Chương 58: Nhẹ một chút

Lần trước bị ôm như vậy, vẫn là còn rất nhỏ, nàng sinh bệnh, mẹ nàng dỗ nàng ngủ, nhiều năm như vậy nàng không bị người khác ôm vào lòng, tư thế quen thuộc làm cho người đặc biệt có cảm giác an toàn, Phác Thái Anh có vài giây thất thần, quên mất bảo Lạp Lệ Sa thả nàng xuống, cứ như vậy mặc cho Lạp Lệ Sa ôm nàng đi về phía hành lang.

Khi đi ngang qua phòng vệ sinh gặp được hai cô gái vừa mới đi vào, bọn họ nhìn thấy Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh liền sững sờ tại chỗ, trong đó một người có lá gan lớn hơn hỏi: "Lạp lão sư, Anh Anh làm sao vậy?"

"Cô ấy bị trật chân." Lạp Lệ Sa nói: "Đi không được."

So với Đường Nghênh Hạ vẫn luôn trốn tránh, nhìn thấy người liền kinh hoảng thất thố, sắc mặt của Lạp Lệ Sa bình tĩnh tự nhiên, thoải mái hào phóng, điều này làm cho lời giải thích của cô càng thêm thuyết phục khiến người tin tưởng.

Hai người hiểu rõ gật đầu, vội nói: "Chúng tôi giúp cô......"

"Không cần." Lạp Lệ Sa giọng nói ôn hòa, thái độ lại kiên định: "Hai người về trước đi, tôi đưa cô ấy lên xe."

"Được được." Hai cô gái gật đầu, Lạp Lệ Sa rũ mắt hỏi Phác Thái Anh: "Đưa cô xuống nhé?"

Phác Thái Anh nhìn về phía cô nói: "Tôi còn chưa chào hỏi bọn họ."

Lạp Lệ Sa buồn cười, ngực khẽ chấn động, dư quang Phác Thái Anh từ cằm của cô dời đi, chớp mắt nhìn về phía nơi khác, Lạp Lệ Sa nói: "Tôi giúp cô chào hỏi, trước tiên đưa cô lên xe đã."

Phác Thái Anh không ý kiến.

Lạp Lệ Sa ôm nàng vào thang máy, sau khi đi vào Phác Thái Anh nói: "Hay là để tôi xuống, chân kia của tôi có thể đi."

"Chân kia?" Lạp Lệ Sa nhìn về phía mũi chân đi giày cao gót của nàng nói: "Kim kê độc lập sao?"

Phác Thái Anh:......

Quen biết lâu như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được Lạp Lệ Sa trêu chọc mình, Phác Thái Anh mặt ửng đỏ, Lạp Lệ Sa nói: "Đừng đem chân kia cũng làm bị thương."

Phác Thái Anh trầm mặc hai giây hỏi: "Không nặng sao?"

Nàng cũng không nhẹ, tốt xấu gì cũng gần 50 kg, Lạp Lệ Sa ôm nàng đi như thế mà mặt không đỏ cũng không thở dốc, nàng ôm Hanh Hanh thôi cũng mệt đến hoảng hốt, Lạp Lệ Sa nói: "Còn được."

Một tay cô nâng phần eo của Phác Thái Anh, tay kia vòng qua hai chân của nàng, ngón tay khép chặt, đầu ngón tay cọ vào ngoài chân Phác Thái Anh, làm khối da thịt ngứa ngáy.

Sau khi xuống dưới lầu, Lạp Lệ Sa ôm nàng lên xe nói: "Tôi gọi lái xe, lát nữa sẽ đến, cô ở đây chờ tôi, tôi lên lầu chào hỏi bọn họ."

Quần áo của Phác Thái Anh vẫn còn ở trên đó, nàng nhờ Lạp Lệ Sa mang xuống, Lạp Lệ Sa gật đầu, trước khi rời đi giúp nàng khởi động xe, hệ thống sưởi ấm mở ra, lúc cửa đóng lại Phác Thái Anh quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, thân hình mảnh khảnh, lại tràn ngập lực lượng làm cho người an tâm.

Lạp Lệ Sa đi đến khách sạn lại quay trở về, mở cửa xe, Phác Thái Anh hơi kinh ngạc: "Lạp lão sư......"

Lời còn chưa hỏi ra, Lạp Lệ Sa cởi áo gió đưa cho nàng.

Hóa ra là sợ nàng lạnh, Phác Thái Anh nói: "Không sao, có hệ thống sưởi."

Lạp Lệ Sa nói: "Mới vừa mở nên sẽ lạnh."

Hệ thống sưởi ấm vừa mới bật, một thời gian mới có thể làm nóng, Phác Thái Anh hơi rượu vẫn còn, kỳ thật cũng không cảm thấy lạnh, nhưng có áo của Lạp Lệ Sa khoác lên người, vẫn mang đến một trận ấm áp, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt, rất dễ ngửi.

Lạp Lệ Sa nói: "Vậy tôi đi lên đây."

Phác Thái Anh gật đầu, nhìn Lạp Lệ Sa bước nhanh vào trong khách sạn.

Vừa mới vào phòng đã đụng phải Kỷ Tử Bạc, Kỷ Tử Bạc nói: "Đi đâu vậy? Tìm cậu hết nửa ngày."

Lạp Lệ Sa nói: "Anh Anh bị trật chân, tôi đưa cô ấy về trước."

"A?" Kỷ Tử Bạc lập tức hỏi: "Trật chân? Có nghiêm trọng không? Muốn đến bệnh viện hay không?"

Lạp Lệ Sa hồi tưởng lại vài giây: "Hẳn là không cần."

Vừa vặn bên này kịch truyền thanh đã kết thúc, Phác Thái Anh trong khoảng thời gian này không cần ra ngoài, ở nhà có thể nghỉ ngơi thật tốt, Kỷ Tử Bạc nghe vậy gật đầu: "Giúp tôi hỏi thăm một tiếng."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Được, vậy chúng tôi về trước."

Kỷ Tử Bạc không ở lại lâu, Lạp Lệ Sa vào phòng chào hỏi những người khác rồi cầm túi xách của Phác Thái Anh đi ra, đang chờ thang máy thì từ đầu cầu thang âm u đi ra một người, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, xa xa đối mặt với Đường Nghênh Hạ, ánh mắt Đường Nghênh Hạ u ám, cả người đứng trong bóng tối, âm trầm, Lạp Lệ Sa không nhìn cô ta lần thứ hai, chỉ run rẩy lấy áo khoác trên tay, mặc lên người.

Áo khoác là của Phác Thái Anh, dáng rộng thùng thình, ăn mặc rất vừa vặn, thang máy đinh một tiếng, Lạp Lệ Sa đi vào, Đường Nghênh Hạ ở phía sau cô nghiến răng!

Xuống dưới lầu tuyết lại bắt đầu rơi, lái xe còn chưa tới, Lạp Lệ Sa đi tới bên cạnh xe thì nhìn thấy cửa sổ xe đang mở, hai tay Phác Thái Anh ghé vào bên cạnh cửa sổ xe, giương mắt nhìn bông tuyết bên ngoài, có một hai mảnh rơi vào chóp mũi nàng, lành lạnh trong suốt.

Lạp Lệ Sa không đi qua, chỉ lẳng lặng đứng ở ngoài xe, cho đến khi Phác Thái Anh kêu: "Lạp lão sư?"

Cô khẽ gật đầu, đi qua, mở cửa xe ngồi xuống, hỏi Phác Thái Anh: "Rất thích tuyết rơi sao?"

Phác Thái Anh quay đầu cười cười, đóng cửa sổ xe lại, nàng nói: "Lúc nhỏ rất thích."

"Lúc nhỏ nếu tuyết rơi mẹ tôi không cần ra ngoài đi làm."

Nàng cúi đầu: "Rất không hiểu chuyện."

Nàng thích, là bởi vì muốn được mẹ ở bên cạnh, nhưng mẹ nàng không thích tuyết, bởi vì không thể đi làm, sẽ không có nguồn thu nhập kinh tế.

Lạp Lệ Sa không nói chuyện, chỉ hạ cửa sổ xe xuống, Phác Thái Anh quay đầu nhìn ra ngoài, tuyết rơi tán loạn, có một ít cuốn vào trong xe, nháy mắt liền hòa tan.

Một lát sau lái xe đến, liên tục xin lỗi, nói là tuyết rơi đường xá không tốt cho nên đến trễ, Lạp Lệ Sa âm thanh ôn hòa: "Không sao, lái chậm một chút."

Người lái ai một tiếng, cảm thấy trái tim đều ấm áp.

Xe chạy thật sự chậm, nửa đường Phác Thái Anh mệt mỏi, máy sưởi ấm áp, men say vẫn còn, nàng nhìn cái gì cũng mơ hồ, Lạp Lệ Sa nói: "Buồn ngủ thì ngủ một lát đi, về nhà tôi gọi cô."

Phác Thái Anh nói: "Không có việc gì."

Ngoài miệng nói không có việc gì, nửa đường liền ngủ thiếp đi bên cạnh ghế ngồi, hô hấp kéo dài, khi xe rẽ Lạp Lệ Sa thuận thế dựa vào, sau đó đặt đầu Phác Thái Anh lên vai, sợ nàng không thoải mái, dùng quần áo lót, Phác Thái Anh giật giật thân thể, Lạp Lệ Sa lại ngồi thẳng, làm bộ như Phác Thái Anh không cẩn thận dựa vào mình.

Cũng may, Phác Thái Anh không tỉnh.

Khi đến dưới lầu, Lạp Lệ Sa bảo lái xe dừng lại một lát, cô xuống xe đi mua chút đồ, cửa xe mở ra, gió cuốn bông tuyết bay vào, Phác Thái Anh hắt hơi một cái, tỉnh lại.

Nàng theo bản năng quay đầu, không nhìn thấy Lạp Lệ Sa, còn chưa hỏi người lái thay, người lái thay chủ động nói: "Vừa rồi vị tiểu thư kia xuống xe mua đồ."

Mua đồ? Mua cái gì?

Phác Thái Anh không hỏi nhiều, chỉ là gật đầu, dựa vào ghế ngồi, trong túi điện thoại đô đô chấn động, nàng mở ra xem, là tin nhắn trong nhóm, Kỷ Tử Bạc tag mọi người, bảo các nàng về đến nhà thì báo cái bình an.

Xem ra bữa tiệc đã kết thúc.

Phác Thái Anh đánh số 1, Kỷ Tử Bạc tag nàng: [@Thái Anh, về đến nhà chưa?]

Phác Thái Anh: [Sắp đến rồi.]

Kỷ Tử Bạc: [Nghe Lạp lão sư nói cô bị trật chân, tốt hơn chút nào chưa?]

Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn chân phải, thử giật giật mắt cá chân, một trận đau thấu tim, nàng trả lời: [Ừm, tốt hơn nhiều rồi, cám ơn Kỷ lão sư, buổi tối thật sự ngại quá, không tự mình chào hỏi mọi người.]

Kỷ Tử Bạc: [Khách khí cái gì.]

Tiểu Quái: [@Thái Anh, Anh Anh, Anh Anh, nghe nói là Lạp lão sư ôm cô xuống lầu?]

Miêu Miêu: [Cái gì! Thật hay giả! Mẹ kiếp, Lạp lão sư khí lực lớn như vậy?]

Kỷ Tử Bạc: [A! Lạp lão sư của chúng ta trước kia có luyện qua cử tạ.]

Miêu Miêu: [A!!! Thật khó để không yêu! Khi nào Lạp lão sư có thể ôm tôi! Ôm tôi một lần, tôi sẵn sàng ăn chay hai năm!]

Tiểu Quái: [Tín nữ ăn chay ba năm! Cầu Lạp lão sư ôm tôi!]

Cẩu Đản: [Bốn năm! Lại nói @Thái Anh, Anh Anh, Lạp lão sư ôm cô cảm giác thế nào?]

Bàn tay đánh chữ của Phác Thái Anh dừng lại, cảm giác thế nào?

Nàng theo bản năng nghĩ đến sự ấm áp trong lòng ngực của Lạp Lệ Sa, mùi hương mát lạnh, sườn mặt tinh xảo, còn có cằm gần tầm mắt, nàng không trả lời, Kỷ Tử Bạc nhắn: [Được rồi, một đám, cho rằng Anh Anh của chúng ta chưa thấy qua thế giới này sao, ôm một chút là có thể hạnh phúc ngất xỉu?]

Phác Thái Anh hít sâu, cửa mở ra, nàng theo bản năng úp màn hình điện thoại xuống, nhìn Lạp Lệ Sa xách túi trở lại trong xe.

"Lái xe đi." Lạp Lệ Sa nói: "Cảm ơn."

Người lái thay xua tay: "Không có việc gì."

Hai người ngồi sau xe không nói gì, cho đến khi xuống xe, Lạp Lệ Sa đưa hai túi cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh xách túi đến chỗ ngồi bên cạnh, một chân vừa giẫm lên mặt đất, Lạp Lệ Sa khom lưng lại muốn ôm nàng, Phác Thái Anh đẩy bả vai của Lạp Lệ Sa: "Lạp lão sư, tôi có thể đi."

Lạp Lệ Sa thấy thần sắc cố chấp của nàng cũng không miễn cưỡng, gật đầu xách túi từ trên tay nàng, một tay đỡ Phác Thái Anh, nửa ôm nàng đi tới đại sảnh.

Là có thể đi, chính là đi rất chậm, Lạp Lệ Sa cũng không gấp gáp, liền như vậy đỡ nàng lảo đảo lắc lư đến cửa thang máy, Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bên cạnh cửa thang máy.

Sau khi lên lầu Phác Thái Anh di chuyển không phải rất thuận tiện, Lạp Lệ Sa nói: "Cô rửa mặt đi, lát nữa tôi bôi thuốc cho cô."

Phác Thái Anh nhíu mày: "Bôi thuốc?"

Lạp Lệ Sa từ trong túi lấy thuốc ra, một bình thuốc màu nâu, còn có một loại thuốc dán mỡ, thuốc mỡ hương vị gay mũi, Lạp Lệ Sa đưa cho Phác Thái Anh: "Cái này bốn tiếng dán một lần."

Phác Thái Anh gật đầu: "Được."

Hóa ra cô xuống xe là để mua thuốc.

Phác Thái Anh cúi đầu, cắn môi nói: "Cảm ơn Lạp lão sư."

Lạp Lệ Sa cười cười, đi vào phòng bếp rót nước, Phác Thái Anh trở về phòng lấy áo ngủ đi phòng vệ sinh, đơn giản rửa mặt xong đi dép lê ra tới, vịn tường đi đến bên cạnh sô pha, cúi đầu từ trên bàn trà cầm lấy thuốc mỡ, Lạp Lệ Sa nói: "Trước tiên đừng dán."

Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đưa cho nàng một ly nước ấm, Phác Thái Anh tiếp nhận, nhấp một ngụm, cổ họng khô khốc bị mùi rượu thiêu đốt nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, Lạp Lệ Sa ngồi ở bên cạnh nàng, lấy thuốc mỡ đặt trên bàn trà nói: "Hãy bôi cái này."

Đó là bình thuốc màu nâu.

Phác Thái Anh muốn tiếp nhận, Lạp Lệ Sa nói: "Phải xoa năm phút, vừa rồi chủ tiệm đã dạy tôi thủ pháp, để tôi trực tiếp bôi thuốc cho cô."

Cô nói xong kéo chân phải của Phác Thái Anh qua, Phác Thái Anh mặc áo ngủ màu hồng nhạt, mắt cá chân lộ ra, có chút sưng đỏ, lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa dán lên ấm áp, Phác Thái Anh nhíu mày, còn chưa có bắt đầu nàng liền cảm thấy đau.

Lạp Lệ Sa không cho nàng cơ hội lùi bước, dùng tăm bông chấm thuốc lên trên, sau đó bỏ tăm bông xuống, ngón tay xoa bên cạnh, Phác Thái Anh mày đẹp nhíu chặt, Lạp Lệ Sa ngước mắt lên nhìn nàng, Phác Thái Anh tóc đẹp tán ở bên người, áo ngủ rộng thùng thình, ngồi nghiêng lộ ra một mảnh xương quai xanh nhỏ, da thịt trắng nõn loá mắt, trên mặt bởi vì rượu mà hai má ửng đỏ, đoán chừng là đau, vẫn luôn cắn môi, đáy mắt thủy quang lấp lánh.

"Đau không?" Lạp Lệ Sa hỏi, Phác Thái Anh tê một tiếng, âm thanh vừa nhẹ vừa nhỏ, nàng chậm rãi nói: "Không đau."

Lạp Lệ Sa nghe vậy liếc nàng, ngón tay đẩy về chỗ sưng lên một chút, Phác Thái Anh cắn chặt răng, Lạp Lệ Sa nói: "Đau kêu tôi."

Phác Thái Anh nén đau, a một tiếng, khí tức ngắn ngủi, Lạp Lệ Sa nghe nàng đáp lại lòng bàn tay nóng lên, ngón tay không tự giác được dùng sức một chút, liền điểm vào khối sưng đỏ kia, Phác Thái Anh đau đớn "Đau!"

Tay Lạp Lệ Sa dừng lại, khô nóng kéo căng thần kinh của cô, xé rách lý trí của cô, sau tấm lưng mảnh khảnh đều bị mồ hôi thấm ướt, vài giây sau, Lạp Lệ Sa cúi đầu nói: "Vậy để tôi làm nhẹ một chút."

Cô nhẹ nhàng nói, so sánh với ôn nhu trên tay, thân thể của cô lại căng chặt đến cực hạn.

*****

Lạp Lệ Sa: Em hãy tin chị, chị thật sự chỉ bôi thuốc.

Phác Thái Anh:......


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top