Chương 72: Mộng trận

Hệ thống nhìn đến Lạp Lệ Sa như vậy, đã không nghĩ phản ứng nàng. Quả nhiên nó nói đúng, Lạp Lệ Sa cũng chưa phát giác dáng vẻ chính mình lúc này, so nữ chính càng không tốt hơn bao nhiêu.

Tuy người giấy đã bị Kim Long tiêu hủy, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn không bỏ cuộc, nàng giống một tiểu hài tử đang vùng vẫy, lại làm thêm một cái khác. Cùng một cách thức, người giấy lẻn qua cửa đá tiến vào bên trong.

Có vết xe đổ, tiểu người giấy lần này rất ngoan, cũng không dám tùy tiện nhảy nhót, nàng dán thạch bích nhìn bóng dáng Phác Thái Anh. Rồng Con đã hóa thành hình người, vậy hẳn là đang trong quá trình tiếp nhận truyền thừa, cũng không biết mất bao lâu, hơn nữa Thái Anh giống như không cảm giác được xung quanh.

Vì thế tiểu người giấy lén lút ngó nghiêng, chậm rãi nhón chân dán vách tường, cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước. Nàng tính toán khoảng cách, chuẩn bị từ bên phải vòng đi qua, góc độ kia hẳn là có thể nhìn đến gương mặt Thái Anh.

Nhưng nàng di chuyển thế này không khỏi quá chậm, thân thể của nàng nhỏ bé, bước chân cũng nhỏ. Vì thế nàng đơn giản cong eo, đong đưa cánh tay, từng bước cọ xát về phía trước. Đáng tiếc nàng còn chưa đi đến bên sườn của Phác Thái Anh, đã bị Kim Long phát hiện.

Khi cảm giác nguy hiểm đó lại một lần tỏa định nàng, tiểu người giấy lập tức đứng thẳng dậy và bỏ chạy. Xoẹt một tiếng, linh lực bắn ra, tiểu người giấy có phòng bị mà một cái quay cuồng, vững vàng tiếp đất ẩn nấp. Tư thế soái khí lưu loát.

Còn không chờ nàng đắc ý, lại một đạo kình phong từ bên kia bắn tới. Bang, lúc này đây nàng miễn cưỡng tránh thoát, tuy nhiên dưới trận công kích dày đặc như mưa rơi, tiểu người giấy lại bị gϊếŧ một cách tàn nhẫn.

Lạp Lệ Sa phun ra ngụm máu, đầu có chút choáng váng. Nhưng nàng vẫn không nhụt chí, phảng phất tìm ra chuyện đáng giá để làm, lại dùng linh lực cắt ra người giấy nhỏ.

Sau rất nhiều lần nếm thử chạy về phía Phác Thái Anh và bị Kim Long không chút lưu tình gϊếŧ hại, Lạp Lệ Sa không hề hình tượng mà ngồi liệt xuống đất, dựa vào vách đá nghỉ ngơi. Thần thức chịu không nổi loại này tiêu hao tra tấn, vị rồng vàng trong kia thật sự đủ tàn nhẫn.

Nàng đã thử di chuyển từ mọi ngóc ngách trong thạch thất, làm đủ mọi cách xê dịch quay cuồng, lăn lộn các kiểu, kết quả không một lần nào tránh thoát.

Nàng hít vào một hơi, ngồi xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

"Rốt cuộc ngừng nghỉ? Tu Chân giới nhiều người như vậy, đây là lần đầu tiên có người đem thần thức gửi vào người giấy, dùng mọi thủ đoạn chỉ để nhìn thấy một người."

Lạp Lệ Sa không trả lời nó, tuy hệ thống đang phun tào nàng, nhưng giữa những hàng chữ đều tràn ngập không vui, nó nghĩ rằng Lạp Lệ Sa đã muốn từ bỏ.

Hai canh giờ trôi qua, Lạp Lệ Sa thần thanh khí sảng mở mắt, cúi đầu lại tạo ra một trương người giấy.

"Ngươi còn không từ bỏ?" Hệ thống có chút vui vẻ.

Lạp Lệ Sa nhàn nhạt liếc hệ thống, "Ta không phải người gặp khó khăn liền sẽ lui bước."

"Ta thấy ngươi chính là bị sắc dục hôn đầu."

Lạp Lệ Sa nhướng mày, "Ngươi nghĩ vậy cũng không sai, Thái Anh một mình tại nơi đó làm ta rất lo lắng, nếu không tận mắt nhìn thấy nàng, ta không thể yên tâm."

"Tại sao ngươi không hảo hảo tu luyện đi? Các ngươi mới vào đây chưa đến mười ngày, dư lại năm tháng dài lâu, ngươi mỗi ngày chỉ muốn nhìn Thái Anh thôi sao?" Hệ thống chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Lạp Lệ Sa cười nhạt, "Quả thật ta muốn nhìn Thái Anh mỗi ngày, nhưng cũng không đến mức mê muội mất cả lý trí. Ngươi xem, ta gửi linh thức vào người giấy, thao túng nó tránh né Kim Long công kích, đó không phải một loại thí luyện hay sao? Hắn càng mạnh, ta liền càng nhanh nhẹn. Thái Anh đang chuyên tâm tu hành, ta cũng không muốn ở bên ngoài lãng phí thời gian. Như thế một công đôi việc chuyện tốt, ta đi nơi nào tìm?"

Hệ thống nghe xong ngây ngẩn cả người, nó đích xác không nghĩ Lạp Lệ Sa lại có ý tưởng này. Xem ra nếu không xét tính tình, luận về tu luyện, nàng cùng nó cơ bản vẫn nhất trí. Việc khống chế linh lực đối người tu tiên là rất cần thiết, vô luận thiên phú như thế nào, khổ luyện ra sao, đều phải kiên định làm tốt một bước này. Một khi đạt đến cảnh giới cao, ngũ cảm thoát khỏi phàm tục cùng trói buộc, làm được thần thức ngoại phóng, liền có thể tự mình tạo ra pháp tắc. Thậm chí là có thể phóng to thu nhỏ tùy ý, ngự không phi hành, thoát khỏi thời gian không gian giam cầm.

Nói thẳng ra, đó chính là tinh thần lực. Loại sức mạnh này càng cường, linh lực vận dụng liền càng thêm xuất thần nhập hóa. Lạp Lệ Sa muốn mượn cơ hội này không ngừng mài giũa, đích xác ra ngoài hệ thống đoán trước, thậm chí nó đều có chút bội phục.

Hệ thống không nói thêm gì nữa, chỉ cần Lạp Lệ Sa trong lòng hiểu rõ, nó liền an tâm rồi.

Sau một tháng giằng co, Lạp Lệ Sa đã có tiến bộ rõ ràng. Thời gian người giấy tồn tại càng ngày càng lâu, thậm chí đã đứng sát bên người Phác Thái Anh, chỉ là còn chưa đυ.ng tới Rồng Con, đã bị đánh trúng.

Mà mấy người Tô Ngọc cuối cùng tìm được Bạch Tĩnh, lại tiếp tục hành trình của họ. Trong lòng Tô Ngọc vẫn luôn không thoải mái, bởi vì Phác Thái Anh cùng Trì Thanh vẫn bật vô âm tín.

Nghe nói sư tôn vẫn chưa xuất quan, đệ tử nội môn mấy lần truyền tin đều không có đáp lại, khiến Tô Ngọc càng thêm lo lắng. Trúc Tiên gần đây đã chấp nhận nàng rồi, tuy rằng vẫn chưa nhận chủ, nhưng nó hiếm khi cùng nàng đối nghịch.

Mỗi khi nhìn đến Trúc Tiên, Tô Ngọc đều cảm thấy áy náy, sư tôn giao nó cho các nàng, với tư cách là sư tỷ nàng liền chiếm tiên cơ, lại không thể bảo vệ tốt sư muội, nàng thật không mặt mũi trở về gặp sư tôn.

Cuối cùng, Tô Ngọc bất chấp sự can ngăn của Ngư Trầm, khăng khăng muốn đi tìm Phác Thái Anh. Hoa Nhứ Vãn cùng Bạch Tĩnh không muốn nàng lẻ loi một mình, một hai phải đi theo. Ngư Trầm thân là đại sư tỷ, lại là một trong ba người Kim Đan kỳ, nàng không có biện pháp mặc kệ những đệ tử khác, chỉ có thể dặn dò ba người Tô Ngọc cẩn thận, để các nàng tách ra đi tìm người.

Thế nhưng, hai người khiến cho Tô Ngọc ngày đêm lo lắng không thôi, đã sớm nhão dính dính cùng một chỗ. Một người ngồi trong thạch thất tiếp nhận truyền thừa, một người lại không ngừng lăn lộn tiến vào thạch thất để dán lấy người kia.

Lạp Lệ Sa làm người giấy trốn trong góc khuất, liền không còn động tĩnh.

Sau khi nàng tổng hợp các lộ tuyến mình đã trải qua, đại khái biết nơi nào là vùng cấm, và chỗ nàng đang trốn vẫn khá an toàn. Vì thế người giấy đứng tại chỗ, lắc lắc cử động tay chân, thậm chí làm cái lộn mèo để giãn ra gân cốt.

Chuẩn bị xong xuôi, nàng sải bước nhanh chóng dọc theo chân tường bên trái chạy về phía trước, 9 mét, 10 mét, chỗ này sẽ có một lần công kích, nàng phanh gấp lại, nghiêng người quay cuồng, linh hoạt tránh né.

Tiến đến giữa thạch thất, kiếm khí bắn ra như bóng với hình, người giấy nghiêng người lộn mèo, ngựa không dừng vó mà lao tới. Một, hai, ba! Dừng ba lần, sẽ có hai giây để thở, người giấy lần nữa mở rộng hai cánh tay, cao hứng phấn chấn chạy về phía Phác Thái Anh, dáng vẻ tràn đầy hân hoan.

Hai giây và một giây, lại lần nữa lộn nhào, nương kình khí bay lên, khi linh lực Kim Long ở giữa không trúng phóng tới, nàng một cái vuông góc nặng nề hạ xuống, tránh né bốn lần, tạm dừng hai giây, lại lần nữa mừng rỡ chạy.

Cảnh tượng thật kinh tâm động phách, mỗi lần người giấy sắp giẫm phải vết xe đổ của bản sao đã hóa thành tro bụi trước đó, nàng lại không một chút hoảng sợ, ngược lại còn tràn đầy khí thế.

Mắt thấy Phác Thái Anh càng ngày càng gần, người giấy bước chân càng ngày càng gấp, rốt cuộc nàng một đường vọt tới bên người Phác Thái Anh, một cái bay vọt hướng vào trong ngực nàng ấy.

Lạp Lệ Sa đã sớm phát hiện, kiếm khí sẽ tự động tránh Phác Thái Anh, chỉ cần tới được trên người nàng ấy, nàng sẽ an toàn.

Kim Long khá buồn bực, lúc này đây bốn đạo kiếm khí đều bắn ra, chính là muốn ở giữa không trung đánh nát người giấy. Lạp Lệ Sa chau mày, thần thức thậm chí không bị tường đá ngăn trở, trực tiếp thấy được tình huống người giấy. Nàng dùng một tia linh lực xuyên qua không gian, thần thức càng ngày càng cường, nhanh chóng gấp lại người giấy, sau đó lấy một góc độ quỷ dị mà hạ xuống, lập tức rơi ở trên đùi Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa lần này dùng sức quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, cái trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nàng thở gấp một trận, có chút suy yếu nói: "Ta đã tận mắt nhìn thấy Thái Anh rồi."

Không phải mượn dùng người giấy, mà là thần thức của nàng đã hoàn toàn xuyên qua, trực tiếp nhìn thấy dáng vẻ sống động của Phác Thái Anh.

"Ngươi dùng thần thức điều khiển người giấy, còn đem linh lực phá không mà vào?" Hệ thống kinh ngạc nói, ngữ khí tràn đầy không thể tưởng tượng.

Lạp Lệ Sa sắc mặt vui vẻ: "Đúng vậy, ta đã làm được." Vừa nói xong, nàng liền cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, vẫy vẫy tay, "Không ổn, ta mệt mỏi quá, phải nghỉ ngơi một chút."

Nàng hiện tại đầu đau dục nứt, thức hải sông cuộn biển gầm, có chút chịu không nổi. Tuy nói người giấy trăm cay ngàn đắng sờ đến trên người Phác Thái Anh, nhưng nàng cũng vô lực quản, tùy ý để mạt thần thức kia tự do hoạt động, chính mình liền đi nghỉ ngơi.

Lạp Lệ Sa cả người mệt rã rời, thực mau liền không còn động tĩnh, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.

Bởi vì tinh thần của Lạp Lệ Sa không tốt, người giấy cũng giống như uống rượu say, giãy giụa mở ra thân thể bị gấp lại, loạng choạng lắc lư trên người Phác Thái Anh, cuối cùng đơn giản nằm ngửa xuống, tay nhỏ nỗ lực đem eo duỗi thẳng. Chờ nàng lăn lộn nửa ngày, vừa ngưỡng đầu liền nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo, rất là quyến rũ, làm nàng nhịn không được cọ cọ đến, muốn dán càng gần.

Phác Thái Anh cái cằm nhỏ nhắn lại mượt mà, từ góc độ này nhìn lên thật là xinh đẹp. Cổ thon dài, vành tai tinh tế đáng yêu, tóc dài đen mượt nhu thuận óng ả, tựa như tiểu tiên nữ. Chính là môi có chút tái nhợt, không còn hồng nhuận như dĩ vãng.

Nghĩ vậy, người giấy nhanh như chớp bò lên, vị trí này không thể nhìn rõ mặt Phác Thái Anh, cho nên người giấy sử dụng cả tay chân bám lấy vạt áo trèo lên, đáng tiếc thân thể mất kiểm soát, trèo mấy lần đều thất bại.

Người giấy quơ quơ đầu, chỉ có thể từ bỏ, khắp nơi tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi, nàng phát hiện tay của Phác Thái Anh đang đặt trên đùi, vì vậy liền nằm trong lòng bàn tay giao điệp của nàng ấy.

Sau đó, nàng gác chân lên ngón tay của Phác Thái Anh, còn ôm vài sợi tóc đùa nghịch, liền như vậy nhìn chằm chằm nàng ấy, không biết nàng ấy hiện tại thế nào rồi.

Lạp Lệ Sa ngủ một giấc thật dài, chờ nàng lần nữa tỉnh lại, liền xoa xoa đầu cẩn thận cảm thụ một chút, nàng phát hiện ngũ cảm càng ngày càng thông suốt, thậm chí khi nàng nghĩ đến Phác Thái Anh, thần thức không tự giác liền xuyên qua cửa đá, đem bày trí bên trong nhìn đến rõ ràng.

Chỉ là nàng không dám quá mức làm càn, một khi kích hoạt cơ quan bên trong, khả năng sẽ liên lụy Phác Thái Anh. Truyền thừa của Long tộc không cho phép người ngoài nhìn trộm, một người giấy có linh thức vẫn khác biệt với bản nhân bên ngoài.

Nàng liền thử kết nối với người giấy, rốt cuộc thấy được Phác Thái Anh. Nhưng góc độ này sao lại vi diệu như vậy? Nàng mau chóng nhìn xem bản thân mình, tức khắc cảm thấy có chút mặt nhiệt. Thật không tiền đồ, nàng vậy mà nằm thoải mái trong tay nàng ấy, còn gác chân lên ngón tay người ta, ôm lấy một lọn tóc chơi đùa, giống như si hán nhìn chằm chằm chiếc cằm tinh xảo kia.

Người giấy lập tức ngồi dậy, thực mau di chuyển đến đầu vai của Phác Thái Anh. Nàng phát hiện Phác Thái Anh biểu tình rất khó chịu, môi không hề huyết sắc, vẻ mặt căng thẳng, trên cái trán đều là mồ hôi lạnh.

Lạp Lệ Sa có chút sốt ruột, nàng nhấp môi nghĩ nghĩ, vẫn không dám tiến vào thức hải nhìn trộm Phác Thái Anh đang làm gì.

Nàng tới tới lui lui trên vai Phác Thái Anh, trong lòng thực nôn nóng, sau đó dán cái trán của nàng ấy, yên lặng không tiếng động nói: "Thái Anh, chớ sợ, nhất định phải cố lên."

Trong mộng trận, Phác Thái Anh cả người như muốn nhũn ra, nàng đã bị đánh ngã rất nhiều lần, nằm ở trên mặt đất không ngừng thở dốc.

Nàng vừa tiến vào đã bị một cổ linh lực kéo đi, một luồng ánh sáng vàng rót vào thể nội của nàng, căng đến nàng khắp người đều phải tạc nứt. Làn sóng truyền thừa đầu tiên tới bá đạo mà mãnh liệt, không hề cho nàng thời gian chuẩn bị, suýt nữa làm nàng cắn nát môi.

Chờ nàng thanh tỉnh mới phát hiện đau đớn trên người đã giảm bớt, nàng cũng hóa nhân hình.

Nàng dập đầu trước bích họa, tiếp thu truyền thừa, dựa theo chỉ dẫn tiến vào minh tưởng, ý thức liền bị kéo vào mộng trận.

Hàng hà sa số chữ vàng trước mắt không ngừng xoay quanh, nàng tập trung nhìn vào, mới phát hiện kia thế nhưng là công pháp Long tộc thất truyền ngàn năm mà phụ vương nàng từng kể qua, Cửu Long Quyết.

Long tộc huyết mạch đặc thù, vừa sinh ra đã Trúc Cơ, thậm chí có thể lập tức hóa hình người. Tuy nhiên Thiên Đạo rất công bằng, Long tộc dù lợi hại, nhưng vẫn có nhược điểm trí mạng, đó chính là bị khắc bởi Hàng Long Thần Mộc.

Bởi vì Long tộc tu hành khác với Tiên môn, sở hữu linh lực đều tập trung ở Long Châu, vô luận vận chuyển thế nào đều phải đi qua nghịch lân, mà Hàng Long Thần Mộc vừa vào thân rồng liền sẽ cắt đứt kinh mạch từ long châu đến nghịch lân, khiến cho linh lực trong người bị tắt nghẽn, nếu ngươi cưỡng ép mở nó ra, kinh mạch sẽ bị hủy.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc Long tộc sẽ bại trận, rõ ràng tu hành chiếm ưu thế nhưng suýt nữa bị Tiên môn diệt tộc.

Nếu có thể tu luyện Cửu Long Quyết đến tầng thứ chín, liền có thể nghịch chuyển kinh mạch toàn thân, tránh cho Hàng Long Thần Mộc thương tổn. Nhưng tầng thứ chín, ngoại trừ một vài vị đại năng cảnh giới Đại Thừa trong Long tộc vốn đã tọa hóa, như vị Kim Long nơi này, ngàn năm qua cũng chưa từng có ai tu luyện thành công.

Phác Thái Anh vừa vui sướиɠ lại cảm thấy có chút châm chọc.

Dựa theo truyền thừa chỉ thị, nàng cần thiết luyện đến tầng thứ ba, nàng mới có thể đi ra ngoài.

Kim Long không chút nào lưu tình, thường xuyên ở trong mộng trận đối nàng ra tay tàn nhẫn, nàng ở bên trong không chỗ có thể trốn, chỉ có thể dốc hết sức chiến đấu, từng giây trôi qua đều khổ không gì tả nổi.

Tổn thương về mặt tinh thần, ở một mức độ nào đó còn vượt xa nỗi đau về thể xác.

Thực mau nàng liền không còn biết ngày đêm, càng không có cảm giác về thời gian. Thân ở mộng trận nàng đã sớm bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, vô pháp mở miệng cùng Trì Thanh nói chuyện, nàng một người chìm trong tu luyện, gần như đã hỏng mất.

Nàng tựa như một tù nhân, mơ màng hồ đồ, thân thể từng li từng tí bị nghiền áp, đau đớn khó nhịn. Cho dù trong ký ức nàng đã trải qua chuyện này một lần, nhưng khi trực tiếp đối mặt, nàng mới phát hiện như cũ khó có thể chịu đựng.

Hồng Ảnh nói, đời trước nàng cũng không thành công, chỉ mới học được tâm pháp tầng thứ ba liền dừng lại. Dù biết như vậy, nhưng đời này nàng không muốn từ bỏ.

Mỗi một lần thở dốc đều đau đớn xé tim gan, Phác Thái Anh cong người chịu đựng, hoàn toàn không có biện pháp suy nghĩ chuyện khác.

"Thái Anh."

"Thái Anh."

Đột nhiên, giọng nói quen thuộc xuyên qua tầng tầng mộng trận, giống như chạm tới linh hồn nàng, làm nàng mở to hai mắt, ủy khuất nói: "Trì...... Trì Thanh...... Đau, ta đau quá."

"Thái Anh, đừng sợ, nàng nhất định phải cố lên."

- --------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Người giấy tỏ vẻ, ngã xuống một cái ta, ngàn ngàn vạn vạn cái ta đứng lên!

Lạp Lệ Sa: trời cũng không ngăn được ta gặp vợ ta

Kim Long: tổn thọ, nơi truyền thừa uy nghiêm, không cho phép tú ân ái!

Người giấy: *làm mặt quỷ* cái đồ không có nổi một người vợ

Kim Long:.......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top