Chương 18: Giường diễn
Sau bữa tối, Phác Thái Anh vẫn phát sóng trực tiếp như thường lệ, Lạp Lệ Sa thấy nàng không rảnh liền giúp nàng đưa Hanh Hanh xuống lầu đi dạo, Phác Thái Anh cảm kích không thôi: "Cảm ơn Lạp lão sư, ngày mai tôi sẽ làm bữa ăn ngon cho cô!"
Cuối cùng, giọng điệu và thái độ của nàng không còn khách sáo và xa lạ nữa, Lạp Lệ Sa mỉm cười gật đầu: "Được."
Nói xong cô dẫn Hanh Hanh xuống lầu, Hanh Hanh quy củ ngồi xổm bên chân cô, vào thang máy cũng không chạy loạn, hiển nhiên được giáo dục rất tốt, trong thang máy ngẫu nhiên đụng phải một hộ gia đình, bọn họ nhận ra Lạp Lệ Sa, mỉm cười chào hỏi: "Cô Lạp mới nuôi chó sao?"
Lạp Lệ Sa sờ đầu Hanh Hanh nói: "Chó của bạn tôi."
Chủ hộ kia thấy Hanh Hanh ngoan ngoãn, nhịn không được hỏi: "Tôi có thể chạm vào nó không?"
Lạp Lệ Sa ngồi xổm đối diện với Hanh Hanh: "Có thể."
Chủ hộ kia sờ Hanh Hanh, lông dài mềm mại, bộ dáng ngoan ngoãn, ngồi xổm trên mặt đất há mồm hà hơi, cũng không dọa người, còn có chút cảm giác thật thà, nhịn không được khen ngợi: "Con chó này thật sự đẹp lại thông minh, bạn của cô rất biết chăm sóc chó."
Cũng không phải đang khen cô, nhưng Lạp Lệ Sa lại cười rộ lên: "Cô ấy quả thật rất biết chăm sóc."
Khi thang máy đến tầng một, Lạp Lệ Sa dắt Hanh Hanh ra ngoài, đi vòng quanh hai lần dọc theo con đường đá gần tiểu khu, trong điện thoại đang phát livestream của Phác Thái Anh, không biết ai yêu cầu trò chơi, Phác Thái Anh đang chơi với Tiểu Ngư, nàng chơi phụ trợ, Tiểu Ngư là xạ thủ, phối hợp thập phần ăn ý, Lạp Lệ Sa cũng biết Phác Thái Anh chơi AD không tệ, cơ bản có thể gánh toàn đội, nhưng không ngờ nàng chơi phụ trợ cũng khá mạnh, đứng ở góc nhìn, thăm dò bụi cỏ, rất biết cách chơi.
Cô xem đến nhập thần, nhất thời không đi, Hanh Hanh ở bên chân lắc lư, cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn cô, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu đối diện với đôi mắt tỏa sáng của nó, cô dắt nó đi đến bên cạnh ghế gỗ, để cho Hanh Hanh trèo lên, nằm sấp trên đùi mình, cô thì chuyên tâm nhìn màn hình điện thoại, Hanh Hanh nghe thấy âm thanh của Phác Thái Anh liền gâu gâu hai tiếng, tựa hồ muốn khiến Phác Thái Anh trong điện thoại chú ý, Lạp Lệ Sa bị nó chọc cười, xoa lỗ tai của nó.
Hanh Hanh rất ngoan, nằm sấp trên đùi cô, cùng cô xem Phác Thái Anh livestream.
Có phụ trợ cùng xạ thủ cường đại, cơ bản không có gì hồi hộp, trong khi đường trên vẫn đang đánh qua lại thì đường dưới đã liên tiếp phá vỡ hai trụ, Tiểu Ngư cười hì hì nói: "Anh Anh, cậu đến livestream trò chơi đi, để tôi có phụ trợ."
Phác Thái Anh một ngụm cự tuyệt: "Không được."
So với việc chơi game, nàng vẫn thích ca hát hơn.
Bình luận nhanh chóng nhảy lên, mọi người đều nói Phác Thái Anh hát hay như vậy, đừng đi chơi game, Lạp Lệ Sa liếc nhìn mức theo dõi trong phòng livestream, vừa mới vượt qua 70,000 hơn phân nửa đều là khi đó PK hấp dẫn vào, nếu Phác Thái Anh nguyện ý tiếp tục PK, có thể đã phá 100,000 từ lâu rồi, bất quá tương lai còn dài, cô cũng không vội.
Ngay khi Phác Thái Anh thắng ván tiếp theo, Lạp Lệ Sa thản nhiên tặng sáu cái tình yêu quân hạm, hiệu ứng đặc biệt màu tím nở rộ, khiến vẻ mặt choáng váng của Phác Thái Anh càng thêm rõ ràng.
"Cảm ơn tình yêu quân hạm của [Tình trong mộng Thái Anh công], cảm ơn bà chủ..."
Phác Thái Anh cười gượng nói ra, trong nhóm nhỏ vang lên tiếng bíp, Hoa Lạc tag nàng: [Chính là bà chủ này sao? @Thái Anh.]
Tiểu Ngư: [Đúng vậy, làm gì, cậu muốn làm quen sao @Hoa Lạc.]
Hoa Lạc: [Nếu cô ấy để ý đến tôi, tôi cũng không ngại, nếu tôi là Anh Anh tôi sẽ theo!]
Tiểu Ngư: [Nếu là cậu, phỏng chừng đã sớm tắm rửa sạch sẽ chờ người tới rồi!]
Hoa Lạc: [Cũng không phải không được, bất quá chẳng phải nói bà chủ này là công chúa nằm dưới sao? Chẳng lẽ cô ấy không biết Anh Anh cũng nằm dưới?!]
Thái Anh: [Cậu mới là nằm dưới.]
Hoa Lạc: [Ai nha! Làm sao? Muốn vì một bà chủ mà làm công sao?]
Càng nói càng thái quá.
Phác Thái Anh nhìn màn hình không nói nên lời, tắt nhóm nhỏ đi, nhìn vào máy tính, trong đầu đã dùng hết lời cảm ơn, đột nhiên không biết phải nói lời cảm ơn như thế nào, chỉ đành khô khan hỏi: "Bà chủ muốn nghe bài gì không? Không cần yêu cầu, tôi sẽ hát cho cô nghe."
Bình luận lại nhảy lên: [Đặc quyền đặc quyền! Đặc quyền của Anh Anh tới!!!]
Ở Tam Thủy bình thường đều phải tốn ngư tệ để yêu cầu bài hát, hiếm khi có người dẫn chương trình không cho fans yêu cầu bài hát, Phác Thái Anh nhìn màn hình mỉm cười, đây không phải đặc quyền, mà là bà chủ cho nàng thật sự quá nhiều...
Đường Nghênh Hạ cũng nhìn màn hình, nghe được Phác Thái Anh nhắc tới cái tên kia thì một bụng tức giận, cùng tên này PK không bao lâu đã không thấy tăm hơi, cô ta liền tặng mấy cái quân hạm xong mới thu tay lại, vốn định chờ Phác Thái Anh kết thúc cùng nàng nói chuyện một lát, không ngờ người này lại tới nữa.
Cô vừa mới nhờ Lộc Ngôn đi điều tra xem người này rốt cuộc là ai, Lộc Ngôn cũng nói kỳ quái, lúc trước ở Tam Thủy cũng chưa thấy qua tài khoản này, sao đột nhiên lại xuất hiện, vừa lúc cô ta hỏi, nên tính toán đi điều tra một chút.
Nghe Phác Thái Anh gọi bà chủ, cộng thêm hai chữ đặc quyền trên màn hình, Đường Nghênh Hạ vẫn không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Phác Thái Anh: [Mấy giờ kết thúc?]
Cô ta tiêu tiền ở trong livestream của Phác Thái Anh cũng không thấp, đương nhiên không thể bị chặn, Phác Thái Anh nhìn thấy tin nhắn của Đường Nghênh Hạ có chút đau đầu, trước kia không biết, Đường Nghênh Hạ cư nhiên có tiềm lực lì lợm la liếm đến vậy.
Bạn bè đều nói cô ta có tính cách tốt, ôn hòa, rộng lượng, cho nên rất nhiều thời điểm Tiểu Ngư và Hoa Lạc lỡ miệng không lựa lời, chửi bới cô ta, nhưng nàng vẫn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng, ví dụ như khi chia tay với Đường Nghênh Hạ, nàng tự nhận mình đã làm được điều tử tế nhất, nhưng rõ ràng, Đường Nghênh Hạ không nghĩ như vậy?
Đường Nghênh Hạ đem tử tế của nàng, trở thành niềm tin để càn quấy.
Phác Thái Anh không vui cho lắm, nàng mím môi vừa gõ vừa hát: [11 giờ.]
Đường Nghênh Hạ: [Em thêm Wechat đi, chị có chuyện muốn nói với em.]
Phác Thái Anh: [Nói cái gì?]
Đường Nghênh Hạ: [Anh Anh, chúng ta đã ở bên nhau hai năm, khoảng cách trước kia xa như vậy, chúng ta đều vượt qua, tại sao hiện tại muốn chia tay? Nếu em thật sự để ý quan hệ giữa chị và Dư Ôn, được rồi, cùng lắm thì chị mặc kệ những bản quyền đó, chị hiện tại sẽ công khai, được chứ?]
Phác Thái Anh lần đầu tiên thờ ơ với hai chữ Dư Ôn do Đường Nghênh Hạ gửi tới, thậm chí còn bị câu này của Đường Nghênh Hạ làm cho bật cười.
Nàng gõ chữ: [Đường Nghênh Hạ, tôi muốn hỏi cô một vấn đề, công khai cô sẽ giới thiệu tôi như thế nào? Bạn gái mới quen? Hay là người đã hẹn hò hai năm?]
Bên kia Đường Nghênh Hạ trầm mặc vài giây, hỏi nàng: [Cái này có quan trọng không? Điều quan trọng không phải là chúng ta ở bên nhau sao?]
Phác Thái Anh đọc đến dòng chữ này, chóp mũi không khỏi chua xót, không biết là vì cảm thấy có lỗi với bản thân trước kia hay là nàng thực sự bị tổn thương hết lần này đến lần khác, nàng chớp mắt, nhìn màn hình nói: "Chờ một lát, tôi đi rót ly nước."
Phác Thái Anh ngồi im lặng vài giây mới rời khỏi máy tính, sau đó đứng dậy mở cửa, Lạp Lệ Sa vừa trở về đối mặt với nàng đang bước ra, Phác Thái Anh nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm nói: "Lạp lão sư."
Lạp Lệ Sa thoáng thấy khóe mắt đỏ bừng của nàng, làn da của Phác Thái Anh rất trắng, cho nên đuôi mắt đỏ ửng thập phần bắt mắt, đáy mắt lóe lên ánh sáng, có một loại quật cường yếu ớt, Lạp Lệ Sa lắc đầu, gạt đi suy nghĩ miên man nói: "Còn chưa kết thúc sao?"
Phác Thái Anh cười nói: "Còn phải mất một lát, Lạp lão sư làm việc có thể đóng cửa phòng sách lại, tôi sẽ nhỏ giọng hơn một chút."
"Không sao." Lạp Lệ Sa nói: "Tối nay tôi không làm việc."
Phác Thái Anh gật đầu, Lạp Lệ Sa nhìn nàng bưng cái ly trong tay hỏi: "Rót nước à?"
"Ừm." Phác Thái Anh kêu Hanh Hanh tiến lại gần, nàng xoa đầu Hanh Hanh, Lạp Lệ Sa cầm lấy cái ly trên tay nàng, rót một ly nước ấm đưa cho nàng, Phác Thái Anh cắn môi nói: "Cảm ơn Lạp lão sư."
"Đừng khách sáo, đi livestream đi, lát nữa kết thúc có chuyện muốn nói với cô."
Có chuyện muốn nói với nàng?
Phác Thái Anh bởi vì lời nói của cô mà cảm thấy bất an, nói cái gì? Chẳng lẽ nàng gửi bản thử âm cho Kỷ Tử Bạc không được thông qua? Kỷ Tử Bạc không tiện nói trực tiếp với nàng, nhờ Lạp Lệ Sa chuyển lời? Hay là vấn đề khác? Mấy ngày nay nàng ở nơi này, mang đến phiền phức cho Lạp Lệ Sa sao?
Nàng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, khiến cảm xúc do Đường Nghênh Hạ mang đến bị loãng đi, khi livestream kết thúc, nàng nói với fans ngày mai gặp liền tắt máy tính, cùng Hanh Hanh đi ra ngoài.
Nếu nàng thật sự phạm sai lầm, Hanh Hanh đáng yêu như vậy, hy vọng Lạp Lệ Sa nhìn thấy nó sẽ không tức giận nữa.
Lạp Lệ Sa không biết suy nghĩ của nàng, ngồi trên sô pha trò chuyện với Kỷ Tử Bạc, nói đến vấn đề mời Phác Thái Anh lồng tiếng, cùng với kế hoạch quảng bá sau đó, hai người vừa mới nói xong, Phác Thái Anh ra khỏi phòng ngồi đối diện với cô kêu: "Lạp lão sư."
Hanh Hanh ngồi giữa hai người, một hồi nhìn Phác Thái Anh, một hồi quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, khờ đầu khổ não, Lạp Lệ Sa hỏi: "Tìm cô là về vấn đề lồng tiếng, Tử Bạc liên hệ với cô chưa?"
Quả nhiên là chuyện này, không thông qua sao?
Phác Thái Anh tim đập thình thịch, lắc đầu nói: "Kỷ lão sư còn chưa liên hệ với tôi."
Lạp Lệ Sa nói: "Ừ, vậy tôi nói trước với cô một tiếng, bản thử âm đã thông qua."
Phác Thái Anh ngẩn ra: "Hả?"
Lạp Lệ Sa đối diện với đôi mắt trong suốt của nàng, mỉm cười nói: "Cô đã thông qua thử âm rồi, có hứng thú đến đoàn làm phim không?"
Trái tim treo lơ lửng của Phác Thái Anh đã trở lại, thần sắc buông lỏng, nàng gật đầu: "Có, có hứng thú."
Lạp Lệ Sa nhìn nàng cười, cũng nhếch môi.
Phác Thái Anh cảm kích nói: "Cảm ơn Lạp lão sư."
Lạp Lệ Sa nói: "Là cô có thực lực, không cần cảm ơn tôi."
Phác Thái Anh mím môi nói: "Vẫn phải cảm ơn, không có Lạp lão sư cũng không có cơ hội tốt như vậy." Nàng nói xong nhìn trái nhìn phải: "Lạp lão sư có đói bụng không? Tôi làm bữa ăn khuya cho cô?"
Lạp Lệ Sa không để ý lắm, dù sao cô ăn uống thất thường, ăn khuya cũng là chuyện thường tình, nhìn Phác Thái Anh hứng thú như vậy, cô gật đầu: "Được."
Phác Thái Anh cao hứng đứng dậy, chuẩn bị hai chén mì Dương Xuân đơn giản, Lạp Lệ Sa nói: "Đừng phiền phức như vậy, mì gói đi?"
Cô nói xong kéo ngăn tủ ra, Phác Thái Anh thò đầu vào, trong tủ có nhiều loại mì gói đủ kiểu dáng, còn có cả nhãn hiệu nước ngoài, Lạp Lệ Sa hỏi: "Muốn cái nào?"
Phác Thái Anh tùy tiện chỉ một cái: "Cái này đi."
Hai người ngồi trước bàn ăn bưng hai bát mì, nước nóng đang sôi, mì đã sẵn sàng, Phác Thái Anh tò mò hỏi: "Lạp lão sư, cô ngày thường chỉ ăn mì gói sao?"
Lạp Lệ Sa nói: "Còn có cơm hộp."
Phác Thái Anh gật đầu nói: "Vậy lần sau cô muốn ăn gì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ làm cho cô."
Lạp Lệ Sa ngước mắt nhìn nàng: "Cô biết nấu rất nhiều món ăn?"
Phác Thái Anh nói: "Tôi biết nấu những món ăn đơn giản."
Lạp Lệ Sa: "Sau khi tốt nghiệp bắt đầu học nấu ăn sao?"
Phác Thái Anh cúi đầu: "Lúc còn nhỏ đã biết nấu."
Lạp Lệ Sa hỏi: "Cha mẹ cô đâu?"
Phác Thái Anh chần chờ vài giây, ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, nói: "Cha mẹ sinh tôi ra không bao lâu thì ly hôn, sau đó tôi đi theo mẹ, công việc của mẹ tôi tương đối bận, vì vậy tôi từ nhỏ đã học từng chút một."
Nàng nói những lời này ngữ khí rất bình tĩnh, Lạp Lệ Sa nghe thấy trong lòng lại phát đau, giống như bị người dùng tay nắm chặt, hô hấp thiêu đốt đến hoảng sợ, cô gật đầu: "Sau này cô ổn định có thể đón mẹ cô về ở cùng."
Phác Thái Anh mỉm cười nói: "Bà ấy đã kết hôn."
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, biểu tình của Phác Thái Anh rất ôn hòa, đồng tử bị đèn thủy tinh chiết xạ ra màu sắc xinh đẹp, nàng hơi rũ mắt, quanh thân nhàn nhạt cảm xúc ôn hòa, Lạp Lệ Sa ừ một tiếng nói: "Mì sắp nguội rồi, ăn đi."
Phác Thái Anh mở nắp ra, quả thực rất thơm, nàng vừa ăn vừa bấm điện thoại, gửi tin nhắn cho bà chủ, Lạp Lệ Sa ngồi đối diện nàng, vô tình liếc thấy hình đại diện quen thuộc liền bị sặc, cô nhấp một ngụm nước ấm nói: "Hơn nửa đêm, còn nhắn tin cho ai vậy?"
"Bà chủ kia." Phác Thái Anh nói: "Chính là người hôm nay tặng rất nhiều quà, đến cuối tháng tôi mới nhận được chia thưởng, tôi muốn trả lại cho cô ấy một ít."
"Không cần." Lạp Lệ Sa nói, Phác Thái Anh ngước mắt lên, Lạp Lệ Sa hắng giọng, giải thích: "Cô biết nền tảng cấm người dẫn chương trình lén lút qua lại với fans không."
Xác thật có quy định này.
Phác Thái Anh nói: "Nhưng tôi muốn hoàn lại tiền..."
"Vậy cũng không được." Lạp Lệ Sa nói: "Bà chủ đó mua nhiều quà như vậy, nhất định là không thiếu tiền, nếu cô muốn trả lại, vạn nhất cô ấy không cao hứng, đem cô báo cáo với quản trị viên thì phải làm sao? Cho dù cô ấy không báo cáo, ngộ nhỡ bị người khác biết, báo cáo cô thì làm thế nào?"
Lời này cũng đúng.
Phác Thái Anh rút lại tin nhắn vừa gửi đi.
Lạp Lệ Sa tiếp tục nói: "Dù sao cô cũng không trộm không cướp thì sợ cái gì, thật sự có vấn đề, đến lúc đó lại nói."
Phác Thái Anh có chút bị cô thuyết phục, gật đầu nói: "Vậy ngày mai tôi sẽ cùng bà chủ nói chuyện."
Lạp Lệ Sa cúi đầu tiếp tục ăn mì, Phác Thái Anh đã ăn xong, Hanh Hanh đang nằm dưới chân hai người, Phác Thái Anh đứng dậy dọn rác, Hanh Hanh chạy trái chạy phải vẫy đuôi, quét đến trên bàn có một cuốn tài liệu, là màu đỏ, Phác Thái Anh nhặt lên, phía sau truyền đến âm thanh của Lạp Lệ Sa: "Tài liệu này là muốn đưa cho cô."
Phác Thái Anh quay đầu: "Tôi? "
Lạp Lệ Sa nói: "Ừm, tôi đã nghe bản thử âm của cô, cảm thấy giọng của cô có tính dụ hoặc rất mạnh, này là một đoạn diễn, chờ cô ghi âm lại xem hiệu quả thế nào. Nếu có thể, tôi sẽ nhờ Tử Bạc giới thiệu những đoàn làm phim khác cho cô."
Phác Thái Anh hiểu ý hỏi: "Vậy tôi ghi âm xong trực tiếp gửi cho Kỷ lão sư sao?"
"Không cần." Lạp Lệ Sa buột miệng thốt ra, thần sắc đứng đắn nói: "Cứ gửi cho tôi là được."
Phác Thái Anh nói: "Được."
Nàng nói xong cùng Lạp Lệ Sa chúc ngủ ngon, hai người đều trở về phòng, Phác Thái Anh tò mò mở tập tài liệu ra, chờ đến khi nhìn rõ nội dung bên trong thì mặt đỏ bừng.
Đó là một đoạn diễn không sai.
Nhưng tại sao lại là một đoạn giường diễn?!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top