Chương 21 - Con tin

Lúc này đèn trong rạp hát toàn bộ được mở lên, trong nháy mắt một mảnh sáng rực. Bất quá đối với tình thế trước mắt cũng không có tác dụng giảm bớt. Dường như lúc này tất cả mọi người đều ở cạnh nhau, hiện tại còn chưa có xảy ra sự việc giẫm đạp lên nhau để bỏ chạy, điều này chứng tỏ năng lực tùy cơ ứng biến của các thầy cô khá mạnh.

Hiệu trưởng thấy tất cả mọi người đang ở phía sau hậu trường bận rộn, không nghĩ đến tình thế lúc này lại xảy ra chuyện, căn bản cũng gây khó khăn. Trong nhất thời gấp gáp đến hỗn loạn. Lúc này mọi người đều thấy Lạp Lệ Sa, trực tiếp giẫm lên chỗ ngồi trên ghế, giống như bước lên dòng nước trong nháy mắt liền tới cửa ra vào.

"Oa!" Mấy em học sinh cuối cùng cũng phát ra tiếng khóc.

Cánh cửa vẫn nhiều người như vậy, hơn nữa bọn họ còn tích cực chen lấn. Có nhiều em học sinh bị ngã trên đất không đứng dậy nổi. Lạp Lệ Sa vừa nhảy xuống đất liền ngửi thấy mùi máu tanh. Cô đỡ mấy em học sinh đứng lên, dìu lại chỗ ngồi. Lúc này, đột nhiên nghe được có một em học sinh thét lên, cô ngẩng đầu nhìn lên, một cây dao sáng như tuyết dưới ánh đèn, vung về hướng người bên cạnh. Thầy Đoàn cùng kẻ xấu đánh nhau. Thân thủ anh ta cũng được, nhưng trên tay không tấc sắt còn bảo vệ các em học sinh, quả thực một bước cũng không dám hành động.

Lạp Lệ Sa không nói gì, bước đến kéo mấy đứa bé ra sau, dùng tay đâm thẳng vào cơ thể kẻ xấu. Cánh tay kẻ xấu lập tức không nhấc lên nổi, dù một nhát đó không chém trúng hắn. Đây là công phu cô học ở Âu Dương Đình từ cổ đại, thuật điểm huyệt. Có điều, sức tay của cô chưa đủ, chỉ có thể điểm trong trường hợp nguy cấp. Nhìn kẻ xấu đảo mắt, nhảy nhót tưng bừng cũng đủ biết, uy lực của chiêu này có hạn thôi. Nhưng, nhiêu đó cũng đủ rồi, cái cô muốn là cơ hội trong nháy mắt. Cô thấy có cơ hội, liền đá vào eo của kẻ xấu một cái. Cú đá đầy sức mạnh, kẻ xấu không kịp hừ một tiếng, đã ngã lăn trên đất, giãy dụa vài lần cũng không đứng lên nổi. Lạp Lệ Sa đi tới, lật người kẻ xấu lại, đầu gối chế trụ lưng, vòng hai tay hắn ra sau, rồi tìm kiếm cái gì đó trên người cô. Tìm kiếm một hồi cũng không thấy, thì nhớ tới cô đã đổi nghề. Còng tay chuyên dụng đã không còn.

Trên cánh tay của thầy Đoàn bị xước một chút, vết thương không sâu, máu đã ngừng chảy. Lúc này mới rảnh lau mồ hôi trên mặt: "May mà có em." Nếu không hôm nay tiêu rồi.

"Có sao không?" Thấy Lạp Lệ Sa không có khóa tay, động tác thật nhanh nhẹn chỉ một tay trực tiếp đánh người đó ngất xĩu. Lúc này, mới nhìn xem vết thương của thầy Đoàn.

"Không có chuyện gì. Vết thương nhỏ. Em cũng nhìn thấy rồi." Thầy Đoàn cười nói.

Lạp Lệ Sa nhìn thầy giơ ngón tay cái lên. "Rất đàn ông."

"Đừng... đừng, so với em còn kém xa." Lời này thầy Đoàn vốn là khen Lạp Lệ Sa. Thế nhưng Lạp Lệ Sa lại nghe ra thấy không có chỗ nào thích hợp.

Hai người còn đang khách sáo lẫn nhau, giữa sân đột nhiên hỗn loạn lên. Còn kèm theo tiếng "Tránh ra! Tránh ra hết!" âm thanh gào thét.

Lần này Lạp Lệ Sa rất có kinh nghiệm, trực tiếp đứng lên ghế ở trên cao nhìn xuống, liếc mắt thì thấy một kẻ xấu khác đang cầm con dao trên tay, uy hiếp một em học sinh để tất cả mọi người tránh ra.

Tình thế khó giải quyết nhất lại xuất hiện. Cho dù ra sao đánh cùng kẻ ác cô cũng không sợ, bởi vì cô tin mình chính là cường giả. Thế nhưng, dưới tình thế như vậy trong tay đối thủ đang có con tin, sự việc không dễ giải quyết rồi.

"Trước tiên đem bọn trẻ rời khỏi đây." Âm thanh hiệu trưởng run rẩy

Chủ nhiệm lớp của các em học sinh lớp một và lớp hai cũng phối hợp, nhanh chóng đưa các em rời khỏi. Sau mười phút, chỉ còn thầy cô, cùng kẻ xấu đang uy hiếp em học sinh. Em đó là học sinh nữ, đang học lớp ba. Vẫn luôn khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại. Kẻ xấu đem con dao để lên cổ đứa bé, lúc nào cũng có khả năng bị thương. Lạp Lệ Sa ở phía sau mấy lần đi tới, cũng không có cơ hội. Rõ ràng so với lúc nảy kẻ xấu này đã cảnh giác hơn rất nhiều.

Đã có người báo cảnh sát, tiếng xe cảnh sát đã kinh động đến kẻ xấu, cây dao trong tay hắn đang ở gần cổ đứa bé.

"Anh đừng làm bậy, anh có yêu cầu gì chúng tôi cũng đáp ứng anh. Tuyệt đối đừng làm đứa trẻ bị thương." Lạp Lệ Sa thử trấn an kẻ xấu. Bây giờ tâm trạng người này đang kích động, trên tay đang run rẩy.

"Các người mau tránh ra, thả tôi đi! Nếu không tôi sẽ giết con bé!"

Đứa bé khóc đến không thở được. Vừa rút vừa co lại cố gắng kiềm chế. Con dao trên cổ đứa bé đã kéo ra một vết thương, vết máu đỏ tươi đến chói mắt. Trong nháy mắt đứa bé lại khóc lớn hơn nữa.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm con dao trên tay kẻ xấu. Tâm tình kẻ xấu vốn đã không ổn định lại bị tiếng khóc của đứa bé làm cho kích động, nếu như hắn thật sự ra tay, cô chỉ có thể dốc hết toàn lực để cứu người. Nhưng mà tính an toàn rất thấp, khó có thể bảo đảm không gây ra tổn thương cho đứa bé.

"Đường Đường đừng khóc. Nghe lời thầy, chúng ta không khóc nha!" Giáo viên chủ nhiệm của học sinh, đang cố gắng ổn định cảm xúc đứa bé. Nhưng cũng không có hiệu quả.

"Thả đứa bé ra, tôi làm con tin của anh." Lúc cảnh sát vừa mới có mặt, liền nghe thấy thanh âm của Phác Thái Anh truyền ra.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Phác Thái Anh đang đứng ở trước mặt mọi người. Nàng không nhìn qua Lạp Lệ Sa, cũng không có nhìn đồng nghiệp, chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt đang nhìn kẻ xấu. "Đứa bé này đã bị thương, hơn nữa còn nhỏ chân lại ngắn, anh có thể đem đứa bé đi đâu đây? Anh muốn chạy trốn đúng không? Vậy đem theo tôi đi, dù sao đem tôi đi cũng tiện hơn đem đứa bé đi nhiều."

Kẻ xấu nhìn thấy Phác Thái Anh, lại cúi đầu nhìn đứa trẻ trong người, hình như có chút do dự: "Đứa bé này vẫn đang khóc, mang theo đứa bé đi thì làm sao trốn được? Tiếng khóc của đứa bé sẽ làm tiết lộ vị trí của anh." Giọng nói Phác Thái Anh dịu dàng mà ổn định, làm cho người ta theo bản năng tin tưởng nàng.

"Thái Anh..." Tình thế nguy cấp, Lạp Lệ Sa cũng không dám nói nhiều. Nhưng, dùng Phác Thái Anh để đổi lấy con tin, cô không thể nào chấp nhận được.

Phác Thái Anh quay đầu, rốt cuộc cũng chịu nhìn cô một cái: "Dựa theo vị trí hiện tại, em là giáo viên. Đây là trách nhiệm của em."

Các thầy cô giáo có mặt ở đây đều xấu hổ vì câu nói đó. Đạo lý kia mọi người cũng hiểu, nhưng mà đối mặt với nguy hiểm, thật sự làm được thì có mấy người chứ.

"Tôi đến." Lạp Lệ Sa tiến lên một bước.

Kẻ xấu đối với cô cực kỳ sợ hãi, liền kéo đứa bé lui lại hai bước: "Cô đừng tới đây!"

Ánh mắt Phác Thái Anh như con dao khiến Lạp Lệ Sa lui lại: "Cảnh sát lập tức tới ngay, có muốn đổi hay không, đây là cơ hội cuối cùng của anh."

Kẻ xấu còn đang suy nghĩ, thế nhưng tiếng đứa trẻ trong người hắn càng khóc càng lớn, hắn nghe thấy liền bực bội.

"Nhìn dáng vẻ của anh, cũng không phải vô cùng hung ác. Anh chỉ muốn bỏ chạy thôi đúng không? Thật ra anh cũng không muốn tổn thương đứa bé, như vậy cũng đừng uy hiếp đứa bé nữa? Tôi sẽ đi cùng với anh, bảo đảm anh bình yên trốn thoát." Phác Thái Anh vừa nói vừa đi về phía trước.

Lạp Lệ Sa muốn tiến lên ngăn cản, lại bị giáo viên giữ chặt lại. Hiệu trưởng nhìn cô lắc đầu.

Lúc này cảnh sát đã xông vào nhà hát, trong chốc lát tiếng súng lại vang lên, tình cảnh hết sức đáng sợ.

Kẻ xấu thấy như vậy "Phi" một hơi: "Cô mau qua đây, tôi sẽ thả con bé ra."

Bước chân của Phác Thái Anh vẫn duy trì mức độ như vừa rồi, bình tĩnh mà tao nhã. Khi nàng đến gần, kẻ xấu liền bóp lấy cổ của nàng, cái tay kia thì đẩy đứa bé ra. Lập tức có người ôm đứa trẻ rời đi.

Đứa trẻ mặc dù được cứu ra, nhưng tình cảnh như vậy cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Một người dẫn đầu cảnh sát đến hiện trường, đứng ở trước mặt mọi người. "Anh đừng làm bậy, mau thả con tin ra, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.

Kể xấu không để ý tới, chỉ là đang bắt giữ Phác Thái Anh từng bước một di chuyển ra ngoài. Ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn qua xung quanh, không tìm được món đồ nào thuận tiện, liền quay đầu qua nhìn cây súng trong tay cảnh sát.

"Đồng chí cảnh sát, tôi cũng là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, tình thế như vậy với tôi rất quen thuộc, anh có thể cho tôi mượn cây súng không?" Lúc Lạp Lệ Sa nói ra lời này kỳ thực cũng không ôm hi vọng nhiều.

Quả nhiên, anh cảnh sát nghe mượn súng liền nghiêm túc lắc đầu. "Thật xin lỗi, chúng tôi có kỷ luật. Không đem súng cho người ngoài mượn được."

"Vậy các người cứu con tin bằng cách nào?" Lạp Lệ Sa có chút nóng nảy.

"Xin cô hãy tin tưởng chúng tôi." Anh cảnh sát kia nghiêm túc nói.

Dĩ nhiên Lạp Lệ Sa có thể tin tưởng vào cảnh sát, thế nhưng cô không có thời gian. Cô nhìn thấy cái tên côn đồ kia tâm trạng bắt đầu không ổn định. Cảnh sát tới làm cho áp lực của hắn quá lớn, lúc nào hắn cũng có thể nổi điên đả thương người, mà Phác Thái Anh đang ở trong tay hắn không thể nghi ngờ chính là người đầu tiên bị hại.

Tại sao lại để cho việc phát triển đến mức như vậy? Chẳng lẽ ở hiện đại, cô vẫn như cũ không có cách nào để bảo vệ Phác Thái Anh sao?

Người đứng đầu đội cảnh sát còn đang đàm phán cùng kẻ xấu. Cửa ra vào sớm đã bị chặn lại hết. Kẻ xấu thấy cửa ra vào đã bị chặn hết, càng thêm lo lắng.

"Anh nên bình tĩnh một chút. Tôi đang ở trong tay anh, ít nhất hiện tại anh đang an toàn. Nhưng mà nếu như tôi chết rồi, anh sẽ không có cơ hội chạy thoát." Mắt Phác Thái Anh nhìn thấy con dao đang ở trên cổ nàng càng ngày càng gần, không thể không lên tiếng trấn an.

"Cô im miệng! Nếu như tôi không thể trốn thoát, tôi sẽ giết cô chết trước!"

Phác Thái Anh không nói lời nào. Nàng không muốn chọc giận kẻ xấu này. Nàng đổi con tin không phải muốn chết. Nàng dám đứng ra là bởi vì ở hiện trường có Lạp Lệ Sa, nàng tin tưởng Lạp Lệ Sa, nàng tin tưởng ở trung cung đối với vô số đe dọa, uy hiếp, nữ nhân của nàng cũng có thể bảo vệ cho nàng.

"Người bắn tỉa ở đâu?" Bên này Lạp Lệ Sa càng ngày càng sốt ruột.

Cảnh sát kia không nói gì, thực ra bọn họ không nghĩ đến tình thế trở thành như vậy, lúc đó người báo cảnh sát cũng không nói là có con tin. Cho nên không có chuẩn bị tay bắn tỉa.

"Các người cho tôi mượn cây súng, tôi bảo đảm có thể cứu người ra được." Lạp Lệ Sa đối với việc này tuyệt đối có tự tin. Đây không phải lần đầu tiên cô hoàn thành loại nhiệm vụ này.

Vẫn là bị cự tuyệt.

Lạp Lệ Sa không có cách nào. Cô đi về phía trước một lần nữa, nhìn được ánh mắt trong suốt của Phác Thái Anh. Đang vô cùng tin tưởng cô, thấy nàng cô xấu hổ vô cùng. Trong tay cô không có súng, ngay cả Ánh Nguyệt Kiếm cũng không có. Bản thân cô năng lực đầy mình, thế nhưng bây giờ cái gì cũng không làm được.

Đàm phán vẫn còn tiếp tục, Lạp Lệ Sa hoàn toàn không nghe được câu nào. Trong ánh mắt của cô, chỉ thấy con dao đang ở trên cổ Phác Thái Anh với khoảng cách rất gần.

Quan tâm quá sẽ bị loạn. Rốt cuộc bây giờ cô hiểu được ý nghĩa của lời nói này.

Bây giờ kẻ xấu đang trốn trong một góc, sau lưng hắn bên cạnh chỉ toàn là bức tường, không có cách nào đánh lén. Nếu bây giờ tấn công ngay trước mặt, cũng không có người nào chắc chắn thành công để ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top