Chương 78
Lạp Lệ Sa không có dừng lại, chẳng sợ biết được hậu quả của nó, nàng cũng không muốn để chuyện này phát sinh. Lập tức nàng buông ra thần thức, khắp nơi tìm kiếm hơi thở Phác Thái Anh.
Phạm vi mấy chục dặm xung quanh không thu hoạch được gì, làm Lạp Lệ Sa ý thức được Phác Thái Anh cách nàng rất xa, nếu không phải trong động phủ Kim Long truyền thừa nàng đã luyện thành công Tinh Thần Lực, nàng thật sự vô pháp đem thần thức trải ra đến cực hạn.
Lập tức nàng ngồi xếp bằng xuống, thần thức cùng linh lực từng tia từng sợi trải rộng, giống như thiên la địa võng tầng tầng bắt giữ, rốt cuộc nàng mở bừng mắt, không nói một lời ngự không bay đi, trong nháy mắt không còn bóng dáng.
"Hệ thống, ngươi có biết tình huống Thái Anh hiện giờ thế nào không?" Lạp Lệ Sa tốc độ cực nhanh, quần áo ở trong gió phần phật tung bay, nàng có thể cảm giác được tia thần thức kia của mình, nhưng bởi vì quá xa, nàng nhìn cũng không rõ ràng.
Hệ thống trầm mặc một lát, khẽ lắc đầu: "Chỉ biết tính mạng nàng không gặp nguy hiểm, nhưng cụ thể ta không cách nào hiểu hết. Tuy nhiên cốt truyện chính tuyến đã diễn ra, chỉ sợ chúng ta ngăn cản không được." Ngữ khí của hệ thống có chút trầm thấp, tựa hồ đang phải gánh chịu đả kích không nhỏ.
Lạp Lệ Sa nhíu chặt lông mày, hai mắt hơi trầm xuống, "Mặc kệ có ngăn cản được hay không, trước tìm được Thái Anh mới là quan trọng nhất." Chẳng sợ ngăn cản không được, nàng cũng không muốn để một mình Phác Thái Anh đối mặt hết thảy.
Lạp Lệ Sa một đường bay nhanh, nàng đã Phân Thần đỉnh phong, tốc độ ngự không càng thêm xuất thần nhập hóa, ban đầu nàng chỉ cảm giác được người giấy đang bị cái gì đó bao phủ, luồng khí tức kia cực kỳ tà tứ, âm lãnh phi thường.
Đến mặt sau, cảm giác càng ngày càng cường, người giấy cực kỳ khẩn trương cùng phẫn nộ, thuyết minh Phác Thái Anh đã xảy ra chuyện, khiến Lạp Lệ Sa trong lòng phát lạnh, một trái tim đều treo đi lên.
Màn hãm hại kia Phác Thái Anh cơ hồ vô lực chống lại, từng câu từng chữ hiện ra trong đầu Lạp Lệ Sa một cách rõ ràng.
Nàng mơ hồ ảo não, một loạt chuyện xảy ra đều ẩn chứa mầm tai họa, nhưng nàng lại mãi đắm chìm trong vui sướиɠ Phác Thái Anh đạt được truyền thừa mà buông lỏng cảnh giác, dẫn tới hết thảy đều không cách nào kịp phòng ngừa.
Phác Thái Anh kết đan được đến truyền thừa, tất nhiên khiến cho một đám người bất mãn cùng ghen ghét, hiện tại bọn họ bị truyền tống đến nhiều nơi khác nhau, một khi Phác Thái Anh một mình gặp phải đám người kia, liền sẽ hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.
Hơn nữa Quỷ Vực là chiến trường năm xưa diễn ra đại chiến Ma tộc cùng Nhân tộc, Phác Thái Anh thể chất đặc thù, ma khí trong người nàng càng thêm dễ dàng hấp dẫn đám quỷ vật xung quanh. Còn chưa tính Mắt Quỷ cùng Hồng Ảnh trong cơ thể nàng, mỗi một cái đều hung hiểm không kém bị ma khí ăn mòn.
Nghĩ đến những đệ tử Tiên môn bị gϊếŧ, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, "Hệ thống, Tô Ngọc, Hoa Nhứ Vãn bọn họ có đi cùng Thái Anh không?"
"Không có."
Lạp Lệ Sa buông lỏng một chút, "Vậy thì tốt rồi."
Trong nguyên tác, sáu người rời bí cảnh bị truyền tống cùng nơi với Phác Thái Anh đều gặp nạn, bao gồm đệ tử Xung Hư Môn, Nam Hoa Phái, Lục Kỳ Các, cùng với hai đệ tử Thiên Diễn Tông.
Bốn đệ tử của các phái khác đương trường tử vong, mà hai đệ tử Thiên Diễn Tông trọng thương hôn mê, tu vi bị hủy, cơ hồ vô pháp tu hành.
Bởi vì chỉ có đệ tử Thiên Diễn Tông còn sống, liền trở thành một đại chứng cứ để đám người kia dùng công kích Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa chưa bao giờ cảm thấy Quỷ Vực rộng lớn đến như vậy, nàng đã đuổi hơn nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phác Thái Anh, làm nàng một lòng vô cùng nôn nóng.
"Hệ thống, ta không rõ, thế giới của các ngươi làm sao vậy, ai đã trước tiên quy định vận mệnh mỗi người? Vì cái gì hết thảy đều thay đổi, nhưng trắc trở nhằm vào Thái Anh lại không biến? Ngươi nói ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, là ngươi cùng vị Thần kia giao dịch sao? Ngươi xác định ta có thể làm được? Nếu vị Thần kia muốn ngươi thay đổi kết cục, vậy thì kẻ nào đã năm lần bảy lượt muốn thảm kịch diễn ra?"
Hệ thống vừa bất lực lại chua xót, trầm giọng nói: "Ba ngàn thế giới, mỗi cái đều có quy tắc của mình. Thiên Đạo định ra vận mệnh, duy trì trật tự thế giới, mà Tôn Thần bảo hộ vạn vật, che chở chúng sinh. Chỉ riêng thế giới của ngươi, nó không bị ai khống chế, tuần hoàn theo nhân quả chính mình, vững vàng có trật tự mà vận hành. Còn thế giới này của ta, bất quá là một trong ba ngàn tiểu thế giới, nó kỳ diệu lại cũng tàn khốc. Con người nghĩ rằng tu tiên có thể thoát khỏi trói buộc, lên trời xuống đất chỗ nào cũng tự do, nhưng không phải vậy. Vạn vật đều có cân bằng, bọn họ chú định bị một loại quy tắc càng đáng sợ hơn trói buộc, gọi là Vận Mệnh."
"Thiên Đạo thao túng vận mệnh, tuy rằng giống kịch bản, nhưng mọi thứ đều có linh hồn. Cho nên, có người đánh vỡ số phận, điên đảo thế giới này, khiến Thiên Đạo nổi giận và làm mọi cách để ngăn chặn. Nhưng Tôn Thần lại không đành lòng nhìn thế giới này bị hủy diệt, vì vậy nàng đã cho ta một cơ hội sửa đổi, đây là sai lầm của nàng, nên nàng cần thiết đền bù."
"Đền bù? Nếu muốn đền bù, vì cái gì còn cố ý gây ra sai lầm?" Lạp Lệ Sa nghe được da đầu tê dại, vị Tôn Thần này cũng thật mâu thuẫn, đã gây ra sai lầm muốn đền bù, còn để mặc cho Thiên Đạo thao túng vận mệnh?
"Tôn Thần cũng sẽ có sai lầm, bởi vì nàng không phải vạn năng, thế giới này tuần hoàn theo pháp tắc Thiên Đạo, nó cũng có nhân quả chính mình, là Thần cũng không thể làm trái." Hệ thống buồn bã nói.
Lạp Lệ Sa không phải thực lý giải, hơn nữa nàng cũng không có thời gian đi tìm hiểu về vị Tôn Thần kia, nàng cảm giác được hơi thở của người giấy, cũng cách đây không xa.
Lạp Lệ Sa rốt cuộc kìm nén không được nôn nóng trong lòng, ngón tay nhanh chóng ở trên hư không vẽ ra một cái phù văn, cả người trong phút chốc xuất hiện ở trước mặt Phác Thái Anh.
Chỉ là Lạp Lệ Sa còn không kịp kêu Phác Thái Anh, một cổ sát khí cuồng bạo nghênh diện mà đến, Thanh Uyên Kiếm hồng quang chói mắt xuyên phá hư không, mang theo kiếm khí sắc nhọn, thế không thể cản mà đâm thẳng vào trái tim Lạp Lệ Sa!
Lạp Lệ Sa sống lưng phát lạnh, linh lực trong người tự động hộ thể, đồng thời nghịch lân nơi ngực bắn ra một đạo ánh sáng vàng, mạnh mẽ cản phá kiếm khí tàn bạo kia, nếu không lưỡi kiếm đều đã xuyên qua trái tim nàng rồi!
Kịch liệt va chạm làm Phác Thái Anh thoáng chựng lại, mũi kiếm đυ.ng tới y phục Lạp Lệ Sa liền dừng, nhưng kiếm phong lại chém rớt một sợi tóc của nàng.
Lạp Lệ Sa thần sắc căng thẳng, ngẩng đầu nhìn về phía Phác Thái Anh, "Thái Anh?"
Phác Thái Anh sợi tóc tán loạn, một đầu tóc đen không gió mà bay, con ngươi một mảnh đỏ đậm, khóe miệng còn vương vết máu, trong mắt tràn đầy lệ khí, mi tâm vô cùng sắc bén.
Trên người nàng hơi thở hỗn độn, mơ hồ có một cổ hắc khí quanh quẩn, bộ dáng rõ ràng chính là nhập ma.
Lạp Lệ Sa tay phải ngưng tụ linh lực, duỗi tay muốn giam cầm kiếm của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh lại đột nhiên rút kiếm trở về, lại một lần đâm tới.
Lạp Lệ Sa nghiêng tránh đi, thân thể nhanh chóng áp sát nắm lấy cổ tay phải của Phác Thái Anh, tay trái linh lực ngưng kết điểm vào mi tâm nàng ấy, dùng tinh thần lực khống chế hắc khí.
Phác Thái Anh thần sắc biến đổi, ánh mắt chợt hồng chợt đen, dần dần biến thành hoảng hốt. Khóe môi nàng treo vết máu, trong yêu dã lộ ra lãnh khốc, Lạp Lệ Sa nhìn thấy trong nháy mắt trái tim đều nhịn không được run rẩy.
"Thái Anh, ta là Trì Thanh, nàng tỉnh tỉnh."
"Trì...... Thanh." Phác Thái Anh thống khổ mà nỉ non một tiếng, phát hiện chính mình cầm kiếm đâm vào Lạp Lệ Sa, nàng nhanh buông Thanh Uyên ra, kiếm lập tức dừng ở trên mặt đất.
"Sao lại thế này? Có người nhập ma!" Xung quanh một mảnh ồn ào hỗn loạn sôi nổi mà đến, có người tới đây rồi.
"Sư đệ! Sư huynh!"
Lạp Lệ Sa căn bản không thể làm gì để ngăn hết thảy phát sinh, Phác Thái Anh thần chí không rõ, nàng cũng không kịp mang theo Phác Thái Anh rời đi.
Mà khống chế được Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa mới phát hiện tình huống lúc này giống hệt như trong nguyên tác.
Chỉ thấy trên mặt đất tứ tung ngang dọc nằm vài người, trên thân vết máu loang lổ.
Ánh mắt Lạp Lệ Sa nhanh chóng đảo qua, Xung Hư Môn, Lục Kỳ Các, Nam Hoa Phái.... ngay khi nhìn đến thi thể đệ tử kia cả người là huyết, cánh tay phải bị chém đứt, ánh mắt nàng co rụt lại, thế nhưng là Lược Vân.
"Đó không phải một trong hai ngự phong nhị sứ, Lược Vân sao? Hắn, hắn chết rồi!"
Hiện trường càng ngày càng hỗn loạn, Lạp Lệ Sa không dám lơi lỏng, Phác Thái Anh trạng thái thập phần không xong, ma khí cuồn cuộn mãnh liệt khắp tứ chi bách hải, nếu nàng dừng lại Thái Anh liền sẽ bị hắc khí cắn nuốt.
Một đám đệ tử bên kia bộ dáng giống như lâm đại địch mà nhìn Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa, thần sắc rất là khẩn trương, lại tràn đầy hoảng sợ.
"Là nàng gϊếŧ Lược Vân sư thúc."
Một đệ tử Nam Hoa Phái phẫn nộ chỉ vào Phác Thái Anh, nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ là hận không thể đi lên thay sư thúc hắn nợ máu trả máu.
"Nàng là ma, nhanh lên, nhanh thông tri sư huynh."
Tiếng kêu la sôi nổi nhốn nháo từ bốn phương tám hướng chui vào lỗ tai Phác Thái Anh, hắc khí trong người nàng vốn đã lắng xuống giờ khắc này lại bừng nên, đôi mắt cũng là đỏ như máu.
Lạp Lệ Sa trong lòng một cổ tức giận đằng khởi, nàng vung tay phải, một cổ gió mạnh lôi cuốn mênh mông linh lực đánh ra, bắn lên đầy trời bụi bặm đem một đám người sinh sôi đẩy ra xa hai trượng.
Nàng bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn bọn hắn, "Không muốn chết liền câm miệng!"
Theo sau nàng đánh ra một đạo quầng sáng ngăn cách nàng cùng đám người kia, mà tay còn lại vẫn luôn không rời tay Phác Thái Anh, mang theo nàng ấy ngồi xuống.
Nàng linh lực nhanh chóng du tẩu trong cơ thể Phác Thái Anh, đem ma khí hội tụ, dồn ép vào một góc đan điền và phong ấn lại.
Nếu không phải thời cơ không đúng, nàng thậm chí còn muốn đi thức hải Phác Thái Anh tìm kiếm một phen, nàng không biết Phác Thái Anh dạng này là bởi vì Hồng Ảnh nắm quyền kiểm soát, hay là vì Mắt Quỷ quấy phá.
May mắn Phác Thái Anh dưới sự xoa dịu của Lạp Lệ Sa, đã dần dần thanh tỉnh lại.
"Trì Thanh?" Phác Thái Anh đầu choáng váng não trướng, vội vàng sờ soạng trên người Lạp Lệ Sa, "Ta làm nàng bị thương sao? Nàng thế nào rồi?"
Lạp Lệ Sa trong lòng trào ra cổ chua xót, khẽ lắc đầu, "Ta không có việc gì. Chỉ là......"
Nghe Lạp Lệ Sa thanh âm có chút khác thường, Phác Thái Anh ý thức được tình huống không đúng, vội vàng nhìn xung quanh, một đám người đang cầm kiếm hướng vào nàng, biểu tình sợ hãi xen lẫn chán ghét, phảng phất nhìn thấy ma quỷ.
Mà ở cách đó không xa nằm vài người, đều chết hoặc bị thương nặng, cảnh tượng làm Phác Thái Anh trong lòng cũng lộp bộp một cái.
Một màn trước khi mất đi ý thức thu hồi, nàng ho khan vài tiếng, vội vàng nói: "Trì Thanh, ta không có gϊếŧ người."
Khi nàng cùng Lạp Lệ Sa rời khỏi Thập Phương Bí Cảnh, các nàng liền bị truyền tống đến hai nơi cách xa nhau.
Bởi vì phía trước đã biết được một số tình tiết, nàng đã sớm đề phòng chuyện ở Quỷ Vực lại một lần phát sinh.
Hiện tại nàng cùng mọi người tách ra, liền ý nghĩa chuyện ở đời trước lần nữa tái diễn, cho nên nàng đã sớm chuẩn bị Lưu Ảnh Trùng. Loại trùng này có tác dụng lưu giữ lại hình ảnh cùng âm thanh trong vòng mười lăm phút. Chỉ cần có nó, nàng cũng không đến mức giống như đời trước trăm lời cũng không thể biện giải.
Lạp Lệ Sa so với ai khác đều minh bạch sự thật, vội đáp: "Ta tin nàng, nàng đừng vội."
Ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh không có chán ghét không có hoài nghi, chỉ có tràn đầy lo lắng cùng trấn an.
Đã từng thể nghiệm qua cảnh tượng này, Phác Thái Anh chỉ thấy yết hầu phát đổ, nàng kỳ thật một chút đều không sợ, nàng cũng không quan tâm đám người kia nghĩ gì, nàng chỉ sợ Trì Thanh hiểu lầm nàng. Mà hiện giờ Trì Thanh một mực đứng về phía nàng, nàng càng không cần phải sợ.
"Phác Thái Anh, ngươi không cần ỷ vào vị tiền bối bên cạnh ngươi, liền không kiêng nể gì. Ngươi gϊếŧ chúng ta Lược Vân sư thúc cùng Xương Thước sư đệ, mà Xung Hư Môn, Lục Kỳ Các đều có đệ tử chết thảm dưới tay ngươi. Hết thảy chúng ta đều tận mắt chứng kiến, ngươi còn nói ngươi không gϊếŧ người, quả thực là buồn cười. Hôm nay, ngươi và Thiên Diễn Tông nhất định phải cho các đại môn phái chúng ta một công đạo."
Phác Thái Anh rốt cuộc áp chế được tà niệm trong người, đứng lên nói: "Ta mới vừa cùng sư tỷ của ta rời khỏi thập phương bí cảnh, hà tất phải gϊếŧ người. Sự thật chính là, lúc ta đến đến đây, mấy đệ tử kia đã chết thảm. Hung thủ không phải ta, mà là Lược Vân người đã bị ma khí ăn mòn."
Nàng nhìn thi thể Lược Vân, trên mặt thần sắc khinh thường lại phức tạp. Nàng thế nào cũng không ngờ được, kẻ khiến nàng lần nữa giẫm lên vết xe đổ lại chính là hắn.
Nàng bị truyền tống đến địa phương này, chính là nơi xui xẻo nhất Quỷ Vực, là năm xưa Ma tộc tử sĩ cùng tiên môn đệ tử huyết chiến thảm khốc nhất. Ma tộc di hài trải rộng khắp nơi, dựng dục một mảnh ác linh, có thể nói sát khí, oán niệm, ma khí toàn bộ tụ tập nơi đây.
Lược Vân thân là Kim Đan tu sĩ, căn bản không đến mức dễ dàng bị ma khí ăn mòn, nhưng trước đó hắn bị các nàng đánh trọng thương, lại đầy ngập oán hận. Hắn tôn nghiêm cùng đạo tâm đã bị Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh huỷ không còn lại bao nhiêu.
Thế cho nên hắn vừa tới đây liền bị đàn ác linh ám thiên ám địa kia sấn hư mà nhập, nhiễu loạn tâm trí.
Bản thân ác linh liền được tạo ra từ gϊếŧ chóc cùng tử vong, ác tâm khó giấu, tà tứ vô cùng. Nhìn đến chỗ truyền tống xuất hiện đệ tử Tiên môn, chúng nó liền không phân xanh đỏ đen trắng mà động thủ, Lược Vân đã Kim Đan trung kỳ, những đệ tử kia nơi nào là đối thủ của hắn.
Mà sự xuất hiện của Phác Thái Anh càng khiến Lược Vân tâm trí hoàn toàn sụp đổ, hắn còn nhớ rõ Phác Thái Anh trên người có truyền thừa, tham dục cùng ác niệm trong hắn cùng nhau dũng ra tới, làm hắn hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma, điên cuồng đối Phác Thái Anh hạ sát thủ.
Phác Thái Anh mới nhập Kim Đan, lại không thể vận dụng linh lực căn nguyên, không thể nào ứng phó được Lược Vân vốn đã nhập ma. Hơn nữa hắc khí trong người nàng không biết sao quay cuồng dựng lên, làm nàng mất đi thần trí, ác niệm thực mau liền chiếm cứ thân thể của nàng.
Vừa rồi Lạp Lệ Sa xuất hiện, ác niệm ngay lập tức đối nàng ấy hạ sát chiêu, may mắn thời khắc mấu chốt nàng liền tỉnh lại.
Lời Phác Thái Anh nói tự nhiên không ai tin, đệ tử Nam Hoa Phái càng là bi phẫn đan xen, lên án mạnh mẽ: "Ngươi thật vô sỉ, Lược Vân sư thúc đã chết, ngươi đương nhiên có thể đem hết thảy đổ lên đầu hắn. Hắn là Kim Đan trung kỳ tu sĩ, như thế nào lại dễ dàng bị ma khí khống chế. Còn có, trên người của ngươi ma khí ngập trời, là chúng ta tận mắt chứng kiến, ngươi còn chống chế!"
Phác Thái Anh nghĩ đến lưu ảnh trùng, đạm thanh nói: "Ta có chứng cứ có thể chứng minh ta trong sạch."
Nói xong nàng duỗi tay ở trong ngực tìm kiếm, nhưng rất nhanh động tác của nàng cứng đờ, thần sắc cũng biến đổi.
Nàng trong ngực không có bất luận vật gì, ngay cả tiểu người giấy vẫn luôn đi theo nàng cũng biến mất.
"Thái Anh, sao rồi?" Lạp Lệ Sa thấy nàng biến sắc mặt, không khỏi nhíu mày.
"Ta phóng lưu ảnh trùng, không thấy nữa."
Lạp Lệ Sa thật sâu nhìn nàng một cái, sau đó đi đến một bên nhặt lên thứ gì trên mặt đất, là một cái bình rỗng, còn có nửa cái người giấy đang ôm chặt nó.
"Tiểu người giấy...." Phác Thái Anh khoé mắt đỏ lên, nàng nhấp khẩn môi, chịu đựng đau xót trong lòng.
Không có người đủ bản lĩnh tới gần nàng huỷ đi lưu ảnh trùng, trừ phi là Hồng Ảnh.
"Cái gì lưu ảnh trùng đều không thấy, ngươi quả nhiên là diễn kịch. Ngươi bây giờ không bằng không chứng, lấy cái gì chối tội. Mặc kệ hôm nay ngươi như thế nào điêu ngôn xảo ngữ, Lược Vân sư thúc chết, trên người của ngươi ma khí mọi người tại đây đều chứng kiến, ngươi không thể biện giải. Ta đã đưa tin, hết thảy đều chờ các môn phái dẫn đầu tới định đoạt."
Tên đệ tử mặt chữ điền của Nam Hoa Phái kia vẫn luôn hùng hổ doạ người, Lạp Lệ Sa giơ tay đánh ra một đạo linh lực, phong bế miệng hắn.
"Các hạ không khỏi quá phận!" Nữ tu sĩ mặc đạo bào màu lam của Xung Hư Môn vẫn luôn im lặng, lúc này mới lên tiếng.
Lạp Lệ Sa quét mắt nhìn nàng ta một cái, lại nhìn chằm chằm gã tu sĩ mặt chữ điền, nghiêm nghị nói: "Các ngươi quá ồn ào, hết thảy đều chưa phân định rõ, mà ta cùng nàng cũng chưa từng đại khai sát giới, hà tất hùng hổ doạ người. Nếu chúng ta thật là hung thủ, đã sớm gϊếŧ sạch các ngươi, còn để các ngươi đứng đó khua môi múa mép hay sao?"
Nói xong, nàng đi về phía trước từng bước một, hướng nam nhân kia đè nặng thanh âm nói: "Ngươi nói xem, đúng hay không?"
Nàng thần sắc đột nhiên lạnh băng, khí tràng cường đến làm một đám người đối diện im như ve sầu mùa đông.
Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, thực mau Lạp Lệ Sa đối bọn họ chắp tay, cất cao giọng nói: "Thái Anh cùng Lược Vân nổi lên tranh chấp, ta không tận mắt chứng kiến, nên không thể thay nàng chủ trì công đạo. Nhưng ta lấy tính mạng đảm bảo, nàng tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội. Nếu quả thật những đệ tử kia là do nàng động tay, Trì Thanh xin mặc các ngươi chém gϊếŧ, tuyệt không nửa câu oán trách."
Phác Thái Anh đứng ở bên vẫn luôn nhìn nàng, nghe nàng nói như vậy, lập tức hốt hoảng kêu lên: "Trì Thanh."
Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Phác Thái Anh, khóe môi mang theo cười, "Thái Anh, ta nói ta tin nàng, đó không chỉ là lời nói suông."
"Ngươi cùng nàng là bằng hữu tự nhiên bênh vực nàng, ma khí trên người nàng, rõ ràng so Lược Vân còn nặng." Nữ nhân áo lam lại nói.
"Thái Anh trước đây từng bị Ma tộc tập kích mấy lần, nàng bị ma khí gây thương tích, ngoài ta còn có sư tỷ của nàng, Tô Ngọc, Hoa Nhứ Vãn, Bạch Tĩnh đều biết được. Lại nói, chẳng lẽ bằng hữu thân thích, đồng môn của ngươi bất hạnh bị ma khí làm hại, các ngươi liền không phân phải trái mà gϊếŧ người đó hay sao? Thái Anh chỉ là người bị hại, nàng không phải ma."
Nói xong, nàng lẳng lặng nhìn quét bọn họ một vòng.
Ma khí trên người Phác Thái Anh vô pháp che giấu, nhưng tội danh gϊếŧ người vô tội không thể dừng trên người nàng ấy. Nếu không đây sẽ không còn là việc nhà của Thiên Diễn Tông, mà liên luỵ đến nhiều đại môn phái khác. Đến lúc đó, cho dù là thân phận Lạp Lệ Sa cũng không thể lẽ thẳng khí hùng bảo vệ Phác Thái Anh, trừ phi nàng cùng toàn bộ Tiên môn xé rách mặt!
Rốt cuộc, đệ tử các môn các phái đều lục tục kéo tới.
Nam Cung Quyết, Mạnh Kiều, Tập Phong, Tiêu Vân, Ngư Trầm, Viên Túc đều đến đông đủ.
Tập Phong vừa tiến đến, một đôi con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng: "Các ngươi ghi hận trong lòng, gϊếŧ Lược Vân, còn muốn điên đảo trắng đen, Thiên Diễn Tông là khinh Nam Hoa Phái ta là chốn không người có phải không?"
Lạp Lệ Sa lẳng lặng đứng ở giữa sân, chỉ chỉ thi thể trên mặt đất, còn có đệ tử Thiên Diễn Tông hôn mê bất tỉnh ở đó.
"Còn thỉnh chư vị, xem xét một chút vết thương trí mạng trên người bọn họ, đồng thời nhìn xem trên người Lược Vân có cái gì khác thường." Giọng nói của nàng cũng không nhẹ nhàng, vô luận Lược Vân có nhập ma hay không, Phác Thái Anh gϊếŧ hắn là sự thật, còn hai đồng môn bị đánh ngất kia Phác Thái Anh căn bản không ấn tượng, là do Hồng Ảnh tạo nghiệt, nhưng bút trướng vẫn muốn tính trên đầu Phác Thái Anh.
Việc này so ma khí nhập thể còn muốn khó xử lý, ai sẽ tin chứ. Mà thân phận Trì Thanh của nàng lúc này đã không chỗ để dùng, nàng là tán tu, không thể xen vào chuyện của các đại tông phái.
Muốn bảo hộ Thái Anh, nàng chỉ có thể là Lạp Lệ Sa. Chỉ có sư tôn của Thái Anh, mới có đủ tư cách thay nàng ấy chủ trì công đạo.
- --------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top