Chương 21: Em tưởng rằng đã yêu

Phác Thái Anh mộng mị một giấc rất dài. Trong mơ, cô một mực quỳ gối dưới trời mưa. Lòng cô lúc ấy vẫn còn tồn tại một tia hy vọng, cô cho rằng, cha sẽ không bỏ cô. Nhưng cửa nhà vẫn đóng, vẫn im lìm, người đàn ông trước kia đã từng khen ngợi cô là đứa con gái thông minh, giỏi giang nhất đã không xuất hiện nữa.

Rốt cuộc, cô hiểu rõ, không có ai vĩnh viễn ở bên cạnh cô, người yêu hay người thân đều như vậy.

Thái Anh cảm thấy cả người nóng ran, đầu óc choáng váng. Như vậy cũng tốt, cứ như vậy chết đi cũng được.

Nhưng bất chợt, một bàn tay ấm áp xuất hiện. Cô vội vàng nắm lấy, vội vàng đáp lại. Cô nắm chặt đôi tay kia, tựa như đó là tia hi vọng cuối cùng của cô. Đúng, cô thừa nhận cô đã coi đó là cọng rơm cuối cùng để mình bám víu.

Cô mệt mỏi, đau đớn. Cô rất muốn mở mắt ra xem người đó là ai, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể. Cô chỉ cảm thấy hình như có người bế cô lên, lúc ấy cô không phòng bị nữa, chuyện tồi tệ nhất cô cũng đã trải qua rồi, giờ còn gì đáng sợ nữa đâu?

Nhưng cô còn nhớ rõ, bàn tay cô vừa nắm lấy, rất rộng, rất ấm, hệt như đôi tay cô đã từng nắm trong ký ức của mình.

Cô mở hai mắt, một màu trắng xóa, mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Là bệnh viện. Ai đã đưa cô tới bệnh viện? Trong cơn mơ màng, cô dường như thấy được người ấy.

Cô vội vàng ngồi dậy, rõ ràng ngoài cửa kia có người. Cô xuống giường, giằng những cái kim tiêm và ống nhựa đang quấn trên mình ra. Là anh, thật sự là anh. Anh vẫn chưa rời bỏ cô...

Cô lao ra khỏi phòng, vội vã đuổi theo bóng lưng kia, nhưng vì quá vội nên trượt chân ngã: "Dật Phi..." Cô bất lực nhìn anh bỏ đi.

Cuối cùng, cô liều lĩnh khóc lớn, những giọt nước mắt trào ra mang theo bao nhiêu tủi thân, bao nhiêu không cam chịu. Cô đã mất tất cả, cô còn quan tâm điều gì nữa? Cô đã hai bàn tay trắng, còn sợ gì nữa?

Vết thương bầm tím trên má trái cô vẫn còn rõ, bộ dạng chật vật, nhưng cô mặc kệ, cô còn gì nữa đâu mà phải để ý?

Nước mắt cứ rơi, chạm đến miệng vết thương khiến cô thêm đau nhức. Cô nằm sấp, không kiêng dè gì mà khóc lớn.

Đột nhiên, một đôi chân xuất hiện trước mặt cô, cô chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lệ Sa đang nhìn cô chằm chằm, nét mặt không biểu cảm. Chị nâng cô dậy: "Khóc cái gì? Anh ta đã đi, em có khóc thế nào anh ta cũng không quay lại."

Lệ Sa ngang ngược kéo cô lên tầng cao nhất của bệnh viện, đi tới bên lan can, chị dùng tay ấn nhẹ đầu cô xuống: "Nhìn cho kỹ."

Trong bãi đỗ xe của bệnh viện, bóng dáng thân thuộc kia ngồi vào trong xe, sau đó khởi động xe rời đi.

Thái Anh đẩy cánh tay Lệ Sa ra: "Liên quan gì đến chị? Chuyện của tôi không cần chị quan tâm."

Cô lảo đảo bước đi, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình cứ phập phồng trước gió, cảm giác như cô có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.

Lệ Sa nhìn bóng lưng cô, nhưng không tiến về phía trước, vẻ mặt của chị bình tĩnh đến mức chính chị cũng không tưởng tượng được.

Thái Anh trở lại phòng bệnh. Cô không khóc lóc, không ồn ào, chỉ nằm im trên giường.

Một lát sau, Tần Ngải Ninh mang theo một túi nho đến thăm cô. Trông thấy bộ dạng cô như vậy, Tần Ngải Ninh không kìm được than thở: "Thái Anh, cậu hà tất phải làm thế?"

Thái Anh không nhìn Tần Ngải Ninh, ánh mắt cô tràn ngập sự chua xót: "Anh ấy đi rồi." Giọng cô không hề rầu rĩ, tựa như chỉ vừa mới thở dài một hơi.

Tần Ngải Ninh do dự một chút, cuối cùng quyết định không nói ra chuyện Tả Dật Phi gọi điện bảo cô tới thăm Thái Anh. Nếu đã không có khả năng ở bên nhau, vậy thì tốt nhất không nên dây dưa nữa.

Thái Anh thở dài, bấy giờ mới quay ra nhìn Tần Ngải Ninh: "Cậu là người đầu tiên đến thăm mình."

Tần Ngải Ninh kinh ngạc: "Vậy bác trai..."

Mỗi nỗi cô đơn thoáng hiện lên trong đôi mắt Thái Anh: "Đưa nho đây cho mình, muốn nhớ lại hương vị quen thuộc ấy quá."

"Biết cậu thích nhất nho nên mới chuẩn bị nhiều cho cậu đấy."

Thái Anh ăn từng quả từng quả, sắc mặt thoạt nhìn đã khá hơn, Tần Ngải Ninh thấy vậy phần nào bớt lo lắng. Cô luôn cho rằng, mình hiểu Thái Anh, có gì trở ngại cô ấy cũng có thể vượt qua.

Đúng lúc này, Lệ Sa đi vào.

Thấy Thái Anh không nói gì, Tần Ngải Ninh lại kéo tay cô ý bảo giới thiệu, nhưng cô chỉ liếc mắt quét qua mặt Lệ Sa một cái rồi im lặng.

Lệ Sa mỉm cười, đưa tay ra trước mặt Tần Ngải Ninh: "Chào em, chị là chồng sắp cưới của Thái Anh."

Thái Anh đang cầm một quả nho trong tay, nghe thấy thế thì sững người, tay khựng lại, có lẽ vì dùng sức quá mạnh mà quả nho nứt ra, nước chảy ra tay cô.

Trên mặt Tần Ngải Ninh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng định thần lại, bắt tay người phụ nữ đối diện.

Hết nhìn Thái Anh rồi lại nhìn Lệ Sa, Tần Ngải Ninh bối rối: "Minh... mình còn có việc, mình về trước nhé." Cô cười gượng gạo, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Đứng cạnh hai người này, cô thực sự cảm thấy áp lực.

Lệ Sa ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh như băng: "Hôn lễ tháng sau tiến hành."

Toàn thân Thái Anh đột ngột cứng nhắc. Khóe miệng run run, rất lâu mới nghe thấy giọng nói của chính mình: "Được."

Lệ Sa nở nụ cười: "Chị còn tưởng chí ít em sẽ chống đối thêm chút nữa."

"Nếu như chống đối không có kết quả thì chi bằng cứ như vậy đi! Ít ra cũng khiến bản thân phần nào thoải mái."

"Cũng đúng, em là người thông minh, đương nhiên biết nên đi con đường nào ngắn nhất."

"So với chị, em có là gì."

"Quá khiêm tốn rồi."

"Em luôn ăn ngay nói thật."

"Vậy sao? Sao chị lại không biết."

"Vì sao muốn kết hôn với em? Lẽ nào chị không nghĩ về cô em yêu quý nhất của mình vì sao mà chết?" Thái Anh nhìn chị, nhếch miệng nói.

Lệ Sa bật cười: "Hóa ra em tưởng chị lùi một tiến hai? Em nhầm rồi, cho dù chị có thật lòng yêu một ai đi nữa, thì chị cũng yêu bản thân mình hơn."

Thái Anh bỗng thấy hoang mang: "Chị sẽ hối hận."

"Chị đợi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top