Chương 64: Trì Thanh, nàng đến!
Phác Thái Anh là chấn kinh, mà ngự phong nhị sứ là phẫn nộ.
Hai người Lược Vân mấy năm nay thanh danh vang dội, đi đến đâu cũng được người kính trọng, nơi nào chịu được một tiểu nha đầu đối mình trào phúng, tức khắc trầm sắc mặt muốn làm khó dễ.
Chỉ là hắn vừa tiến lên, một nam tử trẻ tuổi liền chặn bọn hắn lại. Nam tử mặc huyền bào, mày rậm mắt sáng, khí vũ bất phàm, dung mạo có vài phần giống với bích y nữ tử. Nhưng khác với nữ hài nhu mị, hắn biểu tình túc mục, so Nam Cung Quyết còn muốn nghiêm nghị mấy phần.
"Xá muội tuổi nhỏ, nghĩ sao nói vậy, Mạnh Kiều thế nàng cùng nhị vị bồi tội." Nam tử chắp tay, ngữ khí động tác bình tĩnh thật sự, giữa những hàng chữ tuy rằng xin lỗi, lại không hề mang theo một tia áy náy.
Hai người Lược Vân vốn sắc mặt khó coi, vừa nhìn thấy nam tử kia liền bất động thanh sắc lui về sau một bước, rất nhanh thu liễm khí thế giương cung bạt kiếm vừa rồi.
"Mạnh Kiều ở Lục Kỳ Các là người có thiên phú xuất chúng nhất trong các đại đệ tử, ngự thú chi thuật đã đến trình độ lô hỏa thuần thanh, hiện giờ tu vi cũng tới Kim Đan chi cảnh. Trong Tiên môn, tên tuổi của Mạnh Kiều không hề kém so với Nam Cung Quyết." Tô Ngọc cùng Phác Thái Anh ở một bên xem náo nhiệt, thấp giọng cùng nàng giải thích.
Phác Thái Anh nhập môn cũng không tính lâu, cho nên không tiếp xúc qua Mạnh Kiều. Bất cứ ai trong thế hệ này có thể vào Kim Đan, đều là nhân tài kiệt xuất. Mà Mạnh Kiều không chỉ tu vi nổi trội, khiến người kiêng kỵ nhất chính là linh thú của hắn.
Lục Kỳ Các khác biệt với năm đại tiên môn còn lại ở chỗ, đệ tử trong phái không chỉ tăng lên tu vi, mà còn đề cao Ngự Thú Thuật.
Luyện khí, luyện đan mỗi tông môn đều có nhánh riêng của mình, ai cũng có thế mạnh. Duy độc Ngự Thú Thuật, chính là truyền thừa chỉ có ở Lục Kỳ Các. Đệ tử phái này dưới sự trợ giúp của sư phụ, có thể cùng linh thú lập khế ước, khống chế linh thú.
Theo lý, nắm giữ Ngự Thú Thuật liền thêm một phần trợ lực, Lục Kỳ Các lẽ ra mạnh nhất trong Tiên môn, nhưng thật đáng tiếc, trời không ưu ái bọn họ, sau trận đại chiến với Ma tộc, đệ tử Lục Kỳ Các có thể thành công khống chế linh thú càng ngày càng ít, cho dù có, thì phẩm chất linh thú cũng không cao.
Thẳng đến tràng đại chiến kia, Tiên môn cùng Long tộc quyết tuyệt, chiếm cứ Dục Long Uyên, đệ tử Lục Kỳ Các liền nếm thử lập khế ước cùng Long tộc bị bắt, không ngờ ngoài dự liệu thành công. Vì thế nguyên bản sắp bị xóa tên khỏi tiên minh, Lục Kỳ Các lại một lần Đông Sơn tái khởi.
Nhưng khống chế Long tộc không phải chuyện dễ, rồng càng là quý hiếm, bởi vậy nếu không có thiên phú phá lệ xuất chúng, căn bản không tư cách tiếp xúc.
Mà Mạnh Kiều trước khi nếm thử ngự long, liền đã thành công lập khế ước với Thanh Điểu, hiện giờ Thanh Điểu kia đã có thể hóa hình, khi chiến đấu trợ thêm tu vi cho Mạnh Kiều, thực lực cũng tới gần Nguyên Anh.
Không chỉ có như thế, trong tay hắn vẫn còn ba linh thú khác, tại Lục Kỳ Các ngay cả Các Chủ cũng khó có thể đạt tới loại trình độ này. Chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý liệu, con đường tu hành của Mạnh Kiều dĩ nhiên khiến người khó có thể vọng bóng lưng.
Cũng khó trách ngự phong nhị sứ kiêu ngạo như vậy, nhìn thấy Mạnh Kiều liền phải kiêng dè lùi nửa bước.
"Bích y nữ tử kia chính là Mạnh Thuyền, muội muội của Mạnh Kiều sao? Ta từng nghe sư tôn nói, cô nương ấy từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, tâm mạch kém cỏi, không thích hợp tu hành, như thế nào lại tới đây?" Hoa Nhứ Vãn nhớ lại lời sư tôn kể về Lục Kỳ Các, năm xưa Các chủ bọn họ từng mang Mạnh Thuyền đến Thiên Diễn Tông tìm Giang Nguyệt Bạch, xin biện pháp cứu chữa, tuy nhiên bất thành. Mà Thập Phương Bí Cảnh hung hiểm như vậy, không đạo lý để Mạnh Thuyền tới.
Tô Ngọc nhìn hắc y nữ tử bên người Mạnh Thuyền, nghĩ đến hành vi của ngự phong nhị sứ, hạ giọng nói: "Ngươi không cảm thấy lời vừa rồi của ngự phong nhị sứ có ẩn ý sao?"
Bạch Tĩnh nhíu mày, đột nhiên ý thức được cái gì, trừng lớn đôi mắt: "Chẳng lẽ cô nương áo đen kia chính là Vân Huyên, người tộc rồng năm đó bị Mạnh Kiều lập khế ước?"
Mọi người nghe xong trong mắt khó nén kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Vân Huyên. Các nàng chỉ mới gặp qua Long tộc một lần, chính là xích long kia, hiện giờ nhìn thấy Vân Huyên dáng vẻ hoàn toàn giống nhân loại, thật sự tưởng tượng không ra nàng ấy cư nhiên là rồng.
Một bên Phác Thái Anh vừa nghe mấy chữ lập khế ước, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, những lời của Hoa Nhứ Vãn càng khiến tâm tình nàng nặng nề. Nàng nhịn không được nhìn Vân Huyên, cảm giác không sai, là hơi thở đồng loại. Thế nhưng, đường đường là Long tộc lại bị người khác lập khế ước, biến thành linh thú. Một khi khế ước thành lập, linh hồn đều không được tự do, cả đời là nô ɭệ, chủ nhân ra bất luận mệnh lệnh gì đều không thể vi phạm, tồn tại như vậy, so cái chết càng đau khổ hơn.
Ngư Trầm nhìn một màn bên kia, nghe được Bạch Tĩnh đoán mò, lập tức lắc đầu: "Không phải, Vân Huyên là linh thú của Mạnh Thuyền."
"Mạnh Thuyền? Nàng ấy có thể lập khế ước với Long tộc?" Tuy Bạch Tĩnh không nhiều hiểu biết ngự thú thuật, nhưng linh thú huyết mạch càng quý hiếm càng khó thuần phục, mà tộc rồng xưa nay vẫn tự xưng là cao quý hơn nhân loại, không phải người bình thường có thể chạm tới.
"Luôn có một số người lợi hại ở một phương diện nào đó, trong thế hệ này của Lục Kỳ Các, Mạnh Thuyền vốn là yếu nhất, nhưng lại là người duy nhất thành công lập khế ước với rồng." Ngư Trầm chấm dứt đề tài này, ra hiệu mọi người an tĩnh, cùng nhau thương nghị chính sự.
Tại Thiên Diễn Tông, Tiêu Vân là đại đệ tử chủ phong, cho nên hắn đại diện tham gia nghị sự, mấy người Tô Ngọc liền thảnh thơi nhiều. Tuy nói là thương lượng, kỳ thực chính là ước pháp tam chương, nếu gặp được Bí Cảnh Truyền Thừa, các tông phái phải dựa vào thực lực, không được âm thầm chơi xấu, càng không thể riêng tư trả thù, đả thương tính mạng người.
Phác Thái Anh cũng không quan tâm bọn hắn nói gì, sự chú ý của nàng vẫn luôn đặt trên người Vân Huyên.
Lúc này Vân Huyên còn đứng ở nơi xa, rũ đầu không có biểu tình gì. Mà Mạnh Thuyền ở bên cong eo, nghiêng đầu nhìn nàng, thấp giọng nói gì đó, trong mắt còn mang theo thấp thỏm cẩn thận, sau đó nhìn về phía hai người Lược Vân, sắc mặt tràn đầy tức giận.
Cho đến lúc này, Mạnh Thuyền chớp con ngươi, trong mắt đều là dỗ dành, rõ ràng là đang cố gắng lấy lòng Vân Huyên.
Vân Huyên biểu tình trước sau ám trầm, không có sắc thái, trầm mặc yên tĩnh. Mà Mạnh Thuyền vốn đang ra sức hống nàng, dưới chân đột nhiên lảo đảo, sắc mặt hơi tái, hình như nơi nào không thoải mái, che lại ngực muộn thanh ho khan lên.
Người vẫn luôn giống như tượng điêu khắc lập tức biểu tình rạn nứt, duỗi tay đỡ lấy Mạnh Thuyền, đôi mắt âm u dưới mũ choàng rốt cuộc nâng lên, trong mắt lược hiện nôn nóng.
Mạnh Thuyền được nàng đỡ, nương theo đó dựa vào trong ngực nàng, ở đối phương lo lắng dò hỏi, nhấp miệng phun ra một câu. Vân Huyên đang nửa đỡ nửa ôm người trong ngực, thế nhưng hiện ra thẹn thùng, đỏ mặt liếc Mạnh Thuyền một cái, sắc mặt cuối cùng mềm xuống, chỉ có thể đối người đang chơi xấu mình khẽ lắc đầu.
Hai nàng đứng tách biệt đám người, cũng không phát giác Phác Thái Anh nhìn chăm chú, nhất cử nhất động, đều không phải giả bộ. Phác Thái Anh nhíu chặt lông mày rồi lại giãn ra, trong mắt có chút kinh nghi. Vừa rồi hai nàng kia hỗ động, làm người hoàn toàn nhìn không ra Vân Huyên là linh thú của Mạnh Thuyền, ngược lại giống như tỷ muội thân thiết.
"Hừ, ngươi cho rằng Vân Huyên như vậy rất tốt sao?" Hồng Ảnh không chút lưu tình mở miệng trào phúng, ngữ khí lạnh nhạt lại chán ghét, có thể nghe ra nàng cực kỳ khinh thường chuyện rồng biến thành linh thú của con người.
"Sao có thể." Lúc này đây Phác Thái Anh đáp không hề do dự, nàng chỉ là có chút khó hiểu phương thức hai người Vân Huyên ở chung. Nhưng vô luận là hình thức gì, tộc nhân của mình bị người khác đem làm linh thú, sự sỉ nhục này là vô pháp chịu đựng.
"Cho nên ngươi không thể nào chìm đắm trong thứ tình cảm vô nghĩa kia, mà quên đi trách nhiệm cùng thù hận của mình. Tộc nhân của ngươi đang phải gánh chịu vận rủi, chết không được, trốn không thoát, như một con cẩu bị người nô dịch đày đọa, ngươi đành lòng nhìn sao?"
"Ngươi cảm thấy Mạnh Thuyền đang dỗ dành Vân Huyên, rất khiến người cảm động ư? Nhưng Vân Huyên lưu lạc đến nông nỗi kia, còn bị hai tên khốn Lược Vân tùy ý vũ nhục, nguyên nhân căn bản là gì? Người khởi xướng lại làm bộ làm tịch, còn ở kia trêu đùa nàng ấy, quả thực khó coi!"
Hồng Ảnh lời nói bén nhọn, nhưng Phác Thái Anh cũng không thể phản bác, bởi vì Hồng Ảnh nói đều là sự thật.
"Ngươi cùng Vân Huyên có khác gì nhau đâu, tôn nghiêm cùng tự do của nàng ấy bị người như thế giẫm đạp, chỉ bằng vài câu dỗ dành liền khuất phục. Ngươi thì sao? Trì Thanh bất quá là nói đôi câu vài lời dễ nghe, đưa ngươi kẹo hồ lô, nội đan, đồng dạng liền đem ngươi hống đến xoay quanh, quả thực là rẻ mạt!"
Sắc mặt Phác Thái Anh bỗng nhiên lạnh xuống: "Ngươi không cần ý đồ chọc giận ta, chuyện giữa ta cùng Trì Thanh, ngươi tư cách gì xen vào. Ta chưa bao giờ quên trách nhiệm của mình, ta cũng không giống Vân Huyên, ngươi tốt nhất câm miệng đi."
Trì Thanh chính là nghịch lân trong lòng nàng, ai cũng không thể phạm, dù là chính bản thân nàng đi nữa. Vì vậy nàng nhanh chóng đem Hồng Ảnh ép trở vào, cũng không hề chú ý tới hai người Vân Huyên, xoay lưng liền tụ họp cùng Tô Ngọc.
Đám người Tiêu Vân thương lượng xong rồi, bọn họ đã tìm kiếm mấy năm tại bí cảnh phía nam, kế tiếp lẫn nhau trao đổi vị trí, xem ai có thể gặp được chính mình kỳ ngộ.
Thiên Diễn Tông lần này xuất trận bốn nhóm người, quy mô thực sự không nhỏ, bởi vậy liền chia nhau ra hành động.
Tô Ngọc cùng Phác Thái Anh như cũ đi theo ba người Ngư Trầm, sau khi tách ra liền đi về bí cảnh phía tây, ở ngày thứ ba, dị biến nổi lên.
Nguyên bản bầu trời sáng sủa, trời trong nắng ấm, trong nháy mắt phong vân biến sắc, thời tiết đột nhiên âm trầm xuống, bỗng nhiên cuồng phong gào thét, gió cuốn tảng lớn mây đen, như sóng to cuồn cuộn giữa không trung.
Gió càng lúc càng dữ dội, sỏi đá tung lên như tiểu đao, cắt xé da thịt một cách tùy tiện.
Tô Ngọc vừa muốn gọi Phác Thái Anh, mở miệng lại tràn đầy gió cát, thiếu chút nữa hít thở không thông. Nàng thoáng rùng mình, đánh ra pháp quyết đem bản thân bao lại, khắp nơi tìm kiếm Phác Thái Anh.
Mấy người Phác Thái Anh đi ở phía trước, đồng dạng bị gió cát chặn đường, lẫn nhau tới gần. Rốt cuộc nàng thấy được bóng dáng Tô Ngọc cùng Hoa Nhứ Vãn, chạy nhanh tiến lại gần.
Tô Ngọc thấy được nàng, vươn tay muốn giữ chặt nàng, ngay khi bàn tay Tô Ngọc sắp chạm vào Phác Thái Anh, một đạo tật phong cắt qua giữa hai người, lần này khí thế sắc bén, bức cho hai người không thể không nhanh chóng lui về phía sau.
Phác Thái Anh vừa mới lui về, theo sát đất rung núi chuyển. Nàng trơ mắt nhìn mặt đất dưới chân bị thứ gì đó mạnh mẽ xé mở, cả người căn bản đứng không vững, không ngừng lảo đảo. Gió thổi càng lúc càng lớn, giảo đến long trời lở đất, cho dù cưỡng ép vận dụng linh lực định trụ chính mình cũng không ích lợi gì.
Lúc này ngự kiếm cũng không hề ý nghĩa, một khi giẫm lên phi kiếm, lập tức cả người sẽ bị ném xuống dưới.
"Ổn định, không cần loạn, mọi người cẩn thận mặt đất." Trong gió cát tàn sát bừa bãi truyền tới tiếng nói Ngư Trầm, nàng đã nhập Kim Đan, miễn cưỡng giẫm phi kiếm bay lên giữa không trung, nương linh lực đem chính mình ổn ở trong gió.
Ngư Trầm vừa dứt lời, một thân ảnh thật lớn hiện ra giữa khe nứt, bởi vì gió cát cuồng nộ không thể nhìn rõ hình dáng của nó, chỉ cảm thấy giống một bức màn khổng lồ, chậm rãi từ khe nứt dâng lên tới.
Trên thân thể như tòa núi lớn từng hàng gai ngược đột nhiên mở ra, thoạt nhìn giống như là vây lưng.
Tư thế này quá mức giương cung bạt kiếm, Phác Thái Anh hãi hùng khϊếp vía, bất chấp mặt khác, lập tức nhéo một cái pháp quyết nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng đồ vật kia quá lớn, nó tùy ý di chuyển một cái, dừng trong mắt Phác Thái Anh đều là che trời lấp đất.
"Ầm!" Một tiếng gầm nặng nề tựa tiếng sấm từ lòng đất truyền tới, bóng dáng khổng lồ kia đột ngột từ dưới đất dâng lên, cấp tốc bay lên. Mà nó vừa vẫy một cái, Phác Thái Anh liền thấy rõ, đó không phải thân thể, chỉ là một cái đuôi.
Ngay sau đó cự đuôi trái phải quét ngang lại đây, mặt trên vây đuôi giống như trường đao, lấy một loại tư thái ngang ngược không nói lý mà cắt đi qua.
Ngư Trầm một tu sĩ Kim Đan kỳ, đứng dưới cự đuôi kia phảng phất muối bỏ bể, nhỏ bé đến làm người tuyệt vọng.
Phác Thái Anh hoàn toàn thấy không rõ trạng huống trước mắt, may là lúc luyện tập trong thác nước nàng đã quen dùng linh thức đi cảm nhận xung quanh, giữa cuồng phong lệ khí thổi quét lại đây, nàng tả xung hữu đột, lách mình qua khe hở tránh thoát cự đuôi càn quét.
"Địa long, địa long trở mình, mọi người đừng phản kích, nhanh chạy trốn!" Ngư Trầm kiệt lực kêu lên.
Nhưng dưới tình huống này, phản kích đã trở thành bản năng, một đám người mới vừa tụ ở bên nhau, giống như con bướm gãy cánh, bị cuồng phong xé rách, rơi rớt tan tác mà bay đi ra ngoài.
Phác Thái Anh cũng không thể may mắn thoát nạn, nàng vừa tránh thoát một kích, dưới chân bỗng nhiên sụp xuống, giữa hỗn loạn nàng chỉ có thể lung tung kéo túm, và bắt được một thứ lạnh lẽo thô tráng. Nó linh hoạt lại dính đầy cát sỏi, đang không ngừng uốn éo như thể có sinh mệnh, làm người hãi hùng khϊếp vía.
Không đợi nàng định thần lại, thân thể đã kịch liệt bay lên, nàng căn bản không dám buông tay, tầm nhìn phá thành mảnh nhỏ cách mặt đất càng ngày càng xa, tiếp theo một cổ gió tanh hướng thẳng nàng mà đến. Tiếng thở dốc thô nặng nổ vang, mang theo từng luồng khí vị làm người hít thở không thông, toàn bộ dừng ở trên người nàng.
Trong phút chốc sở hữu gió cát tựa hồ đều ngưng tụ, chỉ còn lại luồng gió tanh mang theo hơi thở làm lá gan người muốn nứt ra, khiến Phác Thái Anh cả người phát cương.
Nàng ngẩng lên, đầu rồng khổng lồ từ trên cao liếc xuống nhìn chằm chằm nàng, Phác Thái Anh chỉ có thể nhìn rõ một nửa con mắt của nó, mặt khác đều là cái mồm rồng đỏ tươi há to, cùng cái mũi cực đại.
Lúc này cặp mắt rồng kia đang dựng thẳng lên, gắt gao dò xét thân thể nhỏ bé giống như cỏ rác nhưng lại mang hơi thở tương tự nó.
"Rống ~" Một tiếng long ngâm cuộn trào trong cổ họng với sự tức giận dữ dội, tựa như vực sâu.
Phác Thái Anh đã sớm dự đoán được, ngay sau đó địa long liền bạo phát. Thiên Hạc trên vai đang liều mạng bắt lấy y phục nàng, nó bị hơi thở của quái vật khổng lồ kia phun đến ngã trái ngã phải, phảng phất sắp phi tán.
"Sư muội!" Tiếng hét của Tô Ngọc xuyên qua gió cát, xông thẳng không trung, theo sát một đạo bóng dáng ngược gió bay lên.
Ánh mắt Phác Thái Anh không tự giác liếc xuống, Tô Ngọc một thân tố sắc cẩm y nắm Trúc Tiên trong tay, bay thẳng đến chỗ nàng.
Trúc Tiên vẫn luôn ảm đạm giờ khắc này ánh sáng càng ngày càng thịnh, lớp vỏ màu vàng bên ngoài tựa hồ không chịu nổi linh lực trào dâng, sôi nổi bong ra từng mảng, giống như băng thạch ngàn năm xanh biếc, ánh sáng lưu chuyển mãnh liệt, đảo mắt liền đến trước mắt.
"Sư tỷ, đừng tới đây!" Phác Thái Anh mới bắt đầu là kinh hỉ, ngay sau đó chính là khủng hoảng. Địa Long là thượng cổ thần thú lưu lạc nhân gian, chưởng quản vùng cát ngầm nơi Quỷ Vực. Chẳng sợ Tô Ngọc đã phát huy được uy lực Trúc Tiên, cũng không có biện pháp cùng Địa Long phản kích, đòn này không khác gì lấy trứng chọi đá.
Địa Long căn bản không thèm nhìn Tô Ngọc, há mồm hướng Phác Thái Anh gào rống một tiếng, thân thể toàn bộ động lên. Ngay sau đó, một mảnh phạm vi trăm dặm xung quanh bí cảnh toàn bộ lật úp, chỉ một thoáng không gian xoay chuyển.
Một tiếng rít gào này không khác gì trời long đất lở, chấn đến Phác Thái Anh buông lỏng tay đang bắt lấy râu rồng, thất khiếu chảy máu bay đi ra ngoài.
Tô Ngọc cách nàng bất quá một cánh tay mà thôi, lại một lần bỏ lỡ, hai người bị sóng trùng kích đánh bay ra xa.
Phác Thái Anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều phải nát, trong nháy mắt kia, nàng còn tưởng mình đã kề cận cái chết. Giữa thời khắc mấu chốt, Thiên Hạc lại một lần che chắn trước người nàng, bởi vì chịu một kích kia mà hóa thành thuốc tán, hoàn toàn tan biến trước mắt nàng.
Cơn đau khó có thể miêu tả bao phủ lấy nàng, nàng lại đánh mất hạc giấy nhỏ nữa rồi.
Đột nhiên nàng dư quang thấy được một thanh y nữ tử lao vυ"t qua không trung, nàng kia tiếp được Tô Ngọc, lại bắt được Trúc Tiên, một chưởng đem cả người lẫn kiếm tặng đi ra ngoài.
Ngay sau đó, mạt thanh y kia một kiếm hoa phá trường không, mang theo một cổ kiếm khí thẳng tiến không lùi, trảm phong phá vân mà đến.
Đôi mắt Phác Thái Anh đều chìm trong đỏ rực, hoàn toàn thấy không rõ dáng vẻ người tới, nhưng chỉ như vậy nhìn thoáng qua, nàng liền biết người đó là ai.
- -------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Hạc ngoại tuyến, Trì Thanh trực tuyến~!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top