Chương 12: Thông báo

Ngày đầu tiên thuê nhà, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa xem tám tập phim truyền hình, nằm mơ đều là Trần Thế Mỹ, tối hôm sau nàng cùng Lạp Lệ Sa ăn một cái bánh ngọt, hai người chơi game đến hơn 11 giờ, trong mộng đều là chơi game, một giấc ngủ dậy đi vào phòng bếp rót nước uống, nhìn thấy cửa phòng sách đang mở, truyền đến tiếng bàn phím.

Lạp Lệ Sa không sử dụng bàn phím cơ, âm thanh cũng không lớn lắm, nhưng trong đêm yên tĩnh như vậy, vẫn có thể nghe rõ ràng, Phác Thái Anh phỏng đoán tốc độ đánh máy của cô hẳn là rất nhanh, trước kia, nàng và Đường Nghênh Hạ nửa đêm trò chuyện, Đường Nghênh Hạ đều là đang đánh máy, sau đó Đường Nghênh Hạ nói trò chuyện ảnh hưởng đến suy nghĩ cùng tốc độ, không biết trò chuyện cùng Dư Ôn có vấn đề này hay không?

Phác Thái Anh mím môi, đặt cốc nước xuống, lặng lẽ đi về phòng, nghĩ Lạp Lệ Sa đang làm việc, không muốn quấy rầy cô, lúc đi ngang qua phòng sách, bên trong truyền đến một giọng nói: "Thái Anh?"

Là Lạp Lệ Sa gọi nàng.

Phác Thái Anh đi tới trước cửa phòng sách, áy náy nói: "Xin lỗi Lạp lão sư, tôi muốn uống nước, có phải quấy rầy cô không?"

Lạp Lệ Sa mở cửa phòng sách.

Cô mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton màu be, có chút rộng rãi, Lạp Lệ Sa dáng người hơi gầy, mái tóc dài được dùng bút kẹp ra sau đầu, không biết thời điểm đánh máy có phải gãi tóc hay không, nên có chút hỗn độn, hơi rũ xuống, che đi ánh sáng nơi đáy mắt, cả người tràn ngập cảm giác lười biếng buông thả, Phác Thái Anh xuyên qua bả vai cô nhìn thấy phòng sách.

Phòng sách rất lớn, có hai hàng tủ sách, cơ hồ chứa đầy sách, Phác Thái Anh tinh mắt nhìn thấy có một hàng sách đều là của Lạp Lệ Sa.

Nàng chợt nghĩ đến Lạp Lệ Sa xuất bản cuốn sách đầu tiên, cuốn sách đặc biệt này đã bán được 80.000 bản trong nửa giờ đầu tiên, doanh số bán ra khiến biên tập viên tạp chí phải kinh ngạc, sau đó lại thêm hơn 100.000 bản, từ đó trở đi, Lạp Lệ Sa rất ít khi ký tặng đặc biệt, sợ ký tới hỏng mất, đến hiện tại sách có chữ ký của cô đã trở thành vật để sưu tầm, rất khó mua được.

Phác Thái Anh trước đây từng mua một bộ, sau đó Hoa Lạc đến chỗ nàng thấy thích không chịu được, đều phải sờ một chút, có lần Hoa Lạc tổ chức sinh nhật, nàng tặng Hoa Lạc làm quà sinh nhật.

Cái nàng mua chính là cuốn đầu tiên.

Lạp Lệ Sa thuận theo tầm mắt nàng nhìn thấy tủ sách phía sau hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"

Phác Thái Anh hoàn hồn, khách sáo mỉm cười: "Lạp lão sư có rất nhiều sách."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Đều là sách linh tinh, cô thích có thể vào bên trong tìm đọc."

Phác Thái Anh nói: "Cảm ơn Lạp lão sư."

Bất quá, nàng không bước vào, mà là đứng tại chỗ, Lạp Lệ Sa cụp mắt nhìn ngón chân của Phác Thái Anh, một đôi sandal màu trắng nhạt, đầu ngón chân lộ ra bên ngoài, có thể là do cảm thấy xấu hổ, lúc nói chuyện đầu ngón chân vẫn luôn cuộn tròn duỗi ra, vô cùng đáng yêu.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy cảnh này, thoáng giảm bớt cảm giác ngột ngạt do sự xa lạ của Phác Thái Anh, cô hỏi: "Ngủ không được sao?"

"Vừa mới ngủ rồi." Phác Thái Anh không nói dối, trước khi ngủ có uống thuốc cảm, cho nên rất dễ dàng vào giấc, chỉ là nửa đêm miệng hơi khô, không biết có phải do ăn bánh ngọt nhiều hay không.

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Vậy trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Phác Thái Anh như trút được gánh nặng: "Lạp lão sư cũng nghỉ ngơi sớm đi. "

Lạp Lệ Sa nhìn nàng hai giây: "Được."

Phác Thái Anh rời khỏi cửa phòng sách, trở về phòng, Hanh Hanh cùng nàng đi vào nằm sấp bên cạnh đầu giường, tựa hồ đang bảo vệ nàng. Phác Thái Anh xoa đầu Hanh Hanh.

Nửa đêm đến sáng nàng không nằm mơ, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím từ phòng bên cạnh, Lạp Lệ Sa tựa hồ một đêm không ngủ, ngày hôm sau khi Phác Thái Anh tỉnh lại, Lạp Lệ Sa đã không còn ở nhà, nàng không biết Lạp Lệ Sa ra ngoài làm gì, hay là buổi sáng nên đi dạo, liền gửi tin nhắn cho Lạp Lệ Sa.

[Lạp lão sư, cô đi dạo sao?]

Cuối cùng lại nhắn một câu: [Tôi chỉ là muốn hỏi, cô có ăn sáng không?]

Lạp Lệ Sa đang ngồi trong phòng họp, cuộc họp còn chưa bắt đầu, khóe mắt cô hơi ửng đỏ, không ngừng xoa đầu, cô đang nghe Triệu Tư Nhiễm nói chuyện điện thoại, xung quanh có chút ồn ào, lại thêm tối qua không nghỉ ngơi tốt, cho nên khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt, mắt hơi rũ xuống, cằm nhọn sắc bén, quanh thân tản ra hơi thở người sống chớ lại gần, lãnh đạm lại xa cách.

Biên tập viên từng làm việc với cô mấy lần không khỏi nuốt nước bọt khi nhìn thấy cô như vậy, dịch chuyển vị trí về phía sau, sợ bị tổn thương do giá rét.

"Nói thế nào?" Biên tập viên nhỏ giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh, đồng nghiệp phụ trách trang trí, thiết kế giao diện nói thầm: "Có thể nói gì đây, cô nhìn thái độ của Lạp lão sư đi, dường như đang tức giận."

Biên tập viên nói: "Vô nghĩa, có thể không tức giận sao? Nếu không phải chúng ta mấy lần cùng Lạp lão sư hợp tác, anh có tin rằng chúng ta sẽ chỉ mang theo thư của luật sư tới đây không?"

Biên tập viên người Mỹ nghe vậy liền run rẩy.

Là chuyện mà Lạp Lệ Sa có thể làm ra.

Người này tâm tình bất định, có nhiều quy củ, nhưng lại có năng lực, thuộc về ông trời phủng bát cơm cho ăn cơm, thật sự là một nhân tài thực thụ, lúc trước khi tạp chí bọn họ ký cuốn bách hợp đầu tiên với Lạp Lệ Sa, có bao nhiêu đồng nghiệp cười nhạo, cảm thấy bọn họ điên rồi, xuất bản bách hợp có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Doanh số ra tới, đồng nghiệp há hốc mồm, ngay cả bọn họ cũng trợn tròn mắt, bởi vì có ký tặng đặc biệt, cho nên quyển sách kia lần đầu tiên bán được 200.000 bản, sau đó ký tặng đổi thành mười phút, bán được hơn 100.000 nghìn bản, lần thứ ba ký tặng đặc biệt, chỉ còn năm phút, lại bán hơn 10.000 bản, nghe nói hai năm đó Lạp Lệ Sa cái gì cũng không làm, chỉ vội vàng ký tặng, từ đó trở đi, cô không còn ký tặng đặc biệt nữa, chữ viết tay cũng ít đi, dù là như vậy, doanh số của cô vẫn là nhất kỵ tuyệt trần, cô được xếp ngang hàng với những tác giả ngôn tình và đam mỹ hàng đầu, fans thường xuyên gọi là một vòng tam thần.

Đương nhiên, vòng tròn là vòng tròn tác giả, kiểu doanh số này của Lạp Lệ Sa khiến đồng nghiệp hâm mộ muốn chết, thời gian đó chỉ là thử nghiệm, cho nên tiền bản quyền cũng không cao, điều này khiến tạp chí của họ kiếm được rất nhiều tiền, hai năm tiếp theo bọn họ tiếp tục hợp tác, có mấy cuốn sách mới được xuất bản, lần này đang nói về cuốn sách mà Lạp Lệ Sa chưa viết, đã được bán cho điện ảnh và truyền hình, mấy nhà xuất bản ngo ngoe rục rịch, họ đều đưa ra tổng báo giá cộng tiền bản quyền, bình thường xuất bản đều là số lượng sách đầu tiên nhân với tiền bản quyền, nhưng Lạp Lệ Sa thì khác, cô còn có thêm tổng báo giá, tổng báo giá chính là tiền ngoài ngạch.

Tổng báo giá lần này cho Lạp Lệ Sa là 6 triệu cộng với số lượng in ban đầu là 100.000 bản và tiền bản quyền 18%.

Ở trong giới, lời đề nghị này là chưa từng có và tạp chí của họ đã kiếm được rất nhiều tiền dựa trên đó và họ rất tự tin, mặt khác những tạp chí ngoài kia nhìn thấy điều kiện này đều lùi bước, cho nên ông chủ trướng lên, cư nhiên đang ký hợp đồng như trước lại đề xuất khấu trừ tiền bản quyền bốn điểm, chỉ trả 14% tiền bản quyền.

Khi biết tin này, bọn họ đều sửng sốt, có thể tưởng tượng ra được thái độ của Lạp Lệ Sa sau khi biết chuyện này, quả nhiên, sáng nay mở phòng họp ra, Lạp Lệ Sa vẻ mặt băng sương ngồi trước bàn hội nghị, cũng không nói lời nào, chỉ là khí áp trầm thấp kia đã khiến người thở không nổi.

Lạp Lệ Sa đặt tay lên bàn làm việc, gõ gõ: "Kết quả thảo luận đã có chưa?"

Tổng biên tập tên là Triệu Tư Nhiễm, đã làm việc với Lạp Lệ Sa nhiều lần, hai năm trước thúc giục bản thảo thiếu chút nữa không có Lạp Lệ Sa ngồi đối diện, cho nên hai người giao tình so với người khác tốt hơn một chút.

Triệu Tư Nhiễm lắc đầu: "Tôi chưa liên lạc được với ông chủ."

Ông chủ có lẽ dự liệu được Lạp Lệ Sa không vui, buông hợp đồng xong vỗ mông đi mất, bảo nàng tự xử lý chuyện này, Triệu Tư Nhiễm vẻ mặt đau khổ, quan hệ giữa nàng và Lạp Lệ Sa tốt không sai, nhưng hạ thấp bốn điểm? Không cần nghĩ cũng biết không có khả năng! Còn không bằng giết nàng sẽ nhanh hơn!

Các tạp chí khác đều đưa ra mức phí bản quyền 20%, chỉ là tổng báo giá không cao bằng bọn họ, cho nên Lạp Lệ Sa mới lựa chọn bọn họ, nếu thật sự dựa theo 14% tiền bản quyền thì cần gì phải lựa chọn tạp chí của họ đây?

Lạp Lệ Sa lại không phải là nhà từ thiện!

Lạp Lệ Sa nhìn nàng rồi gõ lên mặt bàn, những người khác đến họp đều thấy căng thẳng, biên tập viên đang định nói chuyện thì kìm lại, mặt đỏ bừng.

"Vậy tôi không ký." Lạp Lệ Sa nói xong đứng dậy, Triệu Tư Nhiễm vội kêu: "Lạp lão sư..."

Lạp Lệ Sa quay đầu, Triệu Tư Nhiễm cười: "Chúng ta nói chuyện chút nữa đi."

Nếu hôm nay nàng rời khỏi tạp chí và đồng nghiệp phát hiện nàng chưa ký được hợp đồng, không chỉ tạp chí sẽ bị cười chết, mà đồng nghiệp sợ là cũng đứng ngồi không yên, Lạp Lệ Sa liếc sang một bên: "Nói cái gì? Nói chúng ta mấy ngày không gặp, cô cho rằng tôi đạp đất thành Phật? Còn hạ thấp bốn điểm? 14% tiền bản quyền, các người thật sự đem tôi biến thành Bồ Tát, không dính khói lửa phàm tục sao?"

Cô nói một câu, bả vai Triệu Tư Nhiễm rụt lại một chút, ông chủ cũng quá độc ác, thấp một hai điểm, bọn họ còn có thể nói chuyện, bốn điểm, ý nghĩ kỳ lạ, người si nói mộng!

Nàng nói: "Cô đừng vội, đêm qua có phải viết bản thảo một đêm không ngủ hay không?"

Lạp Lệ Sa khóe mắt ửng đỏ, còn có quầng thâm nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết không ngủ ngon, Triệu Tư Nhiễm nói: "Vào phòng nghỉ ngơi một lát, tôi đi đến nhà ông chủ tìm!"

Hôm nay thế nào cũng phải ký hợp đồng, Triệu Tư Nhiễm nghĩ.

Lạp Lệ Sa một đêm không ngủ, buổi sáng chuẩn bị ký xong trở về ngủ bù, ai ngờ lại xảy ra biến cố, cô nghe thấy Triệu Tư Nhiễm nói thì gật gật đầu, Triệu Tư Nhiễm đứng dậy: "Tôi sẽ đưa cô đến phòng nghỉ."

Trong phòng nghỉ có sô pha lười, vừa vặn để nằm, Triệu Tư Nhiễm cùng cô đi vào phía sau phòng nghỉ, nói với những người khác: "Đi làm việc trước đi."

Khi những người khác ra ngoài, Triệu Tư Nhiễm đã dàn xếp Lạp Lệ Sa xong, vừa định xoay người, điện thoại của Lạp Lệ Sa vang lên hai tiếng, cô cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn của Phác Thái Anh gửi tới, hỏi cô có muốn ăn sáng hay không, Lạp Lệ Sa mặt mày nhuộm lên vẻ ôn nhu dễ thấy, ánh mắt cũng thiếu đi sắc bén, khí thế cả người đột nhiên thay đổi, Triệu Tư Nhiễm tò mò nhìn thêm vài lần, rốt cuộc không dám hỏi, mà lặng lẽ đóng cửa phòng nghỉ rời đi.

Lạp Lệ Sa nằm trên sô pha trả lời Phác Thái Anh: [Tôi đang họp ở bên ngoài, cô có thể tự ăn sáng trước.]

Phác Thái Anh đang làm bữa sáng thì nhận được tin nhắn của Lạp Lệ Sa, Hanh Hanh đang ăn thức ăn cho chó ở ngoài ban công, nàng gửi một biểu tượng cảm xúc cho Lạp Lệ Sa sau đó buông điện thoại xuống, sau khi làm xong bữa sáng mới đi lên ban công, cửa sổ nửa mở, ánh mặt trời ấm áp, làn gió nhẹ nhàng, nàng một bên ăn sáng, một bên cúi đầu nhìn đám đông trên đường cách đó không xa, bên tai là âm thanh nhai nuốt của Hanh Hanh, rất an tâm.

Phòng ở trước kia thật lâu mới có cảm giác như vậy, nhưng nơi này mới chuyển đến ngày thứ ba, nàng liền rất thích.

Phác Thái Anh ăn sáng xong thì đi chỉnh kịch bản, cổ họng cũng gần như tốt trở lại, nàng đã lắp đặt toàn bộ thiết bị và bắt đầu thu âm, tuy Lạp Lệ Sa không ở nhà, nhưng nàng vẫn đóng cửa rất kín, âm thanh thuộc về nàng vang vọng trong phòng, hai năm không nhận kịch bản, cảm giác nhất thời chưa đến, nàng ghi âm suốt hai tiếng đồng hồ mới đem cảm giác tìm về, thật vất vả mới ghi xong một đoạn ngắn, đã đến giữa trưa, Phác Thái Anh gửi đoạn ghi âm cho Kỷ Tử Bạc, không đến mấy giây sau đã nhận được tin nhắn, nàng còn tưởng là Kỷ Tử Bạc, không ngờ lại là Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư: [Cậu không ký hợp đồng sao?]

Một câu không đầu không đuôi, Phác Thái Anh đánh chữ: [Cái gì?]

Tiểu Ngư: [Nền tảng Tam Thủy đó, cậu đã ký hợp đồng chưa?]

Phác Thái Anh nhíu mày: [Ký rồi.]

Tiểu Ngư gửi đến một liên kết: [Tại sao thông báo không có tên của cậu?]

Phác Thái Anh mở liên kết, đó là thông báo chính thức trên Weibo, tuyên bố bốn người dẫn chương trình mới được ký hợp đồng, trong lĩnh vực giải trí chỉ có một người dẫn chương trình mới, tên là Lâu Ỷ Phong, Phác Thái Anh xem Weibo hai lần, cũng không thấy tên cùng ảnh của nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top