Chương 85: Nhớ em

Chín giờ rưỡi, Lộc Ngôn đứng ở cửa, quẹt thẻ phòng, tích tích hai tiếng nhưng không mở ra, Lộc Ngôn cau mày, gõ gõ cửa kêu: "Anh Anh?"

Bên trong một chút phản ứng cũng không có, là không có ai? Vậy tại sao cánh cửa lại bị khóa trái?

Ổ khóa bị hỏng rồi sao?

Lộc Ngôn không có cách nào, đành đứng đợi ở cửa, chờ nhân viên phục vụ đến, hành lang đi tới rất nhiều người, đều là người dẫn chương trình quen biết, có mấy người tò mò hỏi: "Lộc Ngôn, cô đứng ở cửa làm gì vậy?"

Lộc Ngôn cười gượng: "Khóa cửa bị hỏng rồi."

"Ai nha, khóa cửa sao lại bị hỏng." Những người khác tò mò đi qua cầm lấy thẻ phòng của cô ta thử mở, quẹt lên chính là rắc một tiếng, không mở ra, người nọ nói: "Có thể là bị khoá từ bên trong?"

Người vây xem càng ngày càng nhiều, Lộc Ngôn cũng ủy khuất: "Không biết, tôi cũng không biết tại sao lại bị khoá bên trong."

"Anh Anh có ở bên trong hay không?" Lộc Ngôn lắc đầu: "Không biết."

Cô ta thật sự không biết Phác Thái Anh có ở bên trong hay không, nếu có vậy tại sao nàng lại khóa trái cửa? Bên trong có cái gì không thể để cho người khác biết sao?

Lộc Ngôn híp mắt lại, giữ chặt người vốn định đi: "Cùng tôi đợi một lát đi."

Chẳng bao lâu nhân viên phục vụ mang thẻ phòng đến, giống như Lộc Ngôn, quẹt không có phản ứng, nhân viên phục vụ ngượng ngùng xin lỗi: "Tôi đi lấy chìa khóa cho cô."

Lộc Ngôn không có bất kỳ sự không kiên nhẫn nào, xung quanh càng ngày càng nhiều người nhìn bên này, thậm chí trên dưới hai tầng nghe nói khóa cửa của phòng cô ta bị hỏng, cũng tò mò tới xem một chút.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi lấy chìa khóa, trước cửa có người nói: "Anh Anh không ở bên trong sao?"

Lộc Ngôn còn chưa trả lời, cửa rắc một tiếng từ bên trong mở ra, Phác Thái Anh khoác áo choàng tắm quấn khăn lông, mặt mày ướt sũng, nàng nhìn thấy nhiều người đứng ở cửa bình tĩnh hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tại sao cô lại khóa trái cửa?" Lộc Ngôn nói: "Tôi không thể vào được!"

Phác Thái Anh có chút bất đắc dĩ nói: "Tối qua cô hơn 12 giờ mới trở về, tôi tưởng hôm nay cô cũng trở về muộn, cho nên tắm rửa đã khóa cửa lại."

Nàng nói xong còn cố ý mở cửa ra, người hiếu kỳ nhìn vào bên trong, từ ban công đến phòng khách nhìn không sót một chỗ nào, đều không có nơi nào có thể giấu người, Lộc Ngôn phán đoán sai lầm, ngược lại còn để cho mọi người đứng ở đây xem náo nhiệt, giờ phút này sắc mặt cô ta xanh mét trắng bệch, nói: "Tôi..."

Lời còn chưa dứt, cô ta theo bản năng nhìn về phía mấy người trong nhóm, Tiểu Nguyên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô ta, Tiểu Nguyên đi đến bên cạnh Phác Thái Anh hỏi: "Anh Anh, Lộc Ngôn tối qua hơn 12 giờ mới trở về sao?"

"Đúng vậy, tôi đã ngủ rồi, cô ấy trở về liền bật nhạc lên nghe cho nên tôi có thức dậy một lúc."

Được lắm, trong đám người này đều biết đây không phải nói dối, Lộc Ngôn từ trước đến nay đều có thói quen nghe nhạc trước khi đi ngủ, người ở cùng cô ta đều biết, nhưng Lộc Ngôn ỷ vào địa vị của mình ở Tam Thủy, không ai dám xen vào, cho nên người biết thói quen này của cô ta còn không ít.

Hiện tại nghe Phác Thái Anh nói như vậy, thì ra sáng hôm đó cô ta nói Phác Thái Anh buổi tối không trở về, chính xác là một lời nói dối trần trụi!

Ánh mắt mọi người nhìn Lộc Ngôn thay đổi, một khi lời nói dối của người nào đó bị vạch trần, sự tín nhiệm đối với người này trong lòng mọi người liền bị sụp đổ, mọi người lúc này mới nhớ tới, Lộc Ngôn cùng Phác Thái Anh vẫn là một ngọn núi không thể có hai hổ, cho nên những lời cô ta nói, tám phần đều là giả.

Cái gì cùng Mạc tổng có quan hệ, cái gì bị Mạc tổng bao dưỡng, cái gì đêm không trở về ngủ.

Buổi sáng còn tin vào những lời nói đó, vài người lén lút lan truyền trên mặt đều không nhịn được chột dạ, có hai người tính tình thẳng thắn, trực tiếp hỏi Lộc Ngôn: "Tối qua Anh Anh có đi ra ngoài hay không?"

Phác Thái Anh cười hỏi: "Đi ra ngoài? Là đi đâu vậy?"

Sắc mặt Lộc Ngôn rất khó coi, cô ta nhìn mọi người xung quanh bộ dạng như đang xem kịch, không nghĩ tới một lời nói dối nhỏ lại bị chọc thủng như vậy, những người khác còn nhìn chằm chằm vào cô ta, Phác Thái Anh cũng nhìn cô ta, vạn nhất bị nàng biết được tin nhắn trong nhóm thì xong đời.

"Tôi..." Lộc Ngôn nói: "Tôi không có chú ý."

Phác Thái Anh thần sắc vô tội: "Không đúng Lộc Ngôn, tối qua cô còn nói chuyện với tôi mà."

Nói chuyện khi nào!

Lộc Ngôn lập tức nhìn về phía Phác Thái Anh, sắc mặt vốn trắng bệch lại càng khó coi, lời này của Phác Thái Anh cô ta nhất thời không cách nào phản bác, dù sao trong lòng mọi người đã xác thực chuyện cô ta nói dối.

Bầu không khí thoáng chốc cứng đờ, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lộc Ngôn rất khinh thường, lại quái dị, đều là cùng một nền tảng, ít nhiều cũng có giao tình, về phần là giao thiện hay là giao ác, liền rất khó nói, hơn nữa Lộc Ngôn bình thường nhân duyên đã không tốt, lại vênh váo tự đắc, hiện tại cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, người ba tầng đều chen chúc tới xem trò khôi hài này.

Sau khi Mạc Bạch vào thang máy, thang máy dừng lại ở lầu Phác Thái Anh một lát, hắn nhìn xung quanh hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra, hành lang sao lại nhiều người như vậy?"

Tầng này đều là người dẫn chương trình của Tam Thủy, hắn nhận ra mấy người.

Trợ lý nói: "Mạc tổng, hình như là hai người dẫn chương trình có chút mâu thuẫn."

"Mâu thuẫn?" Mạc Bạch nhíu mày: "Mâu thuẫn gì?"

Trợ lý đem tin tức vừa nghe được báo cáo cho hắn, còn nói: "Mạc tổng, còn liên quan tới ngài."

"Tôi?" Mạc Bạch khó hiểu: "Liên quan gì tới tôi?"

"Nói ngài——" Trợ lý cúi đầu, nhanh chóng nói: "Nói ngài và Phác Thái Anh có quan hệ với nhau."

Tim của Mạc Bạch đập lỡ một nhịp: "Cái gì?!"

Âm thanh của hắn cất cao, quanh quẩn trong thang máy, trợ lý xoa xoa lỗ tai, cũng cảm thấy thập phần thái quá, cậu ta cũng không biết tin tức này lan truyền như thế nào, cậu ta ở bên cạnh Mạc Bạch lâu như vậy, ký hợp đồng mới gặp qua Phác Thái Anh, muốn truyền scandal, ít nhất cũng có chút căn cứ đi, cái này hoàn toàn là trống rỗng nói bừa!

Buổi chiều cậu ta nghe được những lời đồn này, vốn muốn nói cho Mạc Bạch biết, nhưng Mạc Bạch họp đến buổi tối mới chấm dứt, cho nên cậu ta mới báo cáo muộn.

"Là ai truyền ra ngoài!" Mạc Bạch tức trợn trắng mắt, scandal của hắn và lão bản nương? Nếu như bị lão bản nghe được còn yên ổn sao? Nguyên bản bởi vì chuyện IP kia, Bùi quản lý một mực chọn hắn, lần này thì tốt rồi, người nào không có mắt như vậy? Mạc Bạch thật sự tức chết.

Trợ lý nói: "Cụ thể là ai không tra được, nhưng Lộc Ngôn nói tối qua Phác Thái Anh không trở về phòng."

"Lộc Ngôn?" Mạc Bạch gật đầu: "Cậu gọi cô ấy đến phòng tôi."

Trợ lý vâng một tiếng, theo Mạc Bạch lên lầu, lại đến tầng của Phác Thái Anh, đã không còn ai, Lộc Ngôn ngồi trên giường, Phác Thái Anh đang sấy tóc, cô ta vừa định mở miệng, cửa bị gõ vang, Lộc Ngôn bước đến mở cửa, nhìn thấy trợ lý đứng ở cửa, cô ta đương nhiên quen biết, trợ lý đi thẳng vào vấn đề: "Lộc tiểu thư, Mạc tổng bảo cô đi lên một chuyến."

"Tôi?" Lộc Ngôn chỉ vào chính mình: "Tôi sao?"

Trợ lý gật đầu.

Lộc Ngôn hồ nghi nhìn Phác Thái Anh, cúi đầu đi lên lầu sau lưng trợ lý.

Phác Thái Anh nhìn bóng lưng cô ta rời đi tâm tình không tệ, tin nhắn của Tiểu Ngư theo đó mà đến: [ Anh Anh cậu thật sự lợi hại, Tiểu Nguyên vừa mới nói cho tôi biết, sắc mặt của Lộc Ngôn đều đã trắng bệch, đáng đời! Ai bảo cô ta lan truyền tin đồn bậy bạ. ]

[ Cô ta chính là ghen tị với cậu, ghen tị cậu vừa mới tới đã có thể làm người chủ trì, cho nên mới làm chuyện ghê tởm như vậy. ]

[ Mệt cho cô ta nghĩ ra được, Mạc tổng? Cô ta không biết là cậu thích phụ nữ sao? ]

[ Cậu cũng thật là, buổi sáng tại sao không nói với tôi? Nói tôi biết, tôi có thể trực tiếp xé nát Lộc Ngôn! ]

Phác Thái Anh chính là biết tính tình này của Tiểu Ngư, cho nên mới không nói cho cô biết, sợ Tiểu Ngư quá tức giận, vạn nhất cùng Lộc Ngôn mắng chửi không có lý trí, vậy các nàng ngược lại đuối lý, hiện tại rất tốt, Lộc Ngôn nói dối tự mình sụp đổ, hơn nữa những lời cô ta nói trước kia, hiện tại sợ là cũng không ai tin tưởng.

Tiểu Ngư phát tiết một hồi, cảm thấy thoải mái.

Cô gửi cho Phác Thái Anh mấy video hài hước, tâm tình của Phác Thái Anh rất tốt liền gọi điện thoại cho Lạp Lệ Sa, không nói chuyện bên này khiến cô lo lắng.

Lạp Lệ Sa nói: "Hanh Hanh buổi chiều ăn một chút đồ ăn vặt, nhưng không ăn món chính."

"Lại cáu kỉnh sao?" Phác Thái Anh nói: "Chị xem nó, không thể để cho nó ăn quá nhiều đồ ăn vặt."

Lạp Lệ Sa ừm một tiếng: "Đang làm gì vậy?"

"Vừa tắm xong." Phác Thái Anh nói xong nằm sấp trên giường, vừa rồi bị nhiều người nhìn như vậy, đáy lòng nàng rất hoảng hốt, nhưng biểu hiện rất trấn định, bởi vì nàng biết, Lộc Ngôn so với nàng còn hoảng hơn, hiện tại không còn ai, tay Phác Thái Anh cầm điện thoại đều có chút run rẩy.

Hậu tri hậu giác thân thể phản ứng, Phác Thái Anh hít sâu.

Lạp Lệ Sa nói: "Hôm nay thế nào? Có mệt không?"

"Hôm nay còn đỡ." Phác Thái Anh nói: "Chỉ là học thuộc một ít lời thoại, chị đang làm gì vậy?"

Lạp Lệ Sa cười: "Nghe nhạc."

"Hay là em hát cho tôi nghe đi?"

Phác Thái Anh ngượng ngùng: "Bây giờ sao?"

Lạp Lệ Sa ừm một tiếng: "Không tiện à?"

Phác Thái Anh nhìn trái nhìn phải, Lộc Ngôn được mời lên lầu còn chưa trở về, trong phòng không có người, muốn nói không tiện, cũng không có chỗ nào không tiện, chỉ là mặt nàng dán vào gối vẫn còn đang nóng lên, nói: "Được, chị muốn nghe bài gì?"

"Bài nào cũng được." Lạp Lệ Sa nói: "Hay là hát ca khúc chủ đề của Trường An đi."

Phác Thái Anh ừm một tiếng, nàng nói: "Em tìm nhạc nền."

"Cứ hát không nhạc đi." Lạp Lệ Sa nói: "Tôi muốn nghe em hát."

Phác Thái Anh cắn môi, vài giây sau liền đồng ý: "Được."

Âm thanh khi hát của nàng qua điện thoại giai điệu hơi cao, phần điệp khúc không hát lên được, Phác Thái Anh làm nũng trong điện thoại: "Em không hát nữa."

"Rất dễ nghe." Lạp Lệ Sa trấn an nàng: "Hát rất hay."

"Mới không có." Phác Thái Anh nói: "Đều lệch giai điệu rồi."

Lạp Lệ Sa hỏi: "Ở đâu? Tôi không nghe thấy."

Phác Thái Anh bị cô chọc cười, đột nhiên kêu: "Lạp Lệ Sa."

Tay Lạp Lệ Sa cứng đờ, tim đập thình thịch một tiếng, có cảm xúc gì đó sinh sôi nảy nở vừa nhanh vừa mãnh liệt, cô thiếu chút nữa chống đỡ không được, Phác Thái Anh âm thanh mềm nhẹ, mang theo thân mật, Lạp Lệ Sa ừm một tiếng, âm cuối kéo dài, khiến người vô hạn mơ tưởng.

Phác Thái Anh bởi vì một âm tiết của cô, sườn mặt ửng đỏ.

Lạp Lệ Sa hỏi: "Làm sao vậy?"

Phác Thái Anh bĩu môi: "Không có gì."

Nàng vừa rồi đột nhiên muốn nói cho Lạp Lệ Sa biết về chuyện của Lộc Ngôn, Lạp Lệ Sa hiểu sai ý hỏi: "Lại nhớ Hanh Hanh sao?"

Phác Thái Anh thở nhẹ một hơi, theo lời cô nói: "Ừm."

"Vậy em xuống lầu đi." Lạp Lệ Sa nói, Phác Thái Anh mơ màng vài giây, nhanh chóng chạy ra ban công nhìn xuống, cái gì cũng nhìn không rõ, mơ mơ hồ hồ, nàng nói: "Xuống, xuống lầu? "

"Ừm, xuống lầu." Lạp Lệ Sa không úp úp mở mở liền nói: "Tôi đang ở dưới lầu chờ em."

Suy nghĩ của Phác Thái Anh lập tức sụp đổ! Nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, lập tức mặc một chiếc áo khoác liền vọt ra ngoài, thang máy từng tầng từng tầng đi xuống, tầng mười, tầng tám, tầng sáu...

Nàng khép chặt quần áo, vuốt vuốt tóc, hít sâu, hít sâu, số tầng càng gần, tim nàng lại càng khó khống chế!

Cuối cùng, tầng một đã đến.

Phác Thái Anh ra khỏi thang máy, đại sảnh sáng bóng, phản chiếu bóng người rất rõ ràng. Phác Thái Anh bước nhanh đến cửa đại sảnh, từ xa đã nhìn thấy một con chó đang chạy tới, Phác Thái Anh không chút suy nghĩ đưa tay đỡ lấy, Hanh Hanh nhào vào lòng nàng, thiếu chút nữa làm nàng ngã xuống.

Hanh Hanh cao hứng liếm hai má và cổ của Phác Thái Anh, hưng phấn không biết làm thế nào dừng lại, cái đuôi lắc lư không nhịn được, chóp mũi Phác Thái Anh chua xót, hốc mắt thoáng chốc nóng rực, nàng nhìn về phía Lạp Lệ Sa đang đến gần ở phía sau Hanh Hanh, âm thanh nghẹn ngào: "Sao chị lại tới đây?"

"Hanh Hanh vẫn không chịu ăn cơm." Lạp Lệ Sa giải thích, bất quá hai ba ngày không gặp, ánh mắt cô nhìn Phác Thái Anh cũng không nỡ dời đi.

Phác Thái Anh xoa đầu Hanh Hanh, nhỏ giọng nói: "Không nghe lời."

Hanh Hanh liếm má nàng.

Lạp Lệ Sa nói: "Nó chỉ là nhớ em."

Phác Thái Anh xoa bộ lông dài của Hanh Hanh, nghe được Lạp Lệ Sa kêu: "Anh Anh."

Phác Thái Anh ngước mắt lên nhìn cô, đối diện với ánh mắt trong trẻo của Lạp Lệ Sa, nàng cắn môi, Lạp Lệ Sa đi về phía trước một bước đứng ở trước mặt nàng, cúi đầu, Phác Thái Anh thuận theo tầm mắt cô cũng cúi đầu, nhìn thấy chính mình chỉ mang dép lê liền chạy ra ngoài, giờ phút này đầu ngón chân đều đang lộ ra, nàng thẹn thùng cuộn tròn lại, sườn mặt ửng đỏ, Lạp Lệ Sa nhìn nàng cuộn tròn đầu ngón chân, thân thể căng thẳng, giọng nói trầm xuống: "Anh Anh, tôi cũng nhớ em."

*****
Lạp Lệ Sa: Anh Anh, tôi nhớ em.

Phác Thái Anh: Em cũng vậy.

Lạp Lệ Sa: Tôi muốn hôn em.

Phác Thái Anh: Em cũng...... Hửm?


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top